Bá Đạo Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Cũ
Chương 33: Chương Ngoại Truyện
“A… Haaa nha…nha á… Hàn… Ứa… Hàn Phong… Nhanh…nhanh thêm nữa á… Ứa… Mạnh thêm nữa… Hàn Phong… Thoải mái quá” Tô Cảnh Nguyệt rên lên rất to, làm cho Từ Hàn Phong càng thấy hưng phấn hơn mà hông anh ta cứ liên tục đẩy không ngừng,
"Theo như lời em muốn " được Tô Cảnh Nguyệt đồng ý, anh ta liền tăng nhịp mà đẩy thật nhanh,
“Vợ yêu à… Bên trong của em rất thoải mái, rất là sướng… Nguyệt Nguyệt… Tiểu nghiêm cũng đã hơn ba tuổi rồi, hay em sinh thêm cho anh một đứa nữa nha” Từ Hàn Phong cứ ra vào bên trong chật khít của Tô Cảnh Nguyệt không ngừng, anh liền kêu cúi xuống khẽ vào tai Tô Cảnh Nguyệt xin cô sinh cho anh ta thêm một đứa con,
"Hàn Phong…á aaah… Nhanh thêm nữa đi "
Tô Cảnh Nguyệt mặc dù đang làm tình với nhau nhưng cũng nghe được loáng thoáng lời từ Hàn Phong nói nhưng cô lại làm lơ lời anh ta nói,
"Vợ yêu à màu trả lời anh nào " Từ Hàn Phong để ý cô làm lơ lời mình, thì liền lúc này đột nhiên anh ta ngừng lại mà không động nữa,
“Chồng à… Sao anh lại ngừng… Anh mau động đi… Xin anh đấy bên trong cảm giác lạ lắm van xin anh mau động đi, Hàn Phong” Tô Cảnh Nguyệt bị anh ta chà xát bên trong trạm đến điểm nhạy cảm của cô khiến cô bên trong rất khó chịu, vậy mà anh ta đột nhiên ngừng lại khiến cô hốt hoảng mà cảm giác bên trong cô rất kì lạ mà ngứa ngáy vô cùng mà van xin anh ta,
“Vợ yêu à, em mau trả lời câu hỏi của anh, anh lập tức động ngay” anh ta lúc này đùa giỡn với cô, làm bộ sẽ không động nếu Tô Cảnh Nguyệt không trả lời anh,
“Không, em sẽ không sinh con nữa, thân hình em sẽ hư mất… Hàn Phong… Mau động đi anh” Tô Cảnh Nguyệt liền lắc đầu không đồng ý câu hỏi của anh,
“Bảo bối à, em đã sinh hai đứa con rồi, nhưng eo của em lại rất thong thả, em mau xem mình đi eo rất là đẹp, nhỏ hơn eo của những người phụ nữ chưa sinh con nữa đây này, không cần lo lắng cứ sinh thêm con cho anh đi nha bảo bối à” Từ Hàn Phong thấy lời cô nói rất là vô lý, rõ ràng eo thân hình eo cô rất là nhỏ, nhỏ đến những phụ nữ chưa sinh con điều ranh tỵ với cô, vậy mà cô lại sợ hư phọt chứ, anh lúc này cúi xuống liền hôn lên môi cô thật nhẹ mà thuyết phục,
"Hàn Phong được rồi, nghe theo lời anh mà, nên anh nhanh động đi nào "Tô Cảnh Nguyệt bên trong cảm giác khó chịu không nổi, liền gật đầu đồng ý lời anh,
"Được, bảo bối vậy mới ngoan chứ"Từ Hàn Phong nghe được cô đồng ý liền lập tức vui mừng mà đẩy nhấp thật mạnh,
"Á… Aaaa… Hàn Phong nhanh quá rồi, chậm lại chút đi… Á… Ưa… " Tô Cảnh Nguyệt vừa đồng ý lời của Từ Hàn Phong, thì anh ta đột ngột thúc đẩy thật mạnh, rất nhanh liền kêu anh ta giảm nhẹ lại,
"Nguyệt Nguyệt… Vợ yêu à… Anh thật chịu không được nữa bên trong em rất là chặt anh ra đây " Từ Hàn Phong đẩy thật mạnh càng đẩy bên trong cô, liền khít lại mà muốn bóp nghẹt cậu nhỏ cửa anh, liền đã khiến không chịu nổi mà đến cực hạn đã làm cho anh ta bắn vào bên trong cô,
“Aaaaah” Từ Hàn Phong ra bên trong cô liền cảm giác rất thoải mái. Thỏa mãn liền thở dài một tiếng, rồi nằm trên người cô,
"Nguyệt Nguyệt, em còn nhớ hai ngày nữa là ngày gì không " Từ Hàn Phong nằm trên người cô thoải mái, đột nhiên nhớ chuyện gì đó mà hỏi cô,
"Tất nhiên, là ngày kỷ niệm ngày cưới… Ọe… ọe " Tô Cảnh Nguyệt gật đầu tất nhiên nhớ là hai ngày nữa là ngày gì. lúc này chưa kịp nói hết liền cảm thấy cơn buồn nôn đến nên cô nhanh chóng lấy tay ôm lại miệng mình, mà đẩy Từ Hàn Phong đang trên người mình ra, mà không để ý tới eo mình đang rất đau liền liều mạng mà chạy vào nhà vệ sinh,
"Nguyệt Nguyệt, em có sao không em khó chịu chỗ nào sao, vợ à anh vào đó nha, Từ Hàn Phong bất ngờ khi nhìn bóng lưng của cô đột ngột mà chạy vào nhà vệ sinh như vậy, khiến anh lo lắng mà nhanh chóng ngồi dậy mà đi theo vào trong,
Từ Hàn Phong chưa kịp vào trong thì đã thấy Tô Cảnh Nguyệt mở cửa mà bước từ từ ra cùng với vẻ mặt mệt mỏi, anh ta liền lấy áo sơ mi của mình mặc vào cho cô,
lúc này Tô Cảnh Nguyệt mới dựa vào người anh mà mệt mỏi nói,"Không sao đâu, vì em mấy hôm nay cảm thấy rất khó chịu rồi, em nghi ngờ chắc là mình có thai rồi đó, vì có thai hai đứa lần nào em cũng đều bị như vậy cả, mai em sẽ đi khám "
“Cái gì thật không, thật là em có thai rồi không anh vui lắm, Không không mai anh sẽ đưa em đi khám nhé vợ” Từ Hàn Phong nghe cô nói vậy liền vui mừng đến háo hức, anh ta mừng rỡ đến nỗi nhẹ nhàng bế cô lên cười khẩy,
“Ấy Hàn Phong… Mau thả em xuống té bây giờ, cũng không chắc chắn lắm, thôi được rồi chúng ta mau đi ngủ thôi em mệt lắm, ngày mai còn phải đi khám thử xem” Tô Cảnh Nguyệt thấy biểu hiện anh ta hưng phấn như vậy mà cũng vui theo,
“Alo, có việc gì, không được hôm nay tôi có việc bận trong nhà, hãy kêu Tổng Giám Đốc giải quyết đi” Buổi sáng tốt lành trời rất đẹp cả hai đang ôm nhau ngủ hạnh phúc, thì đột nhiên điện thoại reo lên làm Từ Hàn Phong tỉnh giấc mà bắt máy với thái độ bực mình,
"Thưa ngài chuyện này rất quan trọng, Tổng Giám Đốc không thể giải quyết được ạ, mong ngài hãy sắp xếp thời gian mà đến ngay đi ạ " phía bên kia thư ký hối hả gấp gáp mà kêu cậu,
"Không được… " Từ Hàn Phong nhớ lại hôm nay phải đưa vợ đến bệnh viện khám thai nên, nên không muốn đến công ty mà bực mình quát,
"Hàn Phong, Chuyện quan trọng của công ty, anh hãy mau đi đi, em đi một mình là được rồi " Tô Cảnh Nguyệt đang ngủ thì nghe giọng nói lớn tiếng của Từ Hàn Phong nên cô mới tỉnh giấc, từ Hàn Phong lúc này cau mày định quát cô thư ký nhưng chưa kịp quát, thì Tô Cảnh Nguyệt từ phía sau ôm lấy anh mà nói,
“Không được, anh phải đưa em đi đến bệnh viện nữa” Từ Hàn Phong vẫn cố chấp đồi đưa cô đi cho bằng được,
"Hàn Phong anh nghe lời, em không sao đâu, vì cũng chưa biết là có phải mang thai hay không, nên là công ty quan trọng anh hãy mau đi đi " Tô Cảnh Nguyệt miệng tươi cười còn bảo anh ta cứ lo công việc ở công ty trước, còn cô đi một mình vẫn không sao dù sao cũng không chắc chắn là có mang thai hay không,
“Chồng à, nghe lời đi anh” Tô Cảnh Nguyệt thấy Từ Hàn Phong cứ nhìn cô bằng ánh mắt làm nũng thì thấy rất là đáng yêu, nhưng cũng phải thuyết phục anh ta đến công ty thôi việc quang trọng không thể bỏ qua được,
“Ưmmm” Từ Hàn Phong bị cô thuyết phục nên mới cúi đầu xuống hôn cô,
“Thôi được, nghe theo em vậy” anh ta hôn một cái nhẹ nhàng, sau đó không nỡ mà Tô Cảnh Nguyệt liền bị Từ Hàn Phong tiếp tục đè xuống mà hôn đấm đuối, nhưng Từ Hàn Phong lại không làm gì cả vì nếu lỡ Tô Cảnh Nguyệt có thai thật thì anh không nên làm,
“vậy anh đi nha, có gì thì gọi điện thoại cho anh nha, yêu em” Từ Hàn Phong và Tô Cảnh Nguyệt lúc này vệ sinh cá nhân xong xuôi, rồi cả hai xuống dưới lầu mà ăn sáng rồi cô sửa sang lại cà vạt cho Từ Hàn Phong, anh ta lúc này liền cúi đầu xuống hôn môi nhẹ cô một cái rồi mới chào tạm biệt cô,
"Nguyệt Nguyệt, em lại có thai rồi đó " phía bệnh viện lúc này Tô Cảnh Nguyệt lại đến nơi cho Cố Ngụy khám qua thử, lần này quả nhiên cô lại mang thai nữa rồi,
“Thật sao” Tô Cảnh Nguyệt nghe Cố Ngụy nói liền mừng rỡ mà mỉm cười nói,
“Là thật, không chỉ một mà là hai. anh kiểm tra cho em phát hiện hai tim thai, nên anh mới biết em đã mang thai sinh đôi rồi” Cố Ngụy lập tức nhìn cô rồi miệng mỉm cười nói với cô,
“Là sinh đôi sao, thật là sinh đôi sao” Tô Cảnh Nguyệt giật mình khi nghe được trong bụng mình là sinh đôi cô còn vui mừng hơn,
“Ừm cảm ơn anh, vậy em đi nha” Tô Cảnh Nguyệt ngồi vui thầm tươi cười, sau đó được một lúc mới cảm ơn Cố Ngụy xong liền cầm giấy kết quả kiểm tra rồi đứng lên, nhưng lúc này chưa kịp đứng lên thì Cố Ngụy đột nhiên nắm tay cô lại mà nói,
"Nguyệt Nguyệt, hôm nay người anh cảm giác thấy bất an lắm, không biết là có chuyện gì, em nhớ đi đường hãy cẩn thận, hay là anh đưa em về nhé " Thật sự từ lúc ở nhà sáng sớm khi tỉnh giấc, anh đã cảm thấy trong người rất bất an, nên lo lắng sẽ sảy ra chuyện gì, nên liền nhắc nhở Tô Cảnh Nguyệt,
“Không sao đâu mà, em đi một mình là được rồi, anh đừng lo lắng như thế chứ, hôm nay anh còn có ca phẫu thuật nữa mà, thôi em đi nha chào anh” Tô Cảnh Nguyệt liền từ chối anh vì không muốn làm phiền đến anh, liền nói lời chấn an tâm trạng của anh xong rồi bước đi ra ngoài, hôm nay cô không đi xe của mình mà đi bằng taxi,
"Rầm " Tô Cảnh Nguyệt cầm tờ giấy trên tay mà vui vẻ đi, cô băng qua đường mà không nhìn phía trước có xe tiến tới mà nhanh chóng cô đã bị chiếc xe đụng phải cô, Tô Cảnh Nguyệt đã bị xe tông nằm ở dưới đường,
"Bác sĩ Cố… Bác sĩ Cố… Có ca khẩn cấp mới từ bên ngoài vừa bị tai nạn giao thông ạ " cô ý ta chạy hối hả gấp gáp chạy vào phòng làm việc của bác sĩ Cố mà báo cáo tình hình,
“vậy thì cô mau đưa vào phòng cấp cứu ngay” Cố ngụy vội vàng mặc áo bác sĩ vào rồi mới chạy theo cùng cô y tá,
“Người bị tai nạn danh tính là ai” Cố ngụy vừa chạy vừa hỏi cô y tá,
“Thưa bác sĩ, là… Là.” cô y tá hoản loạn ấp úng nói lắp,
"Là ai mau nói " Cố ngụy có chút nghi ngờ với sự ấp úng của cô y tá,
"Chính là người nhà của bác sĩ, nhà thiết kế Tô Cảnh Nguyệt mới vừa tới đây khám đấy ạ " Cô y tá nghe anh ta hỏi lớn tiếng liền giật mình hoản loạn mà nói,
“Cái gì, mau nhanh lên, cô có xem tình trạng của em ấy không” Cố ngụy nghe đó là Tô Cảnh Nguyệt liền hoản hốt bắt ngờ, đúng là đều mình lo lắng từ sáng giờ nó đã sảy ra rồi,
“Dạ có xem qua, người mẹ không ổn chút nào, chạy máu rất nhiều nhưng cô đứa bé trong bụng lại không sao cả, đứa bé này rất khỏe mạnh thưa bác sĩ” Cô y tá liền nói ra hết tình trạng của Tô Cảnh Nguyệt, vì mỗi đầu cô y tá rất ngạc nhiên vì cô đã bị tông mạnh như thế sao thai nhi lại không bị gì,
“Mau cho vào để phẫu thuật gấp nhanh lẹ” Cố Ngụy liền hốt hoảng liền chân chạy thật nhanh để vào phòng phẫu thuật,
Bên phía chủ tịch trong công ty đột nhiên lúc này anh ta cảm thấy thấy rất bất an trong lòng cảm giác như bị ai đó xé ra vậy, đột nhiên đang yên lành tấm hình cưới bốn người gia đình cậu bị rớt xuống mà bể, làm cho Từ Hàn Phong hết hồn mà ngạc nhiên, anh ta liền cảm giác được có chuyện không lành rồi,
"Chủ Tịch… Chủ Tịch… Phu nhân, phu nhân ở bệnh viện đã bị tai nạn giao thông rồi ạ, Bà Tô gọi là ngài hãy mau đến bệnh viện xxx mau lên ạ " cô thứ ký vừa nãy vừa nghe được cuộc điện thoại ngay lập tức đột nhiên gấp gáp chạy vào báo chuyện nghiêm trọng cho Từ Hàn Phong biết,
"Cái gì " Từ Hàn Phong nghe cô thư ký nói vậy liền hốt hoảng kinh sợ, mà hoản loạn nhanh chóng co ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh mà đến bệnh viện,
Từ Hàn Phong hốt hoảng vừa chạy trên đường tất cả những thứ anh đều không quan tâm đến gì cả, trong đầu chỉ nghĩ đến sự an nguy của cô và không ngừng cầu trời khấn Phật cho hai mẹ con bình an vô sự, vừa chạy xe anh vừa rơi nước mắt, không lâu sau đó thì tới nơi đã thấy mẹ của Tô Cảnh Nguyệt và chú quản gia, anh liền ngồi khụy xuống trước mặt mẹ Tô mà hỏi, "Mẹ… Mẹ, vợ con… Vợ con sao rồi có ngụy kịch không ạ "
"Mẹ cũng chưa biết, A Nguyệt vẫn đang phẫu thuật ở trong đó, lúc mẹ nghe A Nguyệt bị tai nạn mẹ rất là sốc con à, A Nguyệt mà có chuyện gì chắc mẹ sống không nổi nữa " Mẹ Tô Cảnh Nguyệt nhìn thấy anh đến bà ngay lập tức vừa nói vừa khóc rất thảm, bà thật rất đau lòng khi nhìn thấy con gái gặp chuyện như vậy,
Cuộc phẫu thuật diễn ra rất lâu kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ, tất cả mọi người nôn nóng chờ đợi, mẹ Tô cứ ngồi mà khóc mãi, còn phía ba mẹ Từ Hàn Phong nghe được, cũng liền lập tức cùng ba Tô bỏ hết công việc mà bay về gấp, còn Từ Hàn Phong thì ngồi tự trách bản thân mình, sao lúc sáng nay không cố chấp thêm một chút nữa để đưa cô đi thì Tô Cảnh Nguyệt sẽ không sảy ra chuyện này,
“A Ngụy, Nguyệt Nguyệt sao rồi con, nó có sao không con” mọi người đang lo lắng chờ đợi thì cửa, của phòng phẫu thuật mở ra và Cố Ngụy bước ra, và mọi người lập tức chạy tới, mẹ của Chiến liền hỏi cậu,
"Cố Ngụy, cậu mau nói đi, Nguyệt Nguyệt em ấy sao rồi " tiếp đó thì tới Từ Hàn Phong gấp gáp lo lắng hồi hộp hỏi Cố Ngụy,
"Cuộc phẫu thuật thành công, cái thai trong bụng không sao hết, mọi người đừng lo lắng, nhưng… " Cố Ngụy nhìn mọi người liền nghiêm túc mà giải thích,
"Nhưng Chuyện gì, con đừng ấp úng nữa mẹ sợ lắm " mẹ Tô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe Cố Ngụy nói nhưng một cái, làm bà đứng hình sợ hãi
"Cậu đừng có nhưng nhị nữa mau nói đi " Từ Hàn Phong trong lòng đang lo lắng mà liền nóng giận quát lớn,
"Mẹ người trước hết hãy bình tĩnh, Chúng ta chỉ còn chờ em ấy tĩnh dậy mới được " Cố Ngụy thấy mẹ Tô muốn xỉu lập tức trấn an bà,
“Cố Ngụy lúc nãy anh nói, Nguyệt Nguyệt mang thai có phải không, chuyện này là thật sao” Từ Hàn Phong lúc này lòng rối bời lập tức nhớ lại lời vừa nãy Cố Ngụy có nói Tô Cảnh Nguyệt đang mang thai, thì lòng anh vẫn không thấy vui chút nào, hiện tại anh chỉ muốn vợ của anh hãy tỉnh lại mà thôi,
“đúng vậy, không chỉ là một mà là hai đứa” Cố Ngụy mặt nghiêm túc mà nói,
"Bây giờ một đứa hay bao nhiêu đứa tôi không cần quan tâm, tôi chỉ cần Nguyệt Nguyệt vợ của tôi mà thôi " Từ Hàn Phong nghe vậy sắc mặt không thay đổi, vì anh không quan tâm bất cứ thứ gì, bây giờ anh chỉ cần Tô Cảnh Nguyệt mà thôi,
“Phẫu thật đã xong. Mọi người chỉ cần đợi đưa em ấy tới phòng bệnh” Cố Ngụy nghe anh ta nói vậy cảm thấy thật ngạc nhiên, vì anh nói ra những lời đó làm cho Cố Ngụy thật bất ngờ,
Người đã được chuyển vào phòng VIP của bệnh viện tất cả mọi người đang tâm trạng lo lắng, thì phía bên kia giường Từ Hàn Phong nắm chặt lấy tay cô mà lo lắng,
“Nguyệt Nguyệt, em mau tỉnh lại đi, vì con chúng ta em mau tỉnh Lại đi, nếu em không tỉnh lại thì cả đời này anh cũng không tha thứ cho mình đâu. Anh van xin em mau tỉnh lại đi, kỷ niệm kết hôn của chúng ta cũng sắp đến rồi, anh muốn cho em một bất ngờ thật lớn, em mau tỉnh lại đi vợ à anh yêu em rất nhiều rất yêu em” Từ Hàn Phong vừa nắm chặt lấy tay cô vừa khóc nức nở van xin cô hãy tỉnh lại, cứ thế mà đã một ngày trôi qua, Từ Hàn Phong cứ cầu xin tổ tiên mình rồi lại van Tô Cảnh Nguyệt tỉnh lại, anh nói rất là nhiều nói tới không ngừng nghỉ,
"Hàn… Hàn Phong… Anh im đi cho em… Anh ồn ào quá đi " Từ Hàn Phong ôm tay anh mà nói rất nhiều, thì lúc này đột nhiên có một bàn tay sờ mặt anh mà mắng,
"Nguyệt Nguyệt, em tỉnh rồi sao… Cố Ngụy Cố Ngụy… Mọi người Nguyệt Nguyệt em ấy tỉnh lại rồi " Từ Hàn Phong thấy cô đã tỉnh liền bất ngờ vui mừng, anh cứ thế mà chạy thật nhanh ra ngoài kêu Cố Ngụy và mọi người, thì lúc này đã thấy Cố Ngụy đang đi ở thành lang bệnh viện,
“Trong bệnh viện, anh đừng ồn ào chứ em ấy có bị nguy kịch gì đâu” Cố Ngụy từ đầu đã đứng ở thành lang sẵn, vì vốn dĩ anh đang đợi Tô Cảnh Nguyệt hết thuốc mê mà tỉnh lại,
“Cố Ngụy, Chuyện này là sao hả con” Mẹ Tô kinh ngạc không biết chuyện gì đang xảy ra mà hỏi lại Cố Ngụy,
“em ấy chỉ mất máu nhiều thôi chỉ cần phẫu thuật, thì đợi thuốc mê hết rồi em ấy sẽ tỉnh lại thôi” Tô Cảnh Nguyệt vốn dĩ chỉ bị thương, chỉ là mất máu nhiều thôi, không có nguy kịch đến tính mạng, anh ta chỉ thừa lúc cơ hội này mà thử lòng Từ Hàn Phong thôi,
“Anh… Sao anh lại làm vậy sao. Sao lại đùa giỡn lúc này, anh có biết tôi lo lắng đau khổ muốn chết không, anh giỡn vậy vui lắm sao” Từ Hàn Phong biết mình bị Cố Ngụy lừa mình, anh liền đi tới mà nắm cổ áo của Cố Ngụy mà quát lớn,
"Lúc đầu tôi có nói là chỉ cần đợi em ấy tỉnh lại thôi sao, sao anh lại trách tôi chứ " Cố Ngụy đắc ý nói,
"Anh… " Từ Hàn Phong tức giận mà nghiến răng muốn đánh anh,
"Cố Ngụy con… Con làm mẹ sợ muốn chết, cái thằng nhóc này " mẹ Tô liền thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời này, sau đó bà liền mắng anh,
"Hàn Phong, anh mau bỏ cố Ngụy ra đi " Tô Cảnh Nguyệt lúc này giọng nói có chút mệt mỏi, liền kêu Từ Hàn Phong buông Cố Ngụy ra,
“Vợ à em không sao chứ có đau ở đâu không nói anh Nghe đi” Từ Hàn Phong nghe tiếng cô, anh ta liền buông Cố Ngụy ra mà nhanh chóng tiến đến gần cô mà tay chạm nhẹ lên tóc cô cùng với gương mặt cưng chiều mà hỏi,
"Em không sao, mà trong lúc em bất tỉnh có nghe được ai đó van xin em tỉnh lại, cái gì mà cho em một bất ngờ lớn, rồi cái gì yêu em rất nhiều " Tô Cảnh Nguyệt thấy anh lo lắng cho mình liền muốn chọc ghẹo anh,
"Nguyệt Nguyệt, giờ này em còn chọc anh, em biết anh lo cho em lắm không, đúng là sau này về nhà anh không tha cho em đâu, em chết chắc rồi "Từ Hàn Phong thẹn quá hóa giận mà mắng cô vì sao lúc này còn giỡn được, không biết anh lo lắng cho cô biết dường nào, thật sự tức chết mà, nếu mà Tô Cảnh Nguyệt đã có thể còn giỡn được với anh, thì anh cảm thấy mừng vô cùng, trong lòng anh mới thở phào nhẹ nhõm trong người,
“Ấy không được, A Nguyệt đang mang thai không thế làm chuyện đó được” Cố Ngụy liền giải cứu cho Tô Cảnh Nguyệt,
“À quên mất con của em, Cố Ngụy…” Tô Cảnh Nguyệt lúc này mới nhớ lại còn cái thai thì liền nhìn lên mà hỏi anh,
“Không sao, cái thai rất khỏe nó nhờ em che chở nên mới may mắn an toàn” Cố Ngụy liền giải thích cho cô, cái thai vẫn an toàn và rất khỏe mạnh,
Tô Cảnh Nguyệt nghe vậy cũng đã nhẹ người, cô nhìn Từ Hàn Phong nhẹ nhàng cười với anh một cái rồi nói "Từ Hàn Phong em đã không sao rồi "
Cuối cùng Tô Cảnh Nguyệt cũng đã xuất viện mà về nhà, cho tới mấy tháng sau cuối cùng cũng tới ngày Tô Cảnh Nguyệt sinh con, lần này cô được Từ Hàn Phong đưa đi, bên trong phòng sinh Tô Cảnh Nguyệt la hét rất đau đớn, vì cô lần này sinh đôi nên rất khó khăn, những người bên ngoài ngồi đợi rất sốt ruột, mà đứng ngồi không yên, cuối cùng Tô Cảnh Nguyệt cũng đã sinh con xong, là sinh đôi một trai một gái rất đáng yêu, con trai đặt tên, Từ Hàn niệm và con gái đặt tên Từ Hạ Na, cả hai đứa bé đều rất giống Tô Cảnh Nguyệt và Từ Hàn Phong,
"Theo như lời em muốn " được Tô Cảnh Nguyệt đồng ý, anh ta liền tăng nhịp mà đẩy thật nhanh,
“Vợ yêu à… Bên trong của em rất thoải mái, rất là sướng… Nguyệt Nguyệt… Tiểu nghiêm cũng đã hơn ba tuổi rồi, hay em sinh thêm cho anh một đứa nữa nha” Từ Hàn Phong cứ ra vào bên trong chật khít của Tô Cảnh Nguyệt không ngừng, anh liền kêu cúi xuống khẽ vào tai Tô Cảnh Nguyệt xin cô sinh cho anh ta thêm một đứa con,
"Hàn Phong…á aaah… Nhanh thêm nữa đi "
Tô Cảnh Nguyệt mặc dù đang làm tình với nhau nhưng cũng nghe được loáng thoáng lời từ Hàn Phong nói nhưng cô lại làm lơ lời anh ta nói,
"Vợ yêu à màu trả lời anh nào " Từ Hàn Phong để ý cô làm lơ lời mình, thì liền lúc này đột nhiên anh ta ngừng lại mà không động nữa,
“Chồng à… Sao anh lại ngừng… Anh mau động đi… Xin anh đấy bên trong cảm giác lạ lắm van xin anh mau động đi, Hàn Phong” Tô Cảnh Nguyệt bị anh ta chà xát bên trong trạm đến điểm nhạy cảm của cô khiến cô bên trong rất khó chịu, vậy mà anh ta đột nhiên ngừng lại khiến cô hốt hoảng mà cảm giác bên trong cô rất kì lạ mà ngứa ngáy vô cùng mà van xin anh ta,
“Vợ yêu à, em mau trả lời câu hỏi của anh, anh lập tức động ngay” anh ta lúc này đùa giỡn với cô, làm bộ sẽ không động nếu Tô Cảnh Nguyệt không trả lời anh,
“Không, em sẽ không sinh con nữa, thân hình em sẽ hư mất… Hàn Phong… Mau động đi anh” Tô Cảnh Nguyệt liền lắc đầu không đồng ý câu hỏi của anh,
“Bảo bối à, em đã sinh hai đứa con rồi, nhưng eo của em lại rất thong thả, em mau xem mình đi eo rất là đẹp, nhỏ hơn eo của những người phụ nữ chưa sinh con nữa đây này, không cần lo lắng cứ sinh thêm con cho anh đi nha bảo bối à” Từ Hàn Phong thấy lời cô nói rất là vô lý, rõ ràng eo thân hình eo cô rất là nhỏ, nhỏ đến những phụ nữ chưa sinh con điều ranh tỵ với cô, vậy mà cô lại sợ hư phọt chứ, anh lúc này cúi xuống liền hôn lên môi cô thật nhẹ mà thuyết phục,
"Hàn Phong được rồi, nghe theo lời anh mà, nên anh nhanh động đi nào "Tô Cảnh Nguyệt bên trong cảm giác khó chịu không nổi, liền gật đầu đồng ý lời anh,
"Được, bảo bối vậy mới ngoan chứ"Từ Hàn Phong nghe được cô đồng ý liền lập tức vui mừng mà đẩy nhấp thật mạnh,
"Á… Aaaa… Hàn Phong nhanh quá rồi, chậm lại chút đi… Á… Ưa… " Tô Cảnh Nguyệt vừa đồng ý lời của Từ Hàn Phong, thì anh ta đột ngột thúc đẩy thật mạnh, rất nhanh liền kêu anh ta giảm nhẹ lại,
"Nguyệt Nguyệt… Vợ yêu à… Anh thật chịu không được nữa bên trong em rất là chặt anh ra đây " Từ Hàn Phong đẩy thật mạnh càng đẩy bên trong cô, liền khít lại mà muốn bóp nghẹt cậu nhỏ cửa anh, liền đã khiến không chịu nổi mà đến cực hạn đã làm cho anh ta bắn vào bên trong cô,
“Aaaaah” Từ Hàn Phong ra bên trong cô liền cảm giác rất thoải mái. Thỏa mãn liền thở dài một tiếng, rồi nằm trên người cô,
"Nguyệt Nguyệt, em còn nhớ hai ngày nữa là ngày gì không " Từ Hàn Phong nằm trên người cô thoải mái, đột nhiên nhớ chuyện gì đó mà hỏi cô,
"Tất nhiên, là ngày kỷ niệm ngày cưới… Ọe… ọe " Tô Cảnh Nguyệt gật đầu tất nhiên nhớ là hai ngày nữa là ngày gì. lúc này chưa kịp nói hết liền cảm thấy cơn buồn nôn đến nên cô nhanh chóng lấy tay ôm lại miệng mình, mà đẩy Từ Hàn Phong đang trên người mình ra, mà không để ý tới eo mình đang rất đau liền liều mạng mà chạy vào nhà vệ sinh,
"Nguyệt Nguyệt, em có sao không em khó chịu chỗ nào sao, vợ à anh vào đó nha, Từ Hàn Phong bất ngờ khi nhìn bóng lưng của cô đột ngột mà chạy vào nhà vệ sinh như vậy, khiến anh lo lắng mà nhanh chóng ngồi dậy mà đi theo vào trong,
Từ Hàn Phong chưa kịp vào trong thì đã thấy Tô Cảnh Nguyệt mở cửa mà bước từ từ ra cùng với vẻ mặt mệt mỏi, anh ta liền lấy áo sơ mi của mình mặc vào cho cô,
lúc này Tô Cảnh Nguyệt mới dựa vào người anh mà mệt mỏi nói,"Không sao đâu, vì em mấy hôm nay cảm thấy rất khó chịu rồi, em nghi ngờ chắc là mình có thai rồi đó, vì có thai hai đứa lần nào em cũng đều bị như vậy cả, mai em sẽ đi khám "
“Cái gì thật không, thật là em có thai rồi không anh vui lắm, Không không mai anh sẽ đưa em đi khám nhé vợ” Từ Hàn Phong nghe cô nói vậy liền vui mừng đến háo hức, anh ta mừng rỡ đến nỗi nhẹ nhàng bế cô lên cười khẩy,
“Ấy Hàn Phong… Mau thả em xuống té bây giờ, cũng không chắc chắn lắm, thôi được rồi chúng ta mau đi ngủ thôi em mệt lắm, ngày mai còn phải đi khám thử xem” Tô Cảnh Nguyệt thấy biểu hiện anh ta hưng phấn như vậy mà cũng vui theo,
“Alo, có việc gì, không được hôm nay tôi có việc bận trong nhà, hãy kêu Tổng Giám Đốc giải quyết đi” Buổi sáng tốt lành trời rất đẹp cả hai đang ôm nhau ngủ hạnh phúc, thì đột nhiên điện thoại reo lên làm Từ Hàn Phong tỉnh giấc mà bắt máy với thái độ bực mình,
"Thưa ngài chuyện này rất quan trọng, Tổng Giám Đốc không thể giải quyết được ạ, mong ngài hãy sắp xếp thời gian mà đến ngay đi ạ " phía bên kia thư ký hối hả gấp gáp mà kêu cậu,
"Không được… " Từ Hàn Phong nhớ lại hôm nay phải đưa vợ đến bệnh viện khám thai nên, nên không muốn đến công ty mà bực mình quát,
"Hàn Phong, Chuyện quan trọng của công ty, anh hãy mau đi đi, em đi một mình là được rồi " Tô Cảnh Nguyệt đang ngủ thì nghe giọng nói lớn tiếng của Từ Hàn Phong nên cô mới tỉnh giấc, từ Hàn Phong lúc này cau mày định quát cô thư ký nhưng chưa kịp quát, thì Tô Cảnh Nguyệt từ phía sau ôm lấy anh mà nói,
“Không được, anh phải đưa em đi đến bệnh viện nữa” Từ Hàn Phong vẫn cố chấp đồi đưa cô đi cho bằng được,
"Hàn Phong anh nghe lời, em không sao đâu, vì cũng chưa biết là có phải mang thai hay không, nên là công ty quan trọng anh hãy mau đi đi " Tô Cảnh Nguyệt miệng tươi cười còn bảo anh ta cứ lo công việc ở công ty trước, còn cô đi một mình vẫn không sao dù sao cũng không chắc chắn là có mang thai hay không,
“Chồng à, nghe lời đi anh” Tô Cảnh Nguyệt thấy Từ Hàn Phong cứ nhìn cô bằng ánh mắt làm nũng thì thấy rất là đáng yêu, nhưng cũng phải thuyết phục anh ta đến công ty thôi việc quang trọng không thể bỏ qua được,
“Ưmmm” Từ Hàn Phong bị cô thuyết phục nên mới cúi đầu xuống hôn cô,
“Thôi được, nghe theo em vậy” anh ta hôn một cái nhẹ nhàng, sau đó không nỡ mà Tô Cảnh Nguyệt liền bị Từ Hàn Phong tiếp tục đè xuống mà hôn đấm đuối, nhưng Từ Hàn Phong lại không làm gì cả vì nếu lỡ Tô Cảnh Nguyệt có thai thật thì anh không nên làm,
“vậy anh đi nha, có gì thì gọi điện thoại cho anh nha, yêu em” Từ Hàn Phong và Tô Cảnh Nguyệt lúc này vệ sinh cá nhân xong xuôi, rồi cả hai xuống dưới lầu mà ăn sáng rồi cô sửa sang lại cà vạt cho Từ Hàn Phong, anh ta lúc này liền cúi đầu xuống hôn môi nhẹ cô một cái rồi mới chào tạm biệt cô,
"Nguyệt Nguyệt, em lại có thai rồi đó " phía bệnh viện lúc này Tô Cảnh Nguyệt lại đến nơi cho Cố Ngụy khám qua thử, lần này quả nhiên cô lại mang thai nữa rồi,
“Thật sao” Tô Cảnh Nguyệt nghe Cố Ngụy nói liền mừng rỡ mà mỉm cười nói,
“Là thật, không chỉ một mà là hai. anh kiểm tra cho em phát hiện hai tim thai, nên anh mới biết em đã mang thai sinh đôi rồi” Cố Ngụy lập tức nhìn cô rồi miệng mỉm cười nói với cô,
“Là sinh đôi sao, thật là sinh đôi sao” Tô Cảnh Nguyệt giật mình khi nghe được trong bụng mình là sinh đôi cô còn vui mừng hơn,
“Ừm cảm ơn anh, vậy em đi nha” Tô Cảnh Nguyệt ngồi vui thầm tươi cười, sau đó được một lúc mới cảm ơn Cố Ngụy xong liền cầm giấy kết quả kiểm tra rồi đứng lên, nhưng lúc này chưa kịp đứng lên thì Cố Ngụy đột nhiên nắm tay cô lại mà nói,
"Nguyệt Nguyệt, hôm nay người anh cảm giác thấy bất an lắm, không biết là có chuyện gì, em nhớ đi đường hãy cẩn thận, hay là anh đưa em về nhé " Thật sự từ lúc ở nhà sáng sớm khi tỉnh giấc, anh đã cảm thấy trong người rất bất an, nên lo lắng sẽ sảy ra chuyện gì, nên liền nhắc nhở Tô Cảnh Nguyệt,
“Không sao đâu mà, em đi một mình là được rồi, anh đừng lo lắng như thế chứ, hôm nay anh còn có ca phẫu thuật nữa mà, thôi em đi nha chào anh” Tô Cảnh Nguyệt liền từ chối anh vì không muốn làm phiền đến anh, liền nói lời chấn an tâm trạng của anh xong rồi bước đi ra ngoài, hôm nay cô không đi xe của mình mà đi bằng taxi,
"Rầm " Tô Cảnh Nguyệt cầm tờ giấy trên tay mà vui vẻ đi, cô băng qua đường mà không nhìn phía trước có xe tiến tới mà nhanh chóng cô đã bị chiếc xe đụng phải cô, Tô Cảnh Nguyệt đã bị xe tông nằm ở dưới đường,
"Bác sĩ Cố… Bác sĩ Cố… Có ca khẩn cấp mới từ bên ngoài vừa bị tai nạn giao thông ạ " cô ý ta chạy hối hả gấp gáp chạy vào phòng làm việc của bác sĩ Cố mà báo cáo tình hình,
“vậy thì cô mau đưa vào phòng cấp cứu ngay” Cố ngụy vội vàng mặc áo bác sĩ vào rồi mới chạy theo cùng cô y tá,
“Người bị tai nạn danh tính là ai” Cố ngụy vừa chạy vừa hỏi cô y tá,
“Thưa bác sĩ, là… Là.” cô y tá hoản loạn ấp úng nói lắp,
"Là ai mau nói " Cố ngụy có chút nghi ngờ với sự ấp úng của cô y tá,
"Chính là người nhà của bác sĩ, nhà thiết kế Tô Cảnh Nguyệt mới vừa tới đây khám đấy ạ " Cô y tá nghe anh ta hỏi lớn tiếng liền giật mình hoản loạn mà nói,
“Cái gì, mau nhanh lên, cô có xem tình trạng của em ấy không” Cố ngụy nghe đó là Tô Cảnh Nguyệt liền hoản hốt bắt ngờ, đúng là đều mình lo lắng từ sáng giờ nó đã sảy ra rồi,
“Dạ có xem qua, người mẹ không ổn chút nào, chạy máu rất nhiều nhưng cô đứa bé trong bụng lại không sao cả, đứa bé này rất khỏe mạnh thưa bác sĩ” Cô y tá liền nói ra hết tình trạng của Tô Cảnh Nguyệt, vì mỗi đầu cô y tá rất ngạc nhiên vì cô đã bị tông mạnh như thế sao thai nhi lại không bị gì,
“Mau cho vào để phẫu thuật gấp nhanh lẹ” Cố Ngụy liền hốt hoảng liền chân chạy thật nhanh để vào phòng phẫu thuật,
Bên phía chủ tịch trong công ty đột nhiên lúc này anh ta cảm thấy thấy rất bất an trong lòng cảm giác như bị ai đó xé ra vậy, đột nhiên đang yên lành tấm hình cưới bốn người gia đình cậu bị rớt xuống mà bể, làm cho Từ Hàn Phong hết hồn mà ngạc nhiên, anh ta liền cảm giác được có chuyện không lành rồi,
"Chủ Tịch… Chủ Tịch… Phu nhân, phu nhân ở bệnh viện đã bị tai nạn giao thông rồi ạ, Bà Tô gọi là ngài hãy mau đến bệnh viện xxx mau lên ạ " cô thứ ký vừa nãy vừa nghe được cuộc điện thoại ngay lập tức đột nhiên gấp gáp chạy vào báo chuyện nghiêm trọng cho Từ Hàn Phong biết,
"Cái gì " Từ Hàn Phong nghe cô thư ký nói vậy liền hốt hoảng kinh sợ, mà hoản loạn nhanh chóng co ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh mà đến bệnh viện,
Từ Hàn Phong hốt hoảng vừa chạy trên đường tất cả những thứ anh đều không quan tâm đến gì cả, trong đầu chỉ nghĩ đến sự an nguy của cô và không ngừng cầu trời khấn Phật cho hai mẹ con bình an vô sự, vừa chạy xe anh vừa rơi nước mắt, không lâu sau đó thì tới nơi đã thấy mẹ của Tô Cảnh Nguyệt và chú quản gia, anh liền ngồi khụy xuống trước mặt mẹ Tô mà hỏi, "Mẹ… Mẹ, vợ con… Vợ con sao rồi có ngụy kịch không ạ "
"Mẹ cũng chưa biết, A Nguyệt vẫn đang phẫu thuật ở trong đó, lúc mẹ nghe A Nguyệt bị tai nạn mẹ rất là sốc con à, A Nguyệt mà có chuyện gì chắc mẹ sống không nổi nữa " Mẹ Tô Cảnh Nguyệt nhìn thấy anh đến bà ngay lập tức vừa nói vừa khóc rất thảm, bà thật rất đau lòng khi nhìn thấy con gái gặp chuyện như vậy,
Cuộc phẫu thuật diễn ra rất lâu kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ, tất cả mọi người nôn nóng chờ đợi, mẹ Tô cứ ngồi mà khóc mãi, còn phía ba mẹ Từ Hàn Phong nghe được, cũng liền lập tức cùng ba Tô bỏ hết công việc mà bay về gấp, còn Từ Hàn Phong thì ngồi tự trách bản thân mình, sao lúc sáng nay không cố chấp thêm một chút nữa để đưa cô đi thì Tô Cảnh Nguyệt sẽ không sảy ra chuyện này,
“A Ngụy, Nguyệt Nguyệt sao rồi con, nó có sao không con” mọi người đang lo lắng chờ đợi thì cửa, của phòng phẫu thuật mở ra và Cố Ngụy bước ra, và mọi người lập tức chạy tới, mẹ của Chiến liền hỏi cậu,
"Cố Ngụy, cậu mau nói đi, Nguyệt Nguyệt em ấy sao rồi " tiếp đó thì tới Từ Hàn Phong gấp gáp lo lắng hồi hộp hỏi Cố Ngụy,
"Cuộc phẫu thuật thành công, cái thai trong bụng không sao hết, mọi người đừng lo lắng, nhưng… " Cố Ngụy nhìn mọi người liền nghiêm túc mà giải thích,
"Nhưng Chuyện gì, con đừng ấp úng nữa mẹ sợ lắm " mẹ Tô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe Cố Ngụy nói nhưng một cái, làm bà đứng hình sợ hãi
"Cậu đừng có nhưng nhị nữa mau nói đi " Từ Hàn Phong trong lòng đang lo lắng mà liền nóng giận quát lớn,
"Mẹ người trước hết hãy bình tĩnh, Chúng ta chỉ còn chờ em ấy tĩnh dậy mới được " Cố Ngụy thấy mẹ Tô muốn xỉu lập tức trấn an bà,
“Cố Ngụy lúc nãy anh nói, Nguyệt Nguyệt mang thai có phải không, chuyện này là thật sao” Từ Hàn Phong lúc này lòng rối bời lập tức nhớ lại lời vừa nãy Cố Ngụy có nói Tô Cảnh Nguyệt đang mang thai, thì lòng anh vẫn không thấy vui chút nào, hiện tại anh chỉ muốn vợ của anh hãy tỉnh lại mà thôi,
“đúng vậy, không chỉ là một mà là hai đứa” Cố Ngụy mặt nghiêm túc mà nói,
"Bây giờ một đứa hay bao nhiêu đứa tôi không cần quan tâm, tôi chỉ cần Nguyệt Nguyệt vợ của tôi mà thôi " Từ Hàn Phong nghe vậy sắc mặt không thay đổi, vì anh không quan tâm bất cứ thứ gì, bây giờ anh chỉ cần Tô Cảnh Nguyệt mà thôi,
“Phẫu thật đã xong. Mọi người chỉ cần đợi đưa em ấy tới phòng bệnh” Cố Ngụy nghe anh ta nói vậy cảm thấy thật ngạc nhiên, vì anh nói ra những lời đó làm cho Cố Ngụy thật bất ngờ,
Người đã được chuyển vào phòng VIP của bệnh viện tất cả mọi người đang tâm trạng lo lắng, thì phía bên kia giường Từ Hàn Phong nắm chặt lấy tay cô mà lo lắng,
“Nguyệt Nguyệt, em mau tỉnh lại đi, vì con chúng ta em mau tỉnh Lại đi, nếu em không tỉnh lại thì cả đời này anh cũng không tha thứ cho mình đâu. Anh van xin em mau tỉnh lại đi, kỷ niệm kết hôn của chúng ta cũng sắp đến rồi, anh muốn cho em một bất ngờ thật lớn, em mau tỉnh lại đi vợ à anh yêu em rất nhiều rất yêu em” Từ Hàn Phong vừa nắm chặt lấy tay cô vừa khóc nức nở van xin cô hãy tỉnh lại, cứ thế mà đã một ngày trôi qua, Từ Hàn Phong cứ cầu xin tổ tiên mình rồi lại van Tô Cảnh Nguyệt tỉnh lại, anh nói rất là nhiều nói tới không ngừng nghỉ,
"Hàn… Hàn Phong… Anh im đi cho em… Anh ồn ào quá đi " Từ Hàn Phong ôm tay anh mà nói rất nhiều, thì lúc này đột nhiên có một bàn tay sờ mặt anh mà mắng,
"Nguyệt Nguyệt, em tỉnh rồi sao… Cố Ngụy Cố Ngụy… Mọi người Nguyệt Nguyệt em ấy tỉnh lại rồi " Từ Hàn Phong thấy cô đã tỉnh liền bất ngờ vui mừng, anh cứ thế mà chạy thật nhanh ra ngoài kêu Cố Ngụy và mọi người, thì lúc này đã thấy Cố Ngụy đang đi ở thành lang bệnh viện,
“Trong bệnh viện, anh đừng ồn ào chứ em ấy có bị nguy kịch gì đâu” Cố Ngụy từ đầu đã đứng ở thành lang sẵn, vì vốn dĩ anh đang đợi Tô Cảnh Nguyệt hết thuốc mê mà tỉnh lại,
“Cố Ngụy, Chuyện này là sao hả con” Mẹ Tô kinh ngạc không biết chuyện gì đang xảy ra mà hỏi lại Cố Ngụy,
“em ấy chỉ mất máu nhiều thôi chỉ cần phẫu thuật, thì đợi thuốc mê hết rồi em ấy sẽ tỉnh lại thôi” Tô Cảnh Nguyệt vốn dĩ chỉ bị thương, chỉ là mất máu nhiều thôi, không có nguy kịch đến tính mạng, anh ta chỉ thừa lúc cơ hội này mà thử lòng Từ Hàn Phong thôi,
“Anh… Sao anh lại làm vậy sao. Sao lại đùa giỡn lúc này, anh có biết tôi lo lắng đau khổ muốn chết không, anh giỡn vậy vui lắm sao” Từ Hàn Phong biết mình bị Cố Ngụy lừa mình, anh liền đi tới mà nắm cổ áo của Cố Ngụy mà quát lớn,
"Lúc đầu tôi có nói là chỉ cần đợi em ấy tỉnh lại thôi sao, sao anh lại trách tôi chứ " Cố Ngụy đắc ý nói,
"Anh… " Từ Hàn Phong tức giận mà nghiến răng muốn đánh anh,
"Cố Ngụy con… Con làm mẹ sợ muốn chết, cái thằng nhóc này " mẹ Tô liền thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời này, sau đó bà liền mắng anh,
"Hàn Phong, anh mau bỏ cố Ngụy ra đi " Tô Cảnh Nguyệt lúc này giọng nói có chút mệt mỏi, liền kêu Từ Hàn Phong buông Cố Ngụy ra,
“Vợ à em không sao chứ có đau ở đâu không nói anh Nghe đi” Từ Hàn Phong nghe tiếng cô, anh ta liền buông Cố Ngụy ra mà nhanh chóng tiến đến gần cô mà tay chạm nhẹ lên tóc cô cùng với gương mặt cưng chiều mà hỏi,
"Em không sao, mà trong lúc em bất tỉnh có nghe được ai đó van xin em tỉnh lại, cái gì mà cho em một bất ngờ lớn, rồi cái gì yêu em rất nhiều " Tô Cảnh Nguyệt thấy anh lo lắng cho mình liền muốn chọc ghẹo anh,
"Nguyệt Nguyệt, giờ này em còn chọc anh, em biết anh lo cho em lắm không, đúng là sau này về nhà anh không tha cho em đâu, em chết chắc rồi "Từ Hàn Phong thẹn quá hóa giận mà mắng cô vì sao lúc này còn giỡn được, không biết anh lo lắng cho cô biết dường nào, thật sự tức chết mà, nếu mà Tô Cảnh Nguyệt đã có thể còn giỡn được với anh, thì anh cảm thấy mừng vô cùng, trong lòng anh mới thở phào nhẹ nhõm trong người,
“Ấy không được, A Nguyệt đang mang thai không thế làm chuyện đó được” Cố Ngụy liền giải cứu cho Tô Cảnh Nguyệt,
“À quên mất con của em, Cố Ngụy…” Tô Cảnh Nguyệt lúc này mới nhớ lại còn cái thai thì liền nhìn lên mà hỏi anh,
“Không sao, cái thai rất khỏe nó nhờ em che chở nên mới may mắn an toàn” Cố Ngụy liền giải thích cho cô, cái thai vẫn an toàn và rất khỏe mạnh,
Tô Cảnh Nguyệt nghe vậy cũng đã nhẹ người, cô nhìn Từ Hàn Phong nhẹ nhàng cười với anh một cái rồi nói "Từ Hàn Phong em đã không sao rồi "
Cuối cùng Tô Cảnh Nguyệt cũng đã xuất viện mà về nhà, cho tới mấy tháng sau cuối cùng cũng tới ngày Tô Cảnh Nguyệt sinh con, lần này cô được Từ Hàn Phong đưa đi, bên trong phòng sinh Tô Cảnh Nguyệt la hét rất đau đớn, vì cô lần này sinh đôi nên rất khó khăn, những người bên ngoài ngồi đợi rất sốt ruột, mà đứng ngồi không yên, cuối cùng Tô Cảnh Nguyệt cũng đã sinh con xong, là sinh đôi một trai một gái rất đáng yêu, con trai đặt tên, Từ Hàn niệm và con gái đặt tên Từ Hạ Na, cả hai đứa bé đều rất giống Tô Cảnh Nguyệt và Từ Hàn Phong,
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương