Ánh Nắng Đến Muộn
Chương 2
Mấy ván sau đó, Kỳ Vân Chương không được vận may chú ý đến, thua liên tục.
Có lẽ là xuất phát từ tâm lý áy náy, cho rằng Kỳ Vân Chương uống say là do tôi đổ xúc xắc.
Thế là tôi chủ động chịu trách nhiệm đưa anh về nhà.
Người lái xe thuê sau khi đậu xe vào bãi thì rời đi.
Tôi đỡ Kỳ Vân Chương lên lầu vào nhà.
Người đàn ông vốn dĩ luôn mê man đột nhiên ngồi dậy tới gần khi tôi cầm khăn lau mặt cho anh.
Khoảng cách rất gần.
Ánh mắt Kỳ Vân Chương mê ly, vẻ chếnh choáng dày đặc.
Anh dùng một tay giữ lấy vai tôi, một tay nhéo tai tôi.
“Chú nhỏ…”
“Ừm.”
Anh ậm ừ đáp lời.
Bàn tay nhéo tai tôi trượt xuống cằm, đầu ngón tay nhấn trên môi tôi, đè xuống.
Ánh mắt Kỳ Vân Chương dần nhìn xuống, dừng trên môi tôi.
Khuôn mặt cũng sát lại gần hơn.
Trước khi chạm vào, anh dựa lên vai tôi.
Anh cười bằng giọng mũi một cái, dường như có chút bất đắc dĩ.
“Vẫn chưa 18 tuổi.”
Lúc đó tôi chỉ tưởng là lời nói khi say của anh thôi.
Khi thật sự đến ngày tôi 18 tuổi, tôi mới xem như được nhìn thấy một mặt khác của Kỳ Vân Chương.
*
Ngày sinh nhật 18 tuổi, bạn nam cùng lớp, Hà Dư tỏ tình với tôi ngay trước mặt mọi người, bị Kỳ Vân Chương bắt gặp.
Hà Dư cầm một bó hoa đứng trước mặt tôi: “Sở Nguyện, tớ thích cậu.”
Lại nhìn tôi, cẩn thận dè dặt hỏi: “Cậu có thích tớ không?”
Kỳ Vân Chương đúng lúc đi từ trên lầu xuống, từ trên cao nhìn thấy hết tất cả.
Trong nháy mắt, tôi cho rằng mình đã quay về hai năm trước.
Tôi cũng từng hỏi Kỳ Vân Chương lời như vậy.
Anh đã từ chối rất dứt khoát.
Cảm giác mập mờ mà Kỳ Vân Chương mang đến cho tôi vào lần say rượu đó, tất cả đều không tính nữa.
Anh không thích tôi, là tôi tự mình đa tình thôi.
Tôi suy nghĩ đến mức mất hồn, Hà Dư lại tưởng lầm là tôi thầm chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy.
Cậu ấy nhét bó hoa vào lòng tôi, ra vẻ kéo tay tôi.
Trước khi cậu ấy chạm vào, Kỳ Vân Chương chẳng biết đã chạy tới đằng sau tôi từ lúc nào, kéo tay tôi lùi lại.
Bó hoa rơi xuống đất.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Kỳ Vân Chương cũng không quan tâm đến bó hoa đó, chỉ nhìn Hà Dư.
“Đã đồng ý với cậu chưa mà cậu động tay động chân?”
Hà Dư lúng túng đỏ mặt lên: “Cháu xin lỗi…”
Sau đó lại nhìn tôi, truy hỏi.
“Vậy cậu có đồng ý không?”
Bàn tay đang cầm cổ tay tôi của Kỳ Vân Chương dần siết chặt.
Tôi mím chặt môi, do dự.
Hà Dư luôn đối xử rất tốt với tôi, ít nhất tôi cũng không muốn khiến cậu ấy mất mặt trước nhiều người như vậy.
“Tớ…”
“Cô ấy từ chối.” Kỳ Vân Chương trực tiếp ngắt lời tôi.
Mặc dù trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm, nhưng khí chất hung bạo trên mặt đã rất nặng.
Vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì anh đã bỏ lại một câu với thư ký vừa mới chạy đến đưa tài liệu cho anh: “Tiếp đãi cho tốt.”
Sau đó thì kéo tôi đi lên phòng làm việc của anh ở tầng hai.
*
“Vừa rồi em do dự cái gì?”
Kỳ Vân Chương không bật đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Nhưng anh lại vùi mình trong bóng tối, không thấy rõ nét mặt.
Ý cười của người đàn ông rất lạnh: “Đừng nói với tôi là em thật sự định đồng ý với cậu ta đấy?”
Tôi không khỏi có chút rụt rè, nhưng vẫn kiên cường phản bác.
“Không được sao?”
Kỳ Vân Chương đi từng bước về phía tôi, ép tôi đến bên bàn làm việc.
Tôi không còn đường lùi, đành phải bất chấp khó khăn đối mặt với anh.
Đêm tối vô biên cũng không tối bằng đôi mắt của người đàn ông đang dần tới gần.
Anh nhìn tôi chăm chú không chớp mắt, một tay đột nhiên vòng tới sau lưng tôi.
Tôi đột nhiên bị anh dùng một tay ôm ngồi lên bàn.
“Không phải thích tôi sao?”
Kỳ Vân Chương nhạt giọng hỏi, ánh mắt lại càng nóng rực.
Bàn tay sau lưng cũng không thu lại, chống đỡ không nhẹ không nặn.
Tâm ý đã che giấu mấy năm cứ bị anh nói ra một cách tùy ý như thế, sự khó xử xen lẫn với phẫn nộ xông thẳng lên đầu.
Tôi trừng mắt nhìn anh mấy giây, dùng cả tay và chân cố gắng đẩy anh ra.
“Không thích! Đã không còn thích chú từ lâu rồi!”
“Chú đừng quên lời mình từng nói, chú mà thích cháu thì chú chính là súc vật.”
Kỳ Vân Chương không hề tốn chút sức nào mà chặn chân tôi lại, bắt lấy cổ tay tôi.
Anh căng quai hàm, tức giận cười lên.
Bàn tay còn lại kéo lấy cà vạt của mình, lý trí trong mắt sụp đổ.
“Con mẹ nó nói tôi là súc vật, tôi cũng nhận.”
Trong lúc tôi sửng sốt thì Kỳ Vân Chương đã cúi người xuống.
Là cách hôn của người trưởng thành.
Đầu ngón tay người đàn ông đè cằm tôi, tôi bị ép nghênh đón nụ hôn của anh.
Kỳ Vân Chương vừa dùng sức hôn, vừa nâng tay tôi lên đặt lên cổ anh.
*
Tôi phản ứng lại được, nhưng ra sức giãy giụa thế nào thì vẫn không có kết quả.
Kỳ Vân Chương vẫn cứ áp chế, không cho tôi động đậy.
Tôi không thể làm gì khác là cắn môi dưới của anh.
Kỳ Vân Chương khựng lại mở mắt nhìn tôi.
Môi vẫn chưa rời đi, hôn tôi từng chút một.
“Sao vậy?”
Tôi nghiêng đầu né tránh, run giọng hỏi.
“Chú nhỏ, chú đang làm gì vậy?”
Kỳ Vân Chương giữ cằm tôi để tôi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt anh.
“Đang dùng hành động thực tế để phản bác.”
Tôi trừng mắt nhìn, đầu óc xoay vòng hồi lâu mới hiểu được lời này.
Anh đang phản bác câu nói anh không thích tôi mà tôi vừa nói.
Là một lý do cũ rích nhưng lại hợp lý.
Tôi còn quá nhỏ.
Kỳ Vân Chương thản nhiên thừa nhận, khi tôi 16 tuổi, anh quả thật chỉ xem tôi là trẻ con.
Tất cả sự thay đổi trong tình cảm đều diễn ra im hơi lặng tiếng.
*
Kỳ Vân Chương cúi đầu đến gần, lại muốn hôn tôi.
Tôi vội vàng đưa tay che miệng anh.
“?” Kỳ Vân Chương nhướn mày.
“Em vẫn chưa đồng ý hẹn hò với anh đâu.”
Anh nói thuận theo lời tôi: “Vậy làm thế nào em mới đồng ý?”
“Em phải cân nhắc một chút.” Tôi thận trọng nói.
Tôi còn nhớ hai năm trước sau khi Kỳ Vân Chương từ chối lời tỏ tình của tôi, tôi đã khóc cả buổi tối, dự định từ đây sẽ đóng cửa trái tim!
Nếu như dễ dàng đồng ý như vậy… thì lỗ quá.
Ngoại trừ lúc tức giận thì Kỳ Vân Chương luôn bằng lòng dung túng tôi.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Anh cười khều vành tai tôi: “Được.”
Mấy ngày sau đó, Kỳ Vân Chương thật sự nghiêm túc theo đuổi tôi.
Ví dụ như hôm nay, anh gọi điện thoại đến, định đón tôi ra ngoài ăn cơm.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi vẫn từ chối.
“Em đã hẹn với người khác rồi.”
“Nam hay nữ?”
… Anh luôn quan tâm đến vấn đề này.
“Nữ.”
Tôi nói dối.
Thật ra là tôi hẹn Hà dư.
Ngày đó Kỳ Vân Chương cực kỳ không nể mặt mà thay tôi từ chối Hà Dư, tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy.
Hôm nay hẹn cậu ấy ra đây, một là xin lỗi thay kỳ Vân Chương, hai là phải cho cậu ấy câu trả lời chắc chắn.
Mặc dù cậu ấy rốt tốt với tôi, nhưng người tôi vẫn luôn thích là Kỳ Vân Chương.
Vốn dĩ không nói cho anh biết là để bớt phiền.
Nhưng khi tôi và Hà Dư cơm nước xong xuôi chuẩn bị rời đi thì lại đúng lúc bắt gặp Kỳ Vân Chương đi vào.
Tôi biết ngay là tình hình sắp thăng cấp rồi.
Vào khoảnh khắc đó, sự hối hận vì đã lựa chọn nhà hàng gần nhà cho tiện đã đạt tới đỉnh điểm.
Hoàn toàn quên mất công ty của Kỳ Vân Chương cũng ở gần đây.
Có lẽ là xuất phát từ tâm lý áy náy, cho rằng Kỳ Vân Chương uống say là do tôi đổ xúc xắc.
Thế là tôi chủ động chịu trách nhiệm đưa anh về nhà.
Người lái xe thuê sau khi đậu xe vào bãi thì rời đi.
Tôi đỡ Kỳ Vân Chương lên lầu vào nhà.
Người đàn ông vốn dĩ luôn mê man đột nhiên ngồi dậy tới gần khi tôi cầm khăn lau mặt cho anh.
Khoảng cách rất gần.
Ánh mắt Kỳ Vân Chương mê ly, vẻ chếnh choáng dày đặc.
Anh dùng một tay giữ lấy vai tôi, một tay nhéo tai tôi.
“Chú nhỏ…”
“Ừm.”
Anh ậm ừ đáp lời.
Bàn tay nhéo tai tôi trượt xuống cằm, đầu ngón tay nhấn trên môi tôi, đè xuống.
Ánh mắt Kỳ Vân Chương dần nhìn xuống, dừng trên môi tôi.
Khuôn mặt cũng sát lại gần hơn.
Trước khi chạm vào, anh dựa lên vai tôi.
Anh cười bằng giọng mũi một cái, dường như có chút bất đắc dĩ.
“Vẫn chưa 18 tuổi.”
Lúc đó tôi chỉ tưởng là lời nói khi say của anh thôi.
Khi thật sự đến ngày tôi 18 tuổi, tôi mới xem như được nhìn thấy một mặt khác của Kỳ Vân Chương.
*
Ngày sinh nhật 18 tuổi, bạn nam cùng lớp, Hà Dư tỏ tình với tôi ngay trước mặt mọi người, bị Kỳ Vân Chương bắt gặp.
Hà Dư cầm một bó hoa đứng trước mặt tôi: “Sở Nguyện, tớ thích cậu.”
Lại nhìn tôi, cẩn thận dè dặt hỏi: “Cậu có thích tớ không?”
Kỳ Vân Chương đúng lúc đi từ trên lầu xuống, từ trên cao nhìn thấy hết tất cả.
Trong nháy mắt, tôi cho rằng mình đã quay về hai năm trước.
Tôi cũng từng hỏi Kỳ Vân Chương lời như vậy.
Anh đã từ chối rất dứt khoát.
Cảm giác mập mờ mà Kỳ Vân Chương mang đến cho tôi vào lần say rượu đó, tất cả đều không tính nữa.
Anh không thích tôi, là tôi tự mình đa tình thôi.
Tôi suy nghĩ đến mức mất hồn, Hà Dư lại tưởng lầm là tôi thầm chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy.
Cậu ấy nhét bó hoa vào lòng tôi, ra vẻ kéo tay tôi.
Trước khi cậu ấy chạm vào, Kỳ Vân Chương chẳng biết đã chạy tới đằng sau tôi từ lúc nào, kéo tay tôi lùi lại.
Bó hoa rơi xuống đất.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Kỳ Vân Chương cũng không quan tâm đến bó hoa đó, chỉ nhìn Hà Dư.
“Đã đồng ý với cậu chưa mà cậu động tay động chân?”
Hà Dư lúng túng đỏ mặt lên: “Cháu xin lỗi…”
Sau đó lại nhìn tôi, truy hỏi.
“Vậy cậu có đồng ý không?”
Bàn tay đang cầm cổ tay tôi của Kỳ Vân Chương dần siết chặt.
Tôi mím chặt môi, do dự.
Hà Dư luôn đối xử rất tốt với tôi, ít nhất tôi cũng không muốn khiến cậu ấy mất mặt trước nhiều người như vậy.
“Tớ…”
“Cô ấy từ chối.” Kỳ Vân Chương trực tiếp ngắt lời tôi.
Mặc dù trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm, nhưng khí chất hung bạo trên mặt đã rất nặng.
Vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì anh đã bỏ lại một câu với thư ký vừa mới chạy đến đưa tài liệu cho anh: “Tiếp đãi cho tốt.”
Sau đó thì kéo tôi đi lên phòng làm việc của anh ở tầng hai.
*
“Vừa rồi em do dự cái gì?”
Kỳ Vân Chương không bật đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Nhưng anh lại vùi mình trong bóng tối, không thấy rõ nét mặt.
Ý cười của người đàn ông rất lạnh: “Đừng nói với tôi là em thật sự định đồng ý với cậu ta đấy?”
Tôi không khỏi có chút rụt rè, nhưng vẫn kiên cường phản bác.
“Không được sao?”
Kỳ Vân Chương đi từng bước về phía tôi, ép tôi đến bên bàn làm việc.
Tôi không còn đường lùi, đành phải bất chấp khó khăn đối mặt với anh.
Đêm tối vô biên cũng không tối bằng đôi mắt của người đàn ông đang dần tới gần.
Anh nhìn tôi chăm chú không chớp mắt, một tay đột nhiên vòng tới sau lưng tôi.
Tôi đột nhiên bị anh dùng một tay ôm ngồi lên bàn.
“Không phải thích tôi sao?”
Kỳ Vân Chương nhạt giọng hỏi, ánh mắt lại càng nóng rực.
Bàn tay sau lưng cũng không thu lại, chống đỡ không nhẹ không nặn.
Tâm ý đã che giấu mấy năm cứ bị anh nói ra một cách tùy ý như thế, sự khó xử xen lẫn với phẫn nộ xông thẳng lên đầu.
Tôi trừng mắt nhìn anh mấy giây, dùng cả tay và chân cố gắng đẩy anh ra.
“Không thích! Đã không còn thích chú từ lâu rồi!”
“Chú đừng quên lời mình từng nói, chú mà thích cháu thì chú chính là súc vật.”
Kỳ Vân Chương không hề tốn chút sức nào mà chặn chân tôi lại, bắt lấy cổ tay tôi.
Anh căng quai hàm, tức giận cười lên.
Bàn tay còn lại kéo lấy cà vạt của mình, lý trí trong mắt sụp đổ.
“Con mẹ nó nói tôi là súc vật, tôi cũng nhận.”
Trong lúc tôi sửng sốt thì Kỳ Vân Chương đã cúi người xuống.
Là cách hôn của người trưởng thành.
Đầu ngón tay người đàn ông đè cằm tôi, tôi bị ép nghênh đón nụ hôn của anh.
Kỳ Vân Chương vừa dùng sức hôn, vừa nâng tay tôi lên đặt lên cổ anh.
*
Tôi phản ứng lại được, nhưng ra sức giãy giụa thế nào thì vẫn không có kết quả.
Kỳ Vân Chương vẫn cứ áp chế, không cho tôi động đậy.
Tôi không thể làm gì khác là cắn môi dưới của anh.
Kỳ Vân Chương khựng lại mở mắt nhìn tôi.
Môi vẫn chưa rời đi, hôn tôi từng chút một.
“Sao vậy?”
Tôi nghiêng đầu né tránh, run giọng hỏi.
“Chú nhỏ, chú đang làm gì vậy?”
Kỳ Vân Chương giữ cằm tôi để tôi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt anh.
“Đang dùng hành động thực tế để phản bác.”
Tôi trừng mắt nhìn, đầu óc xoay vòng hồi lâu mới hiểu được lời này.
Anh đang phản bác câu nói anh không thích tôi mà tôi vừa nói.
Là một lý do cũ rích nhưng lại hợp lý.
Tôi còn quá nhỏ.
Kỳ Vân Chương thản nhiên thừa nhận, khi tôi 16 tuổi, anh quả thật chỉ xem tôi là trẻ con.
Tất cả sự thay đổi trong tình cảm đều diễn ra im hơi lặng tiếng.
*
Kỳ Vân Chương cúi đầu đến gần, lại muốn hôn tôi.
Tôi vội vàng đưa tay che miệng anh.
“?” Kỳ Vân Chương nhướn mày.
“Em vẫn chưa đồng ý hẹn hò với anh đâu.”
Anh nói thuận theo lời tôi: “Vậy làm thế nào em mới đồng ý?”
“Em phải cân nhắc một chút.” Tôi thận trọng nói.
Tôi còn nhớ hai năm trước sau khi Kỳ Vân Chương từ chối lời tỏ tình của tôi, tôi đã khóc cả buổi tối, dự định từ đây sẽ đóng cửa trái tim!
Nếu như dễ dàng đồng ý như vậy… thì lỗ quá.
Ngoại trừ lúc tức giận thì Kỳ Vân Chương luôn bằng lòng dung túng tôi.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Anh cười khều vành tai tôi: “Được.”
Mấy ngày sau đó, Kỳ Vân Chương thật sự nghiêm túc theo đuổi tôi.
Ví dụ như hôm nay, anh gọi điện thoại đến, định đón tôi ra ngoài ăn cơm.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi vẫn từ chối.
“Em đã hẹn với người khác rồi.”
“Nam hay nữ?”
… Anh luôn quan tâm đến vấn đề này.
“Nữ.”
Tôi nói dối.
Thật ra là tôi hẹn Hà dư.
Ngày đó Kỳ Vân Chương cực kỳ không nể mặt mà thay tôi từ chối Hà Dư, tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy.
Hôm nay hẹn cậu ấy ra đây, một là xin lỗi thay kỳ Vân Chương, hai là phải cho cậu ấy câu trả lời chắc chắn.
Mặc dù cậu ấy rốt tốt với tôi, nhưng người tôi vẫn luôn thích là Kỳ Vân Chương.
Vốn dĩ không nói cho anh biết là để bớt phiền.
Nhưng khi tôi và Hà Dư cơm nước xong xuôi chuẩn bị rời đi thì lại đúng lúc bắt gặp Kỳ Vân Chương đi vào.
Tôi biết ngay là tình hình sắp thăng cấp rồi.
Vào khoảnh khắc đó, sự hối hận vì đã lựa chọn nhà hàng gần nhà cho tiện đã đạt tới đỉnh điểm.
Hoàn toàn quên mất công ty của Kỳ Vân Chương cũng ở gần đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương