Anh Em Thì Đã Sao…
Chương 27: Đến Ngày Xa Em.
Một ngày đầu xuân: – Ngọc Lan con chuẩn bị xong chưa?– Con sắp xong rồi mẹ ơi, đợi con lát.Ngọc Lan loay hoay mãi với cái vali lình kình đồ đạc mà mẹ chuẩn bị cho. Kéo ra được đến nửa cầu thang nặng quá khiến chiếc vali bục tung bao nhiêu đồ đạc bên trong ùa hết ra bên ngoài.– Mẹ à… mẹ thấy đấy, chất chi cho nhiều giờ thì khổ nha.– Trời ơi, con gái con đứa phải cẩn thận chứ, mẹ chỉ gói những thứ cần thiết cho con mang theo thôi.– Mẹ yêu à… bây giờ đâu đâu cũng có trung tâm thương mại rồi cửa hàng tiện lợi mà.– Ừ… nhưng con mới sang bên đó nhiều thứ còn bỡ ngỡ nên chu đáo vẫn là trên hết con gái. Thôi gom hết vào nhanh lên kẻo trễ.Ngọc Lan chậm chạp nhặt từng vật dụng bị vung ra mà mặt chẳng hề tỏ sự biết ơn chút nào. Bởi cô nghĩ đến cảnh kéo lê thê chiếc vali giữa lòng nước Pháp thì mệt lắm.Ông Huỳnh từ trong phòng sách bước ra, đưa cho Ngọc Lan cuốn cẩm nang về văn hóa, con người, ẩm thực lẫn địa chỉ cụ thể của nước Pháp.– Con cầm lấy sang bên đó cho khỏi bỡ ngỡ.– Ba ơi… bây giờ công nghệ thông tin phát triển, khoa học cũng hiện đại tất cả nằm trong chiếc điện thoại thông minh này rồi.– Nhưng…Ngọc Lan ôm chầm lấy cánh tay ông Huỳnh như cố thuyết phục ba đừng ép cô mang thêm một thứ gì nặng nề nữa.– Sang bên đó cố gắng gìn giữ sức khỏe nghe con.– Vâng… con biết rồi ba, không có con ở nhà ba mẹ nhớ khỏe đó nha đừng vì nhớ con mà lâm bệnh là con không học nổi đâu nè.Ông Huỳnh âu yếm xoa xoa đầu Ngọc Lan rồi ôm cô con gái bé nhỏ vào lòng, ông không nỡ xa một chút nào.Bà Ánh Nguyệt rơm rớm nước mắt lại ôm lấy hai ba con. Mới chừng nào hai vợ chồng tha thiết mong mỏi có đứa con nhưng mấy chốc đã khôn lớn và tới ngày phải cách xa.Bình thường trong nhà ra ngoài phố là mọi người đã tưng bừng đón xuân, riêng chỉ ngôi biệt thự nằm giữa lòng thành phố đang bâng khuâng cảnh chia ly.Tin… tin… tin… tiếng còi xe của anh tài xế đã kêu vang ngoài sân. Bước qua cánh cửa chính, Ngọc Lan chính thức tạm xa ngôi nhà thân thương đã gắn liền với tuổi thơ và ký ức trong cô.Ngọc Lan ngồi lặng lẽ dưới hàng ghế chờ, ánh mắt xa xăm vẫn chờ đợi một bóng hình quen thủa nào…“anh không tới tiễn em sao Cao Phong?”, cô buông mình nhẹ nhõm giữa dòng người qua lại, lấy điện thoại ra nhìn một lần cuối rồi cô tắt nguồn hẳn.Xách vali lên và bước đi. Tới cửa kiểm soát, bước chân cô đã lướt qua được nửa cánh cửa bỗng hồi hộp tiếng gọi từ phía sau:– Ngọc Lan!Là Cao Phong cô tưởng anh sẽ không tới tiễn cô, nghe tiếng anh trái tim cô như thót lại, thấy bóng anh cô vui mừng hạnh phúc.Cô quay lại thật nhanh, đôi môi khẽ mỉm cười ngọt ngào. Cô chạy đến bên ôm chầm lấy Cao Phong, hai dòng nước mắt lưng tròng bắt đầu rơi trên đôi má trắng hồng của Ngọc Lan.– Hức… em tưởng anh không tới, em đã rất ngóng trông.– Anh xin lỗi, do có việc gấp nên anh tới trễ.– Hức…Cao Phong thả người, anh đưa ngón tay lên gạt đi hai hàng nước đang lăn trên khuôn mặt Ngọc Lan.– Đừng khóc… anh đã tới rồi mà.– Em sợ em đi rồi mà vẫn chưa thể nói lời từ biệt anh.Tiếng nấc của Ngọc Lan càng khiến Cao Phong luyến tiếc hơn, nét buồn hiện rõ trên khuôn mặt anh.– Hứa với anh đừng khóc nữa em nhé?Bình thường Ngọc Lan rất ít khi thấy cô khóc, bởi với cô đâu có gì khiến cô buồn được. Chỉ riêng bên Cao Phong thôi cô như con mèo con mít ướt luôn nhõng nhẽo yếu đuối đến lạ thường.Cô đưa tay dụi dụi đôi mắt rồi gật đầu đồng ý.– Vâng… em hứa.Cao Phong dịu dàng trầm ấm ôm Ngọc Lan vào lòng, vòng tay không lỏng cũng chẳng chắc nhưng đủ biết sự khiết chặt không muốn buông biết nhường nào.Trái tim Cao Phong như thắt lại anh nhắm mắt để cảm nhận vòng tay anh đang ôm Ngọc Lan lần cuối cùng.– Giờ chỉ còn một mình em nhớ giữ gìn sức khỏe nghe chưa?– Vâng!– Đừng để ốm nhé.– Dạ!– Đừng buồn, đừng khóc và đừng bao giờ uống rượu nhé.– Em hứa!– Đừng bướng bỉnh hành động theo cảm tính nữa vì sẽ không có ai giải quyết hậu quả cho em nữa đâu.– Em biết rồi mà!– Và đừng bao giờ quên anh?– Em sẽ không bao giờ quên anh đâu. Cao Phong!– Đi bình an nhé… anh sẽ rất nhớ em.– Anh cũng vậy ở nhà mạnh giỏi nghe. Đừng buồn,đừng làm quá sức, đừng bỏ bữa và đừng ở một mình…– Anh biết rồi!– Và có chuyện gì nhớ cho em biết nhé.– Anh hứa!Buông vòng tay Ngọc Lan chia tay anh quay trở vào bên trong, bước chân cô chậm rãi xa dần bóng hình anh. Cái vẫy tay của Cao Phong không đủ mãnh liệt để từ giã một người.Cuộc chia ly không hề mong muốn. Cao Phong vẫn đứng đó nhìn bóng Ngọc Lan xa dần rồi anh quay mặt đi.Còn 30 phút nữa máy bay cất cánh, Ngọc Lan khép chặt hai hàng mi để tìm những suy nghĩ đâu đâu.Trong thoáng chốc cô thấy khuôn mặt của Cao Phong, trong trí nhớ cô thấy những kỷ niệm yêu thương ngọt ngào bên Cao Phong ùa về, trong trái tim cô thấy thình thịch những nhịp đập mãnh liệt, trạm tay vào môi cô nhớ đến những nụ hôn nồng nàn tha thiết…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương