“Kít!——”
Tiếng phanh xe chói tai cắt qua màng nhĩ, quán tính cực lớn khiến cho cơ thể Nguyễn Nam Tô ngã mạnh về phía trước, lại bị dây an toàn kéo trở về.
Chu Thần Diệp dừng xe ở ven đường, sau đó bóp chặt cằm cô.
Ánh mắt anh ta đầy hung ác, giống hệt như dã thú ăn thịt người: “Nguyễn Nam Tô, tốt nhất em nên thu lại suy nghĩ này của mình, để tôi nghe thấy những lời như vậy nữa, tôi sẽ không tha thứ cho em dễ dàng đâu!”
Về đến nhà, dì Đồng vội vàng chạy ra nghênh đón.
Lần đầu tiên Chu Thần Diệp không thèm chào hỏi bà ấy, lạnh mặt ôm Nguyễn Nam Tô trở về phòng. Đi vào phòng ngủ, anh ta ném cô lên giường: “Tôi đi tìm nhiệt kế tới đo nhiệt độ cho em.”
Nguyễn Nam Tô đưa mắt nhìn anh ta ra ngoài, sau đó nhảy xuống giường, mở tủ quần áo lấy ra tất cả quần áo của mình.
Nếu đã biết sự thật, vậy cô cũng không cần phải kéo dài nữa, đau dài không bằng đau ngắn.
Cô vừa nhét quần áo vào trong vali da, còn chưa kịp kéo khóa thì Chu Thần Diệp lại đẩy cửa đi vào.
“Em đang làm gì vậy!?” Anh ta nhìn thấy hành động của cô thì sắc mặt lập tức lạnh đi, tiến lên dùng sức bắt lấy cánh tay cô: “Nguyễn Nam Tô, em nhất định phải thách thức giới hạn của tôi đúng không?”
“Tôi không muốn nói chuyện với loại người vừa ăn cướp vừa la làng như anh.” Vẻ mặt Nguyễn Nam Tô lạnh như băng, “Buông tay ra.”
Chu Thần Diệp càng siết chặt cánh tay của cô hơn.
Cô cảm thấy dáng vẻ này của anh ta có chút buồn cười, giống như là chú hề vậy: “Nếu anh thích người ta thì đi theo đuổi người ta đi, cần gì phải bám lấy tôi không buông như thế.”
Trong ấn tượng của Chu Thần Diệp, Nguyễn Nam Tô rất yêu anh ta. Là kiểu tình yêu không thể tách rời. Loại tình cảm sâu đậm này khiến anh ta không hề ý thức được rằng, thật ra bên trong cô là một tính cách mạnh mẽ.
Một khi đoạn tình cảm này nhiễm chút vết nhơ, cho dù cô không nỡ thì cũng sẽ vứt bỏ, cho dù cái giá phải trả cho sự vứt bỏ là đau đớn thấu xương thấu tim.
“Tôi sẽ không ly hôn với em.” Chu Thần Diệp nhắm mắt lại, kìm nén nổi đau vô cớ nổi lên trong lòng, “Tô Tô, ở bên tôi không tốt sao? Mang cái danh bà Chu, cả đời này em không cần phải lo cơm ăn áo mặc.”
“Anh cũng biết đấy, thứ tôi muốn không phải là chuyện không lo cơm ăn áo mặc.”
Chu Thần Diệp không hiểu cô: “Cơm ăn áo mặc vinh hoa phú quý còn chưa đủ sao? Nhất định phải tham lam như thế à?”
“……”
Nguyễn Nam Tô cảm thấy mình đang ‘đàn gảy tai trâu’. Cô muốn tình yêu của chồng mình, nhưng trong mắt anh ta lại trở thành “lòng tham”.
“Tôi không nói được với anh.” Cô lắc đầu, không giận mà cười, “Cứ vậy đi, bớt chút thời gian đến Cục dân chính làm thủ tục ly hôn, tiền của anh tôi không cần một xu, sau này chúng ta đường ai nấy đi.”
Nói xong, cô xoay người kéo khóa kéo vali da lại.
“Tôi đã nói là không cho em đi!” Chu Thần Diệp đột nhiên tiến lên đá ngã vali da của cô xuống đất, “Em không nghe thấy đúng không?”
“Chân mọc trên người tôi.” Thấy thái độ ngang ngược của anh ta, trên gương mặt của Nguyễn Nam Tô có chút tức giận, “Trừ phi anh đánh gãy chân tôi đi.”
“Tôi sẽ không làm hại em.”
Chu Thần Diệp kéo cô lên khỏi mặt đất rồi dùng sức đẩy ngã xuống giường.
Nguyễn Nam Tô nhìn vẻ tức giận trong mắt anh ta, lúc này mới cảm thấy có chút hoảng hốt.
“Anh đừng chạm vào tôi!” Cô dùng sức hất bàn tay anh ta đang vươn về phía mình, “Tránh ra!”
Chu Thần Diệp trở tay bắt lấy tay cô rồi kéo cao hơn đỉnh đầu, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô, nở nụ cười lạnh: “Tô Tô, đây là nghĩa vụ vợ chồng mà em nên thực hiện trong hôn nhân.”
Nguyễn Nam Tô biết, mấy ngày nay chắc hẳn anh ta đã ở bên cô Tống kia. Cho nên cô cũng có thể đại khái đoán được trong mấy hôm nay hai người bọn họ đã làm chuyện gì.
Nghĩ đến đây, dạ dày lại dâng lên một cảm giác buồn nôn.