Nụ cười trên khóe miệng người đàn ông vẫn dịu dàng, anh gật đầu nói được.
Không hỏi đến lý do cô đột nhiên đồng ý, không lo lắng cô có lợi dụng mình để trốn tránh hoặc quên đi một số chuyện nào đó hay không, anh chỉ thuận theo lời cô, đồng ý tất cả yêu cầu của cô.
Nguyễn Nam Tô trầm mặc một lúc lâu dưới cái nhìn chăm chú của anh, sau đó mới nhếch môi nói: “Mới có ba tháng thôi, anh không sợ em vẫn chưa quên được Chu Thần Diệp, chỉ lợi dụng anh để chữa lành vết thương sao?”
Tưởng Chính Trì nhìn thấy ánh sáng bên ngoài chiếu rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, tươi đẹp sáng sủa.
Giống như cô.
Nụ cười trong mắt anh vẫn không nhạt đi, xoa nhẹ đầu cô rồi cưng chiều nói: “Không sợ, cho dù thật sự là như vậy thì anh cũng vui vẻ vì được làm liều thuốc chữa lành vết thương cho em.”
Nguyễn Nam Tô có chút xúc động, cô biết tính tình anh ôn hòa, nhưng không ngờ sẽ bao dung với mình như thế.
Bàn tay Tưởng Chính Trì đặt trên đầu cô chậm rãi trượt xuống, lại vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Khi anh lên tiếng lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn: “Nam Tô, em hãy tin anh, anh sẽ chữa lành cho em.”
Anh sẽ chữa lành cho cô, cho dù là vết thương trên thân thể cô hay là vết thương trong lòng cô.
Là một bác sĩ, có thể được người ta coi là liều thuốc tốt để chữa lành vết thương vốn là một chuyện khiến người ta vui mừng, anh không có gì phải sợ cả.
Hốc mắt Nguyễn Nam Tô đỏ lên, nước mắt rớt xuống theo từng giọt.
Tưởng Chính Trì thấy cô như vậy lại đau lòng thở dài, anh đưa tay ôm cô vào lòng, ghé vào tai cô lặp đi lặp lại một câu: “Đừng khóc, có anh ở đây.”
–
Đối với Chu Thần Diệp, khoảng thời gian chờ đợi để nhận được thông tin điều tra cực kỳ dày vò.
Có mấy lần anh ta không kiềm chế được nội tâm, kích động muốn đi tìm Nguyễn Nghiệp Thành hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ, đành phải cố gắng nhịn xuống.
Ngày hôm sau, cuối cùng trợ lý cũng đưa cho anh ta thứ anh ta muốn.
“Tổng giám đốc Chu, đây là thông tin anh cần.”
Chu Thần Diệp nghe vậy thì vội vàng bóp tắt điếu thuốc trong tay mình, lật đật mở tập tài liệu ra xem.
Trong đó có tất cả nhật ký cuộc gọi của Nguyễn Nghiệp Thành trong vòng ba tháng qua, ông thường xuyên liên lạc với một số điện thoại ở thành phố Khê Hải, gần như cứ cách hai ba ngày lại gọi một lần, hơn nữa thời gian trò chuyện mỗi lần đều rất lâu.
Trong lòng Chu Thần Diệp thoáng chấn động, đột nhiên sực nhớ ba tháng trước hình như Tưởng Chính Trì cũng đến thành phố Khê Hải.
Anh ta nắm chặt một góc tài liệu, một suy nghĩ đáng sợ đột nhiên hiện lên trong đầu khiến hai tay anh ta run rẩy không ngừng.
Trong ấn tượng của anh ta, những ca phẫu thuật do Tưởng Chính Trì đứng mổ chính chưa bao giờ thất bại. Nếu không anh cũng sẽ không trở thành giáo sư ngoại khoa số một trong nước ở tuổi hai mươi sáu.
Một bác sĩ tài giỏi như vậy, tại sao lại phạm phải sai lầm cấp thấp trong cuộc phẫu thuật do anh mổ chính?
Dị ứng thuốc tê……
Ha, tỷ lệ tử vong do dị ứng thuốc tê là rất thấp, sao có thể trùng hợp xảy ra với Nguyễn Nam Tô như thế chứ?
Hóa ra đây là câu trả lời.
Cô chưa chết.
Thảo nào sau đó tuy nhà họ Nguyễn căm hận anh ta nhưng lại không khởi tố anh ta.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Chu Thần Diệp đột nhiên chua xót, anh ta bắt lấy cánh tay của trợ lý: “Cô ấy vẫn chưa chết, không ngờ cô ấy vẫn chưa chết, vợ của tôi… cô ấy còn sống.”
Khóe miệng trợ lý khẽ giật giật, không rõ sếp Chu lại nổi điên chỗ nào. Có điều trong ba tháng qua anh ta thường xuyên nổi điên như vậy, mọi người trong công ty cũng dần quen rồi.
Chu Thần Diệp chộp lấy điện thoại di động, vô thức muốn bấm số trong lịch sử cuộc gọi, nhưng đến phút cuối lại dừng lại.
Nguyễn Nam Tô biết số điện thoại của anh ta, trong lòng cô cực kỳ hận anh ta, chắc chắn sẽ không nhận điện thoại của anh ta nữa…