Anh Sẽ Là Đôi Mắt
Chap 48.1
Hi reader, còn nhớ năm ngoái Cỏ đã viết tặng oneshot BLACK CHRISTMAS vào ngày giáng sinh, chớp mắt đã sang mùa giáng sinh thứ 2 cùng "Anh sẽ là đôi mắt". Chân thành cảm ơn những bạn còn kiên trì theo dõi, giáng sinh vui vẻ nhé! Năm nay sẽ không tặng shot nữa vì vốn thời gian của Cỏ khá eo hẹp, đành up chap mới tạ lỗi vậy. ^^~ Merry christmas, all my dear *** Trở lại phòng biệt giam, Yoseob vẫn ngồi im lặng một góc như cả tuần nay, biểu hiện không có gì thay đổi, duy chỉ có trong lòng là không còn yên lặng như trước mà cồn cào lo lắng cho LeeJoon, phần lại căng thẳng vì kế hoạch không rõ ràng của Junhyung. Giả ốm? Để làm gì và như thế nào? Có rất nhiều kiểu ốm, hắn muốn cậu ốm theo kiểu nào? ... Chàng trai nhắm mắt bóp mạnh thái dương, trong đầu 2 câu thơ cùng chữ "đau" cứ lập đi lập lại liên hồi như một bản nhạc rap chỉ toàn điệp khúc mà không có hồi kết. Đau bệnh sẽ chết. Đau lòng thì không. Đau bệnh, đau lòng. Đau! Đau... *** Trời xẩm tối, Doojoon trở về căn hộ của Gina, cả Junhyung cũng đi cùng. Vừa đặt chân vào nhà đã bị Yomin chạy ập tới nhảy chồm lên người, miệng luôn mồm gọi bố. Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu chào Gina rồi ôm con trai đi đến ghế salon, ngồi xuống, cứ thế im lặng không nói chẳng rằng. Gina đá mắt ý bảo Doojoon theo cô xuống bếp, anh ngoan ngoãn làm theo. . . . Mới bước qua ghề cửa bếp, vòm ngực nam nhân nóng hổi đã dán sát trên lưng, Gina đến là than trời. "Anh không ngại nếu em muốn riêng tư" anh ôm cô từ phía sau. "Yoon Doojoon! Anh có chỗ nào giống một người cha đã có con gái 3 tuổi?" cô lắc đầu. "Ai? Ai đâu? Có người cha nào có con gái lớn tận 3 tuổi rồi mà vẫn bị vợ cấm dục chứ" anh không phục cãi lại. Định tranh thủ đem hết phẫn uất trong lòng phun ra nhưng thấy vợ chuẩn bị nổi điên nên vội vàng buông ngay bàn tay đang không yên phận. "Em gọi anh xuống đây không muốn thân mật thì muốn làm gì?" "Không đứng đắn!" lườm mắt liếc nhưng tay cô vẫn dịu dàng chỉnh lại cổ áo cho anh. "Em muốn hỏi Junhyung tại sao trông có vẻ không thoải mái?" "À! Anh cũng không biết, cậu ta từ cục Interpol đến DJ, xộc vào văn phòng anh rồi giữ nguyên bộ dạng "cơm thiu" ấy đến tận giờ. Ở công ty cũng không tiện hỏi nên để về đây rồi giải quyết" "À! Anh cũng không biết, cậu ta từ cục Interpol đến DJ, xộc vào văn phòng anh rồi giữ nguyên bộ dạng "cơm thiu" ấy đến tận giờ. Ở công ty cũng không tiện hỏi nên để về đây rồi giải quyết" "..." *** Rốt cuộc Hyunseung cũng tới, những người cần thiết đã tề tựu đông đủ. Gina ngồi xuống ghế đối diện ba gã trai, cô đặt 2 vé máy bay lên mặt bàn kính: "Chị mới lấy về chiều nay, đi Giang Nam" "..." Hyunseung âm trầm nhìn 2 tấm vé vô tri, trong mắt là biểu tình phức tạp khó hiểu. "Trung Quốc hơn tỉ mấy dân, lại không quá xa Hàn Quốc. Có thể tạm thời lẩn trốn" anh nói. "Hộ chiếu giả tôi nhờ người lo xong cả rồi. Họ sẽ không tìm ra ai với ai trong hàng nghìn hành khách lên máy bay đâu." Doojoon vỗ vai bạn chắc chắn, nhưng vẻ mặt