Cô sống yên bình vài ngày, có lẽ Chu Thần Diệp cũng buông lỏng cảnh giác, khoảng một tuần sau thì trả lại tự do cho cô.
Tối thứ Sáu, Nguyễn Nam Tô nhìn thấy các bạn cùng lớp trong nhóm Wechat của trường cấp ba đang tổ chức hợp lớp thường niên, dự kiến vào cuối tuần.
Bởi vì hiện tại đã có rất nhiều người kết hôn hoặc yêu đương, cho nên lúc họp mặt cũng cho phép mang theo ‘người nhà’ đến.
Nguyễn Nam Tô nào có ngờ mình sẽ gặp được một người mà mình không muốn gặp nhất trong buổi họp mặt này —— cô Tống.
Cô ấy tham gia với tư cách là bạn gái của của Phương Hành – bạn cùng lớp với cô.
Thời cấp ba, Phương Hành và Nguyễn Nam Tô có quan hệ rất tốt, bởi vậy vừa vào phòng bao là anh ấy đã giới thiệu Tống Ôn Ngưng cho cô đầu tiên.
“Ôn Ngưng.” Anh ấy kéo tay bạn gái, giới thiệu cho cô: “Đây chính là người anh đã đề cập với em, bạn cùng bàn thời cấp ba của anh, Nguyễn Nam Tô.”
SWN.
Ôn Ngưng, Tống Ôn Ngưng.
Tống Ôn Ngưng biết Chu Thần Diệp đã kết hôn, nhưng cũng không biết tên vợ anh ta, bởi vậy cũng không biết thân phận của người trước mắt. Cô ấy mỉm cười chào hỏi đối phương, dáng vẻ dịu dàng tốt đẹp giống hệt trong ảnh.
Nguyễn Nam Tô cố nặn nụ cười trên mặt, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Chơi đến nửa tiệc thì Tống Ôn Ngưng đứng dậy đi toilet, cô ấy ngồi cách Nguyễn Nam Tô gần nhất, bèn thuận miệng hỏi cô: “Nam Tô, cô có muốn đi cùng không?”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô ấy, Nguyễn Nam Tô thật sự không nghĩ ra cô ấy sẽ làm ra chuyện đạo đức bại hoại gì.
Huống chi cô ấy đã có bạn trai.
Chẳng lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì?
Nguyễn Nam Tô không thể ghét một người nào đó nếu vẫn chưa hiểu rõ người ta, lúc này cô thậm chí còn muốn hiểu cô ấy sâu hơn một bước.
“Tôi cũng đang định đi đây, uống hơi nhiều đồ uống rồi.” Cô đứng lên, ung dung cười đáp lại.
Tống Ôn Ngưng từ trong toilet bước ra, ở bên ngoài rửa tay xong thì đứng chờ Nguyễn Nam Tô, bỗng phía sau vang lên tiếng nói chuyện.
“Thần Diệp, không phải cậu không thích mấy kiểu họp mặt này à, sao hôm nay đột nhiên lại tới đây?”
“Dẫu sao cũng là sinh nhật của Chính Trì, dù thế nào cũng phải nể mặt cậu ấy.”
Chu Thần Diệp đã uống rượu nhiều, cùng bạn bè sải bước đi về phía toilet, vừa mới tiến vào thì lại bất ngờ bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Anh ta hơi ngẩn người, vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng: “Ôn Ngưng?”
Nguyễn Nam Tô vừa định bước ra khỏi toilet thì thình lình nghe thấy giọng nói của anh ta vang lên ở bên ngoài.
Cô dừng bước không đi ra ngoài nữa.
Máu huyết toàn thân nhanh chóng lạnh đi, gần như muốn đóng thành băng.
Vốn tưởng rằng gặp được Tống Ôn Ngưng trong buổi họp lớp đã đủ trùng hợp rồi, lại không ngờ…… còn có thể trùng hợp như vậy.
“Anh.” Tống Ôn Ngưng nhìn thấy anh ta thì cũng hơi bất ngờ, nhưng cũng không mấy kinh ngạc: “Anh cũng ở đây à, trùng hợp vậy.”
“Hôm nay là sinh nhật của Chính Trì.” Chu Thần Diệp giải thích, sau đó lại hỏi, “Còn em, sao lại ở đây?”
Cô ấy vén tóc, thản nhiên trả lời: “Đến dự tiệc với bạn trai em.”
Người đàn ông sau khi nghe thấy câu nói này thì sắc mặt lập tức u ám. Nhưng cuối cùng anh ta cũng không nói gì, chỉ lo lắng hỏi: “Có mang theo bác sĩ không?”
“Chỉ là ra ngoài tham gia một bữa tiệc thôi, không cần phải lo lắng như thế.”
“Anh không thể không lo lắng.” Chu Thần Diệp thở dài, chậm rãi đi về phía cô ấy, “Ôn Ngưng, mặc kệ thế nào anh cũng sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho em.”
Tống Ôn Ngưng nghe anh ta nói như vậy cũng không hề xúc động, ngược lại còn cảm thấy có chút phản cảm, “Bệnh của em tự em biết, thật sự không cần anh quan tâm đâu. Anh đã kết hôn rồi, hẳn nên quan tâm chị dâu nhiều hơn.”