Anh Từng Là Duy Nhất
Chương 289: Anh đẹp trai như vậy thế có một hôn anh một cái hay không? (5)
Anh bước vào nhà vệ sinh, thấy cô đang đứng sững sờ trước bệ rửa mặt, anh bước đến, dang tay ra và ôm cô vào lòng, anh nói: "Em không vui sao?”
Tống Hân Nghiên phục hồi tinh thần lại, cô lắc đầu:”Không phải, anh không phải nói là muốn giải quyết tài liệu sao? Anh mau đi đi.”
Thẩm Duệ lật người cô lại, anh nhìn cô với ánh mắt rực lửa, nói: “Hân Nghiên, chúng ta hãy tổ chức một cuộc họp báo để tiết lộ mối quan hệ của chúng ta, được không?”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy ánh mắt đau lòng của anh, cô khẽ thở dài: “Thẩm Duệ, em không sao, anh không cần quan tâm đến cảm xúc của em, thật sự, anh không cần cố tỉnh tổ chức họp báo, quan hệ của chúng ta không thể được công khai.”
“Vậy em có muốn anh nhìn thấy em bị dăn vặt mà không thể làm được gì không?” Thẩm Duệ tự trách mình, sau khi ảnh giường chiếu bị lộ, anh lo lắng và không có biện pháp tương ứng ngay lập tức, nếu anh công khai thừa nhận nam chính trong bức ảnh là mình, có lẽ cô còn không bị người khác mắng tận xương tận tủy, không phải tủy thân oan ức như bây giờ.
“Thẩm Duệ, bây giờ rất ít người biết em là vợ cũ của Đường Diệp Thần và là cháu dâu cũ của anh, nhưng một khi anh tổ chức họp báo và tiết lộ mối quan hệ của chúng ta, các tay săn ảnh sẽ nhìn chằm chằm vào em và đào bới chuyện riêng tư của em, rải tất cả những mảnh vụn của quá trình trưởng thành của em ra ánh sáng, lúc đó em sẽ phải chịu đựng sự bất bình gấp mười lần so với bây giờ. Hơn nữa, người khác nói gì không quan trọng, điều quan trọng là chúng ta biết chúng ta thật sự thế nào trong trái tim của nhau là đủ, phải không anh?”
“Hân Nghiên...” Thẩm Duệ quá đau khổ vì chính anh là người đã đặt cô vào vị trí này, nhưng anh không thể làm gì được. Nếu họ không tiết lộ mối quan hệ của họ ra, cô sẽ càng chịu oan ức nhiều hơn.
“Được rồi, xử lý tài liệu đi, em hơi đói rồi, chờ anh đi ăn.” Tống Hân Nghiên nhẹ giọng nói.
Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, thật lâu sau, anh xoay người bước ra khỏi phòng tắm. Ngồi sau bàn làm việc, anh sốt ruột cầm tài liệu lên, nhưng không đọc được, tâm trạng rối bời.
Tống Hân Nghiên ra khỏi toilet, nhìn thấy Thẩm Duej đang ngồi sau bàn làm việc hút thuốc, nhưng trong vòng vài phút, đã có vài mẩu thuốc lá trong chiếc gạt tàn trước mặt anh. Cô bước tới, lấy điếu thuốc từ tay anh, bỏ vào gạt chọc cho tàn đi, giọng nói nhỏ nhẹ, không chút cảm xúc vang lên: “Đừng hút thuốc nhiều như vậy sẽ hại thân thể anh lắm đấy.”
“Hân Nghiên, chúng ta kết hôn đi!” Thẩm Duệ ngước nhìn cô, đột nhiên nói.
Tống Hân Nghiên đã mất cảnh giác. Cô nhìn xuống anh. Không có hoa, không có nhãn và không có bữa tối dưới ánh nến. Anh bất ngờ cầu hôn cô, điều mà cô không ngờ tới. Một lúc sau, cô mới phản ứng lại: “Thẩm Duệ, có phải anh chịu kích thích rồi không?”
Thấy cô sắp đi, Thẩm Duệ nhanh chóng vươn tay nắm lấy cổ tay cô, anh nhìn cô trìu mến: “Hân Nghiên à...”
