Anh Là Trăng Trên Bầu Trời
Chương 21
(21)
Thế giới này nhỏ đến mức nào?
Nhỏ đến mức nào mà lại có thể khéo đến như vậy, không ngờ tôi mới vào làm công ty của vợ chưa cưới Kiều Diệc Thần.
Họ Dương, tháng sau đính hôn……
Hai điểm mấu chốt đó, tôi chưa từng liên kết chúng với nhau, để rồi tạo thành tình huống xấu hổ như bây giờ.
Khoảnh khắc người đàn ông cao lớn bước vào xuất hiện trong văn phòng tổng giám đốc, tôi cảm giác không khí bốn phía xung quanh như loãng ra, hít thở khó khăn.
Anh cũng phát hiện ra tôi đầu tiên, hơi nhíu lông mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, như nhìn một người xa lạ.
Mà tôi cúi đầu che đi khuôn mặt tái nhợt, chua xót và xấu hổ, hận không thể chui xuống đất trốn đi ngay lập tức.
“Diệc Thần, sao anh lại lên đây, không phải đã nói để em xuống ngay bây giờ sao?”
Chỉ sợ ngay lúc này người có cảm xúc bình thường nhất là Dương Lỵ.
Cô ấy không để ý đến chút gợn sóng phức tạp giữa tôi và Kiều Diệc Thần, vui mừng chạy vội đến bên kia, thân thiết kéo tay anh.
Thấy ánh mắt Kiều Diệc Thần dừng trên người tôi, cô ấy cười giới thiệu: “Giới thiệu với anh, đây là nhân viên mới của công ty em, tên là Thẩm Tri Ý, em muốn cô ấy thiết kế váy đính hôn cho em, một lúc nữa cô ấy sẽ đi ăn cùng chúng ta.”
“Tri Ý, đây là chồng chưa cưới của tôi, Kiều Diệc Thần.”
Dương Lỵ tự nhiên giới thiệu chúng tôi làm quen với nhau, tôi lại cảm thấy cảnh tượng này kỳ dị xấu hổ, thế cho nên bỏ lỡ ánh mắt chợt lóe như muốn nói lại thôi của Kiều Diệc Thần.
Tôi khó khăn mở lời: “Xin chào…anh Kiều.”
Kiều Diệc Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, khẽ mím chặt môi, đột nhiên, anh vươn tay, lạnh lùng và xa cách: “Xin chào, cô Thẩm.”
Tôi hơi do dự, rồi vẫn đưa tay lên.
Nhưng giây tiếp theo, anh bỗng thu tay lại, tay tôi vẫn đang dơ lên, lúng túng cứng ngắc.
Dương Lỵ khá nhạy bén, nhìn thoáng qua Kiều Diệc Thần: “Sao hôm nay cứ thấy anh kỳ lạ chỗ nào ấy, gặp chuyện gì không vui à?”
Sắc mặt Kiều Diệc Thần thản nhiên: “Ừ, gặp phải một người rất đáng ghét.”
Anh vừa dứt lời, lòng tôi quặn thắt.
Cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của anh.
Dương Lỵ ngạc nhiên: “Ai vậy?”
Giọng người đàn ông lạnh nhạt: “Người không quan trọng.”
Thế giới này nhỏ đến mức nào?
Nhỏ đến mức nào mà lại có thể khéo đến như vậy, không ngờ tôi mới vào làm công ty của vợ chưa cưới Kiều Diệc Thần.
Họ Dương, tháng sau đính hôn……
Hai điểm mấu chốt đó, tôi chưa từng liên kết chúng với nhau, để rồi tạo thành tình huống xấu hổ như bây giờ.
Khoảnh khắc người đàn ông cao lớn bước vào xuất hiện trong văn phòng tổng giám đốc, tôi cảm giác không khí bốn phía xung quanh như loãng ra, hít thở khó khăn.
Anh cũng phát hiện ra tôi đầu tiên, hơi nhíu lông mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, như nhìn một người xa lạ.
Mà tôi cúi đầu che đi khuôn mặt tái nhợt, chua xót và xấu hổ, hận không thể chui xuống đất trốn đi ngay lập tức.
“Diệc Thần, sao anh lại lên đây, không phải đã nói để em xuống ngay bây giờ sao?”
Chỉ sợ ngay lúc này người có cảm xúc bình thường nhất là Dương Lỵ.
Cô ấy không để ý đến chút gợn sóng phức tạp giữa tôi và Kiều Diệc Thần, vui mừng chạy vội đến bên kia, thân thiết kéo tay anh.
Thấy ánh mắt Kiều Diệc Thần dừng trên người tôi, cô ấy cười giới thiệu: “Giới thiệu với anh, đây là nhân viên mới của công ty em, tên là Thẩm Tri Ý, em muốn cô ấy thiết kế váy đính hôn cho em, một lúc nữa cô ấy sẽ đi ăn cùng chúng ta.”
“Tri Ý, đây là chồng chưa cưới của tôi, Kiều Diệc Thần.”
Dương Lỵ tự nhiên giới thiệu chúng tôi làm quen với nhau, tôi lại cảm thấy cảnh tượng này kỳ dị xấu hổ, thế cho nên bỏ lỡ ánh mắt chợt lóe như muốn nói lại thôi của Kiều Diệc Thần.
Tôi khó khăn mở lời: “Xin chào…anh Kiều.”
Kiều Diệc Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, khẽ mím chặt môi, đột nhiên, anh vươn tay, lạnh lùng và xa cách: “Xin chào, cô Thẩm.”
Tôi hơi do dự, rồi vẫn đưa tay lên.
Nhưng giây tiếp theo, anh bỗng thu tay lại, tay tôi vẫn đang dơ lên, lúng túng cứng ngắc.
Dương Lỵ khá nhạy bén, nhìn thoáng qua Kiều Diệc Thần: “Sao hôm nay cứ thấy anh kỳ lạ chỗ nào ấy, gặp chuyện gì không vui à?”
Sắc mặt Kiều Diệc Thần thản nhiên: “Ừ, gặp phải một người rất đáng ghét.”
Anh vừa dứt lời, lòng tôi quặn thắt.
Cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của anh.
Dương Lỵ ngạc nhiên: “Ai vậy?”
Giọng người đàn ông lạnh nhạt: “Người không quan trọng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương