Ảo Tình

Chương 20: Người Đàn Ông Mang Họ Tạ



Nói đến ẩm thực Bắc Kinh chắc hẳn bất kỳ ai đã từng một lần đặt chân ghé lại nơi đây cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nó, nhất là khi nói về sự đa dạng trong nền văn hóa ẩm thực Trung Hoa được nổi danh từ lâu đời này. Bắc Kinh, nơi tỉnh đô rộng lớn cũng là nơi phố thị trường hoa khi nhiều người cũng phải đắm mình than phục trước cảnh sắc mỹ lệ được trường tồn rộng lớn qua nhiều thế kỷ. Nói về vị trí địa lí, thủ đô Bắc Kinh nằm tọa lạc ở miền Hoa Bắc và là một trong số bốn trực hạt thị của Trung Hoa, trong đó với mười bốn quận nội thị và cận nội thị cùng hai huyện nông thôn. Có thể nói, nơi đây được xem là trung tâm chính trị, văn hóa và giáo dục hàng đầu của cả một đất nước tỷ dân rộng lớn.

Nói về sự đa dạng trong phong cách chế biến ẩm thực nóng để làm nên thương hiệu có phần phong phú này, chính là sự thưởng thức tuyệt đối trong cách cảm vị và nhận vị từ người nghệ sỹ trong chính chân dung một nhà đầu bếp mang lại, bởi lẽ khi đến với Bắc Kinh các tính đồ sành ăn đều có cơ hội hưởng thụ các khoái lạc trong thế giới ngập tràn những mỹ vị nhân gian. Dù là từ bình dân hay đến cao cấp thì ẩm thực vẫn luôn được chú trọng hàng đầu và không hề có ngoại lệ. Chính vì vậy, để trãi đường cho nền ẩm thực lớn này là sự hiện diện đa sắc màu của các thiên đường sành ăn lớn được xuất hiện theo toàn thành phố…

Trong lúc cắt ngang, Trình Hải Phong lại vô tình mà dừng xe trên một ngã rẽ, vừa hí hứng mở đến cửa xe, lúc này trước mặt cô và anh chính là một nhà hàng bình dân, nói bình dân là vì nơi đây chẳng hề trang trí cầu kỳ tráng lệ mà ngược lại cách bài trí cũng như vẻ ngoài điềm đạm hơi hướng cổ xưa, tuy không quá lớn nhưng lại thật thu hút ánh nhìn. Trên bảng lớn của nhà hàng là có đề tên lớn kèm theo là dòng chữ “Điệu Nhảy Rực Lửa Đỏ”. Diệp Tâm Giao nhìn ngang nhìn dọc một lúc mới định hình lại, quán lẩu? Đang là buổi trưa nắng, bụng lại sôi ùng ục không ăn cơm mà còn đưa cô đến quán lẩu, cái tên này không phải là bị sốc nhiệt thật luôn rồi chứ?

Nhìn vẻ mặt của Trình Hải Phong cũng không khá hơn là mấy, anh bây giờ mới để ý rõ đến khu vực này, thảo nào lại cảm thấy nơi đây có chút quen thuộc, thật là… Vừa định lên tiếng thì quay sang liền bắt gặp biểu cảm gần như không thể nói thành lời của Tiểu Tâm Giao bên cạnh, cuối cùng cũng chỉ biết cười trừ, dù sao cũng là anh không còn cách nào khác, xoay tới xoay lui không được nên đành phải dắt cô vào đây thôi. Nhưng mà ăn lẩu cũng tốt, cũng tốt, cũng không, không nóng lắm, ha ha…

Tự động viên mình xong, Trình Hải Phong lại rất hào sảng mà bước vào còn vô cùng tùy ý mà ngồi vào bàn. Sau khi nhân viên đưa nước ra anh lại còn hào phóng kêu cả một nồi lẩu to, không những vậy còn là lẩu uyên ương nữa kìa. Khi Diệp Tâm Giao còn đang thắc mắc rằng một người đàn ông không biết ăn cay còn kêu cả nồi lẩu cay như anh thì muốn ăn bằng cách nào? Chẳng lẽ chỉ để ngồi ngắm thôi à? Nhưng suy nghĩ này còn chưa nghĩ hết thì Trình Hải Phong đã cho cô một đáp án, sau khi gọi xong các món ăn kèm theo thái độ vừa bình tĩnh lại rất tự nhiên bảo nhân viên nhà bếp nấu lại nước lẩu cho anh. Đúng, là nấu lại toàn bộ, không thêm ớt hay bất kỳ gia vị cay nào mà chỉ đươc ngọt và chua, chính là một nồi lẩu uyên ương thanh đạm nhất có thể. Nhìn thái độ này của anh thì có vẻ việc giao lưu kiểu này là không phải lần đầu. Nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải một đề xuất không trở tay được như vậy đấy!

Anh nhân viên sau nghe xong mặt lại đơ ra một chút, bỗng chốc cũng trố mắt nhìn qua cô như muốn xác định lại bản thân anh ta liệu có nghe lầm câu nào không? Diệp Tâm Giao cũng không thèm quan tâm đến diễn biến tình hình phức tạp này nữa, bản thân chỉ cúi đầu cầm lấy ly nước lọc trên bàn rồi thản nhiên mà uống. Dù sao không liên quan đến cô là được…

– Đừng để ý, là em gái tôi đang mang thai không thích hợp ăn cay cho nên…

Phụt!!!

Một ngụm nước phóng thẳng vào mặt Trình Hải Phong không trược phát nào, câu nói dở ngang của anh cũng bị cắt đứt giữa chừng. Còn Diệp Tâm Giao ở phía đối diện vì bị sặc nước mà không ngừng ho lấy ho để, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của nhân viên nhìn mình, quả thực không còn gì để nói, đến khi vừa định lên tiếng thì liền bị tên đối diện cướp mất lời.

– Thấy không, bình thường con bé cũng hay như vậy đấy. Được rồi cậu đi chuẩn bị giúp tôi nhé! Nhớ là, không cay! Cảm ơn! – Trình Hải Phong cầm khăn giấy mà lau lau, bộ dạng này lại thản nhiên vô cùng, sau còn không quên cảm ơn một tiếng vô cùng thân thiện với anh nhân viên kia nữa chứ.

Diệp Tâm Giao ngồi đối diện cũng bị anh làm đến phải nấc cục, chỉ thấy anh quay sang nhìn cô mà nhỏe miệng cười, nụ cười này nhìn thì thật sự là đang lấy lòng đấy. Thật là, sao lúc nào cô cũng cảm thấy chỉ cần là đi với anh chắc chắn sẽ có điềm không hay đến với mình, giống như đám phụ nữ ngoài kia của anh. Đồ đàn ông thối tha này ăn ốc xong lúc nào cũng bắt cô phải đổ vỏ. Thật là chẳng ra làm sao…

Đến khi Diệp Tâm Giao vừa định phản bác lại một chút thì hai tiếng “xin chào” đã vô tình xen ngang câu chuyện của họ. Khi hai người đồng thời ngước nhìn đã thấy một người đàn ông đi đến, bộ dáng vô cùng tùy ý mà ngồi vào bên cạnh Trình Hải Phong, dáng vẻ này có lẽ cũng chẳng hề khác mấy tiếng trước là bao. Nói đến người đàn ông này cũng không phải ai quá xa lạ mà chính là tên công tử họ Tạ với biệt danh Tiểu Bát lúc nãy. Sau khi nghe lời giới thiệu tóm tắt từ sếp Trình, cô mới biết hóa ra người này tên là Tạ Quân, là tổng giám đốc điều hành đương nhiệm của tập đoàn Vu Chính viễn thông, không những vậy anh ta còn là con trai thứ của Tạ gia và cũng là cháu ngoại của Trình gia, hơn thế nữa người đàn ông này còn là cháu của Trình Hải Phong, còn phải gọi anh một tiếng “cậu”. Diệp Tâm Giao nhìn hai người đàn ông cao to chỉ chạc tuổi nhau này mà thật cảm thấy quan hệ của họ cũng thật lằng nhằng quá đi.

– Tôi không nghe lầm đấy chứ, hai người sắp có hỷ thật à? – Vẫn là thái độ không để ai vào mắt này, sau khi ngồi xuống Tạ Quân này cũng không hề khách khí trực tiếp lấy luôn ly nước trước mặt Trình Hải Phong mà cạn sạch. Vừa nãy khi anh ta bước vào liền nghe thấy câu mang thai gì đó nên chỉ tiện miệng nói thẳng.

Diệp Tâm Giao đối với loại chuyện này cũng không thích phải giải thích. Chỉ là nhìn dáng vẻ cậu chủ này của anh ta lại khiến cô nhớ đến lúc nãy, sau khi rời khỏi bàn trà đó Trình Hải Phong vừa rời đi lấy xe không lâu thì Tạ Quân này y như xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện ngay trước mặt cô, sau đó lại lấy cho cô tài liệu mà Khang An đưa ra lúc nãy bảo cô phải xem cho thật kỹ, nói càng xem kỹ càng tốt cho cô. Kết quả cô dùng hơn nửa chặng đường để đánh giá cũng chỉ rút ra được một số kết luận hiển nhiên trong đó nhưng thái độ thần thần bí bí này thật mới thật khiến cô phải nghi ngờ, có lẽ phải cảm thấy người đàn ông này cứ kỳ lạ đến mức bản thân Diệp Tâm Giao cũng không tài nào lý giải được.

Trở về một chút, Trình Hải Phong ngược lại như đã quá quen với sự vô mức không sửa được, sau biểu hiện vô cùng thơ ơ với thái độ không khách khí này, anh chỉ thản nhiên mà đáp lại một câu.

– Tiểu Bát á, đến cả tiếng cậu út cũng không gọi thì thật là thất lễ đấy. – Anh giành lấy ly nước trên tay Tạ Quân sau liền úp thẳng xuống bàn, nhìn qua đúng là có thái độ của bậc trưởng bối rất tốt. Nhưng Diệp Tâm Giao có chút lại để ý đến câu nói này của anh, những gì cô biết về Trình Hải Phong chính là một người không thích câu nệ tiểu tiết, bình thường anh đều rất phóng khoáng trong ngôn ngữ, điều khiến anh được lòng nhân viên nhất chính là một ông chủ như anh chưa bao giờ gò bó nhân viên của mình quá chặt nhưng cách anh điều hành công ty lại khiến bất kỳ ai cũng không dám xem thường. Cũng như sau khi Trình Hải Phong nhậm chức chủ tịch của Thịnh Hoa vậy, mọi người vẫn luôn gọi anh là Trình tổng không đổi nếu không nhiều lúc lại thích gọi anh Trình. Thái độ làm việc đều vô tư thoải mái, lúc trước cô thường hay chọc anh rằng bình thường các lãnh đạo đều nghiêm khắc như vậy mà nhân viên còn không nghe lời, anh mà cứ tùy ý chẳng lẽ không sợ mọi người làm phản à? Trình Hải Phong sau khi nghe câu này lại bật cười nghiên ngả, anh cười đến chảy cả nước mắt rồi còn chốt một câu cô ngây thơ quá. Sau đó lại giả vờ nghiêm mặt mà nói, câu nói đó đúng thật phải khiến cô ghi nhớ. Anh nói, cách vận hành công ty hay là cả tập đoàn của mỗi người đều rất riêng biệt, không giống nhau, danh xưng suy cho cùng vẫn chỉ là một cái tên được thông qua trong hội đồng cổ đông, quyền phát ngôn mới là thứ quyết định địa vị thật sự của một người. Em có biết không, một nhà lãnh đạo thực sự không bao giờ xem trọng danh xưng, bởi vì khi bước vào một cộng đồng khí chất lãnh đạo đã có sẵn mặc nhiên đều sẽ được mọi người công nhận và giao phó nên danh xưng đối với anh ta căn bản chẳng là gì cả. Còn ông chủ thì khác, em nói xem một ông chủ xem trọng nhất vẫn là địa vị bản thân mình, cho nên mới nói cái thành công giữa lãnh đạo và ông chủ đều không sánh được với nhau. Trình Hải Phong nói bản thân anh thà dùng lãnh đạo để làm ra thành tựu thực tế, còn nếu chỉ là một ông chủ xem trọng chức vụ thì thứ anh có cũng chỉ là hữu danh vô thực.

Diệp Tâm Giao thật sự phải gật đầu với cách nói này của anh, quả thực Thịnh Hoa có ngày hôm nay đều phải nhờ vào cách lãnh đạo thông minh của anh. Hơn nữa, thứ anh có được ở hiện tại đều là sự tín nhiệm từ các đại cổ đông trong cả Thịnh Hoa. Cho nên mọi danh xưng rắc rối kia đúng thật không cần nói tới. Dù anh có là Trình tổng hay Trình chủ tịch thì trong mắt mọi người anh vẫn là người đứng đầu, vẫn là người chủ duy nhất của Thịnh Hoa, mãi không có sự thay đổi.

Bây giờ nhìn cảnh tượng này, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy lần này dáng vẻ của anh khá nghiêm túc, cũng thật sự không biết anh là có thù oán gì với Tạ Quân hay chỉ muốn thoải mãn cách xưng hô quái gở này của bản thân thôi vậy?

– Cậu út? Khi nào Trình Hải Phong anh chết, đợi xuống âm ti rồi hãy nghe. – Anh ta nghe xong lại cười khẩy một tiếng. Cũng chẳng biết câu nói này có phải thật không nhưng nhìn vào cách phát ngôn này đúng là kiểu khiến người ta cũng phải tức chết.

– Vậy càng phải đợi cậu đi cùng tôi. – Trình Hải Phong nghe vậy lại bật cười rất sảng khoái, anh như nửa đừa nửa thật mà vỗ vào vai Tạ Quân vài phát.

– Nằm mơ à? – Tạ Quân một mặt liếc xéo anh lại một phát hất tay anh ra, trên mặt ghi đầy hai chữ khinh thường.

– Ha cái thằng này, ông đây là trưởng bối của ngươi đấy, có biết không hả?

– Hừ! – Tạ Quân giành lại cái ly, chẳng buồn quan tâm đến anh mà tự rót cho mình thêm ly nước, nhìn anh ta có vẻ rất khát. Cũng đúng thôi ngồi trong quán lẩu thấy khát là chuyện bình thường.

– Cậu đúng là không biết nể mặt người khác là gì, đừng để tôi có cơ hội dạy dỗ tên nhóc như cậu nếu không…

– Tôi làm sao để cho một kẻ ngốc như anh dạy dỗ mình được chứ?

Nói một hồi đúng là vẫn không ai chịu nhường ai.

– Một tiếng cậu út này cậu vẫn không gọi chứ gì?

– Đừng nằm mơ nữa!

– Có tin tôi nói với cha mẹ cậu không?

– Có giỏi thì về mà nói.

– Thằng ranh con…

– Ông già rởm…

– Tên nhóc thối…

– Đồ ngụy quân tử…

– Thằng oát chưa dậy thì…

– Đồ nhiều chân, **** ***** lên não…

– Đáng ghét!!!

Hơ hơ

Diệp Tâm Giao nhìn cảnh tượng trước mặt mà lắc đầu ngao ngán, cô thở dài, nhìn sang anh nhân viên một chút lại không biết nên nói gì chỉ đành ngồi im lặng, cũng không chỉ mình cô im lặng mà dường như tất cả đều bị tiếng cãi cọ của hai người đàn ông này làm cho im lặng.

– Anh là đồ đầu heo, thiếu trật tự lúc nào cũng chỉ biết quăng đồ vào sọt rác.

– Cậu nói ai là đầu heo hả, sọt rác nhà tôi dùng để quăng cậu vào chắc?

– Đến chừng này tuổi rồi mà đĩa game mới phát hành cũng không tha.

– Chằng phải cậu cũng muốn cướp nó sao? Hừ…

– Chẳng phải anh dõng dạc nói bản thân mình lớn rồi sao? Tranh chấp với người nhỏ hơn mình còn đáng mặt đàn ông không?

– Vậy gọi một tiếng cậu út thì chết hả? Sao không gọi rồi phân lớn bé?

– Anh/Cậu…

Rầm!!!

Một tiếng đập bàn vang lên khiến mọi người mọi việc lại đột ngột dừng hẳn lại. Hai người đàn ông như một phen đứng hình mà nhìn về phía Diệp Tâm Giao, lúc này chỉ thấy ly nước trên bàn cô cũng đã đổ ngang do áp lực quá lớn từ lực tay va mạnh vào bề mặt bàn. Sau khoảng ba giây im ắng, Diệp Tâm Giao mới quay người nhìn lại liền cảm thấy tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mình. Lúc này trong nhà hàng không có nhiều khách nhưng cả khách và nhân viên đang có mặt ở đây gần như đều đang chằm chằm vào chỗ này. Bây giờ cô mới định hình lại việc mình vừa mới làm, khi ngước nhìn về phía Trình Hải Phong và Tạ Quân đã thấy hai người họ nhìn cô không chớp mắt, tay người này ôm cô người kia cũng đang trong tình trạng bất động không rời.

Cô khẽ ho một tiếng để lấy lại trạng thái bình thường, Trình Hải Phong và Tạ Quân dường như cũng tự cảm thấy dáng vẻ bất thường của mình. Không cần đến ba giây hai người họ đã kịp buông đối phương ra mà ngồi lại ngay ngắn, nhưng chung quy vẻ đối kháng vẫn không kìm lại mà đá mắt lẫn nhau.

– Lẩu, tới rồi… – Diệp Tâm Giao chỉ dám gượng cười, mặc dù nụ cười ấy không hề được tự nhiên nhưng như vậy có lẽ cô cũng đã quá áp chế mình rồi. Sau khi cô nói xong câu này, anh nhân viên bên cạnh mới vội vàng bê cả một nồi lẩu mà đặt xuống trước mặt, trên trán cũng đã lấm tấm không ít mồ hôi, có thể thấy rằng đặt được nồi lẩu xuống bàn đã khiến anh ta thở phào nhẹ nhõm, mấy nhân viên đang hóng chuyện khi nãy cũng rất nhanh mang hải sản cũng thức ăn kèm đến, bây giờ ngoài tiếng sôi sùng sục của nồi lẩu thì cả phòng vẫn lặng yên như một tờ giấy.

– Được rồi, cảm ơn anh! – Sau khi đặt nồi lẩu vào nhân viên muốn tiến đến lau phần nước đã bị cô vô tình làm đổ kia nhưng trong không khí căng thẳng quá độ này cô vẫn cảm thấy mình không nên từ chối, dù sao hình như cô có hơi mạnh tay thật rồi.

– Không, không có gì. – Anh nhân viên vừa lau sạch chỗ nước đổ khi nãy vừa nói, dáng vẻ lại có chút lúng túng, nhưng đúng lúc anh ta muốn quay người rời đi thì…

– Sao chỉ có hai vách ngăn thế? Bàn này còn có tôi nữa cơ mà?

– Đồ ngốc nhà cậu không hiểu đây là lẩu uyên ương đấy à? Là lẩu uyên ương chỉ có tôi và Tiểu Tâm Giao ăn thôi, muốn ăn á? Tự mua đi. – Trình Hải Phong liếc xéo anh ta một cái rồi bỏ hải sản và rau xanh vào nồi lẩu.

Mọi người có muốn biết lẩu uyên ương khi không có ớt và không hề cay sẽ như thế nào không? Chính là hình dạng có lẽ vẫn không thay đổi mấy nhưng hương vị cay nồng đặc trưng của nó thì… Diệp Tâm Giao không biết cô có nên cảm thấy may mắn vì là người đầu tiên được diện kiến món lẩu đặc sắc có một không hai này không, nếu như để ông tổ lẩu cay nhìn thấy cảnh này chắc sẽ khóc thét lên đây mất, lẩu uyên ương không có một chút hương vị cay này chẳng khác nào một nầu canh chua hải sản lớn chứ? Ôi thật là… Cô còn tự cảm thán lòng mình chưa được bao lâu thì đã có người vùng dậy nói thay tiếng lòng của cô rồi nhưng mà…

– Đây là lẩu canh chua đấy à? Một chút vị cay cũng không có.

– Cậu không biết gì thì đứng có nói, đây mới gọi là ẩm thực, có biết không?

– Biết, biết cái đầu anh! – Tạ Quân nói xong bèn xoay người nói với nhân viên phục vụ. – Đem thêm hải sản và bột ớt còn có…

– Hải sản thì có thể nhưng bột ớt thì không được… – Trình Hải Phong nhìn anh nhân viên một cái rồi nói.

– Đem lên… – Tạ Quân cũng đánh mắt vào nhân viên.

– Không được đem… – Trình Hải Phong lại trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ. Làm anh ta không biết làm gì nhất thờ chỉ biết đứng đựt ra đó.

– Đem…

– Không đem…

– Tôi nói là đem!

– Không đem!

– Anh/Cậu…

Cạch…

– Không đem! – Diệp Tâm Giao đặt đôi đũa xuống, cô xoa xoa thái dương mình. Lúc làm việc cô cũng chưa bao giờ cảm thấy căng não đến như vậy, hai người đàn ông này đúng là có bản lĩnh thật đấy. Từ trước đến giờ cô chỉ thấy cảnh đàn ông giành phụ nữ chứ chưa bao giờ biết được vì một cái nồi lẩu mà hai người đàn ông cao to còn có thể nhây luôn tới mức độ này nữa chứ!

– Hả? – Sau câu nói đó, hai người đàn ông đều quay đầu nhìn cô. Nhất là Trình Hải Phong, anh cứ tưởng câu “không đem” của cô là muốn bênh vực anh nên bất giác lại như mở cờ trong bụng, song khi vừa định lên tiếng cảm thán một chút thì thực tế theo nghĩa phũ phàng đã vùi dập niềm tin của anh đến triệt để.

Diệp Tâm Giao liếc nhìn hai người họ một cái rồi bình tĩnh mà quay sang nói với nhân viên phục vụ bên cạnh.

– Ở đây có cơm không?

– Có ạ! – Anh nhân viên nhìn hai người đàn ông kia rồi mới quay người nhìn cô, gật đầu.

– Giúp tôi đem lên đây ba phần cơm. – Cô cũng vô cùng thản nhiên nói.

– Vậy còn hải sản và ớt…

– Không cần đem đâu. – Chưa để anh ta nói hết cô đã cự tuyệt ngay tức khắc.

– Về phần cơm quý khách muốn dùng…

– Không cần phiền phức, anh cứ làm như bình thường là được. – Diệp Tâm Giao mỉm cười đưa lại menu cho anh ta, sau còn không quên đảo mắt lại một vòng khiến những người đang xem trò cũng biết thức thờ mà rời mắt đi.

– Dạ vâng!

Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi hai người đàn ông phía đối diện cô cuối cùng cũng im lặng, Trình Hải Phong vội bóc một con tôm bỏ vào bát của cô xem như là lấy lòng. Diệp Tâm Giao cũng không hề khách khí ăn luôn con tôm đó. Vừa ăn lại vừa nghĩ, cô thật sự không hiểu nỗi bọn đàn ông này nghĩ cái gì nữa, vừa lúc nãy còn lãnh đạm khí khái lắm mà, còn bây giờ thì sao? Bước ra đường lại cứ như mở một lớp trẻ vậy. Mà cô phải nói thật, người ta cãi nhau cô không nói nhưng hai người đàn ông này một người là chủ tịch một người là tổng giám đốc, chức vụ có thể nhỏ được sao? Vậy mà hai con người đẹp trai phong nhã này vẫn cứ thế mà y như đám đứa con nít ranh đang cãi nhau trong quán lẩu. Cũng may bây giờ ngoại trừ nhân viên thì quán cũng chỉ có vài thực khách thôi nếu không với cái bộ dạng cãi nhau như sấm vã đầu này của hai người họ chắc cô cũng không kiềm chế ngồi lại đây đến bây giờ được đâu nhỉ? Thật đúng là mất mặt chết đi được.

Trình Hải Phong không biết cô đang nghĩ gì chỉ thấy con tôm trong bát đã bị cô xoắn đến mức nát bét, ánh mắt sâu xa lại không ngừng nhìn vào nồi lẩu đang sôi khiến anh cũng sởn cả da gà, quay sang tên tiểu tử thúi bên cạnh chỉ thấy cậu ta nhàn hạ mà bóc vỏ tôm, không chút biểu hiện hối cãi gì cả thật khiến anh tức chết đi được.

Sau màn trẻ con vừa rồi, hai người đàn ông cũng đã rất nghiêm túc ngồi ăn, sau khi phục vụ đem cơm lên thì họ lại càng ngoan ngoãn mà ăn, không hề có chút bất mãn nào nữa. Cũng một phần không thể phũ nhận là món cơm hải sản của quán này quả thật rất ngon, lại không kén người ăn nên cả hai người đàn ông này đều rất biết im lặng mà ăn hết. Trong lúc ăn cơm cũng chỉ nói mấy câu đơn giãn, cô cũng tự nhiên biến thành nhân vật trong câu chuyện của họ, cũng không phải chuyện gì to tát có gì trả lời nấy thôi.

Nhờ có sự kiềm chế của Diệp Tâm Giao mà tình hình bữa cơm đã kết thúc trong hòa bình.

Vì lúc nãy đi cùng xe của Khang An nên sau khi rời khỏi phòng trà Trình Hải Phong đã nhờ người mang xe của công ty đến gấp cho nên bây giờ anh cần phải quay về hội nghị của tổng bộ để lấy xe. Còn cô sẽ mang theo các văn kiện hồ sơ về Thịnh Hoa, dù sao từ lúc xuống máy bay đến giờ cô cũng chưa ghé vào Thịnh Hoa lần nào cả, cũng không biết Thịnh Hoa ở Bắc Kinh có khác Tây An không? Dĩ nhiên vì chỉ có hai chiếc xe, một là xe công ty hai là xe của Tạ Quân cho nên phân công sẽ là cô sẽ lái xe công ty về còn anh cùng Tạ Quân sẽ về tổng bộ. Sau khi Trình Hải Phong dõng dạc tuyên bố thì Tạ Quân rất không hài lòng, tuy nhiên những lý luận mà Trình Hải Phong đưa ra vô cùng hợp lý, chính anh là người trả tiền cơm cho nên để anh đi nhờ xe cũng là việc nên làm, hơn nữa đây đều là vì công việc. Với sự lý giải này thì đến Tạ Quân cũng phải cứng họng. Cuối cùng vẫn là hai người đàn ông mặt mũi hầm hầm cùng nhau lên một chiếc xe. Nhất là ông sếp khiêm ông anh khó tính này, trước khi đi còn không quên dặn dò cô đủ điều, lâu lâu như một đứa trẻ lại lâu lâu rất có dáng vẻ của người anh trai đấy chứ!

Dưới ánh nắng gợi lại thêm vào chút gió nơi cuối mùa, một chiếc phi cơ được đặc cách nhanh chóng hạ cánh xuống mặt đất giữa sân bay quân khu của đặc cảnh Bắc Kinh, khi cửa máy bay vừa hạ xuống đã thấy hàng vệ sĩ nối đuôi nhau đứng nghiêm ở hai bên trái phải, không khí phô ra có trang trọng lại vô cùng choáng ngớp khiến ngưới khác không dám lại gần. Từ phía xa đã nhìn thấy Doãn Kỳ Thần trong bộ âu phục chỉnh tề khoát theo bên ngoài là một chiếc áo dạ thân dài đến tinh xảo, dáng vẻ vô cùng thuần thục bước vào sân khu. Hai hàng vệ sĩ bắt đầu người trước kẻ sau làm nhiệm vụ của mình nối đuôi nhau theo sau bên cạnh anh. Sau khi xuống đến khu vực lối ra, đã thấy hai người đàn ông đã có mặt đứng nghiêm người chờ sẵn ở một vị trí, trên người họ là hai bộ cảnh phục bắt mắc cộng thêm những quân hàm huy hiệu bằng vàng sáng chói có thể nhận ra địa vị mỗi người đều là không nhỏ. Doãn Kỳ Thần không hề kinh ngạc với sự xuất hiện của hai người này, ngược lại đôi mắt bị giấu sau chiếc kính râm kia chỉ là một đường lãnh đạm không gợn sóng.

Hai người đàn ông bước đến vô cùng kính lễ cúi người, tiếp đến lại quay người tựa như đã dọn đường. Cứ như vậy, sau khi ra đến xe thì cảnh tượng này mới thật khiến người nhìn đều phải hãi hồn một phen. Một chiếc Cadillac cùng ba chiếc Rolls Royce mang theo sự trang trọng gắn cả nghiêm khí trong màu huyễn tịch của đường không gian vô tận, nhìn qua đã thấy tám người đàn ông trong bộ quần áo chỉn tề đứng nghiêm vào tám điểm bên cạnh xe như một sự canh gác bất định. Hai người đàn ông mang quân hàm cùng lúc tiến vào cạnh chiếc Cadillac cẩn thận mở cửa, động tác thuần thục rất có phong thái của danh quân. Doãn Kỳ Thần theo đó ngồi vào xe, vệ sĩ bên cạnh anh đều nhanh chóng di chuyển sang ba chiếc xe sau đó, hai người đàn ông mang quân hàm điều lệnh cho tám vệ sĩ kia lui về, sau đó lại quay người bước vào cửa trước của chiếc Cadillac. Trước sự thuần thục trang nghiêm đó, sau khi bốn chiếc siêu xe rời đi, vệ sĩ cũng ngay lập tức tiến về hàng nghũ của mình chờ lệnh. Đương nhiên cảnh này nếu để người khác bắt gặp thì đúng thật sẽ khiến người ta phải sợ hãi.

Sau khi lên xe, Doãn Kỳ Thần liếc nhìn sang bên cạnh mình đã thấy một Âu Dương Khải Duật đang nghiễm nhiên an tọa, không cần nghĩ cũng biết người đàn ông này đã chờ sẵn trong xe để đợi đến khi nhìn thấy anh lại vô cùng điềm tĩnh mà mỉm cười.

– Mọi chuyện sao rồi? – Câu mở đầu phát ra vô cùng điềm nhiên, anh ta cũng không nhìn anh mà trực tiếp lấy chai nước trong tay đưa lên miệng.

Doãn Kỳ Thần liếc nhìn Âu Dương Khải Duật đang thong dong bên cạnh mình, anh chỉ nhẹ nhàng rít ra một chữ “ổn” sau đó cũng không có thêm bất kỳ từ ngữ dư thừa nào. Âu Dương Khải Duật cũng đã quá quen với cách làm việc này của Doãn Kỳ Thần, nếu anh đã nói ổn vậy tức là ổn, còn nếu đó là một câu hỏi ngược vậy thì chắc chắn đều đã có điềm không tốt.

– Tinh lực cậu đúng thật là dồi dào, từ Tây An bay đến Thượng Hải, rồi lại từ Thượng Hải bay về Bắc Kinh, nhìn thần sắc này một chút mệt mỏi cũng không có nhỉ? Làm sao đây? Có định xong việc rồi về Tây An nghỉ dưỡng thêm một thời gian nữa không? – Âu Dương Khải Duật cũng không hề giữ vẻ lãnh đạm kia được lâu, không nhịn được dáng vẻ yên tĩnh này của anh, khiến anh ta phải nói trêu vào một câu như thật.

– Tôi không phải là chim, không có năng lực bay như cậu nói. – Trái ngược với dáng vẻ như muốn hóng hớt mọi chuyện này của anh ta, Doãn Kỳ Thần ngược lại vô cùng điềm tĩnh, anh quay nét mặt mình vào phía ngoài cửa sổ lại rất thản nhiên mà thốt ra một câu.

– Được thôi, cậu cứ ngồi đó mà xuyên tạc ý của tôi đi. Đến lúc thật sự cần rồi đừng mơ tôi sẽ cho cậu cái đặc ân này. – Âu Dương Khải Duật nghe thấy câu này lại cười khẩy một tiếng, người như Doãn Kỳ Thần vốn đã không thích đùa lại cứ thích xuyên tạc người khác. Anh ta thật sự không hiểu nổi tại sao bản thân lại có thể chịu đựng tên đàn ông nhạt nhẽo này đến bây giờ nhỉ? Phụ nữ thì không có, trình tán gái cũng bằng không, sống ở thế hệ công nghệ cao lại toàn thích đưa bản thân vào thời kỳ đồ đá kia. Người đàn ông này muốn tìm phụ nữ cho anh ta đã khó muốn cho anh ta phụ nữ lại càng khó hơn. Bây giờ khó khăn lắm mới có người phụ nữ đánh thức được bản tính đàn ông của anh ta, nhưng thái độ này là sao? Không phải thật sự buông bỏ rồi đấy chứ?

– Cậu sống tốt phần của mình là được, không cần lo cho tôi. – Doãn Kỳ Thần không nhìn thấy những suy nghĩ kỳ quái xuất hiện trong đầu Âu Dương Khải Duật, anh chỉ xem đó là điều thản nhiên không cần nhắc đến.

Nghĩ nghĩ Âu Dương Khải Duật lại liếc xéo anh thêm một cái, trong đầu bắt đầu tự lẩm bẩm, cái tên họ Doãn này theo thời gian đúng là chẳng thay đổi gì cả. Hừ, đáng đời bị đá!!!

Thịnh Hoa, cái tên được đặt ra với ý nghĩa trường tồn. Khi ngẫm lại cái tên ấy Diệp Tâm Giao thật sự cảm thấy thứ mà hai chữ Thịnh Hoa có được không chỉ là một cái tên xinh đẹp mà nó còn là thứ hợp nhất của cả năm con người chính là tinh thần của họ. Trình Hải Phong làm người từ trước đến giờ đều không nói hai lời, bình thường thấy anh ha ha hi hi vô tư không nghĩ gì nhưng thực chất anh lại là người nghĩ nhiều hơn ai hết. Có những lúc sau lắm cái trò đùa giỡn chọc cười người khác lại chỉ thấy anh ngồi ở một góc rất lâu, rất lâu. Trước kia cô đều không biết anh đang nghĩ gì hoặc có thể nói cô chỉ cảm thấy anh đang lo cho công việc trên công ty hoặc chỉ đang nghĩ linh tinh gì đấy thôi, nhưng có vẻ như đều không phải. Kể từ khi biết chuyện của Chung Hân Nghiên cô lại cảm thấy người đàn ông này suy cho cùng cũng thật đáng thương. Chỉ vì muốn phá vỡ đi hiện thực mà bản thân phải đánh đổi thật nhiều thứ.

Diệp Tâm Giao cảm thấy thứ ông trời cho họ chẳng qua cũng chỉ muôn thử thách họ, thử thách trái tim của họ xem có thể mềm yếu đến mức nào. Cách thách thức này suy cho cùng cũng thật biến thái, khiến thứ vết thương lòng kia mỗi lúc đều trần trụi mà phô bày. Hoặc có thể nói nỗi sợ mà con người có không phải vì họ chưa từng cảm nhận mới nghĩ rằng nó khủng khiếp mà là đến thứ khủng khiếp nhất họ cũng đã trải qua rồi mới nảy sinh bao sợ hãi.

Cuối cùng mới dẫn đến là sự hoài nghi…

Mỗi lần nghĩ về chuyện này cô lại nhớ đến nụ cười xinh đẹp in sâu trên bia mộ ngày hôm đó của Chung Hân Nghiên, cũng là nhớ đến chính bản thân mình trong quá khứ, nếu ba năm trước thứ cô lựa chọn không phải là lời thề đó vậy thì thứ cô đánh đổi có hơn bây giờ không? Câu trả lời có lẽ là không! Dù cô có đánh đổi thứ gì thì thứ cô mất đi vẫn mãi là cả trái tim này. Dùng cách thức chữa lành nó chỉ khiến bản thân cô đau hơn thôi. Suy cho cùng cô chỉ có thể đưa ra lựa chọn để giảm mức thương tổn vào con số thấp nhất. Nhưng mức thấp nhất thì đã sao, thứ tổn thương sâu thẳm đó cô cũng buột phải chịu đựng rồi, thứ cô chọn giờ lại giày vò cô, thứ cô rời bỏ không ngừng khiến cô đau khổ. Cuối cùng thì cô phải dùng cách gì để trấn áp bản thân mình đây?

Hay nói cô nên bắt đầu như thế nào mới tốt hơn đây?

Diệp Tâm Giao đưa hướng mắt nhìn về phía cây đèn trên giao lộ, nếu như con người có thể lựa chọn sống như một cây đèn tín hiệu, khi mệt mỏi thì dừng lại, thoải mái rồi thì bước tiếp đến lúc yên ả lại chầm chậm bước đi, như vậy cũng không còn những lúc trống trãi đến chẳng biết làm gì, trên đầu lúc nào cũng treo theo chữ buông xuôi? Nhưng có phải cô cũng sai rồi, đèn giao thông đều tuân theo quy luật, còn con người là tuân theo cảm xúc. Nếu cô thật sự từ bỏ cảm xúc này, cô có phải cũng thoát khỏi mớ tạp nham hỗn độn, xóa bỏ bản thân khỏi nỗi đau khổ dày vò này đúng không?

Khung đèn chuyển màu, màu xanh lại sáng lên, xe trên đường lại bắt đầu di chuyển.

Có những thứ chúng ta chỉ có thể chờ thời gian, đi qua rồi thì mọi việc đều sẽ qua…
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...