Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ (Nhật Ký Sau Khi Ba Mẹ Mất Trí Nhớ)
Chương 23
Chớp mắt đã đến ngày lễ quốc tế thiếu nhi, từ sáng sớm, Hạ Hề đã mặc cho An An một bộ âu phục nhỏ kiểu Anh, cài nơ lên, dùng lược chải hết tóc ra sau, khi không nói không cười, đây chính là một Phó Nam Cẩm thu nhỏ.
"Bé con, mẹ sẽ khiến con trở thành cậu bé đẹp trai nhất nhà trẻ.''
Hạ Hề cũng chuẩn bị cho Phó Nam Cẩm một bộ âu phục như thế, cùng với quần áo của An An xem như là quần áo ba mẹ và con. Nhưng cánh tay Phó Nam Cẩm còn chưa tháo bột, không thể mặc áo sơ mi, chỉ có thể mặc áo ba lỗ, cho nên so với An An chỉn chu, thì Phó Nam Cẩm lại có phần ngang tàn.
Nhìn một lớn một nhỏ, Hạ Hề nhịn không được cảm thán trong lòng một tiếng, đẹp trai quá rồi!
Bản thân Hạ Hề cũng không khiến An An mất mặt, lần trước quần áo Chung Huyên mang về từ nước ngoài cho cô còn chưa kịp mặc. Từ bên trong tìm được một chiếc váy dài vàng nhạt đơn giản lại không mất đi vẻ thanh lịch, phía trên vẽ họa tiết trúc non. Tóc buộc hờ sau gáy, làn tóc mai trước trán dùng máy uốn tạo độ cong, ăn mặc trang điểm như vậy vừa không mất đi vẻ sang trọng vừa không quá phô trương.
An An vui vẻ vì không cần mặc váy cỏ nhảy Hula, Hạ Hề cũng rất vui vẻ vì không phải mặc váy cỏ nhảy Hula, hai mẹ con nhìn nhau cười rạng rỡ.
Sau đó, An An ôm Phó Nam Cẩm nói: "Cảm ơn ba.'', còn ôm cổ anh hôn vài cái. Sau khi Phó Nam Cẩm dạy Hạ Hề piano, tuy rằng chỉ là một ca khúc thiếu nhi, nhưng thái độ của Hạ Hề với Phó Nam Cẩm đã chuyển biến tốt đẹp.
Mẹ con hai người cười vô tư, còn kẻ ngư ông đắc lợi lại rất bình tĩnh.
Điều Hạ Hề không ngờ chính là ở trước cổng nhà trẻ gặp được ba người khách không mời mà đến.
Khách không mời mà đến đầu tiên là Kiều Văn Ngộ cầm theo hợp đồng.
Khách không mời mà đến thứ hai là Phó Bối Nhã tham gia vòng thi thứ hai.
Khách không mời mà đến thứ ba là Đường Hoa côn đồ.
Ba người này đều đến tìm Phó Nam Cẩm.
"Sao anh lại bảo họ đến đây thế?" Hạ Hề nhỏ giọng nói, "Chuyện công ty anh có thể về công ty xử lý mà.''
Phó Nam Cẩm không trả lời, lấy một chiếc túi to từ trong xe ném cho Đường Hoa, sau đó nói với ba người họ: "Hôm nay con tôi phải trình diễn trên sân khấu, thiếu vài người múa Hula, đợi lát nữa mấy người thay trang phục xong dỗ con tôi vui vẻ, chuyện gì cũng dễ bàn.''
Đường Hoa sửng sốt một chút, nhanh chóng mở chiếc túi do Phó Nam Cẩm ném cho, bên trong là ba chiếc váy cỏ màu sắc rực rỡ.
Đường Hoa có năng lực thích nghi rất tốt lấy một cái màu lam trong túi ra.
Phó Bối Nhã vẻ mặt bình tĩnh, tiếp sau Đường Hoa cầm lấy một cái màu vỏ quýt.
Kiều Văn Ngộ đứng ở đó, đưa mắt nhìn Phó Nam Cẩm hồi lâu, liên tục thốt ra vài từ: "Con, mẹ, nó..."
Đường Hoa ném chiếc váy màu hồng nhạt còn thừa lại lên người Kiều Văn Ngộ, Kiều Văn Ngộ vô thức bắt lấy váy.
Quả thực Hạ Hề đã vô cùng khiếp sợ, vì ba người này lại không hề có ý từ chối, ngược lại ngoan ngoãn đi theo sau một nhà ba người bọn họ đăng ký ở cổng nhà trẻ, sau đó tiến vào trường học.
Hạ Hề không nhịn được lặng lẽ hỏi Phó Nam Cẩm: "Rốt cuộc anh muốn làm gì thế?"
Phó Nam Cẩm không trả lời cô, chỉ bình thản liếc cô một cái: "Sao vậy, cô định nhảy Hula sao?"
Hạ Hề lập tức lắc đầu: "Không, chuyện đó không phù hợp với khí chất của Giang phu nhân tôi.''
Bầu không khí giữa ba người theo sau càng căng thẳng hơn,
Lúc này, Kiều Văn Ngộ có hối hận cũng đã muộn, vì sao anh ta phải theo địa chỉ trên tờ giấy Phó Nam Cẩm đưa mà đến nhà trẻ làm gì? Từ trước đến nay anh ta cũng không phải người đúng hẹn, sao hôm nay lại tự chà đạp bản thân đến đúng giờ làm gì chứ?
Còn nữa, vì sao anh ta không từ chối lời nói vừa rồi của Phó Nam Cẩm, vì sao?
"Mẹ nó, tôi chọc gì anh ta, mà anh ta lại bắt tôi nhảy Hula?" Rốt cục Kiều Văn Ngộ không nhịn được chửi tục.
"Ồ, anh không chọc anh ấy à?" Đường Hoa cười lạnh, "Anh không chọc người ta, mà mỗi ngày lại đến Ngô Hệ Lâu tặng hoa cho bà chủ chúng tôi? Anh cho rằng anh Nam là đồ ngốc sao? Vậy mà nói không chọc giận anh ấy?"
"Cậu một tiếng anh Nam hai tiếng cũng anh Nam, không phải cũng bị đối xử giống tôi ư?'' Kiều Văn Ngộ nói chuyện không buông tha ai.
Mặt Đường Hoa có phần đau lòng, đúng thế, anh cũng không trêu chọc anh ấy, vì sao lại bắt anh đi nhảy Hula?
"Cậu thật sự không trêu anh ta?" Bản thân Kiều Văn Ngộ cũng tò mò.
Đường Hoa đảo mắt vài vòng, hơi chần chừ: "... Tôi cũng không biết là trêu hay không trêu, ngày hôm đó anh ấy nói tôi 'cút'."
Kiều Văn Ngộ: "..."
Hai người Kiều Văn Ngộ và Đường Hoa bất mãn hồi lâu, Phó Bối Nhã vẫn không nói chuyện, Kiều Văn Ngộ đi đến bên cạnh khoác tay lên vai cô: "Sao vậy, cô dâu nhỏ, sao em lại trêu anh ta thế?"
Bối Nhã nghiêng vai dùng sức đẩy tay Phó Nam Cẩm ra, liếc mắt nhìn anh ta: "Tôi bằng lòng nhảy Hula cho An An.''
"Đúng, tôi tình nguyện nhảy Hula cho An An.'' Đường Hoa cũng vội vàng bổ sung một câu, bày tỏ lòng trung thành.
Kiều Văn Ngộ hừ một tiếng, hai kẻ không cần thể diện này.
Kiều Văn Ngộ suy nghĩ chuyện mất thể diện này không phù hợp với một chàng trai anh tuấn phóng khoáng như anh ta, nhất định không thể làm, vốn định nhân lúc đi toilet thì lén chuồn êm.
Sau đó bị Đường Hoa và Bối Nhã trái phải kẹp chặt bắt trở về.
Ngày quốc tế thiếu nhi chính là để trẻ con vui vẻ, mà nhà trẻ của An An là nhà trẻ quý tộc, trong nhà không giàu cũng quyền thế, ngày thường đều bận rộn, không có nhiều thời gian làm bạn với con. Cho nên trường học tổ chức sự kiện này cũng không mong chờ các bạn nhỏ có thể trình diễn tiết mục đặc sắc gì cả, mục đích lớn nhất chính là để cha mẹ và con cái cùng chơi với nhau, vun đắp tình cảm gia đình.
Lần này phần lớn bạn nhỏ đều đến cùng ông bà nội hoặc mẹ, có em được ba mẹ dẫn đến, còn mang theo một đội cổ động viên giống như An An thì là nhà duy nhất.
Tiết mục của An An xếp hạng thứ năm, nghe thấy có ba người nhảy minh họa cho nó, An An vui vẻ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Hạ Hề và Phó Nam Cẩm đã chuẩn bị xong xuôi ngồi trước piano trên sân khấu. An An mặc âu phục nhỏ cầm micro đứng bên cạnh piano, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự nghiêm túc, nhưng lại không tỏ ra lo lắng, vô cùng vững vàng.
Còn Phó Nam Cẩm cũng giống như ngày thường không bộc lộ cảm xúc, nhưng Hạ Hề đột nhiên có phần sốt ruột, miệng mồm đều khô khốc cả lên, không khỏi nước nước bọt.
Một bàn tay ấm áp phủ lên tay Hạ Hề, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên: "Đừng sợ.''
Nghe thấy giọng nói này, Hạ Hề lập tức thấy thoải mái.
Người như Phó Nam Cẩm nhất định sẽ không mắc sai lầm, Hạ Hề có một niềm tin như thế với anh.
Phó Nam Cẩm bắt đầu đánh nốt đầu tiên, ngay sau đó Hạ Hề lập tức đàn theo, âm nhạc quen thuộc vang lên, sau đó là giọng hát trong sáng của An An: "Lấp lánh lóe sáng long lanh, cả bầu trời đều là ngôi sao nhỏ..."
Một bên sân khấu, có ba người mặc váy cỏ chậm rãi dùng điệu múa thiên nga nhỏ nhảy ra, ngay sau đó trong hội trường vang lên một trận cười lớn.
Hạ Hề nhìn thấy ba màu lam cam hồng này, dù đã chuẩn bị tâm lý vẫn không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Phó Bối Nhã có nền tảng học vũ đạo, vóc người lại đẹp, tuy rằng mặc một chiếc váy cỏ có phần gây hài, vẫn có hương vị hấp dẫn riêng, bản thân xoay tròn chính giữa sân khấu, giống như mỹ nhân ngư đang khiêu vũ.
Bên cạnh cô, có hai con gấu lớn ngốc nghếch mặc váy vẻ mặt bực tức, hai người vây quanh công chúa người cá xoay vòng vòng, bất ngờ va vào nhau đều phải tranh hơn thua, anh đẩy tôi một cái, thì tôi phải đẩy anh lại một cái, suýt chút nữa đánh nhau trên sân khấu.
Dưới khán đài, bạn nhỏ và phụ huynh cười đến mức suýt banh nóc nhà.
An An trở thành cậu bé đẹp trai nổi bật nhất ngày quốc tế thiếu nhi.
"Bé con, mẹ sẽ khiến con trở thành cậu bé đẹp trai nhất nhà trẻ.''
Hạ Hề cũng chuẩn bị cho Phó Nam Cẩm một bộ âu phục như thế, cùng với quần áo của An An xem như là quần áo ba mẹ và con. Nhưng cánh tay Phó Nam Cẩm còn chưa tháo bột, không thể mặc áo sơ mi, chỉ có thể mặc áo ba lỗ, cho nên so với An An chỉn chu, thì Phó Nam Cẩm lại có phần ngang tàn.
Nhìn một lớn một nhỏ, Hạ Hề nhịn không được cảm thán trong lòng một tiếng, đẹp trai quá rồi!
Bản thân Hạ Hề cũng không khiến An An mất mặt, lần trước quần áo Chung Huyên mang về từ nước ngoài cho cô còn chưa kịp mặc. Từ bên trong tìm được một chiếc váy dài vàng nhạt đơn giản lại không mất đi vẻ thanh lịch, phía trên vẽ họa tiết trúc non. Tóc buộc hờ sau gáy, làn tóc mai trước trán dùng máy uốn tạo độ cong, ăn mặc trang điểm như vậy vừa không mất đi vẻ sang trọng vừa không quá phô trương.
An An vui vẻ vì không cần mặc váy cỏ nhảy Hula, Hạ Hề cũng rất vui vẻ vì không phải mặc váy cỏ nhảy Hula, hai mẹ con nhìn nhau cười rạng rỡ.
Sau đó, An An ôm Phó Nam Cẩm nói: "Cảm ơn ba.'', còn ôm cổ anh hôn vài cái. Sau khi Phó Nam Cẩm dạy Hạ Hề piano, tuy rằng chỉ là một ca khúc thiếu nhi, nhưng thái độ của Hạ Hề với Phó Nam Cẩm đã chuyển biến tốt đẹp.
Mẹ con hai người cười vô tư, còn kẻ ngư ông đắc lợi lại rất bình tĩnh.
Điều Hạ Hề không ngờ chính là ở trước cổng nhà trẻ gặp được ba người khách không mời mà đến.
Khách không mời mà đến đầu tiên là Kiều Văn Ngộ cầm theo hợp đồng.
Khách không mời mà đến thứ hai là Phó Bối Nhã tham gia vòng thi thứ hai.
Khách không mời mà đến thứ ba là Đường Hoa côn đồ.
Ba người này đều đến tìm Phó Nam Cẩm.
"Sao anh lại bảo họ đến đây thế?" Hạ Hề nhỏ giọng nói, "Chuyện công ty anh có thể về công ty xử lý mà.''
Phó Nam Cẩm không trả lời, lấy một chiếc túi to từ trong xe ném cho Đường Hoa, sau đó nói với ba người họ: "Hôm nay con tôi phải trình diễn trên sân khấu, thiếu vài người múa Hula, đợi lát nữa mấy người thay trang phục xong dỗ con tôi vui vẻ, chuyện gì cũng dễ bàn.''
Đường Hoa sửng sốt một chút, nhanh chóng mở chiếc túi do Phó Nam Cẩm ném cho, bên trong là ba chiếc váy cỏ màu sắc rực rỡ.
Đường Hoa có năng lực thích nghi rất tốt lấy một cái màu lam trong túi ra.
Phó Bối Nhã vẻ mặt bình tĩnh, tiếp sau Đường Hoa cầm lấy một cái màu vỏ quýt.
Kiều Văn Ngộ đứng ở đó, đưa mắt nhìn Phó Nam Cẩm hồi lâu, liên tục thốt ra vài từ: "Con, mẹ, nó..."
Đường Hoa ném chiếc váy màu hồng nhạt còn thừa lại lên người Kiều Văn Ngộ, Kiều Văn Ngộ vô thức bắt lấy váy.
Quả thực Hạ Hề đã vô cùng khiếp sợ, vì ba người này lại không hề có ý từ chối, ngược lại ngoan ngoãn đi theo sau một nhà ba người bọn họ đăng ký ở cổng nhà trẻ, sau đó tiến vào trường học.
Hạ Hề không nhịn được lặng lẽ hỏi Phó Nam Cẩm: "Rốt cuộc anh muốn làm gì thế?"
Phó Nam Cẩm không trả lời cô, chỉ bình thản liếc cô một cái: "Sao vậy, cô định nhảy Hula sao?"
Hạ Hề lập tức lắc đầu: "Không, chuyện đó không phù hợp với khí chất của Giang phu nhân tôi.''
Bầu không khí giữa ba người theo sau càng căng thẳng hơn,
Lúc này, Kiều Văn Ngộ có hối hận cũng đã muộn, vì sao anh ta phải theo địa chỉ trên tờ giấy Phó Nam Cẩm đưa mà đến nhà trẻ làm gì? Từ trước đến nay anh ta cũng không phải người đúng hẹn, sao hôm nay lại tự chà đạp bản thân đến đúng giờ làm gì chứ?
Còn nữa, vì sao anh ta không từ chối lời nói vừa rồi của Phó Nam Cẩm, vì sao?
"Mẹ nó, tôi chọc gì anh ta, mà anh ta lại bắt tôi nhảy Hula?" Rốt cục Kiều Văn Ngộ không nhịn được chửi tục.
"Ồ, anh không chọc anh ấy à?" Đường Hoa cười lạnh, "Anh không chọc người ta, mà mỗi ngày lại đến Ngô Hệ Lâu tặng hoa cho bà chủ chúng tôi? Anh cho rằng anh Nam là đồ ngốc sao? Vậy mà nói không chọc giận anh ấy?"
"Cậu một tiếng anh Nam hai tiếng cũng anh Nam, không phải cũng bị đối xử giống tôi ư?'' Kiều Văn Ngộ nói chuyện không buông tha ai.
Mặt Đường Hoa có phần đau lòng, đúng thế, anh cũng không trêu chọc anh ấy, vì sao lại bắt anh đi nhảy Hula?
"Cậu thật sự không trêu anh ta?" Bản thân Kiều Văn Ngộ cũng tò mò.
Đường Hoa đảo mắt vài vòng, hơi chần chừ: "... Tôi cũng không biết là trêu hay không trêu, ngày hôm đó anh ấy nói tôi 'cút'."
Kiều Văn Ngộ: "..."
