Ánh Lửa Mùa Đông
Chương 461: Tên nghịch ngợm xấu xa này (2)
Editor: Vũ Cát Gia GiaTrải qua sau mấy giờ bay, máy bay rất thuận lợi bay vào trong thảo nguyên ở châu Phi, hạ xuống tới một địa khu chỗ sẽ có sư tử Châu Phi thường qua lại.Bác sĩ thú y đi theo đến, cẩn thận vì Arthur kiểm tra tình huống thân thể nó, sau đó thu hồi thiết bị của mình."Kiểm tra các hạng triệu chứng bệnh tật của nó đều tốt vô cùng, không có bất kỳ chỗ không ổn cả."Hoàng Phủ Diệu Dương gật gật đầu, một tên thủ hạ đem mũi khoan đã chuẩn bị xong đưa tới.Bác sĩ vì Arthur khử trùng lỗ tai, Hoàng Phủ Diệu Dương liền tự mình làm lấy ở trên lỗ tai Arthur đưa một cái thiết bị theo dõi vào.Bởi vì hiện tại bị gây tê bên trong, chú nhóc lém lỉnh này cũng không có cảm giác đau đớn gì.Giúp nó bôi thuốc, Hoàng Phủ Diệu Dương từ trên người lấy ra một cái hộp, đem đinh tai ruby vì Arthur đặc chế đeo vào lỗ tai nó.Bên trong đinh tai có gắn thêm định vị theo dõi từ xa, tùy thời có thể theo dõi đến vị trí Arthur.Thứ nhất có thể nhìn nó cho đỡ nhớ, thứ hai cũng là vì có thể chú ý đến tình huống của nó.Nó dù sao đã muốn bị nuôi nhốt hồi lâu, vẫn là không biết rốt cuộc nó có thể hay không chân chính thích ứng hoàn cảnh tàn khốc như vậy."Nó phải mất bao lâu mới có thể tỉnh táo lại." Lãnh Tiểu Dã đứng ở ngoài lồng sư tử hỏi."Đại khái muốn hơn một giờ." Bác sĩ đáp.Tuần thú sư nhìn xuyên qua cửa sổ máy bay nhìn nhìn thảo nguyên bên ngoài, "Chúng ta có thể vì nó lựa chọn một cái địa điểm tốt rồi thả xuống, cuối cùng là khoảng cách từ nguồn nước phải tương đối gần, nếu không tôi sợ nó mới vừa đến nơi này, tìm không thấy nước."" Được." Hoàng Phủ Diệu Dương đi ra lồng sư tử, "Cất cánh."Máy bay trực thăng một lần nữa cất cánh, bay thấp ở trên trời tìm kiếm chổ thích hợp để thả Arthur xuống.Vài người cũng đứng ở bên cửa sổ, hướng phía ngoài xem chừng.trên thảo nguyên, bóng dáng máy bay trực thăng chiếu xuống thật to, đem động vật hoang dại đang qua lại trên mặt đất đều hoảng sợ mà chạy mất.Tìm một cái đến bây giờ, rốt cuộc đã tìm được một chỗ coi như vị trí hợp ý, máy bay trực thăng lại một lần nữa hạ xuống.Mọi người cùng nhau đem Arthur nâng xuống máy bay trực thăng, Hoàng Phủ Diệu Dương tự tay tháo hết dây xích trên người nó, cẩn thận đem lông cổ bị dây xích làm rối của nó vuốt lên, bàn tay của anh chậm rãi mơn trớn da lông của đại gia hỏa này, đôi mắt màu lam tràn đầy thâm trầm.Ở cùng một chỗ lâu như vậy sớm đã có chút cảm tình, hiện tại muốn đưa nó rời xa anh, anh đương nhiên cũng có vài luyến tiếc.Phía sau, Arthur cũng rốt cục đã tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn chung quanh thảo nguyên xa lạ một chút, nó lập tức liền đứng lên đề phòng.Vài cái đại binh đều là một lần nữa đi lên máy bay, Hoàng Phủ Diệu Dương liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nó."hiện tại... Về nhà đi!"Arthur nghi ngờ xem anh, lại đảo mắt nhìn chung quanh một chút, cũng không có ý rời đi.Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay ở trên lưng nó vỗ một phen, Arthur sải bước chân, chạy vài bước về phía trước, không nhìn thấy anh theo sau, nó nghi ngờ quay sang."Chúng ta đi thôi!"Lãnh Tiểu Dã đưa tay tới cầm bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương.Nhìn xem Arthur ở xa xa, Hoàng Phủ Diệu Dương nhấp mím môi, kiên quyết xoay người, lôi kéo Lãnh Tiểu Dã bước trên máy bay trực thăng.Arthur đứng ở chỗ cũ, nhìn máy bay trực thăng chậm rãi khởi động, đột nhiên bước chân buông ra, đuổi theo hướng máy bay trực thăng, nâng chân trước lên đặt lên khoang cửa máy bay trực thăng.đi ngồi xổm xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa cánh tay sờ sờ đầu của nó, giơ bàn tay lên đem một miếng thịt mà tuần thú sư đưa cho, đi quăng qua cho Arthur.Thời điểm Arthur xoay người đi truy đuổi khối thịt kia, anh liền đứng dậy trầm giọng hạ lệnh."Cất cánh!"Phi công đẩy cái cần xuống, máy bay trực thăng nhanh chóng cất cánh, rời đi mặt.Arthur cắn khối thịt kia, xoay đầu lại, nhìn máy bay trực thăng cất cánh, lập tức liền buông ra miếng thịt đuổi theo.Máy bay trực thăng mang theo cơn gió mạnh đem da lông trên người nó đều thổi trúng như ngọn sóng phập phồng, nó nhưng chỉ là đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn máy bay trực thăng càng ngày lên cao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương