Ánh Nắng Sưởi Ấm Đời Nhau
Chương 42: Anh lấy Thư làm vợ được không
“Anh hai…”
Tiếng gọi của Yến Thư bất chợt kéo Thịnh trở về với thực tại, nhìn thấy anh đang luống cuống đứng dậy định nói gì đó, cô liền mở lời tiếp vì không muốn để anh phải khó xử.
“Anh, em muốn ăn bánh mì thịt, lát nữa ra đầu hẻm anh hai mua cho em mang đến trường ăn nha.”
Trương Thịnh lúc này cũng chỉ biết gật đầu rồi nói lời xin lỗi Yến Thư vì nụ hôn vừa rồi, và rời khỏi phòng ngay sau đó. Bước vào nhà vệ sinh, anh liên tục xả nước tát dội vào mặt cho tỉnh táo, nhớ lại chuyện lúc nãy thật chẳng biết giấu mặt vào đâu, anh biết bản thân mình đã đi quá giới hạn không an phận với Yến Thư.
Suốt cả đoạn đường đến trường, anh cũng không nói lời nào với Thư. Lúc xuống xe, cô khẽ lay lay áo anh, nói nhỏ vào tai:
“Anh… Hay là sau này anh đừng lấy vợ ở đâu cho xa xôi, anh lấy Thư được không? Thư ngoan ngoãn nghe lời anh hai mà.”
Nói dứt lời cô thẹn thùng cắm mắt cắm mũi chạy thẳng một mạch vào cổng trường. Thời gian dường như đã ngưng chuyển, mọi thứ xung quanh anh lúc này bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, Trương Thịnh vẫn đang sững người ngồi bất động trên chiếc xe máy.
Trở về nhà với tâm trạng còn đang hoang mang, khó xử vì nụ hôn lúc sáng bị Yến Thư bắt gặp, và cả câu nói của cô ban nãy vẫn còn văng vẳng trong đầu, thật sự khiến anh phải suy ngẫm rất nhiều. Chết tiệt, tại sao con bé lại có thể thốt ra những lời đường đột như thế này.
Những ngày sau đó trôi qua như bánh răng thời gian, Thịnh cũng dần ít nói chuyện với Yến Thư hơn. Nhưng Thư chỉ nghĩ đơn giản là vì anh vẫn còn ngại chuyện cũ nên cũng im lặng với mình, dù đôi lúc có cảm thấy tủi thân một chút, nhưng khi nghĩ đến tương lai sau này mình được làm vợ Trương Thịnh thì mọi buồn lo đều tan biến hết. Yến Thư đang cố gắng học tập thật giỏi để sau này ra trường có một công việc ổn định, đến lúc ấy đã có thể cùng anh san sẻ âu lo. Còn bây giờ Thư đang từng bước từng bước đi lên vì anh, cố gắng vì tương lai xây dựng một gia đình nhỏ cùng Trương Thịnh.
Rất nhanh cũng đã đến đám hỏi của Kim Cương, bên đàn trai cũng đã đến nhà gái để dạm ngõ nộp tài.
Tại tư gia, phòng khách…
Mẹ của tên Huy đeo kính râm hếch mặt lên tỏ vẻ ta đây là “mẹ chồng” nên chẳng xem nhà gái ra gì, bà ta nói với giọng điệu khinh thường.
“Hôm nay là lễ hỏi của hai đứa nhỏ, bên gia đình tôi nộp tài mười triệu, ông bà thông gia thấy sao?”
“Chị muốn nộp tài bao nhiêu cũng được, dù gì thì gia đình tôi cũng không câu nệ tiền sính lễ mà.” Mẹ của Kim Cương từ tốn nói.
“Nhưng với một điều kiện, phải để con gái của anh chị sui đây thiệt thòi một chút rồi…”
Kim Cương đang khoanh tay cung kính đứng cạnh Huy, cô mím chặt môi đầy khó chịu khi bà ta chẳng nể nang gì nhà mình.
“Điều kiện gì xin chị cứ nói.”
Bà ta cũng được đà ỷ thế mình bây giờ đang nắm đầu cáng, nên càng hống hách hơn.
“Dù gì thì con gái của anh chị sui đây cũng đã có bầu trước… nên khi rước dâu thì nó phải bước vào nhà tôi từ cửa sau. Dòng cái thứ ăn cơm trước kẻng thì không thể đi cửa chính được! Chị sui đã hiểu ý tôi chứ?”
Yến Thư cùng Thảo Quyên đứng bên ngoài cũng nghe không lọt tai bởi những lời lẽ này của bên đàn trai, họ vô cùng bức xúc cho bạn của mình. Kim Cương khi này vốn đã không thể nhịn được nữa, nhưng vì thấy cha mẹ mình vẫn còn đang cung kính giữ lịch sự với họ nên cô đành cắn răng chịu đựng.
“Còn nữa, khi hai đứa về chung một nhà rồi thì tất cả vàng cưới đều phải đưa cho tôi giữ. Vì tụi nó còn nhỏ có biết gì đâu, không cẩn thận lại mất thì tiếc lắm, nên tôi sẽ giữ hộ tụi nhỏ nhé anh chị sui.”
Không để cha mẹ Kim Cương có cơ hội đáp lại, bà ta liền nói tiếp.
“Con gái nhà anh chị đang ở tuổi ăn tuổi học, nếu chị muốn cho nó học tiếp thì hàng tháng phải gửi tiền qua đây để tui lo cho nó ăn học. Còn không thì con gái của nhà anh chị phải nghỉ học, dù gì cũng sắp làm vợ làm mẹ rồi thì phải biết lo lắng vun vén cho gia đình chồng con đồ chứ, học hành nhiều làm gì cho phí, cũng có giúp ích gì được cho nhà chồng đâu. Anh chị sui thấy tôi nói vậy có đúng không ha…”
“Hừm… Lời chị đây nói tôi nghe cũng đặn đấy.”
Nhìn thấy sắc mặt của mẹ Kim Cương không còn mấy vui vẻ nữa, bà ta cố tình lên mặt, được đà lấn tới, không kiêng nể ai cả.
“Thái độ gì nữa đây, tôi nói cho hai anh chị thông gia biết nhé, con gái của anh chị may mắn phước đức dữ lắm mới được gả vào làm dâu nhà hào môn đấy. Mà tôi nói trước đấy nhé, tất cả chi phí tổ chức lễ cưới bên đàn trai thì bên nhà gái chị phải lo chi trả hết đấy. Dù sao nó cũng có chửa trước rồi, còn trong trắng gì nữa đâu mà bày đặt đòi lễ cưới rước dâu long trọng như người ta. Phải chi con gái nhà chị biết giữ thân giữ mình thì giờ đây đã khác rồi, ít ra tôi còn cho nó đi cửa chính để nở mặt nở mày với người ta!”
“Con dại cái mang, anh chị nói sao thì tôi nghe vậy.” Mẹ của Kim Cương nở nụ cười thân thiện.
“Biết điều như thế mới được chứ!”
Tiếng gọi của Yến Thư bất chợt kéo Thịnh trở về với thực tại, nhìn thấy anh đang luống cuống đứng dậy định nói gì đó, cô liền mở lời tiếp vì không muốn để anh phải khó xử.
“Anh, em muốn ăn bánh mì thịt, lát nữa ra đầu hẻm anh hai mua cho em mang đến trường ăn nha.”
Trương Thịnh lúc này cũng chỉ biết gật đầu rồi nói lời xin lỗi Yến Thư vì nụ hôn vừa rồi, và rời khỏi phòng ngay sau đó. Bước vào nhà vệ sinh, anh liên tục xả nước tát dội vào mặt cho tỉnh táo, nhớ lại chuyện lúc nãy thật chẳng biết giấu mặt vào đâu, anh biết bản thân mình đã đi quá giới hạn không an phận với Yến Thư.
Suốt cả đoạn đường đến trường, anh cũng không nói lời nào với Thư. Lúc xuống xe, cô khẽ lay lay áo anh, nói nhỏ vào tai:
“Anh… Hay là sau này anh đừng lấy vợ ở đâu cho xa xôi, anh lấy Thư được không? Thư ngoan ngoãn nghe lời anh hai mà.”
Nói dứt lời cô thẹn thùng cắm mắt cắm mũi chạy thẳng một mạch vào cổng trường. Thời gian dường như đã ngưng chuyển, mọi thứ xung quanh anh lúc này bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, Trương Thịnh vẫn đang sững người ngồi bất động trên chiếc xe máy.
Trở về nhà với tâm trạng còn đang hoang mang, khó xử vì nụ hôn lúc sáng bị Yến Thư bắt gặp, và cả câu nói của cô ban nãy vẫn còn văng vẳng trong đầu, thật sự khiến anh phải suy ngẫm rất nhiều. Chết tiệt, tại sao con bé lại có thể thốt ra những lời đường đột như thế này.
Những ngày sau đó trôi qua như bánh răng thời gian, Thịnh cũng dần ít nói chuyện với Yến Thư hơn. Nhưng Thư chỉ nghĩ đơn giản là vì anh vẫn còn ngại chuyện cũ nên cũng im lặng với mình, dù đôi lúc có cảm thấy tủi thân một chút, nhưng khi nghĩ đến tương lai sau này mình được làm vợ Trương Thịnh thì mọi buồn lo đều tan biến hết. Yến Thư đang cố gắng học tập thật giỏi để sau này ra trường có một công việc ổn định, đến lúc ấy đã có thể cùng anh san sẻ âu lo. Còn bây giờ Thư đang từng bước từng bước đi lên vì anh, cố gắng vì tương lai xây dựng một gia đình nhỏ cùng Trương Thịnh.
Rất nhanh cũng đã đến đám hỏi của Kim Cương, bên đàn trai cũng đã đến nhà gái để dạm ngõ nộp tài.
Tại tư gia, phòng khách…
Mẹ của tên Huy đeo kính râm hếch mặt lên tỏ vẻ ta đây là “mẹ chồng” nên chẳng xem nhà gái ra gì, bà ta nói với giọng điệu khinh thường.
“Hôm nay là lễ hỏi của hai đứa nhỏ, bên gia đình tôi nộp tài mười triệu, ông bà thông gia thấy sao?”
“Chị muốn nộp tài bao nhiêu cũng được, dù gì thì gia đình tôi cũng không câu nệ tiền sính lễ mà.” Mẹ của Kim Cương từ tốn nói.
“Nhưng với một điều kiện, phải để con gái của anh chị sui đây thiệt thòi một chút rồi…”
Kim Cương đang khoanh tay cung kính đứng cạnh Huy, cô mím chặt môi đầy khó chịu khi bà ta chẳng nể nang gì nhà mình.
“Điều kiện gì xin chị cứ nói.”
Bà ta cũng được đà ỷ thế mình bây giờ đang nắm đầu cáng, nên càng hống hách hơn.
“Dù gì thì con gái của anh chị sui đây cũng đã có bầu trước… nên khi rước dâu thì nó phải bước vào nhà tôi từ cửa sau. Dòng cái thứ ăn cơm trước kẻng thì không thể đi cửa chính được! Chị sui đã hiểu ý tôi chứ?”
Yến Thư cùng Thảo Quyên đứng bên ngoài cũng nghe không lọt tai bởi những lời lẽ này của bên đàn trai, họ vô cùng bức xúc cho bạn của mình. Kim Cương khi này vốn đã không thể nhịn được nữa, nhưng vì thấy cha mẹ mình vẫn còn đang cung kính giữ lịch sự với họ nên cô đành cắn răng chịu đựng.
“Còn nữa, khi hai đứa về chung một nhà rồi thì tất cả vàng cưới đều phải đưa cho tôi giữ. Vì tụi nó còn nhỏ có biết gì đâu, không cẩn thận lại mất thì tiếc lắm, nên tôi sẽ giữ hộ tụi nhỏ nhé anh chị sui.”
Không để cha mẹ Kim Cương có cơ hội đáp lại, bà ta liền nói tiếp.
“Con gái nhà anh chị đang ở tuổi ăn tuổi học, nếu chị muốn cho nó học tiếp thì hàng tháng phải gửi tiền qua đây để tui lo cho nó ăn học. Còn không thì con gái của nhà anh chị phải nghỉ học, dù gì cũng sắp làm vợ làm mẹ rồi thì phải biết lo lắng vun vén cho gia đình chồng con đồ chứ, học hành nhiều làm gì cho phí, cũng có giúp ích gì được cho nhà chồng đâu. Anh chị sui thấy tôi nói vậy có đúng không ha…”
“Hừm… Lời chị đây nói tôi nghe cũng đặn đấy.”
Nhìn thấy sắc mặt của mẹ Kim Cương không còn mấy vui vẻ nữa, bà ta cố tình lên mặt, được đà lấn tới, không kiêng nể ai cả.
“Thái độ gì nữa đây, tôi nói cho hai anh chị thông gia biết nhé, con gái của anh chị may mắn phước đức dữ lắm mới được gả vào làm dâu nhà hào môn đấy. Mà tôi nói trước đấy nhé, tất cả chi phí tổ chức lễ cưới bên đàn trai thì bên nhà gái chị phải lo chi trả hết đấy. Dù sao nó cũng có chửa trước rồi, còn trong trắng gì nữa đâu mà bày đặt đòi lễ cưới rước dâu long trọng như người ta. Phải chi con gái nhà chị biết giữ thân giữ mình thì giờ đây đã khác rồi, ít ra tôi còn cho nó đi cửa chính để nở mặt nở mày với người ta!”
“Con dại cái mang, anh chị nói sao thì tôi nghe vậy.” Mẹ của Kim Cương nở nụ cười thân thiện.
“Biết điều như thế mới được chứ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương