Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Chương 2: Nửa đêm kinh hồn



Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Nói không chừng cậu nhìn nhầm thì sao?

Tưởng Sầm kỳ vọng nâng cánh tay trái của mình lên, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé trong gương cũng nâng tay trái lên theo, cậu lại giơ cánh tay phải lên, bóng dáng nhỏ bé trong gương cũng lập lại động tác y chang cậu, Tưởng Sầm vẫn không từ bỏ ý định lăn lên giường.

“…….”

Xem ra không phải cậu nhìn nhầm, thật sự cậu nhỏ đi rồi.

Biến thành một người thấp lùn như ngón tay cái.

Nhưng cậu thật sự sống lại ư?

Tưởng Sầm không tin lại nhéo mình một cái nữa, vẫn đau như khi nãy, cậu liếc điện thoại đặt bên giường, chạy tới dùng sức mở màn hình, ấn mật mã vào lướt tìm tên Tưởng Sầm.

Không có gì cả.

Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, Tưởng Sầm rùng mình một cái, lúc này mới nhớ tới mình còn chưa mặc gì, xem ra cậu thật sự sống lại, còn trở thành bộ dạng nửa sống nửa chết này. Cậu buồn rầu nhìn quần áo to gấp mấy lần mình trong tay, suy nghĩ làm thế nào để không làm mình vừa sống lại đã trần truồng chạy lung tung.

Suy nghĩ một lúc, Tưởng Sầm kéo áo qua, vốn muốn kéo tay áo xuống miễn cưỡng che thân, nhưng che trên thì không che được dưới, cậu ném áo trong tay xuống, ánh mắt rơi vào búp bê trên tủ đầu giường.

Sau một lúc, Tưởng Sầm mặc đồ mới lên người, bất đắc dĩ trở lại trước gương, không thể không nói rất thích hợp, nếu như không có quần áo này, phỏng chừng mấy hôm nay cậu phải trần truồng rồi.

Tưởng Sầm ủ rũ quay lại đầu giường, ngồi trên giường không muốn nhúc nhích, kiếp trước lúc bị Thiệu Trạch hại chết, trong lòng cậu thề nếu có kiếp sau, nhất định phải bắt Thiệu Trạch trả lại ngôi vị ảnh đế cho cậu, khiến hắn phải nếm thử tư vị bị mất đi tất cả.

Nhưng không nghĩ tới lại dùng cách thức như thế này, đời này cậu chỉ có thể sống trong thân thể nói bé này, vậy còn nói gì tới báo thù?

Cốc cốc, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, theo bản năng Tưởng Sầm muốn đi ra, đột nhiên nhớ tới bộ dạng mình không giống lúc trước, hơn nữa cậu vừa sống lại, còn chưa bước vào làng giải trí, chưa quen biết Thiệu Trạch, vậy ai tìm cậu?

Giờ phút này, Kinh Sở Dương vừa mới chuyển nhà tới đứng bên ngoài ra sức gõ cửa, anh muốn tìm chiếc khăn lau, nhưng không biết cửa hàng tiện lợi của tiểu khu ở chỗ nào, nên nghĩ qua hàng xóm mượn, tầng lầu này chỉ có hai căn phòng bọn họ, anh gõ nửa ngày cũng không thấy có người ra mở cửa nên đành phải xoay người về nhà.

Cửa chống mở ra, một con mèo nhỏ màu trắng và nâu nhẹ nhàng linh hoạt nhảy vào ngực anh, làm nũng kêu meo meo một tiếng, Kinh Sở Dương yêu thương ôm nó, cam chịu số phận đi ra cửa hàng tiện lợi, trải qua bảy tám lần quẹo, vô số lần hỏi đường rốt cuộc cũng tìm được, mua mấy chiếc khăn lau và một ít đồ dùng quét dọn, Kinh Sở Dương sải bước dài rộng đi về nhà.

Một giờ trôi qua, Kinh Sở Dương mệt mỏi dựa vào sau ghế sofa, lấy một tấm ảnh được bảo quản kỹ trong sách ra, ảnh chụp từ trên lầu chụp xuống, cố gắng kéo ngắn khoảng cách, rất rõ ràng, là chụp một người.

Đó là một bé trai mi thanh mục tú, ôm sách trong tay, toàn thân cậu được tắm dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời chói lọi càng tôn vẻ đẹp cho người đi, dù qua nhiều năm như vậy, vừa nhìn thấy nó, trái tim Kinh Sở Dương vẫn sẽ xao động.

Đúng vậy, đó là lần Kinh Sở Dương thầm mến duy nhất, cũng là mối tình đầu của anh, trên tấm ảnh là nam sinh cùng trường, trong trường học tìm cách tiếp cận cậu, trở thành bạn bè của cậu, chỉ là vẫn mãi không dám tỏ tình, về sau, sau khi tốt nghiệp theo người nhà ra nước ngoài, do dự hết lần này đến lần khác cuối cùng vẫn nói rõ với người trong nhà, lúc đầu người trong nhà rất khiếp sợ, về sau thì đồng ý. Nhưng đưa ra yêu cầu đó là phải ở nước ngoài tròn ba năm mới được về nước.

Công ty của ba Kinh Sở Dương ở thành phố A là công ty gia đình, chuyên kinh doanh ngành nghề giải trí, tên là giải trí Hoa Tụng, ba năm nay ba bắt anh ở nước ngoài học chương trình quản lý rồi đúng hẹn dẫn theo cả nhà về nước, để anh thừa kế công ty gia đình này. Còn lần này anh dọn nhà cũng là để hoàn toàn tách khỏi gia đình, chẳng qua là người năm đó bây giờ cũng đã tốt nghiệp, hỏi bạn học trước kia thì đều tỏ vẻ không biết cậu đi đâu, tìm một người giữa thành phố A mênh mông, nói dễ vậy sao?

Nhưng anh có lòng tin, lần này trở về, ngoài chuyện thừa kế gia nghiệp còn phải tìm được người trong lòng kia, nói cậu biết, anh thích cậu từ lâu lắm rồi, muốn ở cùng một chỗ với cậu.

Đồng hồ báo thức dần chỉ hướng giữa trưa, Tưởng Sầm nằm trên giường, sờ bụng nhỏ trống rỗng, cậu biến thành dạng này uống nước không được, ăn cơm không xong, chỉ có thể nhịn đói, phỏng chừng không bao lâu thì cậu sẽ chết đói mất thôi.

Kiếp trước thì từ tầng 24 ngã xuống tử vong, kiếp này thì chết do đói, theo lý mà nói cậu cũng đâu làm chuyện gì xấu xa, vì sao hai đời đều xui xẻo như vậy? Tưởng Sầm đạp đạp đôi chân ngắn ngủi, đột nhiên một luồng lửa nóng chạy khắp toàn thân, thân thể nóng như bị thiêu đốt, Tưởng Sầm nhắm mắt lại, bên tai không nghe thấy gì, cũng may cảm giác khó chịu chỉ kéo dài vài giây thì hết, lại mở mắt ra, cậu nhìn chằm chằm vào đầu giường, đột nhiên cảm thấy hình như trần nhà cách cậu gần hơn một chút.

Tưởng Sầm ngồi dậy, nghĩ cách xuống giường tìm ít đồ ăn, nếu không cứ để đói như vậy cậu sẽ chết đói trước, vừa ngồi xuống thì cậu thấy hơi kỳ cục, đồ đạc bốn phía xung quanh hình như lớn hơn, cũng cách cậu gần hơn rất nhiều, ngay cả gương bên cạnh giường cũng chỉ cách một bước ngắn.

Hình như lại có chỗ nào không đúng……

Tưởng Sầm nhảy thoắt xuống giường, đứng trước gương dưới đất, vốn hình dạng nhỏ bé như ngón tay giờ phút này trở thành người bình thường, hai mắt Tưởng Sầm trừng lớn, mừng rỡ như điên, nhảy cao ba mét, cậu biết! Cậu biết ông trời sẽ không bạc đãi cậu! Cậu lại trở thành người bình thường rồi.

Quần áo đồ chơi rơi lả tả trên giường, đã bị rách không thể mặc nữa, Tưởng Sầm tiện tay ném vào thùng rác, sau đó làm chuyện đầu tiên muốn làm đó chính là lấp đầy bụng lép kẹp của cậu, Tưởng Sầm đi tới phòng khách mở tủ lạnh ra, bên trong trống trơn không có gì, Tưởng Sầm nản lòng lôi một gói mỳ ra, đun một bình nước sôi.

Vì sao sau khi sống lại, cậu vẫn không thể học được kỹ năng nấu cơm nhỉ?

Tiếng bình đun nước vang lên, Tưởng Sầm ngắt nguồn điện mở gói mỳ ra, hơi nước nóng hổi bốc lên mặt cậu, gây cho cậu cảm giác không chân thật. Rõ ràng cậu thật sự sống lại vào năm năm trước, lúc sắp bước vào làng giải trí, tất cả đều còn kịp, cậu cũng có thể tự tay bắt Thiệu Trạch trả giá rất đắt.

Ăn xong một gói mì, cuối cùng cũng cảm giác chắc bụng, Tưởng Sầm thỏa mãn thu dọn rác, cảm thấy trong phòng hơi bụi bẩn liền lấy chổi và cây lau, quét dọn sạch sẽ phòng ốc một lần, đảo mắt hai giờ trôi qua, Tưởng Sầm thấy hơi mệt liền lên giường nằm, mở TV đổi kênh không có mục đích.

Mí mắt mệt mỏi không ngừng nhấp nháy, Tưởng Sầm nghiêng đầu qua một bên ngủ, cậu mơ thấy mình quay phim ở studio, mơ thấy lúc mình và Thiệu Trạch cười cười nói nói, lại mơ tới Thiệu Trạch đi vào nhà mình, hung hăng đẩy mình từ trên sân thượng xuống.

Trong đêm tối yên tĩnh, máu tươi bắn ra bốn phía, nhuộm đỏ thân thể cậu.

Tưởng Sầm chợt mở mắt ra, tỉnh lại từ trong cơn mơ, cậu nhìn đồng hồ điện tử trên tường, mình ngủ còn chưa tới hai tiếng, lại trải qua như đời trước lần nữa, cậu lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị đổi quần áo đi ra ngoài mua ít thức ăn mang về.

Vừa mới bước tới cửa, vẫn còn chưa thay giày, cảm giác nóng lại vọt khắp toàn thân lần nữa, trong lòng Tưởng Sầm có dự cảm không tốt, cậu nhắm mắt lại, sau đó – 

Trơ mắt nhìn mình phù phù một tiếng rồi biến trở về thành người lùn kia, bị quần áo mình che lấp.

Tưởng Sầm: “………”

Ai có thể nói cho cậu biết đây là chuyện gì không? Tại sao lại nhỏ đi!

Tưởng Sầm chui ra từ đống quần áo, chưa từ bỏ ý định dậm chân một cái, ngoại trừ máu nóng trong người dần bớt đi thì không còn gì nữa, cậu xoay người chạy tới trước giường, nắm chặt ga giường bò xuống, đứng trước gương đặt dưới đất.

Quả nhiên…. Cậu lại nhỏ đi rồi. Nếu không phải vừa rồi có trở về hình dạng ban đầu, cậu còn cho rằng mình chỉ đang nằm mơ thôi, cậu không sống lại, càng không biến thành người lùn.

Nhưng sự thật chứng minh, không phải cậu đang nằm mơ.

Tưởng Sầm ảo não ngồi trên giường, cậu hiểu ra, thân thể mình bây giờ thuộc về trạng thái lúc lớn lúc nhỏ, lúc thì biến trở về thành người bình thường, lúc thì biến thành người lùn, nếu như chuyện đó ổn định thì tốt, nhưng nếu đổi tới đổi lui giày vò người ta, đây là ông trời có chủ tâm không muốn cho cậu sống tốt mà.

Tưởng Sầm liếc mặt nhìn quần áo bé nhỏ bị cậu ném trong góc, đó là bộ quần áo đồ chơi duy nhất, không có bộ quần áo này thì cậu không có đồ mặc phù hợp để che kín người. Tưởng Sầm chấp nhận số phận tìm một chiếc kéo nhỏ, cắt quần áo mình nhỏ ra, miễn cưỡng làm quần áo nhỏ mặc lên người.

Cậu thả chân nhảy xuống giường, đi tới ban công hít thở không khí, mặt trời lặn phía Tây, bầu trời đang tỏa sáng vô ngần, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy trống trải, biến thành dạng này, từ nay về sau phải sống như thế nào còn không biết, nếu như ra ngoài đột nhiên nhỏ lại, chắc sẽ bị xem như quái vật rồi nhốt trong cục cảnh sát quá.

Đang nghĩ ngợi thì bên tai truyền tới triếng gọi meo meo khe khẽ, Tưởng Sầm quay đầu nhìn qua, có một con mèo đang đứng ở lối đi thông với phòng bên cạnh, đang bước nhẹ nhàng tới chỗ cậu.

Tưởng Sầm không sợ gì chỉ sợ mỗi mèo, lúc này cậu hét lên một tiếng a, còn chưa kịp nhìn xem mèo nhỏ có nhảy vào ban công nhà cậu hay không đã xoay người chạy về phòng, núp dưới giường không dám nhúc nhích.

Kinh Sở Dương nghe tiếng thét chói tai, từ trong phòng ngủ chạy ra ban công, quả nhiên nhìn thấy con mèo nhỏ nhà mình nhảy qua ban công phòng bên cạnh, anh vẫy tay với mèo nhỏ, ấm giọng nói, “Kẹo Đường, mau quay lại.”

Con mèo nhỏ ngoan ngoãn quay về nhảy vào trong lòng Kinh Sở Dương, anh đưa mắt nhìn ban công trống trải bên cạnh, thì ra phòng có người ở, là vừa về hay là không muốn mở cửa cho anh? Nhưng việc cấp bách bây giờ là hình như con mèo nhỏ nhà anh đã hù dọa người hàng xóm xa lạ, anh phải đi xin lỗi mới phải.

Kinh Sở Dương xỏ dép lê ra cửa, gõ vàang cửa phòng bên cạnh, đợi một lúc lâu vẫn không có ai ra mở ra, anh nghi ngờ nhíu mày, xoay người lại, theo lý thuyết ngày đầu tiên chuyển qua, không đến mức không được hàng xóm chào đón như vậy chứ?

Trong phòng, Tưởng Sầm cẩn thận dè dặt từ dưới giường đi ra, không phải cậu không nghe tiếng gõ cửa, chỉ là với hình dạng bây giờ của cậu, sao có thể với tới tay cầm mà mở cửa? Cậu liếc mắt ra ban công, phát hiện mèo nhỏ đã đi, nhẹ nhàng thở phào lau mồ hôi trán, tiểu khu này là nơi không tốt, hai phòng gần nhau, ở giữa ban công lại có một lối đi thông nhau chật hẹp, nếu như không phải ở tầng 30 thì lối đi lại càng chật, hơn nữa lại nguy hiểm, người bình thường không qua được, chỉ sợ lũ trộm chẳng lạ lùng gì, nhưng nếu chỉ một con mèo đi qua thì ngược lại dư dả.

Tưởng Sầm thở dài, ngơ ngác nhìn bên ngoài càng lúc càng mờ ảo, dần dần trở nên đen tối.

Lại đói bụng.

Chỉ có thể đợi đến mai trở về hình dạng ban đầu mới có thể tranh thủ kiếm đồ ăn, xem ra lần sau phải để ít đồ ăn bên cạnh giường, như vậy thì không để mình bị đói, Tưởng Cầm sờ bụng đang kêu ùng ục, tủi thân nằm trên giường.

Ngủ đi, ngủ thì không còn đói nữa.

Tưởng Sầm nhắm chặt hai mắt, đầu thả lỏng không nghĩ ngợi gì, không đầy một lúc sau thì tiến vào mộng đẹp, trong mộng cậu vẫn là người lùn kia, có một con mèo xuất hiện trước mặt cậu, bất ngờ ngậm cậu lên rồi bỏ chạy, gió lạnh xuyên qua tai, chợt cậu mở to hai mắt, đập vào tầm mắt là hai móng vuốt trắng tinh, cùng với bóng đêm nhìn từ lầu 30 xuống cực kỳ hùng vĩ.

A a a a a! Không phải mơ!

Tưởng Sầm mở to hai mắt, bất chấp nỗi sợ hãi, vội đưa tay túm chặt lông mèo, anh hùng tha mạng, ngàn vạn lần đừng thả ra nhé! Con mèo nhỏ mang cậu xuyên qua hai lối đi nhỏ của ban công, tới phòng sát bên cạnh, sau đó mở miệng thả cậu xuống đất.

Tất nhiên con mèo nhỏ xem cậu thành món đồ chơi, nghiêng đầu tò mò quan sát cậu rồi bước lên muốn liếm cậu, Tưởng Sầm vội xoay người hoảng hốt vọt chạy vào bên trong, trốn dưới giường.

Con mèo nhỏ đi theo vào, nhìn thẳng cậu trong đêm tối, đôi mắt màu lam rất đẹp, nhưng lại khiến toàn thân Tưởng Sầm đổ mồ hôi lạnh, cậu bụm chặt miệng mình, không dám phát ra chút âm thanh nào.

Nếu như cậu không nhìn lầm, trên giường trong phòng ngủ này, có người.

Trước mắt bỗng sáng bừng, chủ nhân căn phòng ngủ bật đèn lên, giọng lười biếng trong đêm tối yên tĩnh vô cùng từ tính, “Kẹo Đường, mày vừa chạy đâu đấy?”

Con mèo nhỏ nghe tiếng chủ nhân gọi thì không quấn quýt chú lùn này nữa, mà nhảy nhảy cầu được vỗ về, không lâu sau thì đèn tắt, mèo nhỏ không nhảy xuống, dây thần kinh căng cứng của Tưởng Sầm cuối cùng có thể thả lỏng, cậu chán nản ngồi trong góc bẩn tưởi, toàn thân mất hết sức lực.

Cậu không dám đi ra, sợ ra khỏi gầm giường này lại dụ mèo con kia chạy tới, hơn nữa tối không thấy rõ hướng đi, ngộ nhỡ té từ lầu 30 xuống, vậy thì toi rồi, để đảm bảo an toàn, Tưởng Sầm quyết định đợi ở chỗ này, đợi ngày mai chủ nhà rời khỏi nhà rồi nói sau.

Vốn là vẫn đang trong giấc mộng, vừa nãy bị hoảng sợ, Tưởng Sầm nhắm mắt lại nghiêng đầu là ngủ ngay, trong mơ, con mèo nhỏ đáng ghét lại bước tới gần cậu, Tưởng Sầm phản ứng bản năng thì thào lẩm bẩm, “Đừng tới đây, đừng tới…..” truyện bên diễn đàn Lê<Quý<ĐÔn 

Dù giọng rất khẽ nhưng không có nghĩa là không nghe thấy.

Đèn trong phòng ngủ lại sáng lên lần nữa, Kinh Sở từ trên giường ngồi dậy, nhíu mày trầm giọng hỏi: “Ai đó?”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...