Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 86
Quả nhiên là phẩm vị của Tô Phi Phi.
Sau khi cô ta đi ra ngoài, Tô Kỳ lại đưa cho cô ta một ly trà sữa, thật ra Tô Phi Phi không phải đang ở trong phòng chơi trò chơi, cô ta đang cầm khoai miếng, vừa đi ra liếc mắt thì đã nhìn thấy Đường Thi: “Trên người còn mang nhiều tâm sự như vậy.”
“Nói xem xem đã có chuyện gì đi nào.”
Tô Phi Phi co người lại ngồi trên sô pha, trong tay cầm khoai tây chiên, ngược lại không có chút dáng vẻ gì của một cô đại tiểu thư bình thường, chỉ là trong mắt vẫn chưa đầy nét kiêu căng, ánh mắt nhìn tới nhìn lui đánh giá Đường Thi và Tô Kỳ: “Lúc trước anh trai tôi nói cô có vẻ ngoài xinh đẹp, muốn cùng cô hẹn hò nhưng lại không thành, bây giờ hai người lại ở bên nhau rồi sao?”
Lời này đánh thằng vào danh dự của Đường Thi, sắc mặt cô trắng bệch: “Không có.”
“Đã uống thuốc chưa?”
Tô Kỳ nhìn Đường Thi, Đường Thi gật gật đầu, sau đó người đàn ông kia lập tức dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn cô chằm chằm:”Em không có gì muốn nói với người đàn ông giữa đêm mưa gió có lòng tốt đưa em về nhà sao?”
Đường Thi ngắn gọn xúc tích tuôn ra hai chữ: “Cám ơn.”
Tô Phi Phi nhìn Đường Thi, có chút tán thưởng nói: “Thật không hiểu nổi. Từ trước tới nay chưa có người con gái nào đối xử với anh tôi như vậy.” Tô Kỳ bực bội gãi gãi tóc, nhìn ra ngoài thấy trời đã dần tạnh mưa, rất không kiên nhẫn nói: “Được rồi, tôi cũng không hi vọng em sẽ cảm ơn tôi, không còn việc gì nữa thì em tự gọi xe đi, đừng nghĩ là tôi sẽ đưa em về nhé?”
Giọng điệu của anh ta bắt đầu trở nên khinh thường và lạnh lùng, cứ như cuộc gặp gỡ trong quán cà phê chỉ là một giấc mơ, Đường Thi Thi cũng hiều, đó chẳng qua chỉ là một vở kịch mà anh ta sẵn lòng diễn cùng cô.
Cô cố gắng đứng thật thẳng lưng, muốn cho bản thân mình nhìn qua không quá chật vật, nhưng cuối cùng thì danh dự đã sớm bị người ta chà đạp trong đêm mưa kia rồi.
Dùng một cách gần như là sỉ nhục, bịa ra một câu chuyện cũ khiến cô đồng cảm, còn cố ý đổi quần áo của cô khiến cô rơi vào thế khó xử, cuối cùng khiến cho cô phải dầm mưa, khiến cho cô đau lòng hết lần này đến lần khác.
Thật là một người đàn ông tàn nhẫn… Đúng là lúc đầu cách anh ta đưa cho cô ly cafe kia quá đỗi dịu dàng, cho nên bây giờ mới tàn nhẫn đến cực điểm, anh ta dễ dàng bịa ra một câu chuyện nhưng cô lại tin là thật.
Đường Thi không cất lời, trực tiếp rời đi, lúc cô đi ra, bóng dáng nhỏ bé, Tô Kỳ nhìn chằm chằm theo bóng dáng cô một lúc lâu sau mới thu hồi ảnh mắt, cười lạnh một tiếng: “Người phụ nữ dối trá.”
“Xì.” Tô Phi Phi ngồi bên cạnh tiếp tục ăn khoai tây chiên: “Không phải anh muốn đưa người ta về nhà sao?”
“Con mắt nào của em thấy anh muốn như vậy?”
Tô Kỳ đoạt lấy miếng khoai tây chiên trong Tô Phi Phi:” Thực phẩm rác rưởi mà còn ăn vui vẻ như vậy, em sẽ biến thành lợn đó!”
Ba ngày sau Tô Phi Phi nhận được một số tiền vào tài khoản xấp xjr với giá tiền của bộ quần áo kia.
Tô Phi Phi cười, đem tin nhắn từ ngân hàng gửi đến đưa cho Tô Kỳ xem: “Đường Thi chuyển khoản cho em nè.”
“Chuyển khoản cho em làm gì.” Tô Kỳ nghiêng đầu nhìn cô ta: “Có phải lại đang có ý đồ gì khác không?”
“Anh nhớ lại lúc đầu đi, người ta căn bản không có hứng thú với anh đâu.” Tô Phi Phi bĩu môi một cái, cố ý mở miệng trào phúng nói: “Chồng trước của người ta là Bạc Dạ đấy, để ý tới anh ư? Buồn cười ghê! Anh sao có thể so sánh với Bạc Dạ chứ.”
Mà Đường Thi ở một nơi khác, đang nằm trên giường, người thân qua đời hơn nữa lại thêm bệnh nặng, cả người cô giống như bị rút hết sức lực, sắc mặt tái nhợt dựa vào đầu giường, đang mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong mơ cô không ngừng chạy, phía sau Bạc Dạ đang đuổi theo, gương mặt đẹp trai của anh lúc này tựa như ác quỷ, như đang muốn giết chết cô: ” Đường Thi, nếu muốn lấy lại con của cô thì hãy qua đây chuộc tôi với tôi đi!”
Sau khi cô ta đi ra ngoài, Tô Kỳ lại đưa cho cô ta một ly trà sữa, thật ra Tô Phi Phi không phải đang ở trong phòng chơi trò chơi, cô ta đang cầm khoai miếng, vừa đi ra liếc mắt thì đã nhìn thấy Đường Thi: “Trên người còn mang nhiều tâm sự như vậy.”
“Nói xem xem đã có chuyện gì đi nào.”
Tô Phi Phi co người lại ngồi trên sô pha, trong tay cầm khoai tây chiên, ngược lại không có chút dáng vẻ gì của một cô đại tiểu thư bình thường, chỉ là trong mắt vẫn chưa đầy nét kiêu căng, ánh mắt nhìn tới nhìn lui đánh giá Đường Thi và Tô Kỳ: “Lúc trước anh trai tôi nói cô có vẻ ngoài xinh đẹp, muốn cùng cô hẹn hò nhưng lại không thành, bây giờ hai người lại ở bên nhau rồi sao?”
Lời này đánh thằng vào danh dự của Đường Thi, sắc mặt cô trắng bệch: “Không có.”
“Đã uống thuốc chưa?”
Tô Kỳ nhìn Đường Thi, Đường Thi gật gật đầu, sau đó người đàn ông kia lập tức dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn cô chằm chằm:”Em không có gì muốn nói với người đàn ông giữa đêm mưa gió có lòng tốt đưa em về nhà sao?”
Đường Thi ngắn gọn xúc tích tuôn ra hai chữ: “Cám ơn.”
Tô Phi Phi nhìn Đường Thi, có chút tán thưởng nói: “Thật không hiểu nổi. Từ trước tới nay chưa có người con gái nào đối xử với anh tôi như vậy.” Tô Kỳ bực bội gãi gãi tóc, nhìn ra ngoài thấy trời đã dần tạnh mưa, rất không kiên nhẫn nói: “Được rồi, tôi cũng không hi vọng em sẽ cảm ơn tôi, không còn việc gì nữa thì em tự gọi xe đi, đừng nghĩ là tôi sẽ đưa em về nhé?”
Giọng điệu của anh ta bắt đầu trở nên khinh thường và lạnh lùng, cứ như cuộc gặp gỡ trong quán cà phê chỉ là một giấc mơ, Đường Thi Thi cũng hiều, đó chẳng qua chỉ là một vở kịch mà anh ta sẵn lòng diễn cùng cô.
Cô cố gắng đứng thật thẳng lưng, muốn cho bản thân mình nhìn qua không quá chật vật, nhưng cuối cùng thì danh dự đã sớm bị người ta chà đạp trong đêm mưa kia rồi.
Dùng một cách gần như là sỉ nhục, bịa ra một câu chuyện cũ khiến cô đồng cảm, còn cố ý đổi quần áo của cô khiến cô rơi vào thế khó xử, cuối cùng khiến cho cô phải dầm mưa, khiến cho cô đau lòng hết lần này đến lần khác.
Thật là một người đàn ông tàn nhẫn… Đúng là lúc đầu cách anh ta đưa cho cô ly cafe kia quá đỗi dịu dàng, cho nên bây giờ mới tàn nhẫn đến cực điểm, anh ta dễ dàng bịa ra một câu chuyện nhưng cô lại tin là thật.
Đường Thi không cất lời, trực tiếp rời đi, lúc cô đi ra, bóng dáng nhỏ bé, Tô Kỳ nhìn chằm chằm theo bóng dáng cô một lúc lâu sau mới thu hồi ảnh mắt, cười lạnh một tiếng: “Người phụ nữ dối trá.”
“Xì.” Tô Phi Phi ngồi bên cạnh tiếp tục ăn khoai tây chiên: “Không phải anh muốn đưa người ta về nhà sao?”
“Con mắt nào của em thấy anh muốn như vậy?”
Tô Kỳ đoạt lấy miếng khoai tây chiên trong Tô Phi Phi:” Thực phẩm rác rưởi mà còn ăn vui vẻ như vậy, em sẽ biến thành lợn đó!”
Ba ngày sau Tô Phi Phi nhận được một số tiền vào tài khoản xấp xjr với giá tiền của bộ quần áo kia.
Tô Phi Phi cười, đem tin nhắn từ ngân hàng gửi đến đưa cho Tô Kỳ xem: “Đường Thi chuyển khoản cho em nè.”
“Chuyển khoản cho em làm gì.” Tô Kỳ nghiêng đầu nhìn cô ta: “Có phải lại đang có ý đồ gì khác không?”
“Anh nhớ lại lúc đầu đi, người ta căn bản không có hứng thú với anh đâu.” Tô Phi Phi bĩu môi một cái, cố ý mở miệng trào phúng nói: “Chồng trước của người ta là Bạc Dạ đấy, để ý tới anh ư? Buồn cười ghê! Anh sao có thể so sánh với Bạc Dạ chứ.”
Mà Đường Thi ở một nơi khác, đang nằm trên giường, người thân qua đời hơn nữa lại thêm bệnh nặng, cả người cô giống như bị rút hết sức lực, sắc mặt tái nhợt dựa vào đầu giường, đang mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong mơ cô không ngừng chạy, phía sau Bạc Dạ đang đuổi theo, gương mặt đẹp trai của anh lúc này tựa như ác quỷ, như đang muốn giết chết cô: ” Đường Thi, nếu muốn lấy lại con của cô thì hãy qua đây chuộc tôi với tôi đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương