Tô Tô đã say đến choáng váng đầu óc, hoàn toàn không hiểu được ý tứ trong lời nói của Chu Thần Diệp.
Cô ta mở to đôi mắt mông lung nhìn người đối diện, ánh mắt tràn ngập sự ngây thơ.
Chu Thần Diệp càng thấy khó chịu hơn, lại vươn tay nắm lấy cằm của cô ta, bóp chặt đến nỗi xương tủy của cô ta cũng phát đau, nhìn dáng vẻ run rẩy của cô ta rồi lạnh lùng hỏi: “Biết sai chưa?”
Trình Chiếu ôm trán, đoán chắc Chu Thần Diệp đã say rồi. Anh ta vốn muốn ngăn cản, nhưng cô gái này dường như không muốn cầu xin anh ta giúp đỡ, ngẫm lại vẫn là thôi, anh ta đành yên lặng ngồi trong góc không lên tiếng nữa.
Tô Tô đã sợ đến mức ngay cả gương mặt đang đỏ bừng cũng trở nên trắng bệch, giọng run run nói: “Anh Chu… anh…. xin anh nói xem tôi sai ở chỗ nào…”
“Cô chưa biết mình sai ở đâu ư?” Chu Thần Diệp nghiêng người tới gần cô ta, “Cô độc ác thật đấy, hai năm tình cảm nói quên là quên sạch? Mà quên rồi thì cũng thôi, tại sao cô còn đi lăng loàn với cậu ta?”
Cằm Tô Tô bị anh ta bóp sắp nát đến nơi, ánh mắt càng thêm hoảng sợ. Vị họ Chu này bị bệnh tâm thần à? Mấy người chị em kia đều nói anh ta giàu có đẹp trai, là một kim chủ tốt nhất trong vạn người, nhưng cũng đâu thể đáng sợ như thế chứ?
“Ông đây cảnh cáo cô, tốt nhất là nên tránh xa cậu ta ra. Nếu như cô cố ý ở bên cạnh cậu ta, cả đời này cô sẽ không bao giờ được sống yên ổn!”
Vẻ mặt Chu Thần Diệp dữ tợn, cảnh cáo cô ta từng chữ một.
Trình Chiếu nuốt ngụm rượu mạnh trong miệng xuống, nhìn thấy cô gái kia bị dọa đến tái mặt thì không thể mặc kệ được nữa. Nếu để Chu Thần Diệp tiếp tục trút giận như thế, không biết sẽ ầm ĩ đến mức nào.
Anh ta đặt ly rượu xuống, vỗ nhẹ vai Chu Thần Diệp: “Được rồi, cậu đừng như thế nữa, trút giận lên một người vô tội thì được ích lợi gì đâu, cô ấy cũng không phải Nam Tô.”
Cô ấy cũng không phải Nam Tô……
Đúng vậy, cô ta không phải Nguyễn Nam Tô.
Chu Thần Diệp nhắm mắt lại, cảm thấy đau đầu như búa bổ. Anh ta buông bàn tay đang nắm cằm Tô Tô ra, ngả người ra ghế sô pha phía sau.
Cảm giác đau biến mất, Tô Tô căng thẳng đến mức đứng không vững, trực tiếp ngã xuống đất.
Cô ta hoảng loạn ngẩng đầu lên, thấy vẻ tức giận trên mặt người đàn ông đã nhạt đi, anh ta đang chậm rãi xoa huyệt Thái Dương, trên đôi mày cau chặt là nỗi ưu sầu khó tả.
Chu Thần Diệp không làm khó cô ta nữa, chờ tâm trạng dần bình tĩnh lại, anh ta khẽ nhếch đôi môi mỏng, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Ra ngoài.”
Tô Tô như được đặc xá, vội vàng vịn bàn đứng lên rồi chạy nhanh ra ngoài.
Tốc độ như chạy trốn.
Thật đáng sợ……
Trình Chiếu gọi nhân viên phục vụ tới, dặn bọn họ làm hai tách trà giải rượu.
“Cậu say lắm rồi, uống chút trà giải rượu trước đi.” Trình Chiếu đẩy một ly tới trước mặt Chu Thần Diệp, “Nếu không ngày mai lại đau đầu đấy.”
Chu Thần Diệp không hề đưa tay nhận lấy, thậm chí còn không thèm liếc nhìn, chỉ lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Thật ra lúc này anh ta đã bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, anh ta cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Cần gì phải thế?
Mặc dù có vài điểm giống nhau, nhưng dù sao đó cũng không phải là Nguyễn Nam Tô……
Lui một bước mà nói, cho dù lúc này Nguyễn Nam Tô có đứng trước mặt anh ta, anh ta cũng không dám đối xử với cô như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Thần Diệp lại cảm thấy trong lòng đau đớn không thôi.
------oOo------