Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 18: Không hủy hôn có được không?



“Sao em lại ở đây?”

Diệp Thanh Nghiêu không cảm thấy mình cần phải trả lời câu hỏi ấy.

Quả thật cô từng chờ đợi một người trở về, nhưng người đó… vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Mưa rơi không ngừng, ào ạt dội xuống mặt đất, khiến đạo quán vốn yên tĩnh vắng lặng bỗng trở nên náo động lạ thường, cũng làm rối loạn nhịp tim của Chu Túc, cùng với tất cả tâm trạng mơ hồ tốt đẹp mà anh đã mang theo suốt đêm chạy đến đây.

Chu Túc nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng trước mặt mình, tiện tay đặt mấy bộ quần áo lên lưng ghế bên cạnh, rồi dùng lòng bàn tay bao lấy mu bàn tay cô, ấm áp và nghiêm túc.

Ánh mắt Diệp Thanh Nghiêu vừa rồi còn khiến anh hoảng loạn và bối rối hơn bất kỳ khoảnh khắc nào khi cô ở bên Trần Mộ, ngột ngạt và… đáng sợ.

Nhưng vì cô không muốn trả lời, Chu Túc cũng không gặng hỏi nữa. Anh nhìn cô rất lâu, ánh mắt thâm sâu khó dò, rồi cúi đầu, đưa đống quần áo trong tay sang.

Diệp Thanh Nghiêu vươn tay nhận lấy, nhưng bàn tay Chu Túc lại giữ lấy tay cô bên dưới lớp vải, ánh mắt dừng lại ở hàng mi mắt thanh tú, ánh nhìn đầy dò xét và nghiền ngẫm.

Đây là lần thứ hai anh nắm tay cô — tay cô nhỏ nhắn, cổ tay thon thả, đeo một chiếc vòng ngọc, da thịt lạnh hơn cả mặt ngọc kia.

Diệp Thanh Nghiêu khẽ ngẩng hàng mi dài, ánh mắt chạm vào mắt anh, bình thản đến lạnh nhạt.

Một tia chớp xé ngang bầu trời, rọi lên khuôn mặt tĩnh lặng như nước của cô, không thúc ép anh buông tay, cũng không có động tác nào tiếp theo.

Bình tĩnh đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Một đêm mưa như thế này, một không gian mập mờ như thế này, vậy mà cô lại lạnh lùng thờ ơ, chỉ một ánh mắt đã dập tắt toàn bộ tưởng tượng mộng mơ trong lòng Chu Túc.

Không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận — cô gái trước mặt, vị hôn thê của anh, thực sự chẳng có chút hứng thú nào với anh cả.

“Lạnh đến thế sao?”

Diệp Thanh Nghiêu vẫn điềm tĩnh, thản nhiên hỏi lại: “Sao anh lại đến đây?”

“Nhớ em chứ sao.” Chu Túc cười nửa đùa nửa thật, đôi mày dài tà khí khẽ nhướng lên một cách mơ màng.

Thực ra thì, ngày mai hai người cũng sẽ gặp nhau, vì sắp đến ngày bàn chuyện thiết kế dinh thự rồi.

Còn lý do anh đến đây sao?

Thật ra bản thân anh cũng không muốn nhắc lại. Nói đơn giản thì… là chân không chịu nghe lời.

Anh đã đến từ sớm, ban ngày còn ở dưới chân núi, cứ nhìn về hướng đạo quán cả một ngày trời, đến bản thân cũng thấy mình thật nực cười.

Sau đó trời bắt đầu tối, mù mịt hơi sương, nhìn là biết trời sắp mưa, anh vốn định quay về, thật sự đã quay đầu rời đi — nhưng rồi vẫn liều lĩnh quay lại trong cơn mưa như điên, một mạch chạy tới đạo quán.

Có những lúc, trực giác chẳng có lý lẽ gì cả — anh chỉ đơn thuần cảm thấy, mình nên đến đây.

“Diệp Thanh Nghiêu.”

“Hửm?”

“Em có sợ sấm sét không?”

Diệp Thanh Nghiêu hơi sững lại, rút tay khỏi bàn tay đã trở nên ấm áp của Chu Túc, đi đến bên bàn, tháo chụp thủy tinh của đèn dầu xuống, quẹt diêm châm vào tim đèn, rồi thong thả đặt lại lớp chụp trong suốt.

Cô ôm mấy bộ quần áo ngồi xuống bên bàn, cúi đầu, yên lặng bắt đầu gấp gọn từng cái một. Đèn dầu mang sắc vàng mờ ấm, hòa cùng sắc trời chạng vạng, tựa như một lớp lọc ánh sáng dịu nhẹ, phủ lên người cô một vẻ dịu dàng và tĩnh lặng thấm đẫm từ trong xương tuỷ.

Chu Túc vẫn im lặng nhìn cô, thật khó tưởng tượng Diệp Thanh Nghiêu rốt cuộc là kiểu con gái như thế nào — ở thời đại này mà vẫn còn dùng đèn dầu.

Nhưng anh không cảm thấy chán ghét, ngọn đèn của cô không mang theo mùi dầu nồng nặc khó chịu như trong ký ức anh, mà lại có hương thơm thoang thoảng, giống như mùi hoa đào vừa nở.

Diệp Thanh Nghiêu đặt đống quần áo gấp xong lên giường, rồi mới quay sang nhìn Chu Túc: “Còn gì nữa không?”

“Làm chút gì ăn đi, tôi đói rồi.” Chu Túc ngồi xuống, vẻ lười biếng hiện rõ, chân vắt lên ghế, theo thói quen định rút điếu thuốc.

Diệp Thanh Nghiêu lặng lẽ nhìn anh.

Bị nhìn một lúc, Chu Túc khẽ tặc lưỡi.

Điếu thuốc bị kẹp ra sau tai, chân cũng ngoan ngoãn buông xuống, dựa người vào ghế tròn, ngồi có vẻ đàng hoàng hơn, dù vẫn mang vẻ lười nhác bất cần.

“Ăn gì?” Diệp Thanh Nghiêu hỏi.

Chu Túc cứ tưởng cô sẽ từ chối.

“Tùy em.”

“Đi theo tôi.”

Diệp Thanh Nghiêu bước đến định xách đèn dầu lên, Chu Túc liếc mắt nhìn, lười biếng đưa tay chặn cổ tay cô: “Nghèo đến mức không nổi một cái đèn điện à? Mai tôi sẽ cho người tới lắp cho em.”

Diệp Thanh Nghiêu khẽ mím môi: “Không cần đâu, tôi thích cái này.”

Thích thật đấy…

Vậy thì thôi.

Chu Túc định xách giúp, nhưng Diệp Thanh Nghiêu tránh tay anh, tự mình xách đèn lên, liếc anh một cái rồi nói: “Đi thôi.”

Chu Túc cứ cảm thấy động tác xách đèn vừa rồi của cô có phần vội vã — kiểu vội vã mang theo món đồ mình yêu quý, sợ bị người khác đụng vào.

Trong lúc anh còn đang ngẩn ra, Diệp Thanh Nghiêu đã bước ra ngoài.

Chu Túc nhìn theo bóng lưng cô.

Không phải ảo giác — từ lúc gặp lại vào đêm nay, Diệp Thanh Nghiêu luôn mang theo cảm giác là lạ.

Anh theo cô ra ngoài, tiện tay cởi áo khoác, tùy ý khoác lên vai cô.

Anh cao, áo rộng, khiến cô trông càng nhỏ bé hơn.

Chu Túc nhìn một hồi, lại thấy ngứa tay muốn xoa đầu cô.

Diệp Thanh Nghiêu khẽ nói cảm ơn, Chu Túc nhận ra cô không hề kiểu cách trong chuyện người khác quan tâm mình. Nếu ai đó muốn chăm sóc, cô sẽ không từ chối.

Anh vừa mới định cười, khóe môi còn chưa nhếch thì lại cứng đờ.

Chẳng lẽ… cô đối với ai cũng như thế sao?

“Này, tiểu đạo sĩ.”

“Diệp Thanh Nghiêu.”

“Ừm?”

“Em kết hôn khi nào?”

“Năm năm trước.”

“Chồng em trông… hơi già.”

“Nhưng lòng anh ấy thì không già.”

“Em thích anh ta ở điểm nào?”

“Anh ấy biết quan tâm chăm sóc tôi.”

Chu Túc bật cười chế giễu, suýt nữa thì buột miệng hỏi: “Tôi thì không được chắc?”

Tự dưng lại thấy bực mình vô lý, bực mình với chính mình.

Đêm ở đạo quán, Chu Túc từng trải qua rồi, yên tĩnh như một lăng mộ sống.

Tiếng mưa rơi ào ạt, con đường uốn lượn theo hình bát quái, ánh đèn dầu chiếu không xa, nhưng bước chân của Diệp Thanh Nghiêu lại rất vững vàng.

Bỗng một tiếng sấm vang dội, Diệp Thanh Nghiêu bị giật mình đến trẹo chân, vội vàng ôm lấy đèn dầu, suýt thì ngã khỏi bậc đá.

Chu Túc đưa tay kéo cô lại, dùng chút lực để đỡ cô ngã vào lòng mình.

Anh cúi đầu nhìn, phát hiện toàn bộ sự chú ý của Diệp Thanh Nghiêu đều đặt lên đèn dầu, cẩn thận xem có bị va đập gì không, hoàn toàn lờ đi cái chân bị trẹo của mình.

“Diệp Thanh Nghiêu.” Giọng anh trầm thấp, đầy bực bội.

Diệp Thanh Nghiêu ngẩng đầu, thấy mày anh nhíu chặt: “Sao vậy?”

“Em không thấy đau chân à?”

Diệp Thanh Nghiêu sững người, nhìn xuống cổ chân, đúng là có hơi sưng lên, cô vừa định cúi xuống xem thì eo đã bị một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy — Chu Túc bế cô lên, đặt cô ngồi lên chỗ cao, cúi đầu nhìn vào chỗ sưng trên chân cô.

Bộp.

Anh cắn điếu thuốc vẫn kẹp sau tai, cúi người quan sát cẩn thận chỗ sưng trên chân cô, ngón tay chạm đến gần, nhưng cuối cùng vẫn không dám động vào.

Từ đầu đến cuối, cô gái không kêu một tiếng, cũng không than đau.

Chỉ có gió đêm và tiếng mưa — vậy mà lòng Chu Túc lại nổi lên một ngọn lửa không tên.

“Vì một cái đèn dầu vỡ vẩn mà em phải liều như vậy? Em muốn bao nhiêu, tôi chẳng lẽ không cho nổi?”

Diệp Thanh Nghiêu mím môi cười nhạt. Không giống nhau đâu.

Đó là đồ anh ấy tặng. Dù ai khác cho, cũng không thể thay thế được.

Chu Túc liếc lạnh về phía ngọn đèn — nếu không phải cô che chở nó như vậy, anh thật sự muốn giật lấy mà đập tan cho hả giận.

Thật sự rất khó chịu — hoặc nói đúng hơn là, một nỗi xót xa và lo lắng vô cớ.

Chỉ vì… sợ cô đau.

“Em không biết kêu đau à, hả?”

Đôi mắt phượng của Diệp Thanh Nghiêu hơi cong lên: “Anh sao cứ phải nói bậy thế?”

Chu Túc nheo mắt nhìn cô: “Em muốn quản tôi đấy à?”

“Chỉ là không thích kiểu nói chuyện đó thôi.”

“Không thích thì chẳng phải là muốn quản rồi sao.”

Diệp Thanh Nghiêu không muốn dây dưa với anh thêm về chuyện này.

Bất ngờ, Chu Túc bế bổng cô lên. Diệp Thanh Nghiêu hơi giật mình, nhưng vẫn ôm chặt lấy đèn dầu.

Chu Túc mặt lạnh như tiền: “Thuốc em để ở đâu?”

“Trong bếp có.”

Chu Túc bế cô đi, bước chân khá vội vàng.

“Tôi không đau,” Diệp Thanh Nghiệ bỗng lên tiếng.

Chu Túc mà tin chắc?

Anh nhìn kỹ rồi còn gì — sưng tấy cả lên, thế mà bảo không đau?

“Em im lặng cho tôi.”

Diệp Thanh Nghiêu quả nhiên im thật, cúi đầu, ngoan ngoãn ôm chặt đèn dầu trong tay như ôm báu vật.

Chu Túc liếc cô một cái, mày cau chặt.

Giọng điệu vừa rồi của mình hình như…

Hơi gắt quá rồi.

Nhưng gắt thì gắt chứ sao. Chẳng lẽ anh còn phải dỗ cô?

Hai phút sau, Diệp Thanh Nghiêu vẫn không nói một lời, mà trái tim Chu Túc thì như muốn nổ tung vì nghẹn.

Anh l**m môi, đổi giọng có phần nhún nhường: “Đừng giận nữa, được không.”

Diệp Thanh Nghiêi ngẩng đầu nhìn anh đầy nghi hoặc.

Bỗng nhiên, Chu Túc siết chặt cánh tay đang ôm lấy eo và lưng cô, Diệp Thanh Nghiệ theo lực mà nghiêng hẳn vào anh, khoảng cách giữa đôi môi hai người chỉ còn vài milimét.

Chu Túc cũng dừng lại, từ cổ trở lên đều cứng đờ, không dám cử động.

Thật nực cười.

Anh từng trải qua đủ loại tình huống thân mật trước đây, vậy mà bây giờ khi đối diện với cô trong khoảng cách gần như thế, tim anh bỗng đập loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hai tay ôm cô cũng khẽ run — vừa hưng phấn, vừa khát khao, lại vừa rung động đến phát điên.

“Tôi không có giận,” Diệp Thanh Nghiêu nhẹ nhàng lùi lại một chút, giữ lấy khoảng cách.

Chu Túc nghiêng mặt đi, nuốt khan một tiếng, cố ổn định lại hơi thở đang rối loạn.

“Sau này, đau thì nói với tôi.”

Diệp Thanh Nghiêu hơi sững người, “Sau này?”

Chu Túc đáp khẽ: “Ừ.”

Diệp Thanh Nghiêu chỉ mỉm cười nhạt, cô đâu nghĩ giữa họ thực sự sẽ có cái gọi là “sau này”.

Đến nhà bếp, Chu Túc đặt cô ngồi xuống trước: “Thuốc ở đâu?”

Diệp Thanh Nghiêu chỉ tay: “Ngăn thứ ba trong tủ bên kia.”

Chu Túc bước tới mở tủ, thấy bên trong toàn là hũ lọ bằng sứ nung, kiểu dáng và màu sắc đều rất tinh tế, mỗi lọ thuốc đều được ghi tên bằng thư pháp.

“Lọ nào?”

“‘Tây Từ’.”

Chu Túc khẽ cười khẩy: “Ngay cả tên thuốc cũng kiểu cách đến buồn cười.”

Diệp Thanh Nghiêu cũng cười, không để tâm đến lời trêu chọc của anh.

Chu Túc lấy lọ thuốc tên “Tây Từ” ra, quay lại bên cạnh Diệp Thanh Nghiêu.

Cô đưa tay ra: “Để tôi tự làm.”

Chu Túc không đáp, nắm lấy chân cô đang sưng đặt lên đùi mình, ánh mắt lơ đãng rơi vào bàn chân cô.

Thật chẳng phải anh cố tình nhìn lung tung, chỉ là bàn chân Diệp Thanh Nghiêu trắng muốt như mặt sáng nhất của viên trân châu, chói đến lóa mắt. Kích cỡ và hình dáng bàn chân đều đẹp lạ thường, vòm chân cong duyên dáng, từng ngón chân đều tinh xảo đến mức khó tin.

Khó trách lại có người mắc chứng mê chân.

Đôi chân này… anh cũng rất thích.

“Anh nhìn gì vậy?”

Chu Túc hoàn hồn, có chút bực bội trong chớp mắt.

Chẳng lẽ chưa từng thấy chân phụ nữ bao giờ sao? Chỉ một bàn chân mà cũng có thể nhìn đến thất thần?

Diệp Thanh Nghiêu thấy anh tính khí thật là thất thường, vừa rồi còn ổn lắm, giờ gương mặt lại âm u như mây giông, thay đổi còn nhanh hơn cả hát tuồng.

Anh đổ thuốc ra tay, xoa nóng rồi đặt lên chỗ sưng đỏ của cô. Để không làm cô đau, động tác của Chu Túc nhẹ nhàng đến mức có thể gọi là cẩn thận từng ly từng tí. Anh thậm chí còn cúi đầu, dùng cách xưa cũ nhất, cách mà chính anh từng khinh thường nhất — thổi nhẹ lên chỗ bị thương cho cô.

Diệp Thanh Nghiêu bật cười: “Thổi như vậy chẳng có tác dụng gì đâu.”

“Liên quan gì đến em.”

“Anh đúng là trẻ con thật đấy.”

Chu Túc cực kỳ khó chịu với hai chữ đó, Diệp Thanh Nghiêu đã là lần thứ hai nói như vậy rồi.

Đột nhiên anh nắm lấy lòng bàn chân cô, một tay vòng qua eo cô, Diệp Thanh Nghiêu chỉ cảm thấy cả người lơ lửng trong chốc lát, rồi nhanh chóng ngồi lên đùi Chu Túc.

“Trẻ con thế nào, em nói thử xem.” Giọng anh lười biếng, bàn tay nâng cằm cô lên. Vốn còn đang cáu, vậy mà khi nhìn kỹ gương mặt cô ở khoảng cách gần, anh lại là người đầu tiên mất đi lý trí.

Từ xa nhìn cô, lạnh lùng cao quý như trăng, không dám vọng tưởng.

Lại gần mới thấy, nét kiều mị dịu dàng khiến người ta chẳng thể chống đỡ.

Sao lại như vậy?

Rõ ràng ánh mắt cô vẫn bình tĩnh, không hề có chút quyến rũ nào, vậy mà lực khống chế trong lòng Chu Túc từng chút từng chút bị bào mòn, ánh mắt anh ngơ ngẩn dừng lại nơi đôi môi cô, từng chút từng chút tiến lại gần.

Diệp Thanh Nghiêu thản nhiên nghiêng đầu tránh đi, Chu Túc trong khoảnh khắc ấy như bừng tỉnh, vội vàng đẩy cô ra, động tác đầy luống cuống.

Diệp Thanh Nghiêu không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi lại chỗ cũ.

Chu Túc đi đến bên cửa, châm thuốc cho mình.

Châm mãi không được, tay cầm bật lửa khẽ run, tim cũng đập loạn.

Anh vốn là người thích chơi bời, nhưng lại không thích hôn phụ nữ. Anh việc hôn nhau là một nghi thức quá đỗi tình cảm, trong khi anh luôn ưa kiểu giải toả trực tiếp, không rườm rà.

Thế nhưng vừa nãy… anh đang làm gì?

Cái cách hắn dịu dàng, cẩn trọng nâng niu như vậy… là muốn làm gì?

Muốn hôn cô sao?

Chu Túc bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

“Chu tiên sinh.”

Giọng gọi khẽ khàng vang lên, trái tim Chu Túc như co rút lại, nhảy sai vài nhịp.

“Có chuyện gì?” Anh gắng sức trấn tĩnh, cố giữ giọng bình thản.

“Xin lỗi, với bộ dạng này e là tôi không thể nấu cơm cho anh được nữa rồi.”

Chu Túc vẫn không châm được điếu thuốc, dứt khoát vứt sang một bên.

“Em đói không?” Anh quay đầu lại, thấy Diệp Thanh Nghiêu đang ngồi trên ghế mây ngẩng lên nhìn anh, ánh sáng dịu dàng phủ lên gương mặt cô, ánh mắt mềm mại, nụ cười nhè nhẹ: “Cũng hơi đói.”

Từ khi quen biết đến nay, Diệp Thanh Nghiêu chưa từng ăn mặc lộng lẫy, gợi cảm như những người phụ nữ bên cạnh anh.

Cô luôn mộc mạc, nhẹ nhàng, như gió sớm và mưa xuân.

Nhưng sau chuyện vừa rồi, khi Chu Túc nhìn cô, anh thấy khó thở đến lạ.

“Để tôi nấu chút gì cho em ăn.”

Diệp Thanh Nghiêu nghiêng đầu nghi hoặc: “Anh mà cũng biết nấu ăn à?”

Chỉ biết nấu mì thôi. Khi còn nhỏ mẹ từng dạy, nhưng từ sau khi bà mất, Chu Túc chưa từng nấu cho ai, kể cả cho bản thân. Anh ghét phải nhớ lại quá khứ, chẳng muốn chìm trong những hồi ức. Nhưng nếu là Diệp Thanh Nghiêu than đói…

“Biết một chút.”

Anh đặt điếu thuốc xuống, đi châm lửa, nhưng có vẻ tối nay lửa với anh là khắc tinh, châm thế nào cũng không được.

Không biết từ khi nào, Diệp Thanh Nghiêu đã đến phía sau anh, nhẹ nhàng đưa tay châm lửa thay, dịu giọng nói: “Đừng vội.”

Vậy là… đến cô cũng nhìn ra được sao?

Chu Túc nghiêng mặt, liền thấy hàng mi dài của cô cụp xuống trong ánh nến, in bóng nhạt nhòa lên gò má, như chạm vào một thế giới đẹp đến nghẹt thở.

Yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim anh đập loạn không ngừng.

“Tiểu đạo sĩ.”

“Ừm?”

“Em đừng hủy hôn nữa… được không?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...