Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 1827
‘Sao cậu lại không biết xấu hố như vậy chứ! Tô Nhan kiên quyết nhét vào trong tay Đường Duy, muốn quay người đi, bị Đường Duy giữ ch: cho em”
“Anh!” Chị đại không thế nhịn được nữa, “Em cũng không phải là Tô Nhan kia, không dễ nói chuyện như vậy!”
hông có việc gì, anh cũng thích dáng vẻ khinh người nhỏ nhắn xinh xắn này của em” Cái tay Đường Duy nầm lấy tay cô không hề buông lỏng, “Đi, anh dân em đi xem vết thương, sau đó chờ kết quả ba mẹ anh xử lý”
Tô Nhan thật sự đành bó tay với Đường Duy, có lúc cô cảm thấy anh quá lạnh lùng, có lúc lại cảm thấy anh quá thông minh, những trạng thái này đều có thể tự nhiên tùy ý điều chỉnh, biến đổi, loại người như vậy may mà sinh ra không phải là nhân vật phản diện, nếu là nhân vật phản diện, không chừng thế giới sẽ bị tiêu diệt mất.
Lúc này Đường Duy nắm lấy tay cô, cười rất vui vẻ, nói, “Ngoan, về nhà thôi”
Sao giọng điệu này lại giống như đã đạt được âm mưu thế này?! Hả?!
Nửa tiếng sau, cha già Tô Kỳ đang ở nhà đợi thì nhận được điện thoại của ông thông gia, vừa bắt máy đã nói: “Tối nay con gái ông không ở nhà tôi được không”
“Bạc Dạ ông đang được voi đòi tiên đúng không!”
Tô Kì giận đến run người, “Trước kia thì cướp Đường Thị, giờ lại muốn cướp.
con gái tôi!”
Bạc Dạ và Đường Duy hai cha con một già một trẻ lúc này đang đứng cạnh nhau, Tô Nhan đã lên lầu tắm rửa rồi, hai người ở phòng khách chơi game, tiện thể gọi điện cho Tô Kì, nghe thấy ông ta tức giận như vậy Bạc Dạ cười rất bi ổi, chẳng trách Đường Duy lại là được di truyền lại rồi, ông nói, “Thời thế xoay.
chuyển, ôi chao, vợ tôi rất thích con gái ông, ông đừng cố chấp nữa, để con gái ông đến nhà họ Bạc đi” Lại có thể lấy Đường Thi làm cới thật vô sỉ!
Tô Kì nghiến răng nghiến lợi, “Ngày mai tôi qua đón!”
“Biết rồi” Bạc Dạ lại nói một câu, “Đã biết là con gái bảo bối của ông, tôi còn có thể để mất hay sao, tôi cũng muốn có con dâu đó.”
Tô Kì nghe thấy hai chữ con dâu thì như mèo bị giãm phải đuôi, bây giờ ông ngàn vạn lần không muốn con gái mình có liên quan gì đến Đường Duy, nhưng câu nói “Đường Thi cũng thích” của Bạc Dạ khiến ông khó mà chống lại Đường Thi cũng thích, thì làm thế nào được đây!
Tô Kì đáp, “Ông đừng đắc ý! Bát tự còn chưa xem! Nhà tôi không dễ nghe theo đâu, ông có đem Đường Thi ra cũng vô dụng”
Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng ồn ào đầu kia truyền tới, một tiếng Tô Nhan hai tiếng Tô Nhan, bên ngoài phòng tắm của Tô Nhan, Đường Thi quan tâm nói, “Nhan Nhan, nhiệt độ nước có vừa không! Con có đói không? Người còn đau ở đâu, một lát đì giúp con bôi thuốc, tí nữa dì mang con ra ngoài ăn cơm, con muốn ăn gì?”
Tô Nhan đang ngâm mình trong bồn tẩm, tiếng nước che mất giọng nói run rẩy của cô, “Con không sao, cảm ơn dì Đường Thi…” Bạc Dạ tắt loa, nói với Tô ì, “Nghe thấy chưa, không để con gái của anh chịu uất ức đâu” Tô Kì không nói lời nào mà tắt máy.
Ôi, vẫn còn tức giận.
“Anh!” Chị đại không thế nhịn được nữa, “Em cũng không phải là Tô Nhan kia, không dễ nói chuyện như vậy!”
hông có việc gì, anh cũng thích dáng vẻ khinh người nhỏ nhắn xinh xắn này của em” Cái tay Đường Duy nầm lấy tay cô không hề buông lỏng, “Đi, anh dân em đi xem vết thương, sau đó chờ kết quả ba mẹ anh xử lý”
Tô Nhan thật sự đành bó tay với Đường Duy, có lúc cô cảm thấy anh quá lạnh lùng, có lúc lại cảm thấy anh quá thông minh, những trạng thái này đều có thể tự nhiên tùy ý điều chỉnh, biến đổi, loại người như vậy may mà sinh ra không phải là nhân vật phản diện, nếu là nhân vật phản diện, không chừng thế giới sẽ bị tiêu diệt mất.
Lúc này Đường Duy nắm lấy tay cô, cười rất vui vẻ, nói, “Ngoan, về nhà thôi”
Sao giọng điệu này lại giống như đã đạt được âm mưu thế này?! Hả?!
Nửa tiếng sau, cha già Tô Kỳ đang ở nhà đợi thì nhận được điện thoại của ông thông gia, vừa bắt máy đã nói: “Tối nay con gái ông không ở nhà tôi được không”
“Bạc Dạ ông đang được voi đòi tiên đúng không!”
Tô Kì giận đến run người, “Trước kia thì cướp Đường Thị, giờ lại muốn cướp.
con gái tôi!”
Bạc Dạ và Đường Duy hai cha con một già một trẻ lúc này đang đứng cạnh nhau, Tô Nhan đã lên lầu tắm rửa rồi, hai người ở phòng khách chơi game, tiện thể gọi điện cho Tô Kì, nghe thấy ông ta tức giận như vậy Bạc Dạ cười rất bi ổi, chẳng trách Đường Duy lại là được di truyền lại rồi, ông nói, “Thời thế xoay.
chuyển, ôi chao, vợ tôi rất thích con gái ông, ông đừng cố chấp nữa, để con gái ông đến nhà họ Bạc đi” Lại có thể lấy Đường Thi làm cới thật vô sỉ!
Tô Kì nghiến răng nghiến lợi, “Ngày mai tôi qua đón!”
“Biết rồi” Bạc Dạ lại nói một câu, “Đã biết là con gái bảo bối của ông, tôi còn có thể để mất hay sao, tôi cũng muốn có con dâu đó.”
Tô Kì nghe thấy hai chữ con dâu thì như mèo bị giãm phải đuôi, bây giờ ông ngàn vạn lần không muốn con gái mình có liên quan gì đến Đường Duy, nhưng câu nói “Đường Thi cũng thích” của Bạc Dạ khiến ông khó mà chống lại Đường Thi cũng thích, thì làm thế nào được đây!
Tô Kì đáp, “Ông đừng đắc ý! Bát tự còn chưa xem! Nhà tôi không dễ nghe theo đâu, ông có đem Đường Thi ra cũng vô dụng”
Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng ồn ào đầu kia truyền tới, một tiếng Tô Nhan hai tiếng Tô Nhan, bên ngoài phòng tắm của Tô Nhan, Đường Thi quan tâm nói, “Nhan Nhan, nhiệt độ nước có vừa không! Con có đói không? Người còn đau ở đâu, một lát đì giúp con bôi thuốc, tí nữa dì mang con ra ngoài ăn cơm, con muốn ăn gì?”
Tô Nhan đang ngâm mình trong bồn tẩm, tiếng nước che mất giọng nói run rẩy của cô, “Con không sao, cảm ơn dì Đường Thi…” Bạc Dạ tắt loa, nói với Tô ì, “Nghe thấy chưa, không để con gái của anh chịu uất ức đâu” Tô Kì không nói lời nào mà tắt máy.
Ôi, vẫn còn tức giận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương