Ảnh Hậu Của Chàng Tổng
Chương 54: Tự Cho Là Đúng
CHƯƠNG 54: TỰ CHO LÀ ĐÚNG Trước khi chương trình lên sóng, diễn viên không được đọc trước câu hỏi, để bảo đảm sự chân thật của chương trình nên sẽ không cắt một đoạn nào hết, bao gồm cả sự bất mãn của đạo diễn đối với với Dương Vũ Mịch, kể cả thái độ tồi tệ của Dương Vũ Mịch đối với các nhân viên cho đến khi chương trình phát sóng, từ đầu tới cuối đều được hiển thị trước mắt khán giả. Trong hành lang vang lên tiếng giày cao gót của Dương Vũ Mịch, chị Hy liếc mắt ra cửa: “Bùi Lạc Phong cũng tới rồi!" Tống Như vẫn điềm tĩnh ngồi trước gương trang điểm, cô phải có trách nhiệm với công việc của mình, không thể để bọn họ ảnh hưởng đến tâm trạng ghi hình được. "Tống Như, tôi có việc muốn nói với cô." Bùi Lạc Phong liếc Dương Vũ Mịch rồi nhìn chị Hy: “Có thể kêu chị ấy ra ngoài trước được không?" "Chị Hy là trợ lý riêng của tôi, tôi sẽ không giấu chị ấy bất cứ chuyện gì, nếu tổng giám đốc Bùi có chuyện cần nói riêng thì đành để lần sau vậy." Tống Như đã thay xong trang phục trong giờ nghỉ giải lao nên đang nghỉ ngơi, đợi tín hiệu của tổ đạo diễn. Dương Vũ Mịch tự hào che miệng mỉm cười: “Lạc Phong, anh vẫn chưa nói cho cô ta biết ư, em nghĩ cô ta chắc chắn không chịu nổi sự đả kích này đâu!" Trong mắt cô ta tràn ngập sự khinh thường đối với Tống Như, cứ như đã chiếm hết phần thắng vậy. Tống Như không màng đến sự khiêu khích của cô ta, bình tĩnh ngoảnh mặt đi, xem bọn họ như không khí. Thái độ thờ ơ của cô khiến Bùi Lạc Phong nhíu mày, anh ta ho khan một tiếng: “Thôi được, lúc nên biết thì tự khắc cô sẽ biết thôi, đến lúc đó, tôi mong cô vẫn còn có thể lạnh lùng, bình tĩnh như vậy, đừng gây thêm phiền phức cho tôi và công ty nữa." Tống Như bất thình lình gập kịch bản trong tay lại. "Tôi không rảnh rỗi như các người nghĩ đâu, các người đang quấy rầy công việc của tôi đấy." Tống Như lạnh lùng thốt ra một câu. Chỉ một giây sau, đã có hai vệ sĩ áo đen bước vào, lôi Bùi Lạc Phong và Dương Vũ Mịch ra ngoài. "Mời." Bọn họ lạnh lùng mời một tiếng, rồi giơ tay ngăn cản Bùi Lạc Phong, thân hình cao lớn và sắc mặt nghiêm túc như thể tường đồng vách sắt, khiến cho Bùi Lạc Phong không có cách nào tới gần Tống Như. "Lạc Phong, sao Tống Như lại có vệ sĩ? Anh bỏ tiền ra thuê cho cô ta à?" Dương Vũ Mịch bắt đầu nổi cơn ganh tỵ, lôi kéo Bùi Lạc Phong hỏi liên tục. "Làm gì có!" Bùi Lạc Phong nhìn bóng lưng của Tống Như rồi hừ một tiếng: “Công ty đúng là không dứt cô ta ra được! Em đi ghi hình đi, chuyện đó không cần phải báo cho cô ta, cứ để cho cô ta hối hận đi!” Anh ta vốn muốn cho Tống Như biết trước chuyện anh ta và Dương Vũ Mịch sắp đính hôn, cũng coi như có một lời kết với chuyện tình cảm lúc trước của bọn họ, đề phòng Tống Như đến lúc đó lại làm loạn, nhưng hiện tại xem ra, anh ta hoàn toàn là không cần làm vậy. Thấy vẻ mặt của Tống Như hoàn toàn khác trước, trong lòng anh ta chỉ có lửa giận thiêu đốt, tại sao cô ta lại có thể thờ ơ như vậy! Còn Dương Vũ Mịch thấy Bùi Lạc Phong tức giận vì Tống Như, cô ta lại vô cùng sung sướng. "Điều tra xem vệ sĩ ở chỗ Tống Như được thuê ở đâu, tôi cũng muốn thuê vài người!" "Nhưng hình như công ty không có khoản kinh phí này..." Trợ lý của Dương Vũ Mịch hơi khó xử, dù Dương Vũ Mịch là bạn gái của Bùi Lạc Phong đi nữa, đã là bà chủ của công ty đi nữa, cũng không thể muốn làm gì thì làm. "Sao vậy? Tống Như có, thì tôi cũng phải có, hơn nữa mọi thứ đều phải tốt hơn cô ta!" Dương Vũ Mịch giẫm đôi giày cao gót cộp cộp bỏ đi, còn trợ lý của cô ta khẽ liếc logo trên ngực trái của đám vệ sĩ rồi cau mày: “Hình như từng nhìn thấy logo này ở đâu rồi thì phải?" Chị Hy thấy Dương Vũ Mịch đã đi xa bèn quay lại cạnh bàn, rót cho Tống Như ly nước: “Có cần chị đi hỏi thăm tình hình ở chỗ bọn họ không? Chị thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu." "Không cần đâu, trước tiên cứ làm tốt chuyện của chúng ta là được." Tống Như luôn luôn lý trí, tình cảm cá nhân không thể ảnh hưởng đến công việc. Huống chi đây còn là lần hợp tác quốc tế quan trọng, cô phải nắm chắc từng cơ hội hiếm có, ban đầu cô đã từng bước từng bước tiến lên vị trí ảnh hậu đứng đầu, hiện giờ lại càng không thể thả lỏng. Ngay sau đó, chuyên gia trang điểm bắt đầu hóa trang cho Tống Như, sau khi thấy cô khoác lên bộ trang phục của bà cô trung niên theo kịch bản, sợ cô không hài lòng với việc hóa trang thành một bà già nên mỉm cười giải thích: “Bởi vì vai diễn cần nên có thể sẽ thay đổi một vài chỗ để khiến cho độ tuổi của cô phù hợp với nhân vật trong kịch bản hơn.” "Được, bắt đầu đi." Tống Như vô cùng phối hợp, nhắm mắt lại, ngồi lên ghế trang điểm. Thợ trang điểm đáp OK, mất gần bốn mươi phút, vẻ mặt già nua của Tống Như mới xong, trên gò má trẻ đẹp của cô được vẽ thêm những nếp nhăn và đồi mồi, đồng thời còn xử lý một ít da chảy xệ, nhìn qua thực sự rất giống một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi. "Có điều mắt của cô đẹp quá, tôi thật sự không thể hóa trang cho nó có cảm giác già nua được." Thợ trang điểm áy náy nói. Tống Như mỉm cười nhìn vào gương: “Kỹ thuật hóa trang của cô thật cao siêu..." "Diễn viên chuẩn bị xong chưa? Ba phút nữa bấm máy!" Nhân viên thông báo qua loa một lần. Khi Tống Như chạy tới thì thấy Dương Vũ Mịch đang lôi kéo đám đạo diễn để làm quen, thấy Tống Như tới, lại còn trang điểm như một bà lão thì phì cười thành tiếng: “Xấu quá đi! Tôi nghĩ Tống Như không cần hoá trang đâu, cô ấy chỉ cần gỡ lớp hóa trang này xuống rồi dùng diện mạo vốn có của mình diễn cũng được." Vừa dứt lời, các đạo diễn lập tức cau mày. Hai nghệ sĩ này chẳng phải đều cùng là nghệ sĩ ký hợp đồng với giải trí Huy Hoàng sao? Tại sao như nước với lửa vậy? Nói cách khác thì những gì Dương Vũ Mịch nói nghe như những lời của một kẻ không chuyên, Tống Như hóa trang như vậy là để nhập vai hoàn toàn vào nhân vật trong kịch bản, biểu diễn vì nghệ thuật, để gương mặt trẻ trung xinh tươi như hoa như ngọc của mình thành ra già nua như vậy, chỉ có ở những diễn viên chuyên nghiệp dày công rèn luyện. Những lời nói của Dương Vũ Mịch rất ấu trĩ. Tống Như không để ý đến Dương Vũ Mịch, mà chỉ mỉm cười chào các đạo diễn rồi đi đến vị trí của mình. Dương Vũ Mịch vẫn chẳng nhận ra sự thất thố của mình, dương dương đắc ý đi tới. Tống Như cẩn thận nhẩm lại lời thoại kịch bản trong đầu, khi đã chắc chắn không còn sai sót gì thì ra hiệu với camera, các đạo diễn nhìn nhau, sau khi thấy Dương Vũ Mịch cũng đã chuẩn bị xong thì Jason hô: “Bắt đầu." Lúc này toàn bộ ánh sáng và phông nền đều được khôi phục lại như lúc đầu và sẽ quay phim liên tục từ đầu đến cuối, đây là một bài kiểm tra khó đối với bản lĩnh chuyên nghiệp của diễn viên. Trên màn hình là cảnh Tống Như đang khóc, so với lúc mới bắt đầu, cô ấy đã nhập vai hơn, ánh mắt hơi thay đổi lại càng tăng thêm vài phần tang thương của năm tháng cùng với sự lưu luyến đối với nữ chính. Cô hoàn toàn xem Dương Vũ Mịch là nhân vật trong kịch bản chứ không phải là một người mà cô quen trong cuộc sống thực, quan hệ giữa hai người hoàn toàn không ảnh hưởng đến diễn xuất của Tống Như. Nhưng Dương Vũ Mịch thì trái lại, giọng nói của cô ta và ánh mắt đều không đúng, qua màn hình có thể thấy được cô ta rất đắc ý, hơn nữa còn tiếp tục muốn hơn thua với diễn viên đang diễn cùng mình, cô ta không hiểu mục đích thực sự của chương trình này, những điều mà hai đạo diễn muốn thấy không phải là sự cạnh tranh giữa hai diễn viên, mà họ muốn cho khán giả nhìn thấy hình ảnh thật sự của các ảnh hậu trên sân khấu. Có thể nói, Dương Vũ Mịch đã hoàn toàn hiểu sai nội dung của chương trình này. Biểu hiện của cô ta cực kỳ thiếu thuần thục, lại càng thiếu chuyên nghiệp. "Cắt." Jason hít sâu một hơi: “May mà tôi mời được Tống Như, nên chương trình kỳ này cũng không đến nỗi quá khó coi, phỏng vấn bọn họ về cảm nhận khi ghi hình, rồi kết thúc công việc được rồi." Anh ta vỗ vai một đồng nghiệp rồi cầm điện thoại di động rời khỏi trường quay, anh ta phải trò chuyện với Nasha về diễn xuất đặc sắc của Tống Như ngay, nhằm tranh thủ cơ hội hợp tác tiếp theo. Những đạo diễn và quay phim khác cũng bị giật mình bởi diễn xuất của Tống Như.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương