Ba người cùng ngẩng đầu nhìn qua, trông thấy hai viên cảnh sát mặc đồng phục, một nam một nữ.
Lúc nhìn rõ gương mặt nữ cảnh sát, ấn đường Tưởng Chính Trì khẽ giật giật. Ồ, là người quen à?
Nhưng mà người quen không thèm nhìn anh, chắc là cũng không còn nhớ rõ anh là ai.
Khuôn mặt xinh đẹp sống động của nữ cảnh sát luôn giữ vẻ lạnh lùng, không có một chút ấm áp nào: “Là ai báo cảnh sát?”
“Là tôi.” Nguyễn Nam Tô tiến lên một bước, “Tôi báo cảnh sát.”
Đối phương liếc nhìn cô, sau khi xác nhận cô không bị tổn hại gì mới chuyển tầm mắt sang Chu Thần Diệp đang trưng ra vẻ mặt không được tốt: “Thưa anh, anh bị tình nghi về tội hạn chế trái phép quyền tự do cá nhân và quấy rối phụ nữ, cần theo chúng tôi quay về đồn cảnh sát lập biên bản.”
Chu Thần Diệp siết chặt nắm đấm, cảm giác được có ngọn lửa phẫn nộ đang bốc cháy dưới đáy lòng.
Nguyễn Nam Tô lạnh mặt, không thèm nhìn anh ta nữa. Cô nhặt chiếc áo khoác dưới sàn nhà lên rồi bình tĩnh mặc vào người, sau đó đi tới trước mặt cảnh sát, nhẹ giọng hỏi: “Có cần tôi đi theo một chuyến không?”
Nam cảnh sát gật đầu, thái độ ôn hòa hơn nữ cảnh sát bên cạnh: “Cô cũng cần đi theo chúng tôi về đồn để thuật lại sự việc đã xảy ra.”
“Được.” Nguyễn Nam Tô không từ chối, “Vất vả cho các anh rồi.”
Chu Thần Diệp tức giận đến tái mặt, không nhịn được cười khẩy một tiếng.
“Cô ấy là vợ tôi.” Anh ta cố nén tức giận, trầm giọng nói: “Tôi đưa cô ấy về nhà mà cũng bị xem là hành vi hạn chế quyền tự do cá nhân trái pháp luật sao? Huống hồ các anh có thấy tôi quấy rối cô ấy không? Cô ấy có bị tổn hại gì chưa?”
“Dù cô ấy là ai thì anh cũng không có quyền hạn chế tự do của cô ấy, cô ấy có bị tổn hại hay không cũng không phải do anh quyết định.” Nữ cảnh sát đáp trả lại một câu, hàng mày nhíu chặt biểu thị rõ sự mất kiên nhẫn.
Chu Thần Diệp cắn chặt răng, đè nén hết thảy cảm xúc xuống. Anh ta không phải kẻ ngốc, biết mình cãi nhau với cảnh sát không có ích lợi gì, điều quan trọng nhất bây giờ là nuốt cơn giận xuống.
Nam cảnh sát nghiêng người nhường đường: “Đi thôi.”
Trước khi đi, Chu Thần Diệp liếc nhìn Nguyễn Nam Tô lần cuối, dưới đáy mắt là cơn thịnh nộ và nỗi đau đớn không thể che giấu được. Người phụ nữ nhẫn tâm này chẳng những không niệm tình xưa mà còn thực sự muốn đưa anh ta vào tù?
Trong nỗi kinh ngạc xen lẫn tức giận, anh ta cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Đây chính là Nguyễn Nam Tô mà lúc trước anh ta cho rằng sẽ yêu anh ta đến tận xương tủy, là Nguyễn Nam Tô mà anh ta cho rằng sẽ không bao giờ rời xa anh ta.
Nhưng một khi đã hết yêu thì anh ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì đối với cô…
Thậm chí cô còn muốn đưa anh ta vào đồn cảnh sát!
Chu Thần Diệp nhắm mắt lại, rời mắt khỏi người cô, đi theo cảnh sát ra ngoài.
Không sao, vẫn còn nhiều việc phải làm.
Anh ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như thế.
Tưởng Chính Trì đi cùng Nguyễn Nam Tô nên cũng theo cô đến đồn cảnh sát.
Làm xong ghi chép về đến nhà thì đã qua buổi chiều.
Nguyễn Nam Tô cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã quấy rầy chuyện hôm nay của anh, có mấy chữ quanh quẩn bên miệng hồi lâu mới nói ra: “Em xin lỗi…”
Người đàn ông đang ngồi trên sô pha cầm điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài, đột nhiên nghe thấy cô xin lỗi thì ngẩng đầu lên: “Em xin lỗi chuyện gì?”
“Chắc là anh chưa nghe hết buổi tọa đàm hôm nay đâu đúng không?” Cô đi tới trước sô pha, ngồi xuống cạnh anh, “Em làm phiền anh rồi.”
Chỉ vì chuyện này sao?
Tưởng Chính Trì không khỏi bị cô chọc cười: “Trong đầu em chứa cái gì thế?”
Chuyện này thì có gì mà phải xin lỗi.
Đúng là buổi tọa đàm hôm nay rất quan trọng, nhưng chuyện vừa rồi có liên quan đến an nguy của cô. Nếu phải so sánh hai bên, anh vẫn biết bên nào quan trọng hơn bên nào.
Khi nhìn thấy tin nhắn cô gửi, anh đã lo lắng gần như phát điên, chỉ nghĩ rằng cô không được xảy ra bất cứ chuyện gì, nào còn tâm tư để ý đến những chuyện khác.