Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 30: Em cũng rung động vì anh ấy sao ?



Gió hối hả thổi, thổi nghiêng màn mưa đang đến, mưa to làm cành cây lắc lư, nước mưa rơi xuống rồi lại bắn lên cao.

Một luồng gió thổi tung vạt váy sườn xám của cô, để lộ đôi chân ngọc, bóng lưng uyển chuyển, cô che ô bước đi chậm rãi.

 

 

Không hiểu sao, trong cơn mưa lớn thế này, lại phảng phất phần nào dịu dàng và thi vị.

Có lẽ qua thêm một khoảng thời gian nữa, ngôi nhà cổ này mới có thể giữ lại được vẻ đẹp của cô.

Đã ngắm nhìn rất lâu, Chu Túc vẫn chưa thấy đủ. Khí chất của cô đậm đà đến cực điểm, chỉ đơn giản khoác lên mình sắc màu của vùng Giang Nam, khiến những bức tường trắng ngói xanh, mưa và chiếc ô đều trở nên say đắm, dịu dàng.

Anh đẩy xe lăn lặng lẽ theo sau. Diệp Thanh Nghiêu vẫn không quay đầu lại, cô luôn như thế, chẳng bận tâm đến anh, cũng chưa từng quan tâm đến bất kỳ điều gì khác.

Hình như cũng có, chồng con của cô, và đôi lúc là sự xa cách lạ lùng.

Cô dường như đang đợi ai đó.

[Đang đợi ai vậy?]

Từ hành lang đi đến bậc thềm, Diệp Thanh Nghiêu bước vào sân.

Chu Túc thấy mưa rơi trên chiếc ô giấy dầu. Cô nhẹ nhàng nhón chân, vẫn bước đi không nhanh không chậm, còn anh thì ngồi xe lăn nên không thể xuống bậc thềm này.

Sau lần rơi xuống hồ, cơ thể anh tổn hại không rõ nguyên do, đi lại khó khăn, cần thời gian hồi phục, nhưng lúc này anh không thể mở miệng nhờ cô giúp đỡ.

Ngôi nhà cổ vắng vẻ không một bóng người, cũng chẳng có ai giúp anh.

Tất nhiên, Chu Túc không thích bị người khác sắp đặt.

Đây là lần đầu tiên, anh thấy mình vô dụng đến thế.

Anh chợt nghĩ, nếu cả đời này không thể đứng dậy nữa thì sao?

Chẳng lẽ lại dùng thân thể không trọn vẹn này để tranh giành với chồng cô sao?

Không thể nào !

Chu Túc siết chặt tay vịn xe lăn, cố thử đứng dậy, điều này rất khó khăn, dù sao gần đây đôi chân anh không có cảm giác gì.

Khi cơ thể nhổm khỏi xe lăn, đôi chân như đổ chì, kéo cả cơ thể xuống, nặng nề như muốn lôi anh vào vực sâu.

Anh dùng cánh tay để chống đỡ, để bản thân không ngã xuống bậc thềm ngay trước mặt.

Chu Túc thử nhấc chân phải lên, khó khăn và chậm chạp, rõ ràng nhìn thấy đôi chân mình đang run rẩy.

Thật nực cười.

Anh lại thành ra như vậy.

Trước kia thường đùa rằng khu vườn này có thể ẩn chứa ma quỷ, có lẽ là thật rồi, bằng không sao lại có thể rơi xuống hồ, không va đập đâu mà đôi chân lại hỏng mất.

Thật là chuyện xưa nay chưa từng nghe, chưa từng thấy, kỳ lạ đến mức ngay cả bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân.

Từ ‘nỗ lực’ rất hiếm khi xuất hiện trên người Chu Túc. Anh ta sinh ra đã ở vạch đích, có tất cả mọi thứ, không cần phải cố gắng. Nhưng hiện tại, anh thật sự đang nỗ lực, cái cảm giác nghiến răng chịu đau, đi ngược lại khả năng của cơ thể, thật sự không dễ chịu chút nào.

Chẳng bao lâu, cơn đau ập đến khiến anh toát mồ hôi, cảm giác mệt mỏi sâu lan đến đầu óc, nhắc nhở anh rằng hiện tại anh thật sự ‘mong manh hơn hoa’, rất cần nghỉ ngơi.

Nhưng khi nghĩ đến Diệp Thanh Nghiêu, nghĩ đến việc nếu đôi chân này mãi không hồi phục, không thể theo kịp bước chân cô, không thể đi đến trước mặt cô, cũng chẳng thể xứng với cô. Anh lại có thêm sức mạnh.

Chu Túc cố gắng đưa một chân về phía trước, đạp mạnh xuống, khi thật sự chạm đất anh dồn trọng tâm sang chân đó làm trụ, rồi nhấc chân kia đang đặt trên xe lăn lên, nhưng vì quá vội vàng nên đã hoàn toàn mất kiểm soát khiến cả người ngã chúi về phía trước.

Bậc thang chỉ có năm bậc, không thể so với ba nghìn chín trăm bậc của Vân Đài Quan, nhưng nếu lăn xuống trước mặt Diệp Thanh Nghiêu, thì thật sự không còn mặt mũi nào nữa.

Chu Túc chưa bao giờ mong muốn bản thân lập tức biến mất đến vậy.

Anh nhắm mắt lại, cắn chặt vào thịt mềm trong miệng, toàn thân căng cứng, định ngã xuống một cách ‘đẹp đẽ’ một chút, cố gắng giả vờ thản nhiên. Nhưng cơn đau và cảnh lúng túng anh tưởng tượng không hề xuất hiện, một bàn tay đã dịu dàng đỡ lấy anh.

Gió nhẹ thoảng bên tai, giọng cô trầm lặng: “Cẩn thận.”

Là sự dịu dàng mềm mại chỉ thuộc về Diệp Thanh Nghiêu.

Vang bên tai, như lời tình nhân thì thầm.

Trong khoảnh khắc ấy, tim Chu Túc đập mạnh như trống dồn, cảm xúc rối bời xấu hổ chen chúc nhau như dòng người đông đúc Từng hơi thở đều mang mùi đàn hương đặc trưng trên người cô, khiến anh hoa mắt chóng mặt, đôi chân càng thêm không còn sức.

Diệp Thanh Nghiêu cảm nhận được Chu Túc càng lúc càng đứng không vững, liền đỡ anh ngồi lại vào xe lăn. Cô định rút tay về nhưng Chu Túc bất ngờ giữ lấy cổ tay cô. Nắm rất chặt, mắt anh không rời cô dù chỉ nửa tấc, cứ thế nhìn cô chăm chú.

Chỉ là nhìn vậy thôi, không nói gì cả.

Xà nhà ngói vỡ, mưa rơi như rèm ngọc, ào ào không dứt. Hoa nguyệt quế lung lay theo dòng nước, lá cây trên mặt đất xanh vàng xen lẫn, thời tiết và khoảnh khắc đẹp nhất đều ở nơi này, trong đôi mắt xinh đẹp vô song của cô.

Diệp Thanh Nghiêu bình thản hỏi: “Còn muốn đi nữa không?”

Chu Túc tựa vào xe lăn, ánh mắt lướt qua chiếc sườn xám màu xanh than của cô: “Em không thấy lạnh sao?”

“Quen rồi.”

Đó thật sự không phải là một thói quen tốt.

“Về thôi.” Chu Túc vỗ lên chân mình, lúc này lại có tâm trạng tự giễu: “Như em thấy đấy, tôi mong manh lắm, không chịu nổi gió.”

Diệp Thanh Nghiêukhẽ cong khóe môi, Chu Túc chịu buông bỏ thể diện để tự giễu, thật sự khiến người ta bất ngờ.

Anh ấy không tiện, mà Diệp Thanh Nghiêu cũng không phải kiểu người ép người khác làm điều khó khăn, cô đáp một tiếng “được”, đưa tay ra sau định đẩy xe lăn.

Chu Túc đẩy tay cô ra, “Tôi tự làm được.”

Dù sao thì, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông.

Anh đã từng để cô đỡ một lần, nhưng không muốn thực sự để lại ấn tượng là ‘mong manh yếu đuối’ trong mắt cô.

Chu Túc quyết định không chỉ phải học lái xe, mà còn phải học bơi, học thêm vài thứ nữa để sau này không mất mặt trước cô.

Việc anh từ chối khiến Diệp Thanh Nghiêu sững người trong giây lát, đẩy xe lăn vốn là hành động theo bản năng, không có ý gì khác.

Thân thể Tư Minh Yến không khỏe, đôi khi ra ngoài cũng phải ngồi xe lăn, nên việc đẩy xe lăn Diệp Thanh Nghiêu không hề xa lạ.

Khi quay lại, Chu Túc không đi nhanh, cố ý đi chậm để đợi cô, Diệp Thanh Nghiêu tất nhiên nhận ra.

“Mấy hôm nay sống ổn chứ?” Anh không nhìn cô, giọng hỏi có vẻ thờ ơ.

“Khá ổn.”

“Đồ ăn hợp khẩu vị chứ?” Tuy anh không đến, nhưng ngày nào cũng cho người qua hỏi han, biết rõ Diệp Thanh Nghiêu ăn không nhiều.

Cũng vì vậy, đầu bếp trong dinh thự đã thay đến ba lần, chỉ để cô có thể ăn ngon miệng hơn.

“Không bằng anh.” Câu trả lời của Diệp Thanh Nghiêu nghe có vẻ hờ hững, nhưng Chu Túc lại ngẩn ra, ngón tay đang đẩy xe suýt kẹt vào bánh xe.

“Quần áo gửi cho em sao không mặc?” Cô lúc nào cũng ăn mặc phong phanh, Chu Túc đã đặc biệt mời nhà thiết kế nổi tiếng làm nhiều bộ gửi tới, có sườn xám, hán phục cô thích, cũng có đồ thường ngày cô ít mặc, nhưng theo lời A Kim thì chưa thấy cô mặc bao giờ.

Nhắc đến chuyện này, Diệp Thanh Nghiêu hơi khó hiểu: “Tại sao lại gửi tôi quần áo?”

“Rảnh nên làm vậy.” Nếu thật sự nói là vì sợ cô bị lạnh thì nghe quá sến, Chu Túc không nói nổi chỉ đành ra vẻ thờ ơ để che giấu.

Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười: “Xem ra là Chu tiên sinh có thói quen tặng quà, chắc đã tặng không ít quần áo cho các cô gái rồi.”

“Không.” Chu Túc xưa nay không bao giờ giải thích điều gì.

Trước đây, vì những người phụ nữ tranh giành anh không ít, việc anh thường làm nhất là bóc hạt dưa xem kịch hay, hoàn toàn không hứng thú với những hiểu lầm, người khác muốn nghĩ sao thì nghĩ. Nhưng khi đối mặt với Diệp Thanh Nghiêu thì ....

“Chỉ có em thôi.”

Thỏa hiệp cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Diệp Thanh Nghiêu liếc nhìn anh một cái, vẻ mặt không hề thay đổi: “Cảm ơn thiện ý của Chu tiên sinh, chỉ tiếc là tôi không thích lắm.”

Những bộ quần áo đó là Chu Túc chọn từng món một, dựa theo sự hiểu biết của anh về cô.

Nhưng cô lại không thích.

Bàn tay đẩy xe lăn của Chu Túc cuối cùng vẫn bị cứa phải, một vết cắt sâu, sâu đến tận tim nhưng anh vẫn bình thản như không.

Về đến nhà, Diệp Thanh Nghiêu không mời anh vào. Cô cầm ô, mắt cụp xuống nhìn anh lạnh nhạt:

“Hôm nay anh không tiện thì để hôm khác đi xem. Tôi muốn nghỉ một lát, không giữ anh lại nữa.”

Cô chẳng chờ anh trả lời, đã đóng cửa lại.

May mà Chu Túc đã quen rồi.

Nhưng quen... thì cũng không phải là điềm lành gì.

Anh giơ bàn tay bị thương lên, vết cắt khá sâu, máu rỉ ra chảy qua từng kẽ ngón tay, nhìn mà rợn người, không hiểu sao lại có thể bị thương nặng như vậy.

Tuy nhiên, nét mặt Chu Túc vẫn thản nhiên, anh cũng đã quen rồi.

Từ lúc gặp Diệp Thanh Nghiêu là anh bắt đầu gặp vận đen, không thể mong sống yên ổn, chỉ cần còn sống là được.

Sau khi về nhà, A Ngân lập tức giúp anh băng bó. Thuốc rắc lên vết thương rất rát, nhưng anh không kêu một tiếng, sắc mặt bình thản như thể đó không phải là tay mình.

“Điều tra Trần Mộ, ngoài ra...” Chu Túc liếc nhìn tay đã được băng bó cẩn thận, đẩy xe lăn vào bếp, “Bảo người mang thêm ít quần áo đến, tôi muốn chọn lại.”

A Ngân đáp vâng, theo sau hỏi: “Cậu chủ đói chưa? Ngài muốn ăn gì? Tôi sẽ bảo người chuẩn bị.”

Chu Túc không phải đói, mà là vì câu nói của Diệp Thanh Nghiêu - ‘Không bằng anh.’

Nếu đó là món cô thích, thì chẳng sao cả, anh tự tay làm cho cô là được.

Không trả lời A Ngân, Chu Túc vào bếp nấu món đậu đỏ giòn mà Diệp Thanh Nghiêu thích.

Khi món ăn vừa nấu xong, đã là một tiếng sau, A Kim vội vàng chạy đến.

“Cậu chủ!”

Chu Túc liếc nhìn một cách lạnh nhạt.

A Kim bất chấp phép tắc, vội vã nói: "Ngài mau đi xem Diệp đạo trưởng đi!"

A Kim còn chưa kịp nói rõ rốt cuộc Diệp Thanh Nghiêu bị làm sao thì xe lăn của Chu Túc đã ra đến cửa rồi nhưng tốc độ lại không nhanh.

Anh bắt đầu cảm thấy chán ghét thân thể này của mình.

"Tiểu Ngân!"

"Có! Thưa ngài!"

"Lại đây đẩy tôi!"

Chu Túc sĩ diện, kiêu ngạo, dù ngồi xe lăn cũng không thích bị người khác động vào, từ khi bắt đầu phải ngồi xe lăn, chưa từng để ai đẩy bao giờ.

Giờ thật sự sốt ruột rồi, đến mức sẵn sàng gạt bỏ lòng tự trọng.

Tiểu Ngân vội vàng đẩy xe lăn chạy đi, vài phút sau đến căn phòng Diệp Thanh Nghiêu đang ở. Chu Túc lập tức đẩy cửa, liền nhìn thấy cô.

Cô ngủ rất say nhưng giữa chân mày nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm, th* d*c dồn dập, rõ ràng đang gặp ác mộng.

A Kim nói: “Tôi gọi thế nào cũng không tỉnh, cậu chủ mau xem đi!”

Chu Túc nhanh chóng đẩy xe lăn tới bên giường cô, nhìn rõ khuôn mặt và cổ cô lấm tấm mồ hôi.

“Diệp Thanh Nghiêu.”

Cô hoàn toàn không phản ứng, tay nắm chặt chăn lông, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, hai chân căng cứng, môi mím chặt, sắp tự cắn mình đến nơi.

Chu Túc lập tức đưa tay mở miệng cô ra, “Diệp Thanh Nghiêu!”

Cô vẫn không tỉnh lại, mồ hôi trên mặt càng lúc càng nhiều, ướt đẫm thêm nhiều sợi tóc, như bị ngâm trong nước. Không biết đang mơ thấy gì mà lại như vậy.

Chu Túc nắm lấy nắm đấm tay cô đang run rẩy, siết càng lúc càng chặt.

“Diệp Thanh Nghiêu! Mau tỉnh lại!”

Cô bỗng chốc nắm chặt lấy tay Chu Túc, móng tay cào rách da anh, nhưng anh không kêu một tiếng.

Cô như một dây leo, cuối cùng cũng tìm được điểm tựa, run rẩy bám chặt người vào Chu Túc.

Chu Túc do dự một lúc, rồi vòng tay ôm cô vỗ về nhè nhẹ.

Cơ thể Diệp Thanh Dao đang run rẩy, Chu Túc cảm thấy tin mình như bị ai đó bóp chặt lại.

Dĩ nhiên là sẽ run, cô lạnh toát khi được bế lên. Chu Túc kéo chăn lại bọc kín cô, động tác vội vàng, luống cuống.

***

“Chân, chân của anh...” Cô nép vào lòng anh, níu lấy áo anh, thì thầm trong vô thức.

Chu Túc sững người, lặng lẽ nhìn gương mặt tái nhợt đang nhắm mắt của cô.

“... Nhưng, anh đã hứa sẽ ở bên em.”

Biểu cảm của Chu Túc dần trở nên phức tạp.

[Chẳng lẽ... cô đang lo lắng cho anh sao?]

[Chẳng lẽ... cô cũng có một chút thích anh sao?]

Chỉ là cũng giống anh, không biết cách thể hiện, nên mới lo lắng cho anh cả trong giấc mơ?

Phát hiện này khiến Chu Túc gần như bối rối đến mức không biết phải làm sao, cánh tay đang ôm Diệp Thanh Nghiêu cũng run lên.

[Cô cũng vậy sao?]

[Cũng rung động vì anh sao?]

Cô gái trong lòng vẫn đang kẹt trong cơn ác mộng, Chu Túc lại càng không nỡ để cô chịu khổ, ôm cô chặt hơn, dùng thân thể mình truyền hơi ấm cho cô, cằm nhẹ nhàng cọ lên trán đẫm mồ hôi của cô, khẽ dỗ dành: “Không sao đâu, anh không sao, Thanh Nghiêu đừng sợ.”

Anh hết mực dịu dàng, kiên nhẫn như dỗ dành một đứa trẻ: “Không sao đâu, sẽ ổn thôi, đợi anh khỏe lại chúng ta sẽ kết hôn, em thấy có được không?”

“Không sao đâu, đừng lo, chân anh sẽ khỏi, đợi anh khỏe rồi, sẽ dẫn em đi leo núi ngắm cảnh bốn mùa đổi thay, được không?”

Trong giấc mơ, Tư Minh Yến dịu dàng cười, dỗ cô đừng buồn.

“Được.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...