Hai người Kiều Văn Ngộ và Đường Hoa bất mãn hồi lâu, Phó Bối Nhã vẫn không nói chuyện, Kiều Văn Ngộ đi đến bên cạnh khoác tay lên vai cô: "Sao vậy, cô dâu nhỏ, sao em lại trêu anh ta thế?"
Bối Nhã nghiêng vai dùng sức đẩy tay Phó Nam Cẩm ra, liếc mắt nhìn anh ta: "Tôi bằng lòng nhảy Hula cho An An.''
"Đúng, tôi tình nguyện nhảy Hula cho An An.'' Đường Hoa cũng vội vàng bổ sung một câu, bày tỏ lòng trung thành.
Kiều Văn Ngộ hừ một tiếng, hai kẻ không cần thể diện này.
Kiều Văn Ngộ suy nghĩ chuyện mất thể diện này không phù hợp với một chàng trai anh tuấn phóng khoáng như anh ta, nhất định không thể làm, vốn định nhân lúc đi toilet thì lén chuồn êm.
Sau đó bị Đường Hoa và Bối Nhã trái phải kẹp chặt bắt trở về.
Ngày quốc tế thiếu nhi chính là để trẻ con vui vẻ, mà nhà trẻ của An An là nhà trẻ quý tộc, trong nhà không giàu cũng quyền thế, ngày thường đều bận rộn, không có nhiều thời gian làm bạn với con. Cho nên trường học tổ chức sự kiện này cũng không mong chờ các bạn nhỏ có thể trình diễn tiết mục đặc sắc gì cả, mục đích lớn nhất chính là để cha mẹ và con cái cùng chơi với nhau, vun đắp tình cảm gia đình.
Lần này phần lớn bạn nhỏ đều đến cùng ông bà nội hoặc mẹ, có em được ba mẹ dẫn đến, còn mang theo một đội cổ động viên giống như An An thì là nhà duy nhất.
Tiết mục của An An xếp hạng thứ năm, nghe thấy có ba người nhảy minh họa cho nó, An An vui vẻ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Hạ Hề và Phó Nam Cẩm đã chuẩn bị xong xuôi ngồi trước piano trên sân khấu. An An mặc âu phục nhỏ cầm micro đứng bên cạnh piano, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự nghiêm túc, nhưng lại không tỏ ra lo lắng, vô cùng vững vàng.
Còn Phó Nam Cẩm cũng giống như ngày thường không bộc lộ cảm xúc, nhưng Hạ Hề đột nhiên có phần sốt ruột, miệng mồm đều khô khốc cả lên, không khỏi nước nước bọt.
Một bàn tay ấm áp phủ lên tay Hạ Hề, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên: "Đừng sợ.''
Nghe thấy giọng nói này, Hạ Hề lập tức thấy thoải mái.
Người như Phó Nam Cẩm nhất định sẽ không mắc sai lầm, Hạ Hề có một niềm tin như thế với anh.
Phó Nam Cẩm bắt đầu đánh nốt đầu tiên, ngay sau đó Hạ Hề lập tức đàn theo, âm nhạc quen thuộc vang lên, sau đó là giọng hát trong sáng của An An: "Lấp lánh lóe sáng long lanh, cả bầu trời đều là ngôi sao nhỏ..."
Một bên sân khấu, có ba người mặc váy cỏ chậm rãi dùng điệu múa thiên nga nhỏ nhảy ra, ngay sau đó trong hội trường vang lên một trận cười lớn.
Hạ Hề nhìn thấy ba màu lam cam hồng này, dù đã chuẩn bị tâm lý vẫn không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Phó Bối Nhã có nền tảng học vũ đạo, vóc người lại đẹp, tuy rằng mặc một chiếc váy cỏ có phần gây hài, vẫn có hương vị hấp dẫn riêng, bản thân xoay tròn chính giữa sân khấu, giống như mỹ nhân ngư đang khiêu vũ.
Bên cạnh cô, có hai con gấu lớn ngốc nghếch mặc váy vẻ mặt bực tức, hai người vây quanh công chúa người cá xoay vòng vòng, bất ngờ va vào nhau đều phải tranh hơn thua, anh đẩy tôi một cái, thì tôi phải đẩy anh lại một cái, suýt chút nữa đánh nhau trên sân khấu.
Dưới khán đài, bạn nhỏ và phụ huynh cười đến mức suýt banh nóc nhà.
An An trở thành cậu bé đẹp trai nổi bật nhất ngày quốc tế thiếu nhi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương