Anh Từng Là Duy Nhất
Chương 303: Bí mật thân thế của Hân Nghiên (3)
“Bức ảnh đâu?” Tống Hân Nghiên đến đây chỉ với một mục đích, đó là lấy lại bức ảnh. Có thể đã lấy lại được những tấm ảnh này, trong tay anh ta vẫn còn bản sao lưu, nhưng có thể lấy lại được một tấm sẽ khiến cô cảm thấy thanh thản hơn.
Mối quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ thật sự rất khó
I khăn, mọi người đều phản đối, ai cũng muốn phá hủy, cô chỉ muốn làm một điều gì đó cho anh, dù là chuyện nhỏ
nhặt, cho dù có sợ hãi Đường Diệp Thần sẽ tính kế.
“Vội đến mức không chờ nổi rồi sao? Em yên tâm đi, chúng ta có một đêm để nghiên cứu những bức ảnh đó.” Ánh mắt của Đường Diệp Thần rơi vào trên người cô với ánh mắt xấu xa muốn làm càn..
Tống Hân Nghiên cau mày: “Đường Diệp Thần!”
“Thẹn quá hóa giận à?” Đường Diệp Thần chế nhạo: “Sao lại nóng nảy như vậy, tôi gọi em đến đây chỉ là để hồi tưởng lại tình cảm cũ, sẽ không làm gì em đâu.”
'Tống Hân Nghiên nhìn anh ta không nói lời nào, nói thật, bây giờ cô không biết phải đối mặt với Đường Diệp Thần như thế nào, một mặt cô thấy khó chịu vì sự đeo bám của anh ta, nhưng mặt khác, cô lại cảm thấy có lỗi với anh ta.
“Đường Diệp Thần, tôi không muốn chơi trò vạch mặt với anh, đưa tấm ảnh cho tôi, chúng ta từ nay đường ai nấy đi, sẽ không bao giờ nợ nhau nữa.” Tống Hân Nghiên nói.
“Không bao giờ còn nợ nhau nữa? Hân Nghiên, nếu em cố chấp ở bên cạnh Thẩm Duệ, đó là cách các người xin lỗi tôi. Em nghĩ rằng tôi sẽ chấp nhận sao?” Đường Diệp Thần đút hai tay vào túi quần, lưng dựa vào cửa sổ thủy tinh, chăm chú nhìn cô.
Cô tuy đã giảm cân nhưng thần thái rất tốt, với một đôi mắt phượng hút hồn, quyến rũ chết người hơn rất nhiều so với lúc ở bên anh ta. Nếu là cô ở trước mặt anh ta lúc đó, anh ta sẽ không bao giờ từ bỏ.
Năm năm qua, cô đối với anh ta thật vô vị, bỏ rơi cô thật đáng tiếc. Nhưng sau này khi món sườn gà này bị người ta ngó đến như hổ rình mồi, anh ta mới phát hiện ra rằng nó vẫn còn ngon lắm.
Món sườn gà hồi đó giờ đã trở thành món ngon trên đĩa, anh ta muốn lấy lại nhưng không thể biết được anh †a tiếp tục quấy rầy cô vì anh ta còn yêu cô hay chỉ vì người cô yêu là chú tư của anh ta.
'Tống Hân Nghiên lắc đầu và nói: “Sự việc năm năm trước là một tai nạn, không ai trong chúng tôi muốn nó xảy ra cả.”
“Cho nên em muốn thuyết phục tôi rằng em yêu một kẻ hiếp dâm là chuyện đương nhiên phải không? Tống Hân Nghiên, nếu không có Thẩm Duệ, chúng ta sẽ không như ngày hôm nay." Ngực Đường Diệp Thần phập phồng lên xuống, nếu năm đó không xảy ra chuyện kia, thì bọn họ đã hạnh phúc bên nhau, tất cả đều do Thẩm Duệ hủy hoại.
Bây giờ nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây, Thẩm Duệ không chỉ phá hỏng đêm tân hôn của họ năm năm trước, mà còn là nhân tố quan trọng dẫn đến việc ly hôn của họ.
'Tống Hân Nghiên nhắm mắt, cô nói: “Diệp Thần, tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào trong đời. Anh nói đúng, Nều năm năm trước chuyện đó không xảy ra thì chúng †a có thể hạnh phúc bên nhau rồi. Đánh giá mọi thứ tôi đã làm thử xem, nếu có đã xảy ra giữa chúng ta trong năm năm qua, nó sẽ đe dọa cuộc hôn nhân của chúng ta mà chính chúng ta đã từng nghĩ là không môi ai có thể chen chân vào. Có lẽ, đây là trời xui đất khiến, chúng ta đã bỏ lỡ, lại cố níu kéo không buông tay thì chỉ làm cho mình đau khổ hơn thôi, tội gì phải níu kéo như vậy?”
“Buông tay đi, Diệp Thần, không có tôi trong thế giới của anh, anh sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều đó.” Tống Hân Nghiên lặng lẽ nhìn anh ta, trong đôi mắt anh ta hiện lên một mảnh chần chừ. Lúc này, cô mới thực sự an tâm. Một số thứ bản mệnh sẽ mất đi, nên cứ bình tĩnh mà đón nhận, đấu tranh sẽ chỉ làm tổn thương bản thân và người khác mà thôi.
“Nếu chỉ có em mới làm tôi hạnh phúc thì sao? Nếu tôi nhất quyết muốn đoạt lại em từ tay chú tư của mình thì sao?” Đường Diệp Thần hỏi.
“Vậy anh sẽ chỉ khiến cho chúng ta yêu nhau trong miễn cưỡng, thậm chí không có chuyện dài lâu.” Tống Hân Nghiên nói.
Đường Diệp Thần cười khổ: “Tôi hiểu rồi, em đi đi.”
'Tống Hân Nghiên không lập tức rời đi, cô nhìn Đường Diệp Thần nói: “Ảnh chụp đâu?”.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
“Tôi không có ảnh chụp.” Đường Diệp Thần thật sự không có ảnh chụp trong tay, anh ta chỉ muốn ép Tống Hân Nghiên đến gặp mình mình. Khi cô thực sự đến vội vàng để lấy mấy bức ảnh, trong lòng anh ta đã có nỗi tuyệt vọng mà trước đây anh chưa từng cảm nhận được.
'Tống Hân Nghiên nhìn anh ta chằm chằm hồi lâu cô mới tin anh ta, Đường Diệp Thần bước đến cửa ấn ngón tay vào cảm biến, nghe thấy một tiếng “cạch”, cánh cửa bật ra, cô bước hai bước ra ngoài, đột nhiên dừng lại,quay đầu nhìn về phía Đường Diệp Thần, nói: “Diệp Thần, tôi hy vọng anh có thể hạnh phúc.”
Đường Diệp Thần giễu cợt: “Tống Hân Nghiên, em không phải làm Thánh Nữ, đừng giả bộ vĩ đại ở trước mặt tôi làm gì, đi đi”
'Tống Hân Nghiên mấp máy môi, nhưng rốt cuộc
không nói được gì, cô quay lưng bỏ đi.
Khi cô bước đến câu lạc bộ tư nhân Hải Đài để hỏi chuyện, cô nhìn thấy Tống Nhước Kỳ vội vàng chạy tới, 'Tống Nhược Kỳ bước nhanh đến tát vào mặt cô, giận dữ chửi rủa: “Con khốn đê tiện.”
'Tống Hân Nghiên lanh tay lẹ mắt nhanh chóng năm lấy cổ tay của cô ta, nhíu mày nhìn chăm chằm cô ta: “Tống Nhược Kỳ, chị đúng là đồ không biết tốt xấu, chị thử xúc phạm tôi một câu nữa xem?”
'Tống Hân Nghiên dùng sức giãy dụa, nhưng không thu tay lại được, cô ta lại vung tay còn lại lên, nhưng lần này lại bị Tống Hân Nghiên cản lại, cô cũng tức giận: “Đồ. điên, chị có biết là chị đang làm gì không?”
“Ha ha, mày nên tự hỏi xem mày có biết mình đã làm gì không, mày bép xép với Thẩm Duệ, làm cho anh ta đuổi tao ra khỏi nhà đúng không? Bây giờ mày còn dám xuất hiện trước mặt Đường Diệp Thần quyến rũ anh †a, mày đang ảo tưởng mình một mỹ nhân vạn người mê à, vậy thì cởi đồ ra đi, tao đảm bảo sau đó có rất nhiều đàn ông muốn làm tình với mày đó.”
Giọng nói của Tống Nhược Kỳ rất sắc bén, những lời nói vô cùng thô tục, điều này nhanh chóng thu hút người đến vây xem. Tống Hân Nghiên tức muốn chết, cô đã gọi cho cô ta để đề phòng, nhưng hóa ra cô ta vừa đến đã nói muốn cho người khác làm tình với cô.
Thẩm Duệ và Đường Diệp Thần đều là người thường xuyên ở câu lạc bộ tư nhân Hải Đài, vì vậy cô ta ở đây nói bậy, sẽ bị nhiều người nói ra nói vào, cô nghiến răng: “Tống Nhược Kỳ, chị im đi cho tôi, chị có biết nơi này là nơi nào không?? Bộ đây là một nơi mà chị có thể khua môi múa mép à?”
“Ha ha, thẹn quá hóa giận à? Nếu mày dám làm sao. lại không dám nhận? Ba mẹ tao nuôi nấng mày, cũng chỉ là nuôi một con nhỏ trơ tráo, nói cho tao biết, mày dùng gương mặt ngây thơ này lừa gạt bao nhiêu người rồi.? Nói câu gái điếm để mô tả mày tao nghĩ chắc còn nâng giá trị của mày hơn đấy con điếm.” Tống Nhược Kỳ càng mắng càng hăng, khi nhận được cuộc gọi từ Tống Hân Nghiên, cô ta vội vã từ Kim Gia Lĩnh về thành phố rồi đến câu lạc bộ tư nhân ở Hải Đài, mất gần ba tiếng đồng hồ.
Kim Gia Lĩnh nằm ở vị trí hẻo lánh, rất khó đi taxi đến đó. Lần đầu tiên trong đời, cô ta đi xe buýt và mất cả tiếng đồng hồ để vào thành phố, kết quả là một tên trộm đã túi xách của cô ta rồi lấy hết sạch tiền của cô ta.
Mấy đồng tiền thừa trên người cô chỉ đủ đi xe buýt, đến đây với cái bụng to, thấy đã hơn một tiếng đồng hồ mà lòng cô lạnh ngắt. Nhìn thấy Tống Hân Nghiên hân hoan bước ra khỏi hội quán, cô ta không kìm được mà bắt đầu nổi điên lên.
Tại cô mà cô ta mới trở nên thảm hại như vậy.
'Tống Hân Nghiên nhìn bốn phía thấy càng lúc càng nhiều người vây xung quanh, cô không muốn cãi nhau với Tống Nhược Kỳ nữa, nắm lấy tay cô ta, bước nhanh ra bãi đậu xe. Cô nhét Tống Nhược Kỳ vào trong xe, nhanh chóng lên xe, thắt dây an toàn, vừa khởi động xe đã nghe thấy Tống Nhược Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay tốt đến vậy sao, còn chạy xe mới nữa chứ.”
'Tống Hân Nghiên hoàn toàn không muốn nói chuyện với cô ta, thấy cô ta không thắt dây an toàn, cô lạnh lùng nhắc nhở: “Thắt dây an toàn vào, nếu không bị tai nạn cô. chị có chết tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu.”
'Tống Nhược Kỳ cảm thấy chua xót trong lòng. Vốn dĩ cô ta lấy chồng tốt hơn Tống Hân Nghiên. Thẩm Duệ là một người đàn ông độc thân hoàng kim ở Đồng Thành, tài sản tỉ đô, mà đối với cô ta thì lại tính toàn bủn xỉn, thẻ tín dụng mỗi tháng tiêu xài hơn 50 vạn, anh sở hữu hàng chục chiếc xe thể thao trong gara, tất cả đều là những phiên bản giới hạn trên thế giới. Cô ta có lần muốn anh đưa cho cô ta một chiếc, nhưng anh không bao giờ cho, chỉ cho tài xế ra tận cửa đón cô ta thôi.
Ngay cả khi họ ly hôn, anh đã đuổi cô ta ra khỏi nhà. Sáng nay, bạn cùng lớp của cô ta đã gọi điện cho cô ta và nói rằng Tống Hân Nghiên vừa đăng một tin trên 'WeChat, đó là bức ảnh cô đang hôn một người đàn ông, cô không thêm WeChat của Tống Hân Nghiên, nên đã nhờ bạn của mình chụp ảnh màn hình để xem, chỉ nhìn sơ, cô ta lập tức nhận ra người đàn ông đó là Thẩm Duệ.
Cô ta rất ghen tị vì Tống Hân Nghiên thực sự đang ở với Thẩm Duệ, bọn họ thông đồng với nhau lúc nào, vì sao cô ta một chút cũng không biết gì về chuyện này?
“Tống Hân Nghiên, mày ghê gớm thật, không ngờ mày lại ở cùng với tên Thẩm Duệ cứng không nổi đó ở bên nhau, chúc mừng, mày phải cảm ơn tao đã mai mối một mối tốt cho mày đấy.” Tống Nhược Kỳ nói.
Mối quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ thật sự rất khó
I khăn, mọi người đều phản đối, ai cũng muốn phá hủy, cô chỉ muốn làm một điều gì đó cho anh, dù là chuyện nhỏ
nhặt, cho dù có sợ hãi Đường Diệp Thần sẽ tính kế.
“Vội đến mức không chờ nổi rồi sao? Em yên tâm đi, chúng ta có một đêm để nghiên cứu những bức ảnh đó.” Ánh mắt của Đường Diệp Thần rơi vào trên người cô với ánh mắt xấu xa muốn làm càn..
Tống Hân Nghiên cau mày: “Đường Diệp Thần!”
“Thẹn quá hóa giận à?” Đường Diệp Thần chế nhạo: “Sao lại nóng nảy như vậy, tôi gọi em đến đây chỉ là để hồi tưởng lại tình cảm cũ, sẽ không làm gì em đâu.”
'Tống Hân Nghiên nhìn anh ta không nói lời nào, nói thật, bây giờ cô không biết phải đối mặt với Đường Diệp Thần như thế nào, một mặt cô thấy khó chịu vì sự đeo bám của anh ta, nhưng mặt khác, cô lại cảm thấy có lỗi với anh ta.
“Đường Diệp Thần, tôi không muốn chơi trò vạch mặt với anh, đưa tấm ảnh cho tôi, chúng ta từ nay đường ai nấy đi, sẽ không bao giờ nợ nhau nữa.” Tống Hân Nghiên nói.
“Không bao giờ còn nợ nhau nữa? Hân Nghiên, nếu em cố chấp ở bên cạnh Thẩm Duệ, đó là cách các người xin lỗi tôi. Em nghĩ rằng tôi sẽ chấp nhận sao?” Đường Diệp Thần đút hai tay vào túi quần, lưng dựa vào cửa sổ thủy tinh, chăm chú nhìn cô.
Cô tuy đã giảm cân nhưng thần thái rất tốt, với một đôi mắt phượng hút hồn, quyến rũ chết người hơn rất nhiều so với lúc ở bên anh ta. Nếu là cô ở trước mặt anh ta lúc đó, anh ta sẽ không bao giờ từ bỏ.
Năm năm qua, cô đối với anh ta thật vô vị, bỏ rơi cô thật đáng tiếc. Nhưng sau này khi món sườn gà này bị người ta ngó đến như hổ rình mồi, anh ta mới phát hiện ra rằng nó vẫn còn ngon lắm.
Món sườn gà hồi đó giờ đã trở thành món ngon trên đĩa, anh ta muốn lấy lại nhưng không thể biết được anh †a tiếp tục quấy rầy cô vì anh ta còn yêu cô hay chỉ vì người cô yêu là chú tư của anh ta.
'Tống Hân Nghiên lắc đầu và nói: “Sự việc năm năm trước là một tai nạn, không ai trong chúng tôi muốn nó xảy ra cả.”
“Cho nên em muốn thuyết phục tôi rằng em yêu một kẻ hiếp dâm là chuyện đương nhiên phải không? Tống Hân Nghiên, nếu không có Thẩm Duệ, chúng ta sẽ không như ngày hôm nay." Ngực Đường Diệp Thần phập phồng lên xuống, nếu năm đó không xảy ra chuyện kia, thì bọn họ đã hạnh phúc bên nhau, tất cả đều do Thẩm Duệ hủy hoại.
Bây giờ nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây, Thẩm Duệ không chỉ phá hỏng đêm tân hôn của họ năm năm trước, mà còn là nhân tố quan trọng dẫn đến việc ly hôn của họ.
'Tống Hân Nghiên nhắm mắt, cô nói: “Diệp Thần, tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào trong đời. Anh nói đúng, Nều năm năm trước chuyện đó không xảy ra thì chúng †a có thể hạnh phúc bên nhau rồi. Đánh giá mọi thứ tôi đã làm thử xem, nếu có đã xảy ra giữa chúng ta trong năm năm qua, nó sẽ đe dọa cuộc hôn nhân của chúng ta mà chính chúng ta đã từng nghĩ là không môi ai có thể chen chân vào. Có lẽ, đây là trời xui đất khiến, chúng ta đã bỏ lỡ, lại cố níu kéo không buông tay thì chỉ làm cho mình đau khổ hơn thôi, tội gì phải níu kéo như vậy?”
“Buông tay đi, Diệp Thần, không có tôi trong thế giới của anh, anh sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều đó.” Tống Hân Nghiên lặng lẽ nhìn anh ta, trong đôi mắt anh ta hiện lên một mảnh chần chừ. Lúc này, cô mới thực sự an tâm. Một số thứ bản mệnh sẽ mất đi, nên cứ bình tĩnh mà đón nhận, đấu tranh sẽ chỉ làm tổn thương bản thân và người khác mà thôi.
“Nếu chỉ có em mới làm tôi hạnh phúc thì sao? Nếu tôi nhất quyết muốn đoạt lại em từ tay chú tư của mình thì sao?” Đường Diệp Thần hỏi.
“Vậy anh sẽ chỉ khiến cho chúng ta yêu nhau trong miễn cưỡng, thậm chí không có chuyện dài lâu.” Tống Hân Nghiên nói.
Đường Diệp Thần cười khổ: “Tôi hiểu rồi, em đi đi.”
'Tống Hân Nghiên không lập tức rời đi, cô nhìn Đường Diệp Thần nói: “Ảnh chụp đâu?”.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
“Tôi không có ảnh chụp.” Đường Diệp Thần thật sự không có ảnh chụp trong tay, anh ta chỉ muốn ép Tống Hân Nghiên đến gặp mình mình. Khi cô thực sự đến vội vàng để lấy mấy bức ảnh, trong lòng anh ta đã có nỗi tuyệt vọng mà trước đây anh chưa từng cảm nhận được.
'Tống Hân Nghiên nhìn anh ta chằm chằm hồi lâu cô mới tin anh ta, Đường Diệp Thần bước đến cửa ấn ngón tay vào cảm biến, nghe thấy một tiếng “cạch”, cánh cửa bật ra, cô bước hai bước ra ngoài, đột nhiên dừng lại,quay đầu nhìn về phía Đường Diệp Thần, nói: “Diệp Thần, tôi hy vọng anh có thể hạnh phúc.”
Đường Diệp Thần giễu cợt: “Tống Hân Nghiên, em không phải làm Thánh Nữ, đừng giả bộ vĩ đại ở trước mặt tôi làm gì, đi đi”
'Tống Hân Nghiên mấp máy môi, nhưng rốt cuộc
không nói được gì, cô quay lưng bỏ đi.
Khi cô bước đến câu lạc bộ tư nhân Hải Đài để hỏi chuyện, cô nhìn thấy Tống Nhước Kỳ vội vàng chạy tới, 'Tống Nhược Kỳ bước nhanh đến tát vào mặt cô, giận dữ chửi rủa: “Con khốn đê tiện.”
'Tống Hân Nghiên lanh tay lẹ mắt nhanh chóng năm lấy cổ tay của cô ta, nhíu mày nhìn chăm chằm cô ta: “Tống Nhược Kỳ, chị đúng là đồ không biết tốt xấu, chị thử xúc phạm tôi một câu nữa xem?”
'Tống Hân Nghiên dùng sức giãy dụa, nhưng không thu tay lại được, cô ta lại vung tay còn lại lên, nhưng lần này lại bị Tống Hân Nghiên cản lại, cô cũng tức giận: “Đồ. điên, chị có biết là chị đang làm gì không?”
“Ha ha, mày nên tự hỏi xem mày có biết mình đã làm gì không, mày bép xép với Thẩm Duệ, làm cho anh ta đuổi tao ra khỏi nhà đúng không? Bây giờ mày còn dám xuất hiện trước mặt Đường Diệp Thần quyến rũ anh †a, mày đang ảo tưởng mình một mỹ nhân vạn người mê à, vậy thì cởi đồ ra đi, tao đảm bảo sau đó có rất nhiều đàn ông muốn làm tình với mày đó.”
Giọng nói của Tống Nhược Kỳ rất sắc bén, những lời nói vô cùng thô tục, điều này nhanh chóng thu hút người đến vây xem. Tống Hân Nghiên tức muốn chết, cô đã gọi cho cô ta để đề phòng, nhưng hóa ra cô ta vừa đến đã nói muốn cho người khác làm tình với cô.
Thẩm Duệ và Đường Diệp Thần đều là người thường xuyên ở câu lạc bộ tư nhân Hải Đài, vì vậy cô ta ở đây nói bậy, sẽ bị nhiều người nói ra nói vào, cô nghiến răng: “Tống Nhược Kỳ, chị im đi cho tôi, chị có biết nơi này là nơi nào không?? Bộ đây là một nơi mà chị có thể khua môi múa mép à?”
“Ha ha, thẹn quá hóa giận à? Nếu mày dám làm sao. lại không dám nhận? Ba mẹ tao nuôi nấng mày, cũng chỉ là nuôi một con nhỏ trơ tráo, nói cho tao biết, mày dùng gương mặt ngây thơ này lừa gạt bao nhiêu người rồi.? Nói câu gái điếm để mô tả mày tao nghĩ chắc còn nâng giá trị của mày hơn đấy con điếm.” Tống Nhược Kỳ càng mắng càng hăng, khi nhận được cuộc gọi từ Tống Hân Nghiên, cô ta vội vã từ Kim Gia Lĩnh về thành phố rồi đến câu lạc bộ tư nhân ở Hải Đài, mất gần ba tiếng đồng hồ.
Kim Gia Lĩnh nằm ở vị trí hẻo lánh, rất khó đi taxi đến đó. Lần đầu tiên trong đời, cô ta đi xe buýt và mất cả tiếng đồng hồ để vào thành phố, kết quả là một tên trộm đã túi xách của cô ta rồi lấy hết sạch tiền của cô ta.
Mấy đồng tiền thừa trên người cô chỉ đủ đi xe buýt, đến đây với cái bụng to, thấy đã hơn một tiếng đồng hồ mà lòng cô lạnh ngắt. Nhìn thấy Tống Hân Nghiên hân hoan bước ra khỏi hội quán, cô ta không kìm được mà bắt đầu nổi điên lên.
Tại cô mà cô ta mới trở nên thảm hại như vậy.
'Tống Hân Nghiên nhìn bốn phía thấy càng lúc càng nhiều người vây xung quanh, cô không muốn cãi nhau với Tống Nhược Kỳ nữa, nắm lấy tay cô ta, bước nhanh ra bãi đậu xe. Cô nhét Tống Nhược Kỳ vào trong xe, nhanh chóng lên xe, thắt dây an toàn, vừa khởi động xe đã nghe thấy Tống Nhược Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay tốt đến vậy sao, còn chạy xe mới nữa chứ.”
'Tống Hân Nghiên hoàn toàn không muốn nói chuyện với cô ta, thấy cô ta không thắt dây an toàn, cô lạnh lùng nhắc nhở: “Thắt dây an toàn vào, nếu không bị tai nạn cô. chị có chết tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu.”
'Tống Nhược Kỳ cảm thấy chua xót trong lòng. Vốn dĩ cô ta lấy chồng tốt hơn Tống Hân Nghiên. Thẩm Duệ là một người đàn ông độc thân hoàng kim ở Đồng Thành, tài sản tỉ đô, mà đối với cô ta thì lại tính toàn bủn xỉn, thẻ tín dụng mỗi tháng tiêu xài hơn 50 vạn, anh sở hữu hàng chục chiếc xe thể thao trong gara, tất cả đều là những phiên bản giới hạn trên thế giới. Cô ta có lần muốn anh đưa cho cô ta một chiếc, nhưng anh không bao giờ cho, chỉ cho tài xế ra tận cửa đón cô ta thôi.
Ngay cả khi họ ly hôn, anh đã đuổi cô ta ra khỏi nhà. Sáng nay, bạn cùng lớp của cô ta đã gọi điện cho cô ta và nói rằng Tống Hân Nghiên vừa đăng một tin trên 'WeChat, đó là bức ảnh cô đang hôn một người đàn ông, cô không thêm WeChat của Tống Hân Nghiên, nên đã nhờ bạn của mình chụp ảnh màn hình để xem, chỉ nhìn sơ, cô ta lập tức nhận ra người đàn ông đó là Thẩm Duệ.
Cô ta rất ghen tị vì Tống Hân Nghiên thực sự đang ở với Thẩm Duệ, bọn họ thông đồng với nhau lúc nào, vì sao cô ta một chút cũng không biết gì về chuyện này?
“Tống Hân Nghiên, mày ghê gớm thật, không ngờ mày lại ở cùng với tên Thẩm Duệ cứng không nổi đó ở bên nhau, chúc mừng, mày phải cảm ơn tao đã mai mối một mối tốt cho mày đấy.” Tống Nhược Kỳ nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương