Anh Từng Là Duy Nhất
Chương 336: Tôi không muốn ngủ chung với anh (2)
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Duệ liếc qua, bác sĩ Hứa ngậm miệng. Anh đo nhiệt độ cho Hân Nghiên trước, sốt ba mươi chín độ rưỡi, anh đưa nhiệt kế cho Thẩm Duệ: "Sốt rất cao, tôi cho cô ấy thuốc hạ sốt trước."
"Sao cô ấy lại sốt?" Sắc mặt Thẩm Duệ không tốt, cho dù anh mất lý trí nhưng vẫn luôn phòng ngừa không muốn mình khiến cô bị thương.
Bác sĩ Hứa liếc anh, vốn phải hỏi cậu đã làm chuyện gì, cậu còn hỏi tôi? Song, khi nhìn vẻ mặt lo lắng và tự trách của Thẩm Duệ, anh ho nhẹ một tiếng, thầm nghĩ: "Cô ấy bị cảm lạnh, trước tiên xem nhiệt độ của cô ấy, nếu sốt không hạ thì phải đưa đi bệnh viện kiểm tra nguyên nhân, nhìn xem có phải do vết thương nhiễm trùng gây nên không."
"Tôi biết rồi." Thẩm Duệ ngồi bên giường nhìn cô bị bệnh tra tấn, ân hận lúc đầu anh đã làm sai.
Bác sĩ Hứa kê đơn thuốc hạ sốt và thuốc hạ sốt, anh đeo rương thuốc lên nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi bên giường. Anh chần chờ một lát, dặn dò: "Tổng giám đốc Thẩm, chuyện phòng the phải kiềm chế một chút, như vậy thân thể cô Tống mới khỏe lại được."
Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn lên, bác sĩ Hứa cười quay người rời đi.
Trong phòng ngủ trở nên yên tĩnh lại, Thẩm Duệ nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, cho dù trong giấc mộng, khi cô cảm giác anh đến gần thì cả người run lên. Thẩm Duệ miệng đăng lòng cũng đắng.
Dì Lan cầm nước sôi lên, buổi sáng Thẩm Duệ quay về phòng sau đó không đi xuống nữa. Bà nghĩ cô dâu mới đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, không ngờ Hân Nghiên bị chơi đùa đến mức hôn mê bất tỉnh.
Vừa đẩy cửa ra, bà nhìn thấy trên đất đầy mảnh vỡ khắp nơi, bà lắc đầu bưng khay đi vào.
Đi đến cạnh giường lớn, bà liếc nhìn Tống Hân Nghiên nằm yên tĩnh trên giường, gò má cô đỏ bừng, mi tâm nhíu chặt, trên cổ toàn là dấu hôn xanh tím. Nơi nhìn thấy thê thảm như thế càng không nói đến nơi không nhìn thấy.
"Cậu chủ, đã đem nước lên." Dì Lan không nói nhiều, bà là người hầu, chuyện của chủ nhà không cho phép cô lắm miệng.
'Thẩm Duệ khẽ gật đầu, anh đỡ cô ngồi dậy dựa vào người anh. Sau đó, anh bỏ thuốc vào miệng cô, một giây sau bị cô dùng lưỡi đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
'Thẩm Duệ lấy một viên thuốc cho vào miệng mình, dùng răng nghiền nhỏ, mùi vị đắng chát tràn ngập cổ họng anh. Sắc mặt anh không thay đổi cầm nước dì Lan đưa đến uống một hớp, nhắm ngay môi cô cho nước chảy qua.
'Tống Hân Nghiên cảm thấy đắng nên cô không chịu nuốt, cố gắng nôn nước ra. Thẩm Duệ không buông ra, trái lại nắm mũi cô buộc cô nuốt thuốc. Sau khi lặp lại mấy lần, cuối cùng cô cũng uống thuốc, yên tĩnh ngủ thiếp đi.
Thẩm Duệ đặt cô xuống giường, trong thời gian ngắn như vậy mà anh đã đổ mồ hồi đầy đầu. Anh cụp mắt nhìn cô, bỗng nhiên đứng dậy cầm điện thoại di động đi đến cạnh cửa, gọi điện thoại cho Nghiêm Thành.
Nửa tiếng sau, trong phòng khách Như Uyển có hai tên vệ sĩ đứng đó, đó là người Thẩm Duệ bảo bọn họ cút vào buổi sáng. Đối mặt với Thẩm Duệ tâm trạng không ổn định, bọn họ nơm nớp lo sợ.
Thẩm Duệ ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ chằm chằm: "Hôm qua Hân Nghiên đi đâu gặp ai?"
Hai người bọn họ nhìn nhau, một người sợ hãi nói: "Cô Tống đi thị trấn Cảnh Phúc, lúc ở lối ra trạm thu phí đường cao tốc gặp anh Liên. Dường như xe của anh ta đậu sẵn ở đó, sau đó anh ta lên xe của cô Tống, cùng cô ấy đi thị trấn Cảnh Phúc."
"Chờ một lát, anh nói bọn họ gặp nhau ở lối ra trạm thu phí đường cao tốc, không phải cùng rời đi Đồng Thành sao?" Lý do Thẩm Duệ phát điên là nghĩ rằng bọn họ hẹn hò, giống như lần trước cô trốn thoát khỏi anh.
"Không phải, cô Tống ra khỏi thành phố rồi gặp ở cao tốc."
"Sau đó?" Thẩm Duệ nhíu mày, dường như anh hiểu lầm cô thật rồi.
"Có lẽ anh Liên lo lắng cho cô Tống lái xe sẽ bị thương nên cùng cô ấy đi nông thôn. Sau đó bọn họ đi quét một, buổi tối ở lại nhà một bác gái họ Tưởng. Sáng sớm hôm nay, cô Tống và anh Liên cùng quay về thành phố, giữa bọn họ trông giống như bạn bè hơn."
Không biết vì sao câu nói này lại đâm vào nhược.
điểm của Thẩm Duệ, anh hừ lạnh nói: "Bọn họ trông giống cái gì chính tôi có mắt để nhìn, cút xuống!"
Hai người không dám nhiều lời, vội xoay người rời đi.
Thẩm Duệ ngồi trên sofa, có lẽ Hân Nghiên đối với Liên Mặc chỉ là bạn bè, nhưng Liên Mặc đối với Hân Nghiên thì sao? Anh không quên đêm đó ở ngoài Kim Vực Lam Loan, Liên Mặc nhìn thấy anh mới hôn Hân Nghiên.
Từ khi vừa bắt đầu, người đàn ông này đã có địch ý rất lớn với anh. Anh và Liên Mặc không qua lại với nhau, cũng không nhớ rõ mình đắc tội anh ta khi nào. Anh ta thường xuát hiện giữa anh và Hân Nghiên, đồng thời khéo léo tạo ra hiểu lầm, thậm chí còn lấy được lòng tin của Hân Nghiên. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Thẩm Duệ lăn lộn trên thương trường nhiều năm, mặc dù EQ không cao, lúc ghen tuông thường cáu gắt dễ giận nhưng sau đó sẽ bình tĩnh lại. Một người từ trước đến giờ không giao thiệp bỗng nhiên xuất hiện nhiều trong cuộc sống của anh, nếu như không phải bạn bè thì chắc chắn đó là kẻ địch.
Mà nhìn biểu hiện của Liên Mặc gần đây, nhất định anh ta thuộc về vế sau.
Kẻ địch? Thẩm Duệ xoa cằm, anh quay đầu nhìn về phía tầng hai, mắt phượng âm trầm. Là kẻ địch bình thường hay là kẻ địch có xen lẫn ân oán cá nhân? Hoặc. là... Ánh mắt của anh nhìn về phía tầng ba, có liên quan đến Liên Thanh Vũ?
Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, cô vẫn chưa hạ sốt, cả người cô đau đớn, nhất là nơi bí mật kia đau đớn như lửa đốt. Cô mở to mắt nhìn trần nhà, phong cách trang trí quen thuộc, cô vẫn còn ở phòng ngủ tầng hai.
Vừa rồi cô nghĩ chắc chắn cô sẽ chết dưới người anh, nhưng cô còn sống.
Trên trán dán gì đó lạnh buốt, cô đưa tay sờ lên mới biết là miếng dán hạ sốt. Trong miệng cô đắng chát, hơi hoảng hốt khi nhớ lại cảnh Thẩm Duệ mớm thuốc cho cô.
Cô sợ hãi, chớp mắt một cái nước mắt rơi xuống. Bao nhiêu yêu thương cũng không sánh bằng một lần làm tổn thương, cho dù bọn họ ở bên nhau cũng rất khó khăn. Bọn họ yêu nhau quá đậm sâu, không ai muốn lùi một bước, vì thế luôn bị tổn thương.
Cô đưa tay kéo miếng dán hạ sốt, lê thân thể mềm mại đang nằm trên giường. Cô bước xuống đất như đang bước lên bông, hai chân run lẩy bẩy. Cô vô cùng yếu ớt, khập khễnh đi vào phòng để đồ.
Quần áo cô thu xếp lúc trước đã được xếp gọn vào tủ lần nữa, cô thở dốc đi qua lấy quần áo của mình xuống xếp lại, sau đó bỏ vào vali.
Cô vừa gấp vừa khóc, nước mắt làm ánh mắt trở nên mơ hồ. Cô đưa tay lau đi nhưng càng lau lại càng chảy, cuối cùng ngồi xổm nơi đó khóc đến mức không thở nổi. Sau khi khóc xong, cô lại tiếp tục xếp quần áo.
Lúc chuyển nhà, quần áo của cô đã bị Thẩm Duệ ném bảy tám phần, đa phần quần áo trong tủ là do Thẩm Duệ bảo cửa hàng gửi đến. Cô nhìn những bộ quần áo này, lúc trước cảm động, lúc này nhìn lại thì lại cảm thấy mình và nơi này không hợp nhau.
Cô vốn là cỏ dại mọc ven đường chịu đủ gió táp mưa sa, sao có thể làm hoa trong nhà kính?
Cô biết tính cách của mình không đáng yêu, cứng rắn cố chấp cho nên mãi mãi cô không học được cách nhún nhường, không thể bỏ qua tự tôn.
Cô kéo vali, bên trong ngoài quần áo thì cô không đem theo gì cả. Thậm chí cô cảm thấy may mắn khi không kết hôn với anh, như vậy khi cô muốn rời đi cũng bớt đi một thủ tục phiền phức.
Cô đứng lên kéo vali ra khỏi phòng để đồ, vừa mới đi một bước cô đã dừng lại. Cô nhìn chằm chằm người đứng cạnh cửa phòng để đồ, chẳng biết Thẩm Duệ đứng đó từ khi nào, cũng không biết anh đứng đó nhìn bao. lâu.
Cô căng thẳng, tay nắm chặt lại, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn và sợ hãi giống như người đàn ông trước mặt là ác ma, thậm chí cô còn bị dọa lui về sau hai bước.
Thẩm Duệ đứng cạnh cửa, ánh mắt tập trung nhìn cô. Hốc mắt của cô đỏ bừng, anh nhìn thấy vừa nãy cô vừa gấp quần áo vừa khóc, dáng vẻ kia khiến anh đau lòng và áy náy.
"Sao cô ấy lại sốt?" Sắc mặt Thẩm Duệ không tốt, cho dù anh mất lý trí nhưng vẫn luôn phòng ngừa không muốn mình khiến cô bị thương.
Bác sĩ Hứa liếc anh, vốn phải hỏi cậu đã làm chuyện gì, cậu còn hỏi tôi? Song, khi nhìn vẻ mặt lo lắng và tự trách của Thẩm Duệ, anh ho nhẹ một tiếng, thầm nghĩ: "Cô ấy bị cảm lạnh, trước tiên xem nhiệt độ của cô ấy, nếu sốt không hạ thì phải đưa đi bệnh viện kiểm tra nguyên nhân, nhìn xem có phải do vết thương nhiễm trùng gây nên không."
"Tôi biết rồi." Thẩm Duệ ngồi bên giường nhìn cô bị bệnh tra tấn, ân hận lúc đầu anh đã làm sai.
Bác sĩ Hứa kê đơn thuốc hạ sốt và thuốc hạ sốt, anh đeo rương thuốc lên nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi bên giường. Anh chần chờ một lát, dặn dò: "Tổng giám đốc Thẩm, chuyện phòng the phải kiềm chế một chút, như vậy thân thể cô Tống mới khỏe lại được."
Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn lên, bác sĩ Hứa cười quay người rời đi.
Trong phòng ngủ trở nên yên tĩnh lại, Thẩm Duệ nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, cho dù trong giấc mộng, khi cô cảm giác anh đến gần thì cả người run lên. Thẩm Duệ miệng đăng lòng cũng đắng.
Dì Lan cầm nước sôi lên, buổi sáng Thẩm Duệ quay về phòng sau đó không đi xuống nữa. Bà nghĩ cô dâu mới đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, không ngờ Hân Nghiên bị chơi đùa đến mức hôn mê bất tỉnh.
Vừa đẩy cửa ra, bà nhìn thấy trên đất đầy mảnh vỡ khắp nơi, bà lắc đầu bưng khay đi vào.
Đi đến cạnh giường lớn, bà liếc nhìn Tống Hân Nghiên nằm yên tĩnh trên giường, gò má cô đỏ bừng, mi tâm nhíu chặt, trên cổ toàn là dấu hôn xanh tím. Nơi nhìn thấy thê thảm như thế càng không nói đến nơi không nhìn thấy.
"Cậu chủ, đã đem nước lên." Dì Lan không nói nhiều, bà là người hầu, chuyện của chủ nhà không cho phép cô lắm miệng.
'Thẩm Duệ khẽ gật đầu, anh đỡ cô ngồi dậy dựa vào người anh. Sau đó, anh bỏ thuốc vào miệng cô, một giây sau bị cô dùng lưỡi đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
'Thẩm Duệ lấy một viên thuốc cho vào miệng mình, dùng răng nghiền nhỏ, mùi vị đắng chát tràn ngập cổ họng anh. Sắc mặt anh không thay đổi cầm nước dì Lan đưa đến uống một hớp, nhắm ngay môi cô cho nước chảy qua.
'Tống Hân Nghiên cảm thấy đắng nên cô không chịu nuốt, cố gắng nôn nước ra. Thẩm Duệ không buông ra, trái lại nắm mũi cô buộc cô nuốt thuốc. Sau khi lặp lại mấy lần, cuối cùng cô cũng uống thuốc, yên tĩnh ngủ thiếp đi.
Thẩm Duệ đặt cô xuống giường, trong thời gian ngắn như vậy mà anh đã đổ mồ hồi đầy đầu. Anh cụp mắt nhìn cô, bỗng nhiên đứng dậy cầm điện thoại di động đi đến cạnh cửa, gọi điện thoại cho Nghiêm Thành.
Nửa tiếng sau, trong phòng khách Như Uyển có hai tên vệ sĩ đứng đó, đó là người Thẩm Duệ bảo bọn họ cút vào buổi sáng. Đối mặt với Thẩm Duệ tâm trạng không ổn định, bọn họ nơm nớp lo sợ.
Thẩm Duệ ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ chằm chằm: "Hôm qua Hân Nghiên đi đâu gặp ai?"
Hai người bọn họ nhìn nhau, một người sợ hãi nói: "Cô Tống đi thị trấn Cảnh Phúc, lúc ở lối ra trạm thu phí đường cao tốc gặp anh Liên. Dường như xe của anh ta đậu sẵn ở đó, sau đó anh ta lên xe của cô Tống, cùng cô ấy đi thị trấn Cảnh Phúc."
"Chờ một lát, anh nói bọn họ gặp nhau ở lối ra trạm thu phí đường cao tốc, không phải cùng rời đi Đồng Thành sao?" Lý do Thẩm Duệ phát điên là nghĩ rằng bọn họ hẹn hò, giống như lần trước cô trốn thoát khỏi anh.
"Không phải, cô Tống ra khỏi thành phố rồi gặp ở cao tốc."
"Sau đó?" Thẩm Duệ nhíu mày, dường như anh hiểu lầm cô thật rồi.
"Có lẽ anh Liên lo lắng cho cô Tống lái xe sẽ bị thương nên cùng cô ấy đi nông thôn. Sau đó bọn họ đi quét một, buổi tối ở lại nhà một bác gái họ Tưởng. Sáng sớm hôm nay, cô Tống và anh Liên cùng quay về thành phố, giữa bọn họ trông giống như bạn bè hơn."
Không biết vì sao câu nói này lại đâm vào nhược.
điểm của Thẩm Duệ, anh hừ lạnh nói: "Bọn họ trông giống cái gì chính tôi có mắt để nhìn, cút xuống!"
Hai người không dám nhiều lời, vội xoay người rời đi.
Thẩm Duệ ngồi trên sofa, có lẽ Hân Nghiên đối với Liên Mặc chỉ là bạn bè, nhưng Liên Mặc đối với Hân Nghiên thì sao? Anh không quên đêm đó ở ngoài Kim Vực Lam Loan, Liên Mặc nhìn thấy anh mới hôn Hân Nghiên.
Từ khi vừa bắt đầu, người đàn ông này đã có địch ý rất lớn với anh. Anh và Liên Mặc không qua lại với nhau, cũng không nhớ rõ mình đắc tội anh ta khi nào. Anh ta thường xuát hiện giữa anh và Hân Nghiên, đồng thời khéo léo tạo ra hiểu lầm, thậm chí còn lấy được lòng tin của Hân Nghiên. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Thẩm Duệ lăn lộn trên thương trường nhiều năm, mặc dù EQ không cao, lúc ghen tuông thường cáu gắt dễ giận nhưng sau đó sẽ bình tĩnh lại. Một người từ trước đến giờ không giao thiệp bỗng nhiên xuất hiện nhiều trong cuộc sống của anh, nếu như không phải bạn bè thì chắc chắn đó là kẻ địch.
Mà nhìn biểu hiện của Liên Mặc gần đây, nhất định anh ta thuộc về vế sau.
Kẻ địch? Thẩm Duệ xoa cằm, anh quay đầu nhìn về phía tầng hai, mắt phượng âm trầm. Là kẻ địch bình thường hay là kẻ địch có xen lẫn ân oán cá nhân? Hoặc. là... Ánh mắt của anh nhìn về phía tầng ba, có liên quan đến Liên Thanh Vũ?
Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, cô vẫn chưa hạ sốt, cả người cô đau đớn, nhất là nơi bí mật kia đau đớn như lửa đốt. Cô mở to mắt nhìn trần nhà, phong cách trang trí quen thuộc, cô vẫn còn ở phòng ngủ tầng hai.
Vừa rồi cô nghĩ chắc chắn cô sẽ chết dưới người anh, nhưng cô còn sống.
Trên trán dán gì đó lạnh buốt, cô đưa tay sờ lên mới biết là miếng dán hạ sốt. Trong miệng cô đắng chát, hơi hoảng hốt khi nhớ lại cảnh Thẩm Duệ mớm thuốc cho cô.
Cô sợ hãi, chớp mắt một cái nước mắt rơi xuống. Bao nhiêu yêu thương cũng không sánh bằng một lần làm tổn thương, cho dù bọn họ ở bên nhau cũng rất khó khăn. Bọn họ yêu nhau quá đậm sâu, không ai muốn lùi một bước, vì thế luôn bị tổn thương.
Cô đưa tay kéo miếng dán hạ sốt, lê thân thể mềm mại đang nằm trên giường. Cô bước xuống đất như đang bước lên bông, hai chân run lẩy bẩy. Cô vô cùng yếu ớt, khập khễnh đi vào phòng để đồ.
Quần áo cô thu xếp lúc trước đã được xếp gọn vào tủ lần nữa, cô thở dốc đi qua lấy quần áo của mình xuống xếp lại, sau đó bỏ vào vali.
Cô vừa gấp vừa khóc, nước mắt làm ánh mắt trở nên mơ hồ. Cô đưa tay lau đi nhưng càng lau lại càng chảy, cuối cùng ngồi xổm nơi đó khóc đến mức không thở nổi. Sau khi khóc xong, cô lại tiếp tục xếp quần áo.
Lúc chuyển nhà, quần áo của cô đã bị Thẩm Duệ ném bảy tám phần, đa phần quần áo trong tủ là do Thẩm Duệ bảo cửa hàng gửi đến. Cô nhìn những bộ quần áo này, lúc trước cảm động, lúc này nhìn lại thì lại cảm thấy mình và nơi này không hợp nhau.
Cô vốn là cỏ dại mọc ven đường chịu đủ gió táp mưa sa, sao có thể làm hoa trong nhà kính?
Cô biết tính cách của mình không đáng yêu, cứng rắn cố chấp cho nên mãi mãi cô không học được cách nhún nhường, không thể bỏ qua tự tôn.
Cô kéo vali, bên trong ngoài quần áo thì cô không đem theo gì cả. Thậm chí cô cảm thấy may mắn khi không kết hôn với anh, như vậy khi cô muốn rời đi cũng bớt đi một thủ tục phiền phức.
Cô đứng lên kéo vali ra khỏi phòng để đồ, vừa mới đi một bước cô đã dừng lại. Cô nhìn chằm chằm người đứng cạnh cửa phòng để đồ, chẳng biết Thẩm Duệ đứng đó từ khi nào, cũng không biết anh đứng đó nhìn bao. lâu.
Cô căng thẳng, tay nắm chặt lại, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn và sợ hãi giống như người đàn ông trước mặt là ác ma, thậm chí cô còn bị dọa lui về sau hai bước.
Thẩm Duệ đứng cạnh cửa, ánh mắt tập trung nhìn cô. Hốc mắt của cô đỏ bừng, anh nhìn thấy vừa nãy cô vừa gấp quần áo vừa khóc, dáng vẻ kia khiến anh đau lòng và áy náy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương