Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 90: Phiên ngoại 5 - Em rốt cuộc khi nào thì gả cho anh đây!?



Diệp Thanh Nghiêu thực sự đã nghe rõ những lời Chu Túc nói với cô bên cạnh cái giếng khô hôm đó, định bụng sẽ tu luyện tâm trí thật tốt, nhưng trong quá trình tu luyện luôn bị Chu Túc làm gián đoạn.

Cũng sau này Diệp Thanh Nghiêu mới biết, Chu Túc chính là người mà cô sẽ lấy khi lớn lên, nhưng hiện tại họ đều còn nhỏ, nói chuyện kết hôn còn quá sớm. Ngọc Khuê bảo họ phải học hành thật tốt.

Ban đầu Chu Túc vẫn ở thành Hoài Giang, cứ vài ngày lại chạy đến đạo quán, sau đó lại đường đường chính chính dọn vào đạo quán ở, còn chọn phòng ngay cạnh phòng cô.

Anh không phải là người ham học, Ngọc Khuê không cho phép anh làm phiền Diệp Thanh Nghiêu đọc sách học bài, thế là anh liền trèo tường, hoặc leo cây, nhưng cũng không phải để làm phiền Diệp Thanh Nghiêu, chỉ là để nằm trên đó nhìn cô.

Mỗi lần Diệp Thanh Nghiêu viết chữ mệt, ngẩng đầu lên, luôn có thể nhìn thấy Chu Túc ngồi trên cây, hôm nay cũng vậy.

“Sao anh lại ở trên đó nữa?”

Chu Túc đã nhìn cô một lúc lâu rồi, miệng ngậm một chiếc lá, một chân đặt trên đầu gối đang lắc lư, liếc nhìn về phía cô, giọng điệu uể oải lười nhác. “Em cố gắng như vậy làm gì? Sau này gả cho tôi thì muốn gì mà chẳng có.”

Diệp Thanh Nghiêu đọc sách là vì đọc sách để hiểu rõ lý lẽ, làm phong phú bản thân, làm bản thân mạnh mẽ hơn.

Cô ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên cây, giữa những tán lá xanh tốt, anh nằm một cách lười biếng thoải mái, có lẽ là do bản tính tự nhiên, đạo bào mặc không được chỉnh tề cho lắm, tà áo dài phủ xuống tận eo, gió thổi tung vẻ phóng khoáng bất kham của anh, dù chưa đủ trưởng thành nhưng đã đủ để khiến người ta kinh ngạc.

“Nếu tôi không biết gì cả, chỉ biết chơi đùa hưởng lạc với anh, sau này anh còn cưới tôi không?”

Chu Túc khựng lại.

Diệp Thanh Nghiêu dọn dẹp sách của mình, không muốn để ý đến anh.

Đột nhiên mấy viên kẹo từ trên trời rơi xuống, là Chu Túc ném cho cô.

Diệp Thanh Nghiêu ngẩng đầu, Chu Túc đã đổi tư thế, miệng ngậm một cây kẹo m*t nằm trên thân cây nhìn cô.

“Em nghe rõ đây Diệp Thanh Nghiêu, bất kể em có xuất sắc hay không, là tốt hay xấu, cho dù sau này lớn lên có xấu xí vô địch đi chăng nữa,t ôi cũng cưới em, chỉ cưới em thôi!”

“Anh nói gì thế!” Dù sao cũng là một cô bé, từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với những cậu bé cùng tuổi. Ngọc Khuê chỉ kể cho cô nghe về thân thế, các sư huynh sư tỷ cũng có việc của mình để làm, mỗi người đều không có nhiều thời gian để dạy cô những việc ngoài việc học, nhưng Chu Túc này thì sao chứ.

“Anh hỗn xược!”

Diệp Thanh Nghiêu ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Dù sau này lớn lên sẽ kết hôn, nhưng sao anh ta có thể nói ra một cách dễ dàng như vậy.

Cô nhặt hòn đá dưới đất ném về phía anh.

Chu Túc vừa cười vừa né. “Ê sao em lại giận rồi, dễ bị trêu thế.”

“Anh đừng có né!”

Thấy cô thực sự giận đến mức không chịu nổi, hai má bầu bĩnh đều phồng lên, làn da mịn màng ửng đỏ vì tức giận, ngay cả tóc cũng như muốn dựng đứng lên.

Chu Túc thấy cô thật đáng yêu, nên không nỡ né nữa.

Được rồi, được rồi.

Để cô đánh một trận vậy.

Thế là hòn đá của Diệp Thanh Nghiêu nặng nề đập vào mắt phải của anh.

Đó thực sự là dùng sức rất mạnh, Chu Túc đau đến mức từ trên cây ngã xuống, một tiếng "rầm", làm kinh động cả lũ chim trên cây bay tán loạn.

Diệp Thanh Nghiêu sững sờ, lập tức có chút hối hận, nhìn đôi tay mình. Thực ra cô không định ra tay nặng như vậy với Chu Túc, thực sự là vì quá tức giận.

Thực ra cô rất thích Chu Túc, anh chăm sóc cô như một người anh trai, sẽ mang đồ ăn vặt ngon cho cô, mang những món quà và đồ chơi lạ cho cô, cũng sẽ tìm kiếm một số cuốn sách mà Đạo quán Đạo quán Vân Đài không có mang đến cho cô, và còn dành mỗi ngày để đọc sách viết chữ cùng cô.

Nếu anh có chuyện gì, sau này cô lại sẽ cô đơn một mình.

Cô hối hận, vội đến mức quên chạy ra từ cổng chính, học theo Chu Túc trèo tường.

Cô tốn rất nhiều sức lực để ngồi lên tường, nhìn thấy Chu Túc nằm đó bất tỉnh nhân sự.

“Chu Túc!”

“Chu Túc!”

Chu Túc mở mắt, mắt phải đã sưng thành mắt gấu trúc. Anh nhìn rõ cô gái mềm mại đang ngồi trên tường, lập tức trừng mắt hung dữ.

“Em trèo cao như vậy làm gì!”

Anh không thèm bận tâm đến cơn đau, nhanh chóng bò dậy từ dưới đất chạy đến chân tường, vươn tay về phía cô, “Từ từ nhảy xuống, anh đỡ em.”

Diệp Thanh Nghiêu nhìn đôi mắt sưng đen của anh.“Anh sao rồi?”

“Em đừng bận tâm! Nhảy xuống đi!”

Diệp Thanh Nghiêu gật đầu, nhảy xuống.

Chu Túc đỡ cô vào lòng, nhưng cả hai vẫn cùng ngã xuống đất, Chu Túc dùng cơ thể làm đệm thịt.

Diệp Thanh Nghiêu ngồi dậy quan sát, phát hiện Chu Túc nhắm mắt bất tỉnh.

“Chu Túc!”

Cô sợ hãi, nằm sấp xuống nắm lấy quần áo anh lắc loạn xạ.“Chu Túc!”

Chu Túc đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, mở một mắt ra cười gian.

Diệp Thanh Nghiêu ngẩn người, dùng sức vỗ vỗ ngực anh. “Anh hù dọa tôi!”

“Em không lo lắng cho tôi, làm sao tôi có thể hù dọa em được chứ?”

Anh ngồi dậy, hai tay chống đất, ung dung nhìn cô.

Cô bé tuổi còn nhỏ, đôi mắt phượng vốn đã rất đẹp giờ lại tràn đầy vẻ tức giận. Chu Túc cười lấy từ trong lòng ra sách truyện tranh và kẹo để dỗ cô. “Em đừng suốt ngày đọc những cuốn sách văn vẻ đó, cũng đọc một chút thứ thú vị đi chứ.”

Anh đưa tay xoa xoa đầu cô. “Tôi không muốn em hiểu nhiều đạo lý lớn, tôimuốn em vui vẻ hạnh phúc, được không?”

Diệp Thanh Nghiêu nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay anh. Chu Túc cười bóc một viên đút cho cô.

“Tôi sắp đi học rồi.” Cô ngậm kẹo, đột nhiên nói.

Chu Túc kéo cô dậy từ dưới đất, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng phủi quần áo cho cô, giúp cô chỉnh lại mái tóc dài, “Đi thì đi thôi.”

Diệp Thanh Nghiêu chờ anh nói những lời sau đó, nhưng Chu Túc chẳng nói gì cả. Cô cắn nát viên kẹo trong miệng, ôm cuốn truyện tranh anh tặng rồi rời đi.

**

Diệp Thanh Nghiêu đi học ở trường thị trấn. Không có Chu Túc bên cạnh, cuộc sống yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng lại không quen lắm.

Trường học có căng tin, buổi trưa cô đến căng tin ăn, buổi chiều về đạo quán ăn. Vừa lấy cơm xong ngồi xuống, liền nghe thấy giọng nói lười biếng quen thuộc, “Em chỉ ăn thế này thôi à?”

Diệp Thanh Nghiêu ngẩng đầu, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, đeo cặp sách màu đen nhíu mày nhìn cô. Mái tóc mái rủ xuống che tầm mắt, anh thổi nhẹ lọn tóc đó, đặt cặp sách vào lòng Diệp Thanh Nghiêu.

“Đợi tôi.”

Anh đi đến chỗ lấy cơm, lấy lại một phần thịnh soạn hơn, đổi cho Diệp Thanh Nghiêu, tiện tay lấy luôn chiếc cặp sách trong lòng cô.

“Sao anh lại đến đây?”

“Đi học cùng em chứ sao.”

Cứ như vậy, Chu Túc từ trường học tốt nhất ở thành Hoài Giang chuyển đến một ngôi trường vô danh ở thị trấn nhỏ hẻo lánh, bắt đầu quãng thời gian đồng hành cùng Diệp Thanh Nghiêu học tập.

Chuyến đồng hành này kéo dài hơn mười năm, cho đến khi cô lên đại học, Chu Túc cũng bắt đầu quản lý công ty.

Diệp Thanh Nghiêu không hề lớn lên xấu xí như anh từng nói đùa khi còn nhỏ, mà trở thành một mỹ nhân kinh thế danh xứng với thực.

Vị hôn thê xinh đẹp quá mức, thực ra cũng không phải là chuyện tốt. Mỗi lần Chu Túc đến trường đón cô tan học đều sẽ thấy các bạn học nam tán tỉnh cô.

Thế là trên đường về nhà, Diệp Thanh Nghiêu phát hiện Chu Túc lại giận dỗi, hình như đây là lần thứ một trăm trong tháng này, vấn đề là tháng này mới là ngày thứ ba...

“Em đâu có nhận hoa của cậu ấy đâu.” Diệp Thanh Nghiêu nhìn khuôn mặt cau có của anh, giọng nói ôn hòa.

Chu Túc hừ lạnh, có chút mỉa mai.

Diệp Thanh Nghiêu nhìn anh một lúc, không để ý đến nữa, mà nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ anh một mình giận dỗi.

Đây cũng là điểm khiến người ta tức giận nhất, Diệp Thanh Nghiêu mỗi lần dỗ dành anh kiên nhẫn không quá năm giây.

Xương khớp tay Chu Túc kêu lách cách, cố gắng thu hút sự chú ý của cô.

Diệp Thanh Nghiêu nhìn thấy quầy trái cây bên ngoài nói: “Em muốn ăn cái đó.”

Chu Túc hừ lạnh.

Một giây sau.

“Dừng xe.”

A Ngân nghe lời dừng xe bên đường, dù sao anh ta cũng đã quen rồi, từ nhỏ đến lớn những năm nay, Chu Túc hoàn toàn đã bị Diệp Thanh Nghiêu nắm trong lòng bàn tay.

Mặc dù anh đang giận dỗi, nhưng vẫn không ngừng nghỉ đi mua một phần hoa quả dầm về cho cô.

Xe tiếp tục chạy, Diệp Thanh Nghiêu ăn vài miếng liền không muốn ăn nữa, theo thói quen đưa cho Chu Túc.

Chu Túc lạnh lùng nói: “Em được nuông chiều sinh ra thói xấu, ăn không hết đưa anh làm gì? Vứt đi!”

Diệp Thanh Nghiêu lơ đễnh liếc nhìn anh, định vứt vào thùng rác trong xe, Chu Túc đột nhiên giật lấy, nghiến răng nghiến lợi ăn nốt phần còn lại.

A Ngân: “...”

Diệp Thanh Nghiêu lại mở miệng: “Em muốn đến Đạo quán Đạo quán Vân Đài.”

Bây giờ cô học ở thành Hoài Giang, sống trong biệt thự lớn mà Chu Túc chuẩn bị cho cô, nghỉ lễ sẽ về Đạo quán Đạo quán Vân Đài .

Khi Diệp Thanh Nghiêu ở Hoài Giang, Chu Túc liền đến chỗ cô ở. Diệp Thanh Nghiêu về Đạo quán Vân Đài, Chu Túc cũng theo về, dù công việc có bận đến mấy, dù nửa đêm anh cũng thu xếp về để ở bên cô.

Chu Túc vẫn chưa hết giận. “Tự về đi!”

Diệp Thanh Nghiêu rất thản nhiên: “Vậy dừng xe đi.”

A Ngân nghe lời dừng xe, Chu Túc lập tức trừng mắt nhìn anh ta.

Diệp Thanh Nghiêu chuẩn bị xuống xe, Chu Túc đột nhiên ho dữ dội, ôm ngực kêu đau.“Xe bị gió lùa vào! Anh đau ngực quá! Đóng cửa xe lại! Nhanh lên!”

Anh lao tới nhanh chóng đóng cửa xe lại, nhẹ nhàng đá A Ngân phía trước.

“Lái xe! Đến Đạo quán Vân Đài”

Đến chân núi Đạo quán Vân Đài, Diệp Thanh Nghiêu không để ý đến anh, một mình xuống xe. Chu Túc ngồi trong xe nhìn bóng lưng cô, trong lòng không khỏi khó chịu, có một cảm giác chua chát khi bị bỏ rơi.

Thân ảnh Diệp Thanh Nghiêu đột nhiên dừng lại, mắt Chu Túc sáng lên.

Cô quay đầu lại, khó hiểu nhìn anh, như thể đang hỏi tại sao không đi theo.

Chu Túc lập tức cong môi, lại cảm thấy như vậy rất mất mặt, cố gắng đè xuống nụ cười vui vẻ trên khóe môi.

“Anh là đàn ông, không thèm so đo với một cô bé đâu, phải không?”

A Ngân: “...”

Rất tốt, lại vừa hoàn thành việc tự giận dỗi, sau đó lại tự dỗ dành mình bằng cách thần kỳ.

Chu Túc cố ý sầm mặt đi đến bên cạnh cô thì thầm: “Anh mới không muốn về với em đấy.”

“Vậy anh đi Hoài Giang đi.” Diệp Thanh Nghiêu không chút do dự, giọng điệu nhàn nhạt.

Chu Túc lập tức phủ nhận: “Nhưng nếu em muốn anh đi thì anh chắc chắn sẽ đi! Anh biết em nói vậy thôi chứ trong lòng rất muốn anh đi. Em ăn cơm người khác nấu có quen không? Em không nghe anh kể chuyện trước khi ngủ có ngủ được không? Anh không rửa chân cho em thì em có ngủ thoải mái được không? Anh không giặt quần áo thì em mặc gì!”

A Ngân đi theo sau cạn lời nhìn trời.

Diệp Thanh Nghiêu không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Chu Túc nắm tay cô. “Em có ngốc không, có bạn trai mà không biết lợi dụng.”

Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, vỗ vỗ vai mình, “Lên đi.”

Từ nhỏ đến lớn, anh không biết đã cõng cô đi trên ba nghìn chín trăm bậc đá này bao nhiêu lần. Cứ cõng mãi, họ đều đã lớn lên, Chu Túc ngày càng chiều chuộng cô, ngày càng yêu thương cô.

Tâm trạng hơi mơ màng mơ màng, Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười nằm sấp lên lưng anh.

Chu Túc cũng cười. “Đi thôi.”

Từ chỗ ban đầu không kiên nhẫn khi phải đi ba nghìn chín trăm bậc đá này, đến bây giờ đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, từng bước một đi lên, Chu Túc đột nhiên nói: “Anh trong mơ cũng thường đi con đường này, cũng có một người giống hệt anh yêu em, còn trồng hoa ở hai bên đường này cho em nữa.”

Diệp Thanh Nghiêu cười khẽ: “Nghe có vẻ, người trong mơ yêu em hơn.”

“Không phải đâu!” Chu Túc rất không phục. “Nhưng anh đã ở bên em lớn lên mà, anh ta đâu có phúc phận tốt như vậy!”

Diệp Thanh Nghiêu ôm chặt anh, mặt áp vào hõm cổ anh. Chu Túc nở nụ cười, thích cô thân mật với mình như vậy.

“Anh thấy ở bên em là phúc phận sao?”

Chu Túc vốn luôn cứng miệng, lúc này lại không cứng miệng nữa, đáp lời rất dịu dàng. “Là phúc phận mà anh không muốn đánh đổi bằng bất cứ thứ gì.”

Diệp Thanh Nghiêu cười véo tai anh, hôn lên má anh.

Chu Túc vui phát điên, cõng cô xoay hai vòng điên cuồng, đột nhiên sải bước chạy lên. Diệp Thanh Nghiêu sợ hãi ôm chặt anh.

“Anh làm gì vậy!”

A Ngân đã sớm không leo nổi nữa, không hiểu sao chủ nhân của mình cõng người mà vẫn có nhiều thể lực đến vậy, còn hưng phấn chạy khắp nơi.

“Em rốt cuộc khi nào thì gả cho anh đây!” Chu Túc hỏi cả ngọn núi xanh biếc, màu xanh biếc đáp lại anh bằng tiếng xào xạc lay động theo gió, trong gió còn có giọng nói dịu dàng của Diệp Thanh Nghiêu.

“Hôm nay có thể.”

Khi A Ngân đuổi kịp họ, chỉ thấy Diệp Thanh Nghiêu ngồi trên bậc thang, không thấy bóng dáng Chu Túc.

Anh ta ngơ ngác: “...Chủ nhân của tôi đâu rồi?”

Diệp Thanh Nghiêu ngẩng mắt.

“Sau khi tôi đồng ý kết hôn, anh ấy liền ngã xuống, vẫn chưa bò lên được.”

“...Hả!?”

A Ngân vội vàng nhìn về phía nơi anh ngã xuống, lồm cồm bò tới tìm Chu Túc, thấy anh đang ngồi dựa vào một cái cây phía sau.

Đang...

Đang cười ngây ngô sao?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...