Junhyung dường như vẫn rất nghiêm trọng. "Yoseob, sợ rằng em ấy không phối hợp. Hyunseung, bước đầu tiên nhờ cả vào cậu." "Được!" chàng trai tóc đỏ gật đầu. Vì Hyunah, vì Junhyung, vì Yomin, vì tất cả, lần mạo hiểm này không thể thất bại. *** Cục Interpol, 7:00 PM. Tiếng gót giày gõ đều trên dải hành lang dài, ánh đèn huỳnh quang sáng trưng hắt xuống, bóng người không nhanh không chậm tiến về phía căn phòng nơi tận cùng hành lang, nơi ánh sáng mờ dần và mơ hồ u uất váng vất đến não nuột trong cảm nhận của kẻ khách bộ hành. Cô gái dợm bước, ngừng lại trước bức tường kính một mặt trong suốt, ánh mắt thả trôi về phía chàng trai bên trong kia. Đã tự xem mình như khách vãng lai sao cư để dằn vặt chế ngự bản thân thế này... Một tuần trôi qua, cô gái tự tin luôn tràn đầy sức sống như Jeon Jiyoon hình như đã biến mất, chỉ còn lại một Jiyoon âu sầu và mâu thuẫn đầy ắp trong lòng. Cô lặng yên nhìn, chỉ cảm nhận đau đớn nhiều hơn. "Không hiểu tại sao mình lại quyết định thế này, nhưng mình đã xin được phép trực tiếp làm người đại diện cho cục quân sự tham gia vào buổi chuyển giao. Chỉ như bên thứ ba, làm nhân chứng mà thôi. Đúng! Là để khoanh tay nhìn kết cục này..." Cô thì thầm, bên trong kia chẳng nghe chẳng thấy. Kẻ đứng ngoài chẳng biết chẳng hay, đau đớn tự nhiên đến, vô tình tan, và lan tỏa... Chỉ còn hai đêm nữa! *** Đêm nay dường như tấp nập hơn những cuộc viếng thăm âm thầm và chóng vánh. Một người vừa đi, kẻ khác lại đến. Vẫn ngay tại ranh giới bức tường kính một mặt, bên trong là gương kia. Tâm trạng kẻ trước người sau cũng đối lập nhau không ít. Cô gái khoanh tay, lạnh mắt nhìn. Thỏa mãn kia không đơn thuần chỉ còn là thỏa mãn, cơ hồ bất lực cùng tức giận pha trộn vào nhau. Goo Haneul mím môi, ả phát điên kiểu gì lại chọn đến nơi này? Cô gái khoanh tay, lạnh mắt nhìn. Thỏa mãn kia không đơn thuần chỉ còn là thỏa mãn, cơ hồ bất lực cùng tức giận pha trộn vào nhau. Goo Haneul mím môi, ả phát điên kiểu gì lại chọn đến nơi này? "Cả đời tôi đã định, yêu chính là yêu, ghét chính là ghét. Tôi yêu Hyungie, tôi ghét cậu! Nhưng..." Nếu yêu mạnh hơn ghét thì phải làm sao? Nếu gã đàn ông ngu ngốc cô yêu không biết phải trái mà đâm đầu vì kẻ đáng ghét kia, cam tâm hứng chịu nguy hiểm thì phải làm sao? "Tốt nhất không nên liên lụy anh ấy..." Enel Moratti, Yang Yoseob, hay Kim Hyunah... Không còn quan trọng. Trong mớ mập mờ này, chấp nhận ngu muội xem tất cả là một đi. Là kẻ đáng ghét, là người anh ta yêu, là người Goo Haneul này không còn muốn day dưa nữa. Nếu biết trước có hôm nay chi bằng kết thúc sớm ngay từ đầu. 5 năm trước ngày tuyết rơi đó, Yang Yoseob chết đi mãi mãi, hay 5 năm sau đêm 30 tối trời đó, để ả bị siết cổ đến chết có phải hơn? Có thật qua bao kiếp nạn, còn sống trên đời chính là để trả nợ nhau? Là ai nợ ai? Trả bằng cách nào? Bao giờ sẽ trả hết? "Một lần trả cho cả đời!" ả thì thầm dăm ba câu vô nghĩa, trước lúc quay đi chỉ để lại một ánh nhìn phức tạp khó hiểu. Tuy nhiên lời thốt ra, bờ vai kia, bóng lưng gầy giống như buông lỏng vài phần. Thư thái... *** Tất bật âm thầm ngồn ngộn trong cơn suy tính của mỗi người, mỗi nhóm người. Ngày thoắt cái trôi qua, trời yên bể lặng đến lạ kì ép người ta phải nghĩ "có chăng bão to đang bận góp gió?" Ngoài nghĩa trang nở rộ vài bông Mạn Châu Sa trái mùa, trắng đến tang tóc bi ai... . . . Một ngày trước hạn chuyển giao, Perotta nhận lệnh chính thức từ phía Hạ viện, chính thức cùng với đại diện Tòa án Italia và Interpol Italia đáp máy bay sang Hàn Quốc. Gã cũng khá thắc mắc tại sao mấy ngày nay vị trí của LeeJoon trên hệ thống theo dõi định vị lại không hề dịch chuyển. Đặt chân lên lãnh thổ Hàn Quốc rồi vẫn chẳng thể liên lạc được với LeeJoon, thật khốn nạn. *** MinHo nhíu đầu lông mày quay sang nhìn người phiên dịch. Tiếng Anh không thành vấn đề nhưng thứ tiếng Ý lằng nhằng dính chùm này thật quá ư đau não, anh thậm chí nghi ngờ gã đàn ông trung niên có khuôn mặt diều hâu kia biết nói tiếng Anh nhưng cố tình làm khó mình. "Ngài đây đề nghị được gặp phạm nhân để xác định tình trạng thân thể, sức khỏe, tinh thần... có đúng với giao ước giữa hai bên hay không" "Được thôi!" anh nhìn gã, gật đầu. *** Bị cách li giữa 3 bức tường lạnh và 1 tấm gương dày, Yoseob vì bận lo suy nghĩ nên cũng quăng luôn khái niệm thời gian, trong đầu chỉ lờ mờ nhớ rằng ngày chuyển giao sắp tới. Cạch! Cạch! Cửa phòng mở, gã đàn ông ngạo mạn đi vào, đôi mắt sâu hoắm dò xét người bên trong. Gã vờ vĩnh: "Enel Moratti?" Giọng nói này... Thứ giọng đặc quánh mùi bản địa... Vừa nhận ra danh tính gã mới đến, Yoseob sững sờ vài giây. Perotta? Gã đích thân sang đây đón cậu? Gã đàn ông độc ác đáng kinh tởm này á? LeeJoon bảo gọi xin xứu viện là gọi gã đồng bóng này sang? Có phải "họ" sợ cậu khai ra? Vì thế bắt đi anh hòng tạo áp lực uy hiếp? Mẹ kiếp dù cho có ý định từ bỏ tổ chức, cậu cũng chả định hé răng tiết lộ chó gì cả. Lại dám bắt đi LeeJoon! Nghĩ đến đây, chàng trai tóc đỏ đứng dậy, ngẩng cao đầu nhưng chẳng thèm đáp lại. Trông biểu hiện ương ngạnh của tên nhóc sát thủ nổi danh ngông cuồng hàng đầu tổ chức, Perotta bật cười châm biếm: "Giết người còn dám tỏ thái độ quật cường như thế?" "..." "Nói đi! Họ có đánh đập, bỏ đói hay hành hạ tinh thần cậu không?" "Tra khảo!" "Rồi thế nào?" "Không thế nào cả. Hợp tác xích mích nên giết" "Hừ!" gã nhếch môi hài lòng cười, vẻ thâm hiểm càng lộ rõ. Câu trả lời khá cá nhân và logic. "Cơ thể ổn chứ? Nghe họ nói cậu bị thương, là vết đạn bắn" "Không cần quá quan tâm!" "Chậc!" nhún vai tặc lưỡi, gã nghĩ đứng trước camera và máy nghe lén trong phòng, thủ tục thăm hỏi bấy nhiêu là đủ. "Tôi đoán chưa lành đâu. Vết thương sẽ đau đấy!" dứt câu Perotta chắp tay đi một mạch ra ngoài. Gã chẳng hề hay biết khi mình vừa quay lưng cũng là lúc nét mặt chàng trai cực kì quái lạ. . . . ĐAU? Vết thương đau! Phải rồi! Vết thương đau không phải là giả! Không ai có thể phát hiện. Đây là ý nghĩa chữ "đau" Junhyung muốn nói. Rốt cuộc cũng nghĩ ra rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương