Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 1825
“Bà đã chuẩn bị để chết xong chưa? Hải! Trả lời tôi!” Vào lúc này, trên mặt Tô Nhan xuất hiện ý cười gần như điên cưồng, “Ở chỗ này diễn cho ai nhìn, phần diễn người mẹ điên cưỡng thật sự rất cảm động nhỉ? Nhưng rất tiếc, ở trong, mất tôi, tôi không hề thấy xúc động một chút nào cả – thậm chí còn cảm thấy bà rất buồn cười! Bà nghĩ rằng làm như vậy có thể khiến tất cả mọi người đứng bên cạnh bà sao? Bà thật sự không biết con gái của bà đã từng làm gì với cơ thể và linh hồn đáng thương này của tôi sao?”
Mẹ của Từ Dao run rẩy, hai mắt đỏ bừng, bắt lấy chân Tô Nhan, bị cô đá văng ra, sau đó Tô Nhan ngồi xốm xuống, túm lấy tóc bà ta kéo lên khỏi mặt đất Một trận đấm đá bùng nổ vừa rồi đã là toàn bộ sức lực của mẹ Từ Dao.
Bà ta gào lên, “Bây giờ cô muốn làm gĩ? Nơi này chính là cục cảnh sát, cô muốn đánh chết tôi?”
“Đánh chết bà? Bà xứng sao?” Tô Nhan cười, ‘Bẩn tay của tôi.”
‘Vào lúc này, Đường Duy mới phát hiện, hóa ra Tô Nhan bây giờ… sau khi không chịu nối những điều đó, lại gọi nhân cách Tô Nhan đen tối kia ra một lần nữa, cho nên bây giờ cô không sợ hãi, thậm chí…
Thậm chí có thế không cần quan tâm đến cậu.
Cậu gọi một tiếng, “Tô Nhan! Dừng tay đi!”
Tô Nhan tay dừng lại, sau đó dùng sức hất tóc của mẹ Từ Dao ra, cười lạnh một tiếng, “Đúng vậy, nếu biết tôi không dễ chọc, thì hãy cách xa tôi một chút, tôi là tội phạm giết người đấy”
‘Vẻ mặt kinh dị kia khiến cho sau lưng mẹ của Từ Dao run rấy, bà ta chưa.
từng nhìn thấy dáng vẻ căm thù và hung ác với người khác này của Tô Nhan, nhân lúc này, mọi người lập tức lao đến kéo mạnh hai người ra, đè lên trên mặt bàn Tô Nhan không nói gì, sợi tóc rơi xuống theo gương mặt, trong mất của cô.
là hư vô, vào lúc này, Tô Nhan chỉ muốn giúp chính mình hả giận thay nhân cách vô tội, đáng thương, không chịu nối đau khố mà lựa chọn tìm kiếm sự trợ giúp của cô.
Cuối cùng, Bạc Dạ đứng ra khống chế lại tình hình, sau đó một đám người lại bắt đầu làm ghi chép từ đầu, thậm chí cũng ghỉ lại tình hình đột nhiên xảy ra ngày hôm nay, lúc mẹ của Từ Dao bị người ta dẫn đi, Tô Nhan nắm lấy đầu tóc.
rối bời, còn huýt sáo một tiếng với bà ta.
Huýt xong, cô cong môi cười nói, “Thật là đáng thương, nếu tôi là bà, cũng phải nhanh chóng đi đoàn tụ với con gái mình thôi”
Mẹ của Từ Dao giống như đã chết, sau khi tất cả kế hoạch hoàn toàn vỡ tan, bà ta tiều tụy bị dẫn đi, trong mắt hoàn toàn tĩnh mịch.
Đổi lại là Tô Nhan trước kia, chắc chân sẽ không nói ra lời gây tốn thương này. Nhưng mà bây giờ cô chỉ cảm thấy sảng khoái, bây giờ cô căn bản không cần che giấu sự công kích, thậm chí cũng không quan tâm đến Bạc Dạ và Đường Thĩ nghĩ cô thế nào, sau đó cô đẩy Đường Duy vẫn đứng bên cạnh ra, xoa vết thương trên người và nói, “Mọi chuyện đã kết thúc rồi đúng không? Tôi đi đây”
Nhân cách này thật đúng là vênh vênh váo váo làm theo ý mình.
Thậm chí Đường Duy còn cảm thấy nhân cách này của Tô Nhan là học được từ trên người cậu.
Thấy Tô Nhan thật sự muốn đi, Đường Duy nhanh chóng gọi cô lại, “Chờ một chút!”
Bạc Dạ và Đường Thi liếc nhau, khẽ gật đầu.
Đường Duy hẳng giọng một cái, “Anh đưa em đi”
Mẹ của Từ Dao run rẩy, hai mắt đỏ bừng, bắt lấy chân Tô Nhan, bị cô đá văng ra, sau đó Tô Nhan ngồi xốm xuống, túm lấy tóc bà ta kéo lên khỏi mặt đất Một trận đấm đá bùng nổ vừa rồi đã là toàn bộ sức lực của mẹ Từ Dao.
Bà ta gào lên, “Bây giờ cô muốn làm gĩ? Nơi này chính là cục cảnh sát, cô muốn đánh chết tôi?”
“Đánh chết bà? Bà xứng sao?” Tô Nhan cười, ‘Bẩn tay của tôi.”
‘Vào lúc này, Đường Duy mới phát hiện, hóa ra Tô Nhan bây giờ… sau khi không chịu nối những điều đó, lại gọi nhân cách Tô Nhan đen tối kia ra một lần nữa, cho nên bây giờ cô không sợ hãi, thậm chí…
Thậm chí có thế không cần quan tâm đến cậu.
Cậu gọi một tiếng, “Tô Nhan! Dừng tay đi!”
Tô Nhan tay dừng lại, sau đó dùng sức hất tóc của mẹ Từ Dao ra, cười lạnh một tiếng, “Đúng vậy, nếu biết tôi không dễ chọc, thì hãy cách xa tôi một chút, tôi là tội phạm giết người đấy”
‘Vẻ mặt kinh dị kia khiến cho sau lưng mẹ của Từ Dao run rấy, bà ta chưa.
từng nhìn thấy dáng vẻ căm thù và hung ác với người khác này của Tô Nhan, nhân lúc này, mọi người lập tức lao đến kéo mạnh hai người ra, đè lên trên mặt bàn Tô Nhan không nói gì, sợi tóc rơi xuống theo gương mặt, trong mất của cô.
là hư vô, vào lúc này, Tô Nhan chỉ muốn giúp chính mình hả giận thay nhân cách vô tội, đáng thương, không chịu nối đau khố mà lựa chọn tìm kiếm sự trợ giúp của cô.
Cuối cùng, Bạc Dạ đứng ra khống chế lại tình hình, sau đó một đám người lại bắt đầu làm ghi chép từ đầu, thậm chí cũng ghỉ lại tình hình đột nhiên xảy ra ngày hôm nay, lúc mẹ của Từ Dao bị người ta dẫn đi, Tô Nhan nắm lấy đầu tóc.
rối bời, còn huýt sáo một tiếng với bà ta.
Huýt xong, cô cong môi cười nói, “Thật là đáng thương, nếu tôi là bà, cũng phải nhanh chóng đi đoàn tụ với con gái mình thôi”
Mẹ của Từ Dao giống như đã chết, sau khi tất cả kế hoạch hoàn toàn vỡ tan, bà ta tiều tụy bị dẫn đi, trong mắt hoàn toàn tĩnh mịch.
Đổi lại là Tô Nhan trước kia, chắc chân sẽ không nói ra lời gây tốn thương này. Nhưng mà bây giờ cô chỉ cảm thấy sảng khoái, bây giờ cô căn bản không cần che giấu sự công kích, thậm chí cũng không quan tâm đến Bạc Dạ và Đường Thĩ nghĩ cô thế nào, sau đó cô đẩy Đường Duy vẫn đứng bên cạnh ra, xoa vết thương trên người và nói, “Mọi chuyện đã kết thúc rồi đúng không? Tôi đi đây”
Nhân cách này thật đúng là vênh vênh váo váo làm theo ý mình.
Thậm chí Đường Duy còn cảm thấy nhân cách này của Tô Nhan là học được từ trên người cậu.
Thấy Tô Nhan thật sự muốn đi, Đường Duy nhanh chóng gọi cô lại, “Chờ một chút!”
Bạc Dạ và Đường Thi liếc nhau, khẽ gật đầu.
Đường Duy hẳng giọng một cái, “Anh đưa em đi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương