Màn hình điện thoại di động dưới gối đã tối xuống, nhưng cuộc gọi vẫn đang tiếp tục.
Không ai biết người bên kia điện thoại đang suy nghĩ gì, từ đầu đến cuối anh ta không phát ra bất cứ âm thanh gì, là một sự im lặng chết người.
Sau khi xuất tinh, Tưởng Chính Trì nằm sấp trên lưng Nguyễn Nam Tô một lúc lâu, sau đó mới ôm eo cô từ từ nằm nghiêng xuống.
Nguyễn Nam Tô sức cùng lực kiệt, cơ thể xụi lơ tựa vào lòng anh, cảm giác ngay cả sức mở mắt cũng không còn.
Trên chuyện này trước đây cô chỉ có trải nghiệm hết sức thô bạo, Chu Thần Diệp rất ít bận tâm đến cảm nhận của cô, cũng hiếm khi đối xử nhẹ nhàng với cô, bởi vậy cô chưa bao giờ được trải qua cảm giác…như chết đi một chút.
Cho nên, cô vẫn cho rằng về phương diện này phụ nữ luôn phải chịu tội.
Chưa bao giờ biết còn có thể…… Còn có thể thoải mái như vậy.
Nghỉ ngơi một lát, Nguyễn Nam Tô mới từ từ mở mắt ra.
Tưởng Chính Trì cũng đang nhìn cô, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, vẻ mặt ấm áp.
Ánh mắt chạm nhau, hai người vừa mới thoát khỏi biển dục vọng đều có chút xấu hổ, dù sao sự việc cũng xảy ra đột ngột, không ai ngờ rằng từ một nụ hôn vốn chỉ là chạm nhẹ lại biến thành tình huống như vậy.
Nhất là Nguyễn Nam Tô, không chỉ mặt mà sườn cổ cũng gần như đỏ bừng.
Cô nhếch môi muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí, nhưng khi mở miệng lại thốt ra một câu không cần suy nghĩ: “Anh…anh có muốn tắm chung không?”
Khoan đã…
Cô đang nói gì vậy?
Cô hỏi anh có muốn đi tắm chung không?
Chuyện xảy ra vừa rồi đã khiến cô cảm thấy rất ngượng ngùng, bây giờ còn hỏi anh như vậy?
Nguyễn Nam Tô xấu hổ mím môi im lặng, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình.
Cô cụp mắt xuống không dám nhìn anh nữa, dáng vẻ cẩn thận và ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ làm sai chuyện nói sai lời.
Trong trí nhớ của Tưởng Chính Trì, thật ra rất ít khi anh thấy được dáng vẻ này của cô.
Sau khi anh quen biết cô qua Chu Thần Diệp, lúc ban đầu anh ta vẫn có kiên nhẫn dỗ dành cô, cho nên trên mặt cô thường xuyên xuất hiện nụ cười.
Nhưng sau đó, bệnh tình của Tống Ôn Ngưng ngày càng nghiêm trọng, Chu Thần Diệp cũng dần dần mất kiên nhẫn với cô, nụ cười trên mặt cô cũng theo đó biến mất.
Lúc đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ hàng tháng, cô luôn lễ phép và khách sáo, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười chân thành trên gương mặt cô.
Cơ thể cô gầy gò mỏng manh, trông yếu đuối như thể gió thổi sẽ ngã ngay.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô tươi tắn như vậy, anh rất muốn lưu giữ hình ảnh này mãi mãi.
Cô không nên giống như một con búp bê sứ tinh xảo không hề có sức sống, cô phải luôn xinh đẹp và năng động, mãi mãi được người ta nâng niu trong lòng bàn tay.
“Được, tắm chung nhé.” Giọng Tưởng Chính Trì khàn khàn quá mức, xen lẫn sự mập mờ không thể diễn tả bằng lời.
Nguyễn Nam Tô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, giống như muốn chảy máu.
Người đàn ông xoa xoa đỉnh đầu có chút lộn xộn cô, sau đó chầm chậm nói: “Anh tắm cho em nhé, hửm?”
“…”
Nguyễn Nam Tô nhất thời không biết nên tiếp lời anh thế nào, cô trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng thật sự xấu hổ không chịu nổi mới lắp bắp nói: “Không…không cần đâu, em…tự tắm được.”
Nói xong, không đợi anh trả lời đã dùng ga giường bọc lấy cơ thể trần trụi rồi nhảy xuống khỏi giường, nhanh chóng lao vào phòng tắm không dám quay đầu lại.
Giống như phía sau có một con mãnh thú nào đó.
Tưởng Chính Trì nằm trên giường không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô cho đến khi biến mất, lúc này mới nhịn không được bật cười khanh khách.