“Anh mau xử lý tài liệu đi, em đói lắm rồi.” Tống Hân Nghiên nhìn sang chỗ khác, cô biết rất rõ hai người cách xa nhau như thế nào. Kết hôn không giải quyết được vấn đề mà chỉ làm phức tạp thêm. Cô không muốn kết hôn trong một cách hồ đồ như vậy rồi cuối cùng cũng ly hôn một cách hồ đồ.
Thẩm Duệ nhìn bóng lưng cô đi về phía ghế sô pha, anh cảm thấy thật thất bại, lời cầu hôn của mình có phải quá thiếu trang trọng không? Tại sao phản ứng của cô lại kỳ lạ như vậy? Hay là cô chưa tha thứ cho anh nên không chấp nhận lời cầu hôn của anh?
Thẩm Duệ cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, đứng dậy, kéo áo khoác vest đen trên lưng ghế lên, nói: “Không cần nữa, đi ăn tối thôi.”
Tống Hân Nghiên vừa cầm tạp chí lên, nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới mười một giờ rưỡi, cô nói: “Tài liệu có vội không? Không sao, em có thể đợi anh xử lý xong rồi đi cũng được.”
Thẩm Duệ đến bên cạnh cô, cúi xuống năm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi ghế sô pha, anh cáu kỉnh nói: “Anh nói đi ăn là đi ăn, tài liệu ăn xong rồi về xử lý sau”
Vừa nói xong, có người gõ cửa văn phòng. Nghiêm Thành đẩy cửa ra, nhìn hai người trong văn phòng.
Cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, anh ta nói: “Tổng giám đốc thẩm, tài liệu vừa gửi đến đã được phê duyệt chưa? Bộ phận kinh doanh đang chờ.”
Khuôn mặt điển trai của Thẩm Duệ lập tức tối sầm lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Nghiêm Thành: “Đó là chuyện của anh”
Nghiêm Thành vô tội như đứng trước họng súng, anh ta chỉ tới thúc giục tài liệu thôi mà, anh ta nhìn Tống Hân Nghiên cầu cứu.
Tống Hân Nghiên cười nhẹ. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói vài lời giúp người đàn ông đầy thiện ý này. Cô nói: “Thư ký Nghiêm, vui lòng đợi một lát, Tổng giám đốc Thẩm sẽ phê duyệt xong ngay thôi.”
“Vậy tôi ra ngoài đợi.” Nghiêm Thành nói xong nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa, để lại chiến trường cho Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, lông mày anh nhíu lại, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, lộ ra vẻ không hài lòng, cô nắm lấy tay anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, anh đi xem lại tài liệu đi, người ta đang đợi đấy, họ đang cần gấp, đừng vì chuyện của em mà trì hoãn công việc, nếu không kiếm được tiền thì lấy gì để nuôi em đây?”
Tống Hân Nghiên nói rồi kéo anh đến bàn làm việc, Thẩm Duệ nghiêm nghị nói: “Em không định ra ngoài tìm việc sao? Vậy anh nuôi em kiểu gì?”
“..” Tống Hân Nghiên không nói nên lời, não cô giật giật, cô nói: “Thì nuôi con chúng ta.”
“Con chúng ta? Em có rồi sao?” Thẩm Duệ ngạc nhiên nhìn bụng cô, có vẻ như nơi đó đã có một sinh mệnh nhỏ thuộc về bọn họ, loại cảm xúc này thật là kỳ diệu.
Tống Hân Nghiên vuốt trán: “Không, ý em là tương lai cơ.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Duệ lại tối sầm lại, anh bị Tống Hân Nghiên đẩy ngồi xuống ghế văn phòng, sau đó cô mở một văn kiện có đánh dấu bộ phận bán hàng, cô trải ra trước mặt anh: “Anh xử lý nhanh lên nào, em sẽ đi đến ghế sofa ngồi chờ anh, sẵn nghĩ xem trưa nay ăn gì”
Cuối cùng Thẩm Duệ vẫn thỏa hiệp, cầm tài liệu lên nhanh chóng duyệt qua, sau khi xác nhận là đúng, sau đó mới ký tên. Sau một lúc, Thẩm Duệ đã xử lý tất cả các tài liệu, đứng dậy đến chỗ Tống Hân Nghiên nói: “Được rồi, chúng ta có thể đi rồi”
Tống Hân Nghiên đứng dậy, đưa điện thoại của mình, nói: “Đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon và nhận xét rất tốt, chúng ta hãy đến đó thử xem?"
Thẩm Duệ cụp mắt nhìn điện thoại, nói: “Được rồi.”
Năm tay cô bước ra khỏi văn phòng, Nghiêm Thành lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Khi Thẩm Duệ đi qua bàn thư ký, anh dừng lại và nói: “Thư ký Nghiên, hành trình chiều nay anh hủy đi nhé, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng làm phiền tôi. “Vâng, thưa tổng giám đốc Thẩm!”
Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên rời đi, sau khi ăn trưa xong, Thẩm Duệ chở Tống Hân Nghiên trực tiếp đến một trung tâm bán xe hơi nổi tiếng, nơi bất kỳ chiếc xe nổi tiếng nào được trưng bày đều có giá hàng triệu một chiếc.
Tống Hân Nghiên theo sau anh bước vào, nhìn anh chọn một chiếc xe với sự tập trung cao độ: “Anh muốn đổi xe à? Em thấy chiếc bây giờ mua chiếc khá ổn mà”
“Không phải, mua cho em.” Thẩm Duệ dừng lại bên cạnh một chiếc Ferrari, đặt tay lên mui xe, nghiêng đầu hỏi cô: “Cái này thế nào? Em có thích nó không?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không thích, sao anh lại muốn mua cho em một chiếc ô tô?”
“Về sau em phải sống ở Y Uyển, việc đi xe đến đó thật bất tiện. Anh sẽ mua cho em một chiếc xe để tiện việc đi lại. Em không thích Ferrari à? Còn Lamborghini? Hay Bugatti? ”Thẩm Duệ hỏi cô, chỉ vào hai chiếc xe thể thao bên cạnh.
Tống Hân Nghiên vẫn lắc đầu: “Nếu là công cụ để di chuyển, anh không cần mua loại đắt như vậy đâu. Trong trường hợp bị hư hỏng thì em không thể trả tiền sửa chữa nổi.”
Sắc mặt của Thẩm Duệ trầm xuống: “Anh mua cho em một chiếc xe là để cho em đâm hỏng à?”
“Ý em là đề phòng thôi.” Tống Hân Nghiên cong môi, dù sao cô cũng không thể nhận một chiếc xe quý như vậy.
“Vậy thì không cần mua nữa. Về sau anh đón em tan tầm” Thẩm Duệ nắm tay cô bước ra ngoài cửa hàng, Tống Hân Nghiên nhìn khuôn mặt đẹp trai u ám của anh, cô thấy mình hơi thiếu hiểu biết, vì vậy cô đưa tay ra nắm lấy cánh tay anh, mỉm cười nói: “Anh có thực sự muốn mua cho em một chiếc xe hơi không?”
“Chẳng lẽ là giả à? Nhưng trong trường hợp em lái xe và tông vào người khác, anh sẽ đến đón em sau khi tan tầm thì hơn. Đó là cách an toàn nhất.”
“Vậy thì anh có thể mua cho em một chiếc MINI, em đang nghĩ đến việc mua một chiếc khi em tiết kiệm đủ tiền. Nếu anh muốn mua nó cho em thì em sẽ nhường cơ hội đó cho anh vậy.” Chiếc xe mà Tống Hân Nghiên muốn có giá 200.000 nhân dân tệ, không đắt cũng không rẻ, phù hợp với danh tính của cô, mẫu xe cũng rất kín đáo, cũng không quá khoa trương.
Thẩm Duệ gãi mũi: “Vừa rẻ vừa tốt, đi thôi.”
Khi Thẩm Duệ nhìn thấy chiếc MINI, anh có chút hối hận, mua cho cô một chiếc Land Rover sẽ tốt hơn chiếc này nhiều. Nhưng nhìn cách cô yêu thích đến mức nhìn ngắm không rời mắt, anh biết cô rất thích chiếc xe này.
Có một câu nói rằng một nghìn đô la không thể mua được một trái tim tốt, miễn là cô thích nó là được.
Sau khi quẹt thẻ để thanh toán, Thẩm Duệ chọn chiếc xe hiện tại, anh đưa chìa khóa xe vào tay Tống Hân Nghiên, đưa cô đến bên thân xe và nói: "Đi, lái một chiếc xe mới căng gió đi nào.
"Anh tư, anh có thể liên lạc với Tống Hân Nghiên không? Giúp em hỏi cô ấy xem Gia Trân có đến tìm cô ấy không.” Giọng nói của Thẩm Ngộ Thụ mang theo sự lo lắng, một cái gì đó hoảng sợ không thể giải thích được.
Tống Hân Nghiên phục hồi tinh thần lại, cô lắc đầu:”Không phải, anh không phải nói là muốn giải quyết tài liệu sao? Anh mau đi đi.”
Thẩm Duệ lật người cô lại, anh nhìn cô với ánh mắt rực lửa, nói: “Hân Nghiên, chúng ta hãy tổ chức một cuộc họp báo để tiết lộ mối quan hệ của chúng ta, được không?”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy ánh mắt đau lòng của anh, cô khẽ thở dài: “Thẩm Duệ, em không sao, anh không cần quan tâm đến cảm xúc của em, thật sự, anh không cần cố tỉnh tổ chức họp báo, quan hệ của chúng ta không thể được công khai.”
“Vậy em có muốn anh nhìn thấy em bị dăn vặt mà không thể làm được gì không?” Thẩm Duệ tự trách mình, sau khi ảnh giường chiếu bị lộ, anh lo lắng và không có biện pháp tương ứng ngay lập tức, nếu anh công khai thừa nhận nam chính trong bức ảnh là mình, có lẽ cô còn không bị người khác mắng tận xương tận tủy, không phải tủy thân oan ức như bây giờ.
“Thẩm Duệ, bây giờ rất ít người biết em là vợ cũ của Đường Diệp Thần và là cháu dâu cũ của anh, nhưng một khi anh tổ chức họp báo và tiết lộ mối quan hệ của chúng ta, các tay săn ảnh sẽ nhìn chằm chằm vào em và đào bới chuyện riêng tư của em, rải tất cả những mảnh vụn của quá trình trưởng thành của em ra ánh sáng, lúc đó em sẽ phải chịu đựng sự bất bình gấp mười lần so với bây giờ. Hơn nữa, người khác nói gì không quan trọng, điều quan trọng là chúng ta biết chúng ta thật sự thế nào trong trái tim của nhau là đủ, phải không anh?”
“Hân Nghiên...” Thẩm Duệ quá đau khổ vì chính anh là người đã đặt cô vào vị trí này, nhưng anh không thể làm gì được. Nếu họ không tiết lộ mối quan hệ của họ ra, cô sẽ càng chịu oan ức nhiều hơn.
“Được rồi, xử lý tài liệu đi, em hơi đói rồi, chờ anh đi ăn.” Tống Hân Nghiên nhẹ giọng nói.
Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, thật lâu sau, anh xoay người bước ra khỏi phòng tắm. Ngồi sau bàn làm việc, anh sốt ruột cầm tài liệu lên, nhưng không đọc được, tâm trạng rối bời.
Tống Hân Nghiên ra khỏi toilet, nhìn thấy Thẩm Duej đang ngồi sau bàn làm việc hút thuốc, nhưng trong vòng vài phút, đã có vài mẩu thuốc lá trong chiếc gạt tàn trước mặt anh. Cô bước tới, lấy điếu thuốc từ tay anh, bỏ vào gạt chọc cho tàn đi, giọng nói nhỏ nhẹ, không chút cảm xúc vang lên: “Đừng hút thuốc nhiều như vậy sẽ hại thân thể anh lắm đấy.”
“Hân Nghiên, chúng ta kết hôn đi!” Thẩm Duệ ngước nhìn cô, đột nhiên nói.
Tống Hân Nghiên đã mất cảnh giác. Cô nhìn xuống anh. Không có hoa, không có nhãn và không có bữa tối dưới ánh nến. Anh bất ngờ cầu hôn cô, điều mà cô không ngờ tới. Một lúc sau, cô mới phản ứng lại: “Thẩm Duệ, có phải anh chịu kích thích rồi không?”
Thấy cô sắp đi, Thẩm Duệ nhanh chóng vươn tay nắm lấy cổ tay cô, anh nhìn cô trìu mến: “Hân Nghiên à...”
“Anh mau xử lý tài liệu đi, em đói lắm rồi.” Tống Hân Nghiên nhìn sang chỗ khác, cô biết rất rõ hai người cách xa nhau như thế nào. Kết hôn không giải quyết được vấn đề mà chỉ làm phức tạp thêm. Cô không muốn kết hôn trong một cách hồ đồ như vậy rồi cuối cùng cũng ly hôn một cách hồ đồ.
Thẩm Duệ nhìn bóng lưng cô đi về phía ghế sô pha, anh cảm thấy thật thất bại, lời cầu hôn của mình có phải quá thiếu trang trọng không? Tại sao phản ứng của cô lại kỳ lạ như vậy? Hay là cô chưa tha thứ cho anh nên không chấp nhận lời cầu hôn của anh?
Thẩm Duệ cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, đứng dậy, kéo áo khoác vest đen trên lưng ghế lên, nói: “Không cần nữa, đi ăn tối thôi.”
Tống Hân Nghiên vừa cầm tạp chí lên, nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới mười một giờ rưỡi, cô nói: “Tài liệu có vội không? Không sao, em có thể đợi anh xử lý xong rồi đi cũng được.”
Thẩm Duệ đến bên cạnh cô, cúi xuống năm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi ghế sô pha, anh cáu kỉnh nói: “Anh nói đi ăn là đi ăn, tài liệu ăn xong rồi về xử lý sau”
Vừa nói xong, có người gõ cửa văn phòng. Nghiêm Thành đẩy cửa ra, nhìn hai người trong văn phòng.
Cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, anh ta nói: “Tổng giám đốc thẩm, tài liệu vừa gửi đến đã được phê duyệt chưa? Bộ phận kinh doanh đang chờ.”
Khuôn mặt điển trai của Thẩm Duệ lập tức tối sầm lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Nghiêm Thành: “Đó là chuyện của anh”
Nghiêm Thành vô tội như đứng trước họng súng, anh ta chỉ tới thúc giục tài liệu thôi mà, anh ta nhìn Tống Hân Nghiên cầu cứu.
Tống Hân Nghiên cười nhẹ. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói vài lời giúp người đàn ông đầy thiện ý này. Cô nói: “Thư ký Nghiêm, vui lòng đợi một lát, Tổng giám đốc Thẩm sẽ phê duyệt xong ngay thôi.”
“Vậy tôi ra ngoài đợi.” Nghiêm Thành nói xong nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa, để lại chiến trường cho Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, lông mày anh nhíu lại, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, lộ ra vẻ không hài lòng, cô nắm lấy tay anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, anh đi xem lại tài liệu đi, người ta đang đợi đấy, họ đang cần gấp, đừng vì chuyện của em mà trì hoãn công việc, nếu không kiếm được tiền thì lấy gì để nuôi em đây?”
Tống Hân Nghiên nói rồi kéo anh đến bàn làm việc, Thẩm Duệ nghiêm nghị nói: “Em không định ra ngoài tìm việc sao? Vậy anh nuôi em kiểu gì?”
“..” Tống Hân Nghiên không nói nên lời, não cô giật giật, cô nói: “Thì nuôi con chúng ta.”
“Con chúng ta? Em có rồi sao?” Thẩm Duệ ngạc nhiên nhìn bụng cô, có vẻ như nơi đó đã có một sinh mệnh nhỏ thuộc về bọn họ, loại cảm xúc này thật là kỳ diệu.
Tống Hân Nghiên vuốt trán: “Không, ý em là tương lai cơ.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Duệ lại tối sầm lại, anh bị Tống Hân Nghiên đẩy ngồi xuống ghế văn phòng, sau đó cô mở một văn kiện có đánh dấu bộ phận bán hàng, cô trải ra trước mặt anh: “Anh xử lý nhanh lên nào, em sẽ đi đến ghế sofa ngồi chờ anh, sẵn nghĩ xem trưa nay ăn gì”
Cuối cùng Thẩm Duệ vẫn thỏa hiệp, cầm tài liệu lên nhanh chóng duyệt qua, sau khi xác nhận là đúng, sau đó mới ký tên. Sau một lúc, Thẩm Duệ đã xử lý tất cả các tài liệu, đứng dậy đến chỗ Tống Hân Nghiên nói: “Được rồi, chúng ta có thể đi rồi”
Tống Hân Nghiên đứng dậy, đưa điện thoại của mình, nói: “Đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon và nhận xét rất tốt, chúng ta hãy đến đó thử xem?"
Thẩm Duệ cụp mắt nhìn điện thoại, nói: “Được rồi.”
Năm tay cô bước ra khỏi văn phòng, Nghiêm Thành lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Khi Thẩm Duệ đi qua bàn thư ký, anh dừng lại và nói: “Thư ký Nghiên, hành trình chiều nay anh hủy đi nhé, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng làm phiền tôi. “Vâng, thưa tổng giám đốc Thẩm!”
Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên rời đi, sau khi ăn trưa xong, Thẩm Duệ chở Tống Hân Nghiên trực tiếp đến một trung tâm bán xe hơi nổi tiếng, nơi bất kỳ chiếc xe nổi tiếng nào được trưng bày đều có giá hàng triệu một chiếc.
Tống Hân Nghiên theo sau anh bước vào, nhìn anh chọn một chiếc xe với sự tập trung cao độ: “Anh muốn đổi xe à? Em thấy chiếc bây giờ mua chiếc khá ổn mà”
“Không phải, mua cho em.” Thẩm Duệ dừng lại bên cạnh một chiếc Ferrari, đặt tay lên mui xe, nghiêng đầu hỏi cô: “Cái này thế nào? Em có thích nó không?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không thích, sao anh lại muốn mua cho em một chiếc ô tô?”
“Về sau em phải sống ở Y Uyển, việc đi xe đến đó thật bất tiện. Anh sẽ mua cho em một chiếc xe để tiện việc đi lại. Em không thích Ferrari à? Còn Lamborghini? Hay Bugatti? ”Thẩm Duệ hỏi cô, chỉ vào hai chiếc xe thể thao bên cạnh.
Tống Hân Nghiên vẫn lắc đầu: “Nếu là công cụ để di chuyển, anh không cần mua loại đắt như vậy đâu. Trong trường hợp bị hư hỏng thì em không thể trả tiền sửa chữa nổi.”
Sắc mặt của Thẩm Duệ trầm xuống: “Anh mua cho em một chiếc xe là để cho em đâm hỏng à?”
“Ý em là đề phòng thôi.” Tống Hân Nghiên cong môi, dù sao cô cũng không thể nhận một chiếc xe quý như vậy.
“Vậy thì không cần mua nữa. Về sau anh đón em tan tầm” Thẩm Duệ nắm tay cô bước ra ngoài cửa hàng, Tống Hân Nghiên nhìn khuôn mặt đẹp trai u ám của anh, cô thấy mình hơi thiếu hiểu biết, vì vậy cô đưa tay ra nắm lấy cánh tay anh, mỉm cười nói: “Anh có thực sự muốn mua cho em một chiếc xe hơi không?”
“Chẳng lẽ là giả à? Nhưng trong trường hợp em lái xe và tông vào người khác, anh sẽ đến đón em sau khi tan tầm thì hơn. Đó là cách an toàn nhất.”
“Vậy thì anh có thể mua cho em một chiếc MINI, em đang nghĩ đến việc mua một chiếc khi em tiết kiệm đủ tiền. Nếu anh muốn mua nó cho em thì em sẽ nhường cơ hội đó cho anh vậy.” Chiếc xe mà Tống Hân Nghiên muốn có giá 200.000 nhân dân tệ, không đắt cũng không rẻ, phù hợp với danh tính của cô, mẫu xe cũng rất kín đáo, cũng không quá khoa trương.
Thẩm Duệ gãi mũi: “Vừa rẻ vừa tốt, đi thôi.”
Khi Thẩm Duệ nhìn thấy chiếc MINI, anh có chút hối hận, mua cho cô một chiếc Land Rover sẽ tốt hơn chiếc này nhiều. Nhưng nhìn cách cô yêu thích đến mức nhìn ngắm không rời mắt, anh biết cô rất thích chiếc xe này.
Có một câu nói rằng một nghìn đô la không thể mua được một trái tim tốt, miễn là cô thích nó là được.
Sau khi quẹt thẻ để thanh toán, Thẩm Duệ chọn chiếc xe hiện tại, anh đưa chìa khóa xe vào tay Tống Hân Nghiên, đưa cô đến bên thân xe và nói: "Đi, lái một chiếc xe mới căng gió đi nào.
"Anh tư, anh có thể liên lạc với Tống Hân Nghiên không? Giúp em hỏi cô ấy xem Gia Trân có đến tìm cô ấy không.” Giọng nói của Thẩm Ngộ Thụ mang theo sự lo lắng, một cái gì đó hoảng sợ không thể giải thích được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương