Ba Ba

Chương 41: Không cần thiết [1]



Mới sáng sớm, Lạc Lạc đã lôi kéo Đào Đào, Đào Đào nũng nịu -Diệp Tâm không thể cưỡng lại. Đường phố cô chưa quen thuộc nên người đi cùng đương nhiên là Nhiếp Ân và “Khang Kỳ Bách”.

Đến siêu thị, “Khang Kỳ Bách” ở bên ngoài, hai người phụ nữ cùng hai đứa bé vào trong siêu thị mua sắm.

-Đào Đào….Đi mua trứng đi.

-Dạ…

Tạ Phúc Khanh cung cấp cho Lạc Lạc một tài liệu khá chi tiết về những người bên cạnh Thạch Tư Nhiên. Thạch mẫu là người anh ta vô cùng thương yêu và kính trọng, có thể nói là người thân còn sót lại duy nhất của Thạch Tư Nhiên hiện nay. Bà có thói quen sáng nào cũng tới siêu thị này mua sắm. Điều quan trọng nhất, bà ta cũng biết Nhiếp Ân.

Tính toán thời gian chuẩn xác. Lạc Lạc nhếch môi. Đằng trước là một phụ nữ trung niên đang chọn lựa hàng hóa. Nét mặt Thạch Tư Nhiên đúng là có nhiều nét rất giống bà ta.

-Anh ơi, sao anh cười vậy?

Đào Đào hồn nhiên hỏi. Cô bé không thích nụ cười đó của anh một chút nào.

-Không…Đào Đào có thích lên xe đẩy ngồi không?- Lạc Lạc xoa đầu cô bé- Anh đẩy….

-Thôi ạ-Đào Đào lắc đầu- Em lớn rồi. Không ngồi xe đẩy đâu.

-Thích lắm. Em bé xíu, anh đẩy không nặng đâu mà.

-Em….

-Lên đi….

Đào Đào vẫn còn ham chơi. Với lại cô bé cũng thấy là mình không lớn lắm, ngồi lên xe đẩy thì không phải đi bộ, thích biết bao nhiêu.

-Dạ….

Chiếc xe đẩy được Lạc Lạc nhắm thẳng vào mục tiêu là xe đẩy của Thạch mẫu. Đào Đào hoảng hốt hét lên:

-A….

Tiếng động khiến những bà nội trợ trong khu vực tự chọn đều giật mình. Diệp Tâm và Nhiếp Ân vội chạy đến. Xe làm ngã xe hàng của Thạch mẫu, hàng hóa văng tung tóe. Khuôn mặt bà ta trông rất khó coi. Đào Đào mặt mày tái mét, Lạc Lạc cũng chẳng hơn gì.

-Mẹ ơi….

Cả hai đứa trẻ đều chạy ra sau nấp vào sau lưng Diệp Tâm và Nhiếp Ân…Thạch mẫu quay lại, chuẩn bị phát hỏa thì bỗng nhiên bà nhận ra cô gái trước mặt. Nhiếp Ân cũng sững sờ….

-Là cô..Là Ân Ân?

-Là….là bà? Bà….

Khi còn là vợ của Thạch Tư Nhiên, Nhiếp Ân- Lâm Tụng Ân luôn có một sự e dè đối với người phụ nữ dù luôn có vẻ hiền hòa nhưng ánh mắt nhìn cô luôn xa cách và lạnh nhạt. Cô từng tìm bao nhiêu cách đến gần bà ấy, hỏi chuyện, cố gắng pha trò một cách vui vẻ. Cô cũng không tiếc mua quà về tặng bà, còn mặt dày theo bà đòi học nấu ăn. Bà không tỏ ra chán ghét song thái độ lúc nào cũng vậy, khiến Lâm Tụng Ân đối với người mẹ chồng này thường trực có hai thái độ: vừa kính lại vừa sợ, không dám thân cận, càng không gần gũi được với bà.

Sau này cô mới biết….Bà ấy hận ba, hận Lâm Tụng Ân biết bao nhiêu. Bà ấy cố gắng không mắng vào mặt cô, không sỉ vả ba cô khi đối diện, chỉ vì muốn phối hợp với con trai trong kế hoạch trả thù….Trả thù gia đình cô.

Đáng thương cho Lâm Tụng Ân. Cô từng nghĩ, dù thế nào cũng phải làm bà ấy chấp nhận mình, vui vẻ với mình. Ba cô vì con cũng hạ mình không ít. Đổi lại là một mối thù không đội trời chung giữa hai thế hệ. Ba cô cũng đã chết. Chết vì mềm lòng, chết vì không nỡ nhìn con gái mình đau khổ trong một cuộc tình si.

Ba ơi….

-Mẹ ơi!

Lạc Lạc nhìn thấy thái độ thẫn thờ của Nhiếp Ân thì đã hiểu. Cứng rắn bao nhiêu năm cũng chỉ là vỏ bọc. Vết thương lòng của chị ấy chưa bao giờ được chữa trị thì làm sao có thể lành?

-Tụng Ân…Đây là….

Người phụ nữ kia vì tiếng gọi mẹ ơi của Lạc Lạc mà giật mình. Sáng hôm nay trước khi ra đường, Lạc Lạc đã cố tình dựa theo cách ăn mặc và kiểu tóc của Thạch Tư Nhiên lúc nhỏ mà chỉnh trang đôi chút. Nhìn cũng có vài nét tương tự anh ta. Đặc biệt là đôi mắt to đen láy, đúng chuẩn ngây thơ.

-Chào bà….Cháu xin lỗi bà -Lạc Lạc cúi mặt, ra chiều biết lỗi- Bà đừng trách mẹ cháu. Do cháu ham chơi….Cháu không cố ý đã làm đổ đồ của bà. Cháu xin lỗi bà….

Diệp Tâm cũng nhận ra thái độ lạ lùng của Nhiếp Ân và người phụ nữ trung niên. Bản năng của một người chạy trốn suốt mấy năm khiến cô cũng cúi người, nhanh chóng đến bên cạnh Thạch mẫu, lễ phép:

-Xin lỗi bà….Nếu có tổn thất gì, chúng tôi sẽ….

-Không….-Thạch mẫu lấy lại bình tĩnh nhìn Lạc Lạc và Đào Đào đang cúi xuống nhặt lấy đồ đạc dưới đất, mắt di chuyển lên khuôn mặt tái xám của Nhiếp Ân, giọng run run- Không có gì….Không có gì đâu…

-Bà thật tốt bụng.- Lạc Lạc cười rạng rỡ- Cháu cám ơn bà….

Như vậy đã đủ. Cậu bé nắm tay Nhiếp Ân kéo đi ra phía quầy tính tiền phía trước. Mồi câu đã thả, cá cũng đã xuất hiện rồi.

Bên trong quầy, Thạch mẫu luống cuống bấm điện thoại.Tạ Phúc Khanh cười khẽ. Chuyện diễn ra hoàn toàn trong dự tính. Toàn bộ những phòng xét nghiệm DNA trong khu vực phía Đông này đều đã có sự chuẩn bị và sắp xếp. Vụ lừa đảo đang bước vào những bước đầu tiên.

-Anh ơi, bà bà tốt quá ha.

Đào Đào vẫn ngây ngô liến thoắng. Trước đây cô nhóc và mẹ đi chợ từng quẹt trúng một bà hung dữ. Đổ một ít đồ thôi nhưng cũng la hét ầm lên, buộc mẹ phải đền tiền. Nhưng bà bà lúc nãy thì….

-Ừ- Lạc Lạc vuốt má Đào Đào- Lúc nãy em có sợ không? Có bị thương ở đâu không?

-Không -Đào Đào tít mắt- Em không bị gì hết á. Nhưng quên lấy bánh quế cho ba rồi. Ba thích ăn bánh quế lắm.

Một bóng dáng cao lớn chắn trước mặt. Hai đứa trẻ dừng lại. Lạc Lạc nhận ra Thạch Tư Nhiên.

Có lẽ Thạch mẫu gọi anh ta tới. Đúng là rất nhanh.

-Ân Ân…Anh…

Nhiếp Ân như là gặp quỷ, vội vã lùi lại. Diệp Tâm cũng mơ hồ hiểu được. Cô bước lên một bước, nhẹ nhàng:

-Chào anh….

Bóng lưng nhỏ nhắn chắn ở giữa, ngăn đi sự tiếp xúc của hai bên. Lạc Lạc thoáng ngạc nhiên. Trước đây Diệp Tâm luôn là người phụ nữ có vẻ không có chủ kiến, yếu ớt, hôm nay trái lại….”mẹ của cậu bé” gặp lại người xưa là mất hết bình tĩnh, đủ để chứng minh- cô đã từng yêu anh ta biết bao nhiêu.

Tình yêu….

-Nghiêm phu nhân phải không? Tôi muốn nói chuyện với Ân Ân một chút. Phiền cô….

-Không….-Nhiếp Ân hít một hơi dài, ánh mắt hướng về Thạch Tư Nhiên chỉ còn có sự lạnh lùng -Tôi không có gì để nói với anh cả. Hiện tôi đang cùng phu nhân đi mua sắm, phải về ngay. Anh Thạch….Xin đừng làm cản trở công việc của tôi, kẻo phu nhân không hài lòng, ảnh hưởng đến việc làm của tôi thì không hay lắm. Tôi….

Một bóng người cũng cao lớn không kém đang đến.” Khang Kỳ Bách” lặng lẽ cầm lấy hai túi đồ nặng từ tay Diệp Tâm và Nhiếp Ân, không chút khách sáo nói với Thạch Tư Nhiên:

-Thạch tổng….Làm phiền….

-Ba ơi!

Lạc Lạc bám lấy cánh tay anh ta, cười ngọt ngào. Hình ảnh ba người hạnh phúc đó làm tim Thạch Tư Nhiên đau nhói. Lạc Lạc thoáng thấy từ xa Thạch mẫu cũng đang đến chỗ này.

Diễn như vậy có lẽ đã đủ, cậu bé cúi người, lễ phép với Thạch Tư Nhiên:

-Con chào chú….Con và ba mẹ phải về rồi.

Diệp Tâm cũng nhanh chóng nắm tay Đào Đào, cùng “cả nhà” Nhiếp Ân rời khỏi trung tâm thương mại. Đôi mắt Nhiếp Ân dù cố nén cũng dường như đang có vài giọt nước long lanh.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...