Anh Từng Là Duy Nhất
Chương 293: Đừng bỏ em lại một mình (4)
Hạ Doãn Nhi nghe nói phải phá thai thì cô ta theo phản xạ có điều kiện xoay đầu nhìn ông nội, hai tay vững vàng che chở phần bụng: "Ông nội, cháu không muốn bỏ con!"
Lông mày ông cụ Hạ nhíu lại thành ba ngấn thẳng, ông ta quát măng: "Vừa rồi cháu không nghe thấy nó nói cái gì sao? Chẳng lẽ cháu để chúng ta trơ mắt nhìn cháu gả cho tay ăn chơi đó?"
"Ông nội, cháu không muốn bỏ con, cháu muốn gả cho anh ấy!" Hạ Doãn Nhi cố chấp nói.
Ngân Hoan nhìn thoáng qua ba chồng, bà ta quay đầu nhìn Hạ Doãn Nhị, nói với cô ta: "Doãn Nhi, Thẩm Ngộ Thụ không thích con, cậu ta đã có người thích, con gả cho cậu ta sẽ không hạnh phúc, nghe lời ông nội của con, ông nội vì muốn tốt cho con."
"Tốt vớ con, hai người đều nói muốn tốt cho con, khi con bị anh ấy bắt nạt thì ai trong hai người ra mặt thay con? Mẹ, ông nội, con yêu anh ấy, nếu như không có đứa bé này, hai người căn bản sẽ không nhắc lại việc hôn sự này, chuyện đêm đó mọi người cũng chỉ cho rằng con bị chó căn, hiện tại con có con của anh ấy, hai người cũng không ra mặt vì con, còn muốn con bỏ con, rốt cuộc hai người có phải là người nhà của con không?" Hạ Doãn Nhi điên cuồng hét lớn.
"Doãn Nhi, con nói bậy bạ gì đó, nếu như chúng ta không yêu con thì sẽ ngồi ở chỗ đó mặc cho Thẩm Ngộ Thụ làm nhục sao? Con có biết cả đời ông nội của con chưa từng có ai dám láo xược trước mặt ông ấy." Ngân Hoan cũng tức giận, vừa rồi bà ta thật rất muốn kéo Doãn Nhi đi, bảo bối nhà bọn họ dựa vào cái gì mà bị Thẩm Ngộ Thụ làm nhục, nhưng vì hôn sự này, bọn họ cố gắng nhãn nhịn.
"Vậy hai người liền để con gả cho anh ấy đi, mẹ, ông nội, mỗi khúc tình cảm đều sẽ có thời gian rèn luyện, con tin rằng anh ấy nhất định sẽ bị sự thật lòng của con làm cảm động." Hạ Doãn Nhi van xin.
Ông cụ Hạ nhẹ nhàng than một tiếng: "Doãn Nhi, cháu bị chúng ta bảo vệ quá tốt, mà hiện thực quá tàn khốc. Thẩm Ngộ Thụ không yêu cháu, chúng ta biết rõ cháu gả đi sẽ rất đau khổ, sao có thể trơ mắt nhìn cháu nhảy vào hố lửa? Phá thai, sau đó ra nước ngoài bồi dưỡng mấy năm, cháu sẽ quên chuyện này, bắt đầu lại từ đầu. Ông nội đồng ý với cháu, nhất định sẽ đòi lại công đạo thay cháu."
"Không, ông nội, cháu không muốn ông lấy lại công đạo. giúp cháu, cháu muốn gả cho anh ấy, mặc kệ thời gian sau này là khổ hay là ngọt, cháu tuyệt đối không hối hận, ông hãy tác thành cho cháu đi." Hạ Doãn Nhi nhào vào trong ngực ông cụ Hạ nũng nịu.
Ông cụ Hạ và Ngân Hoan nhìn nhau, trong mắt hai người đều có vẻ lo lắng, thật lâu sau đó, ông cụ Hạ thở dài: "Doãn Nhi, sao cháu lại cố chấp như vậy?"
Hạ Doãn Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng nhìn ông cụ Hạ, cô ta nói: "Ông nội, vậy ông đồng ý với cháu đúng không?"
"ôi"
Thẩm Duệ mang Thẩm Ngộ Thụ về nhà trọ, anh lái xe trở về Như Uyển, từ xa anh trông thấy Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh xích đu, cô đưa tay đẩy xích đu, suy nghĩ đến xuất thần, ngay khi anh đi tới mà cô cũng không phát hiện.
Anh đưa tay nắm chặt dây xích đu, cố định nó lại, sau đó anh ôm eo của cô ngồi xuống. Tống Hân Nghiên bị dọa lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn người đàn ông phía sau, cô nhẹ nhàng thở ra: "Anh về rồi?"
"Ừm." Thẩm Duệ một tay ôm eo của cô, một tay năm chặt dây xích, anh đung đưa dây xích rồi nói: "Vừa nấy em đang suy nghĩ cái gì?"
'Tống Hân Nghiên bị anh quấy rầy, cũng không nhớ rõ mình đang suy nghĩ gì, cô lắc đầu: "Không nhớ rõ, em trai anh còn khỏe chứ?"
"Không khỏe lắm, người nhà họ Hạ tới cửa bức hôn, cậu ấy không có mặt mũi gặp Gia Trân, nhờ chúng ta chiếu cố cô bé cho tốt." Thẩm Duệ nhớ lại biểu tình của Thẩm Ngộ Thụ thì không khỏi đau lòng.
"Cậu ấy đồng ý cưới Hạ Doãn Nhi rồi?"
"Không đồng ý, thái độ của ông cụ rất cứng rắng, Hạ Doãn Nhi mang thai con của Ngộ Thụ, ông cụ sẽ không bỏ mặc cốt nhục của nhà họ Thẩm lưu lạc ở bên ngoài, Hạ Doãn Nhi thậm chí nói câu thành thân với gà trống cũng muốn gả vào nhà họ Thẩm” Thẩm Duệ thản nhiên nói.
'Tống Hân Nghiên cực kỳ hoảng sợ, Hạ Doãn Nhi đã thay đổi, không còn là cô bé sáng sủa hoạt bát mà cô gặp lần đầu, cô nói: "Nếu như bọn họ kết hôn, Gia Trân phải làm sao bây giờ?"
"Không biết, trong khoảng thời gian này em chăm sóc cô bé, bảo khuyên bảo cô bé." Thẩm Duệ nhẹ nhàng đu dây, hai đầu lông mày dần hết sự nghiêm nghị.
Tống Hân Nghiên rủ mắt, trong lòng rất khó chịu, bọn họ yêu nhau như vậy, vì sao vận mệnh lại trêu đùa bọn họ như vậy?
"Nhất định Gia Trân sẽ không chịu nổi, bọn họ quá đáng. thương."
"Cho nên Hân Nghiên, chúng ta phải quý trọng thời gian chúng ta ở cùng nhau, thế sự vô thường, có đôi khi có người đi tới hết nhạc thì đi ra. Anh thấy Ngộ Thụ và Gia Trân thì anh liền nghĩ tới chúng ta, Hân Nghiên, chúng ta nhất định phải hạnh phúc." Thẩm Duệ đặt cằm vào hõm vai của cô, nghe mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra trên người cô, bỗng nhiên anh cảm tính nói.
Cho dù trong lòng Tống Hân Nghiên còn có khúc mắc, nhưng nghe anh nói như vậy thì trái tim của cô rối tinh rối mù, cô trở tay ôm eo của anh: "Thẩm Duệ, chúng ta thật sự sẽ hạnh phúc sao?"
"Nhất định sẽ!"
Liên Thanh Vũ đứng ở trước cửa sổ sát đất của phòng ngủ, cô ta nhìn chăm chăm đôi nam nữ thân mật ngồi đối mặt với nhau ôm nhau ở xích đu, gương mặt xinh đẹp của cô ta bởi vì hận ý mà vặn vẹo, cô ta nắm lấy rèm cửa, suýt nữa xé nát rèm cử.
Tống Hân Nghiên, Thẩm Duệ là của tôi, cô đừng hòng cướp anh ấy từ trong tay của tôi!
Lúc ăn cơm, Liên Thanh Vũ cáo ốm không xuống ăn, Thẩm Duệ hơi nhíu mày, anh nhìn về phía dì Lan: "Tại sao Thanh Vũ bị bệnh?"
Dì Lan nhìn Tống Hân Nghiên rồi nói: "Cậu chủ, tôi cũng không rõ, cậu muốn gọi bác sĩ gia đình tới xem thử không? Có lẽ là luôn buồn bực trong nhà mà buồn sinh ra bệnh."
"Cũng tốt." Thẩm Duệ nhẹ nhàng gật đầu, anh đặt đũa xuống, nói với Tống Hân Nghiên: "Hân Nghiên, m ăn cơm trước, tôi đi lên xem em ấy"
Tống Hân Nghiên vội vàng gác đũa, cô nói: "Anh và em cùng đi."
Thẩm Duệ khẽ cười nói: "Sao đột nhiên em dính người như thế? Anh đã nói anh xem cô ấy là em gái, em không nên suy nghĩ bậy bạ."
"Không phải em suy nghĩ lung tung, em lo rắng có người suy nghĩ lung tung. Huống chỉ, anh xem cô ấy là em gái thì cô ấy cũng là em gái của em đúng hay không? Cùng sinh hoạt ở chung một mái nhà, cô ấy ngã bệnh thì em cũng không thể làm như không thấy, như thế không phải làm em vô cùng máu lạnh sao?" Tống Hân Nghiên thì thầm nói một chuỗi dài.
'Thẩm Duệ đưa tay ôm eo của cô, nghe cô nói chuyện lộp bộp giống thả súng máy, anh đưa tay sờ cái mũi của cô, cưng chiều nói: "Anh mới nói một câu, em đáp lại anh nhiều câu như vậy”
"Em sợ anh hiểu lầm, đi thôi, lên xem một em gái của anh thế nào." Tống Hân Nghiên tránh khỏi ngực của anh, dẫn đầu chạy lên lầu. Cô muốn xem rốt cuộc Liên Thanh Vũ làm chuyện lẳng lơ như thế nào?
'Thẩm Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, giờ phút này anh không có ý thức được hai người phụ nữ này đã âm thầm tính toán hăng say. Tống Hân Nghiên không thích Liên Thanh Vũ ở lại Như Uyển, cô hiểu quá rõ mưu tính của Thẩm Duệ ý, để cô ta ở Như: Uyển thì sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.
Nhưng là cô ta có ơn cứu mạng với Thẩm Duệ, còn có suy nghĩ tranh thủ lấy sự cảm thông của Thẩm Duệ, cô lĩnh nói vậy để Thẩm Duệ đưa cô ta đi thì sẽ chỉ làm anh nảy sinh phản cảm. Mà sau khi đưa cô ta đi thì cô ta sẽ không quấn lấy Thẩm Duệ sao? Không, lúc đó cô ta không ở dưới mí mắt của cô, cô sẽ càng bất lợi hơn.
Cho nên vẫn để kẻ địch ổn định ở trước mặt, chí ít cô có thể thấy rõ nhất cử nhất động của cô ta, mới có thể gặp chiêu phá chiêu.
Tống Hân Nghiên nghĩ như vậy, cô có cảm giác cuộc sống của mình như đang chơi tình báo chiến tranh. Thật ra cô muốn nhắc nhở Thẩm Duệ giữ khoảng cách với Liên Thanh Vũ sẽ có ít chuyện hơn, nhưng hết lần này tới lần khác cô không mở được cái miệng này, giống như cô đang chất vấn sự trung thành của anh với cô.
Lông mày ông cụ Hạ nhíu lại thành ba ngấn thẳng, ông ta quát măng: "Vừa rồi cháu không nghe thấy nó nói cái gì sao? Chẳng lẽ cháu để chúng ta trơ mắt nhìn cháu gả cho tay ăn chơi đó?"
"Ông nội, cháu không muốn bỏ con, cháu muốn gả cho anh ấy!" Hạ Doãn Nhi cố chấp nói.
Ngân Hoan nhìn thoáng qua ba chồng, bà ta quay đầu nhìn Hạ Doãn Nhị, nói với cô ta: "Doãn Nhi, Thẩm Ngộ Thụ không thích con, cậu ta đã có người thích, con gả cho cậu ta sẽ không hạnh phúc, nghe lời ông nội của con, ông nội vì muốn tốt cho con."
"Tốt vớ con, hai người đều nói muốn tốt cho con, khi con bị anh ấy bắt nạt thì ai trong hai người ra mặt thay con? Mẹ, ông nội, con yêu anh ấy, nếu như không có đứa bé này, hai người căn bản sẽ không nhắc lại việc hôn sự này, chuyện đêm đó mọi người cũng chỉ cho rằng con bị chó căn, hiện tại con có con của anh ấy, hai người cũng không ra mặt vì con, còn muốn con bỏ con, rốt cuộc hai người có phải là người nhà của con không?" Hạ Doãn Nhi điên cuồng hét lớn.
"Doãn Nhi, con nói bậy bạ gì đó, nếu như chúng ta không yêu con thì sẽ ngồi ở chỗ đó mặc cho Thẩm Ngộ Thụ làm nhục sao? Con có biết cả đời ông nội của con chưa từng có ai dám láo xược trước mặt ông ấy." Ngân Hoan cũng tức giận, vừa rồi bà ta thật rất muốn kéo Doãn Nhi đi, bảo bối nhà bọn họ dựa vào cái gì mà bị Thẩm Ngộ Thụ làm nhục, nhưng vì hôn sự này, bọn họ cố gắng nhãn nhịn.
"Vậy hai người liền để con gả cho anh ấy đi, mẹ, ông nội, mỗi khúc tình cảm đều sẽ có thời gian rèn luyện, con tin rằng anh ấy nhất định sẽ bị sự thật lòng của con làm cảm động." Hạ Doãn Nhi van xin.
Ông cụ Hạ nhẹ nhàng than một tiếng: "Doãn Nhi, cháu bị chúng ta bảo vệ quá tốt, mà hiện thực quá tàn khốc. Thẩm Ngộ Thụ không yêu cháu, chúng ta biết rõ cháu gả đi sẽ rất đau khổ, sao có thể trơ mắt nhìn cháu nhảy vào hố lửa? Phá thai, sau đó ra nước ngoài bồi dưỡng mấy năm, cháu sẽ quên chuyện này, bắt đầu lại từ đầu. Ông nội đồng ý với cháu, nhất định sẽ đòi lại công đạo thay cháu."
"Không, ông nội, cháu không muốn ông lấy lại công đạo. giúp cháu, cháu muốn gả cho anh ấy, mặc kệ thời gian sau này là khổ hay là ngọt, cháu tuyệt đối không hối hận, ông hãy tác thành cho cháu đi." Hạ Doãn Nhi nhào vào trong ngực ông cụ Hạ nũng nịu.
Ông cụ Hạ và Ngân Hoan nhìn nhau, trong mắt hai người đều có vẻ lo lắng, thật lâu sau đó, ông cụ Hạ thở dài: "Doãn Nhi, sao cháu lại cố chấp như vậy?"
Hạ Doãn Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng nhìn ông cụ Hạ, cô ta nói: "Ông nội, vậy ông đồng ý với cháu đúng không?"
"ôi"
Thẩm Duệ mang Thẩm Ngộ Thụ về nhà trọ, anh lái xe trở về Như Uyển, từ xa anh trông thấy Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh xích đu, cô đưa tay đẩy xích đu, suy nghĩ đến xuất thần, ngay khi anh đi tới mà cô cũng không phát hiện.
Anh đưa tay nắm chặt dây xích đu, cố định nó lại, sau đó anh ôm eo của cô ngồi xuống. Tống Hân Nghiên bị dọa lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn người đàn ông phía sau, cô nhẹ nhàng thở ra: "Anh về rồi?"
"Ừm." Thẩm Duệ một tay ôm eo của cô, một tay năm chặt dây xích, anh đung đưa dây xích rồi nói: "Vừa nấy em đang suy nghĩ cái gì?"
'Tống Hân Nghiên bị anh quấy rầy, cũng không nhớ rõ mình đang suy nghĩ gì, cô lắc đầu: "Không nhớ rõ, em trai anh còn khỏe chứ?"
"Không khỏe lắm, người nhà họ Hạ tới cửa bức hôn, cậu ấy không có mặt mũi gặp Gia Trân, nhờ chúng ta chiếu cố cô bé cho tốt." Thẩm Duệ nhớ lại biểu tình của Thẩm Ngộ Thụ thì không khỏi đau lòng.
"Cậu ấy đồng ý cưới Hạ Doãn Nhi rồi?"
"Không đồng ý, thái độ của ông cụ rất cứng rắng, Hạ Doãn Nhi mang thai con của Ngộ Thụ, ông cụ sẽ không bỏ mặc cốt nhục của nhà họ Thẩm lưu lạc ở bên ngoài, Hạ Doãn Nhi thậm chí nói câu thành thân với gà trống cũng muốn gả vào nhà họ Thẩm” Thẩm Duệ thản nhiên nói.
'Tống Hân Nghiên cực kỳ hoảng sợ, Hạ Doãn Nhi đã thay đổi, không còn là cô bé sáng sủa hoạt bát mà cô gặp lần đầu, cô nói: "Nếu như bọn họ kết hôn, Gia Trân phải làm sao bây giờ?"
"Không biết, trong khoảng thời gian này em chăm sóc cô bé, bảo khuyên bảo cô bé." Thẩm Duệ nhẹ nhàng đu dây, hai đầu lông mày dần hết sự nghiêm nghị.
Tống Hân Nghiên rủ mắt, trong lòng rất khó chịu, bọn họ yêu nhau như vậy, vì sao vận mệnh lại trêu đùa bọn họ như vậy?
"Nhất định Gia Trân sẽ không chịu nổi, bọn họ quá đáng. thương."
"Cho nên Hân Nghiên, chúng ta phải quý trọng thời gian chúng ta ở cùng nhau, thế sự vô thường, có đôi khi có người đi tới hết nhạc thì đi ra. Anh thấy Ngộ Thụ và Gia Trân thì anh liền nghĩ tới chúng ta, Hân Nghiên, chúng ta nhất định phải hạnh phúc." Thẩm Duệ đặt cằm vào hõm vai của cô, nghe mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra trên người cô, bỗng nhiên anh cảm tính nói.
Cho dù trong lòng Tống Hân Nghiên còn có khúc mắc, nhưng nghe anh nói như vậy thì trái tim của cô rối tinh rối mù, cô trở tay ôm eo của anh: "Thẩm Duệ, chúng ta thật sự sẽ hạnh phúc sao?"
"Nhất định sẽ!"
Liên Thanh Vũ đứng ở trước cửa sổ sát đất của phòng ngủ, cô ta nhìn chăm chăm đôi nam nữ thân mật ngồi đối mặt với nhau ôm nhau ở xích đu, gương mặt xinh đẹp của cô ta bởi vì hận ý mà vặn vẹo, cô ta nắm lấy rèm cửa, suýt nữa xé nát rèm cử.
Tống Hân Nghiên, Thẩm Duệ là của tôi, cô đừng hòng cướp anh ấy từ trong tay của tôi!
Lúc ăn cơm, Liên Thanh Vũ cáo ốm không xuống ăn, Thẩm Duệ hơi nhíu mày, anh nhìn về phía dì Lan: "Tại sao Thanh Vũ bị bệnh?"
Dì Lan nhìn Tống Hân Nghiên rồi nói: "Cậu chủ, tôi cũng không rõ, cậu muốn gọi bác sĩ gia đình tới xem thử không? Có lẽ là luôn buồn bực trong nhà mà buồn sinh ra bệnh."
"Cũng tốt." Thẩm Duệ nhẹ nhàng gật đầu, anh đặt đũa xuống, nói với Tống Hân Nghiên: "Hân Nghiên, m ăn cơm trước, tôi đi lên xem em ấy"
Tống Hân Nghiên vội vàng gác đũa, cô nói: "Anh và em cùng đi."
Thẩm Duệ khẽ cười nói: "Sao đột nhiên em dính người như thế? Anh đã nói anh xem cô ấy là em gái, em không nên suy nghĩ bậy bạ."
"Không phải em suy nghĩ lung tung, em lo rắng có người suy nghĩ lung tung. Huống chỉ, anh xem cô ấy là em gái thì cô ấy cũng là em gái của em đúng hay không? Cùng sinh hoạt ở chung một mái nhà, cô ấy ngã bệnh thì em cũng không thể làm như không thấy, như thế không phải làm em vô cùng máu lạnh sao?" Tống Hân Nghiên thì thầm nói một chuỗi dài.
'Thẩm Duệ đưa tay ôm eo của cô, nghe cô nói chuyện lộp bộp giống thả súng máy, anh đưa tay sờ cái mũi của cô, cưng chiều nói: "Anh mới nói một câu, em đáp lại anh nhiều câu như vậy”
"Em sợ anh hiểu lầm, đi thôi, lên xem một em gái của anh thế nào." Tống Hân Nghiên tránh khỏi ngực của anh, dẫn đầu chạy lên lầu. Cô muốn xem rốt cuộc Liên Thanh Vũ làm chuyện lẳng lơ như thế nào?
'Thẩm Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, giờ phút này anh không có ý thức được hai người phụ nữ này đã âm thầm tính toán hăng say. Tống Hân Nghiên không thích Liên Thanh Vũ ở lại Như Uyển, cô hiểu quá rõ mưu tính của Thẩm Duệ ý, để cô ta ở Như: Uyển thì sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.
Nhưng là cô ta có ơn cứu mạng với Thẩm Duệ, còn có suy nghĩ tranh thủ lấy sự cảm thông của Thẩm Duệ, cô lĩnh nói vậy để Thẩm Duệ đưa cô ta đi thì sẽ chỉ làm anh nảy sinh phản cảm. Mà sau khi đưa cô ta đi thì cô ta sẽ không quấn lấy Thẩm Duệ sao? Không, lúc đó cô ta không ở dưới mí mắt của cô, cô sẽ càng bất lợi hơn.
Cho nên vẫn để kẻ địch ổn định ở trước mặt, chí ít cô có thể thấy rõ nhất cử nhất động của cô ta, mới có thể gặp chiêu phá chiêu.
Tống Hân Nghiên nghĩ như vậy, cô có cảm giác cuộc sống của mình như đang chơi tình báo chiến tranh. Thật ra cô muốn nhắc nhở Thẩm Duệ giữ khoảng cách với Liên Thanh Vũ sẽ có ít chuyện hơn, nhưng hết lần này tới lần khác cô không mở được cái miệng này, giống như cô đang chất vấn sự trung thành của anh với cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương