Anh Em Thì Đã Sao…

Chương 38: Xóm Nhỏ “Lưng Ong”



Cao Phong khẽ mở cánh cổng nhỏ đã được sơn lại màu xanh da trời, nhánh cây Thiên Lý tỏa xuống vuốt vào mặt Cao Phong nhẹ nhàng. Hôm nay mùng một tết Cao Phong muốn trở về ngôi nhà cũ thắp hương và bầy mâm ngũ quả lên bàn thờ Ba mẹ anh.

Hơn hai mươi năm ngôi nhà xưa chẳng có gì thay đổi, vẫn lặng tiếng người và đơn xơ hơn bao giờ hết. Anh thấy lòng thoang thoảng những suy nghĩ vu vơ.

“Ba mẹ… Cao Phong đến rồi. Lại thêm một năm mới nữa đến, trai cưng của ba mẹ lại già thêm một tuổi nữa rồi. Đoạn đường đời còn đã đi được một nửa, sóng gió cuộc đời con đã mạnh dạn bước qua mà không có ba mẹ ở bên… nhưng con vẫn lớn lên và trưởng thành rất tốt. Ở bên kia thế giới ba mẹ đang hạnh phúc bên nhau lắm phải không? Chỉ mong ba mẹ đừng quên con nhé…”

Ở khóe mi xuất hiện bờ nước long lanh, môi Cao Phong bấm vào nhau như cố kìm nén cảm xúc nhưng vẫn khẽ rung rung như muốn khóc thật rồi. Bàn tay anh lần mò chạm vào tường nhà theo bước chân đi, Cao Phong mở cửa phía sau dẫn ra bờ sông. Gió đầu xuân dịu dàng và mơn man lành lạnh “Tết buồn quá và cô đơn lắm đi thôi…”, anh ngồi xuống bên bờ sông ngắm cảnh thành phố mùng một tết. Mọi ngày tấp nập ồn ào là thế ấy vậy mà hôm nay im ắng quá, chỉ nghe đâu đây tiếng nhạc vọng về những ca khúc nhạc tết.

Anh thấy mình như chìm hẳn trong cuộc đời mình. Suốt bao nhiêu năm bon ba công việc ngược xuôi có lẽ đây là lần đầu tiên anh lắng mình để nghe tiếng lòng. Ánh mắt xa xăm nhìn về phía chung quanh, bỗng anh dừng lại điểm nhìn ở một cô gái đang ngồi cách anh khoảng chừng 50m, mặc chiếc váy dài đang bay theo chiều gió, khoác chiếc khăn rộng màu đỏ đang đứng mé bờ sông. Cao Phong sợ cô gái trẻ nghĩ quẩn trong ngày đầu năm mới này, anh vội vàng chạy tới lao vào ôm lấy cô gái trẻ kéo về phía sau:

– Cô gái có chuyện gì thì từ từ giải quyết đừng làm điều dại dột!

Cả hai đều ngã nhào về sau, khiến Cao Phong ngã lăn xuống nhưng tay vẫn còn ôm bụng cô gái đang nằm trên mình. Bỗng cô gái quay lại vì bất ngờ… thì ra là Yến Linh.

– Ơ… Tổng Giám Đốc… anh!

– …

Cao Phong lúc này mặt nghệt ra vì người quen, Yến Linh cũng đứng dậy khỏi người Cao Phong rồi cô đưa tay kéo Cao Phong đứng dậy lấy tay phủi phủi áo cho anh.

– Cô… sao cô lại dại dột thế, có chuyện gì để từ từ tìm cách giải quyết.

– Dại dột gì cơ ạ… hỏng nhẽ anh đang nghĩ em sẽ tự tự sao?

– À… ừ.

– Trời… bó tay anh luôn.

– Ủa… không phải vậy chứ cô ra đây làm chi.

– Nhà em gần đây mà.

– Gì cơ? Gần đây á…!

– Vâng ạ. Em ở với ngoại ở ngôi nhà đầu hẻm kia mà.

– Có phải bà cụ chuyên bán xôi và chè đỗ đen dạo không?

– Dạ… ủa sao anh biết?

– Cô… à em tên là “Én” à bà suốt ngày gọi “Én nhỏ Én thương của ngoại” đúng không?

– Sao anh biết cả tên đó của em?

– Hai mươi mấy năm lúc anh rời đi em chỉ là cô bé nhỏ xíu chưa được hai tuổi cứ ngồi trên gánh bà quãy đi bán chè bán xôi mỗi ngày mà.

– Hix… sao anh biết?

– Em biết ngôi nhà không có người ở nơi cuối con hẻm không?

– Rồi!

– Nhà anh đó, năm lên 10 ba mẹ anh mất anh được gia đình họ Huỳnh chính là ba mẹ anh hiện giờ đó nhận anh về nuôi nên từ đó ngôi nhà để không. Vậy ngoại em sao rồi?

– Ngoại em qua đời được mấy năm rồi anh.

– Xin lỗi em anh không biết.

– Không sao đâu anh em cũng trở thành trẻ mồ côi từ nhỏ rồi mà.

– Nhưng anh thấy cuộc sống em khá giả lắm mà… sao…?

Yến Linh ngồi xuống bên bờ sông cô duỗi hai chân thỏng xuống dòng sông chưa tới nước. Cô đưa ánh mắt gợn chuyện buồn nhìn về xa xăm.

– Những gì em có hiện giờ chỉ là hư vinh thôi anh.

– Nghĩa là sao anh không hiểu?

– Lăn lội thương trường như anh mà không hiểu sao? Từ một cô gái bán chè dạo, ở khu ổ chuột dành cho người lao động như em mà tự dưng được học hành tử tế và có chung cư cao cấp để ở anh phải hiểu chứ.

– …

Cao Phong không nói gì anh ngồi xuống bên cạnh Yến Linh rồi cũng xa xăm mơ màng như nàng. Cuộc đời cũng đúng, chỉ có may mắn những con người bần hàn như anh và Yến Linh có gặp được một quý nhân nào đó thì mới có cơ hội thay đổi số phận. Anh may mắn được vào nhà họ Huỳnh danh giá còn Yến Linh không biết là… ai?

Yến Linh nhếch môi, đôi mắt long lanh hai hàng nước nhìn về phía đám bèo đang trôi dạt trên sông.

– Đời người con gái như bèo dạt mây trôi vậy thôi!

Yến Linh nói mà Cao Phong thực sự chẳng hiểu ý cô như thế nào, bởi thực tế anh ít quan tâm đến chuyện đời tư của người khác là mấy. Yến Linh vẫn nói trong vu vơ:

– Sau khi ngoại em mất, em xin đi làm bồi bàn ở những quán cafe rồi em vô tình lọt vào mắt xanh của một VIP, người ấy cỡ tuổi như anh đã giúp đỡ em. Đã cho em đi học hành tử tế, luôn tạo điều kiện tốt nhất cho em mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì hay xâm phạm đến em rồi từ đó dần dần em đã yêu người đó từ lúc nào không hay cho đến bây giờ vẫn yêu như vậy. Nhưng anh biết đó con người ta không ai cho ai cái gì không công cả. Ngày em tốt nghiệp là ngày em chính thức trở thành tình nhân của người đó và cũng từ ngày đó em biết anh ta là người thế nào…?

– Em còn trẻ có thể làm lại tất cả mà.

– Nói thì dễ nhưng làm đâu có dễ anh.

– Tại sao? Cái chính là em có muốn hay không thôi.

– Em không muốn trở lại cuộc sống nghèo hèn như xưa nữa.

– Bây giờ em có thể tự lo cho mình với trình độ hiện tại của em được rồi mà.

– Nhưng… “anh không biết nếu em phản bội người đó đồng nghĩa với việc em sẽ mất mạng đâu” (Yến Linh suy nghĩa trong đầu).

– Liệu như thế em có hạnh phúc không?

Yến Linh khua khua tay như không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Ánh mắt cô thay đổi bỗng trở nên rạng rỡ hơn.

– Anh Phong có biết ba mẹ em là ai không? Ngoại chưa một lần kể về ba mẹ cho em nghe nói là họ đã qua đời rồi thôi nhưng em từng nghe mọi người nói mẹ em chưa chết mà vẫn còn sống.

Cao Phong dè chừng vì không muốn nói vì chuyện này ngoại Yến Linh dấu không muốn cho cô biết thì anh cũng không nên nói thì tốt hơn bởi chính anh cũng không biết ba của cô là ai chỉ biết khi nhỏ có nghe ba mẹ anh kể mẹ Yến Linh bị người ta cưỡng hiếp rồi mới sinh ra cô, mẹ cô hận đời hận kẻ đã cưỡng hiếp mình mà bỏ đi bặt vô âm tín.

– Anh cũng không rõ lắm.

Cũng như anh, Cao Phong thấy trong ánh mắt Yến Linh chan chứa sự nhớ nhưng và mong muốn được biết về cha mẹ mình, có lẽ nên để trong cô sự tưởng tượng tuyệt đẹp về cha mẹ mình còn hơn là làm hạnh phúc nhỏ nhoi của cô bé bị đánh mất.

Bóng chiều đã xuống màu xám xịt, hai con người sinh ra trong cùng khu ổ chuột cùng lớn lên trên những mảnh đời khác nhau, trưởng thành và mưu sinh theo một cách riêng của mình cùng trò chuyện cùng đứng lên quay về xóm nhỏ ven sông. Cùng trở lại với những con người giản dị và nghèo khó nơi đây, bóc bánh trưng và cùng nhau du xuân.

Một góc trời nơi thành thị đông đúc, một khoảnh khắc của bao khoảnh khắc cả Cao Phong và Yến Linh đón ngày đầu tiên của năm mới cùng với xóm nhỏ… cả hai cùng chơi đùa với các em nhỏ, cùng trò chuyện và hàn thuyên với những bác công nhân nơi đây thật vui vẻ và ấm cúng… như chính họ đang trở về với tuổi thơ của chính mình cách đây hơn 20 năm về trước vậy. Một cậu bé mồ côi ngày nào giờ đã trở thành một doanh nhân tài giỏi, một cô bé lấm lem thủa nào giờ biến thành một thiếu nữ đẹp như trong tranh vậy.

Nước mắt của khó khăn ở quá khứ, lo toan của cuộc sống tương lai… họ quên đi chỉ biết hiện tại họ đang cười với nụ cười thoải mái nhất khi họ trở về với chính cuộc sống đích thực của cuộc đời họ… Nếu phép màu không xảy ra có lẽ giờ đây họ không được cười nụ cười tăng thêm vẻ đẹp của họ mà thay vào đó là nụ cười của vất vả gian lao nghèo khó, tay cứng vì những vết chai mặt sạm vì sương và nắng gió.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...