Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 152: Phiên Ngoại 1-8



Tuy rằng bày ra thực lực, thoải mái hạ gục mọi người, nhưng sau đó thẳng tới khi đại hội thể thao chính thức khai mạc, Diêm Hàn cũng rất thành thật đi huấn luyện chung với mọi người, không có chút nào gọi là làm giá "siêu sao".

Mà căn cứ vào thần thoại cậu sáng lập trên sân huấn luyện, lại kết hợp với mong muốn của cậu, cuối cùng hạng mục Diêm Hàn được xếp ra sân là chạy nhanh 100 mét cùng với nhảy xa.

Quy định của đại hội mỗi học sinh chỉ được đăng ký tối đa hai hạng mục.

Mà vì suy xét cho thân thể của vận động viên, mặc dù am hiểu rất nhiều hạng mục nhà trường cũng sẽ không để một mình người đó ra sân, dù sao cũng là hữu nghị hạng nhất, thi đấu hạng nhì.

Đương nhiên nếu có người có việc đột xuất không thể tham gia, cũng không thể không để vận động viên khác đến thi thay.

Chạy nhanh 100 mét của Diêm Hàn là hạng mục đầu tiên của ngày thi đấu thứ nhất, từ lúc bắt đầu đã được nhiều người chú ý.

Khoảng cách 100 mét quá ngắn, hoàn toàn là thi đấu sức bộc phát của từng người, đối với Diêm Hàn mà nói hiển nhiên không phải việc gì khó.

Từ lúc xuất phát cậu đã đứng vị trí đầu tàu, cả đường đua đều trong trạng thái gia tốc, cho đến khi cơ thể chạm được dây đích.

Từ mười sáu người loại bớt còn tám người, rồi đến vòng đua tranh ba tư, mỗi một vòng Diêm Hàn đều duy trì thứ tự đứng đầu thuận lợi hoàn thành cuộc đua, không chút trì hoãn lấy được hạng nhất giải chạy nhanh 100 mét nam.

Kết thúc trận đấu, đội cổ vũ của cao trung Lộc Trạch đều vây quanh cậu hoan hô, lúc đưa nước lúc tặng khăn.

Diêm Hàn lễ phép cảm ơn, nhận bình nước khoáng uống một ngụm.

Chạy xong 100 mét cơ thể không xuất hiện phản ứng mãnh liệt nào cả, trong khoảng thời gian này ngày nào cậu cũng luyện tập, mặc dù chạy liền ba vòng, đối với đại ca mà nói hoàn toàn không đáng là bao.

Diêm Hàn mặt không đỏ cũng không thở dốc.

Diêm Hàn ở đây chạy liền ba vòng đua, vòng nào cũng là người nhanh nhất, khoảng cách với người hạng hai còn cực kỳ lớn, cũng đủ khiến người khác quan tâm chú ý.

Càng thêm đáng ngạc nhiên chính là gương mặt cậu.

Lúc này cậu mang áo ngắn tay màu vàng nhạt cùng với quần đùi, hơi ngẩng cổ uống nước trông có chút mất khống chế, cũng có chút ngầu.

Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo vô tình quay về phía khán đài, vốn đã có người chú ý tới cậu, nhìn thấy gương mặt kia không khỏi liên tục kiêu lên "Ấy cậu nhìn số 9 kia kìa! Số 9 vừa mới nhận giải nhất ấy! Má ơi, đẹp trai quá đi mất!"

Khán đài đối diện với đường băng thi đấu 100 mét là một trong hai trường cao trung trọng điểm của thành phố.

"Trông ra làm sao? Chỉ mình xem chỉ mình xem!" Bạn của cô gái lập tức cướp kính viễn vọng trong tay cô qua.

Một người khác bên cạnh khinh thường mà nói "Phụt, ban nãy mình đã chú ý cậu ta rồi, nhưng trông từ xa mặt cậu ta rất trắng, kiểu tóc cũng đẹp trai, như thụ ấy... Nhưng cậu cũng hiểu mà, mấy người thế này quay mặt lại thì xấu..."

"Không có xấu!"

"Trời ạ! Số 9 này đúng là... Đẹp quá đi thôi! Là người thật hả?!"

Bạn học ban nãy rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa, lấy kính viễn vọng qua, trực tiếp nhìn về phía Diêm Hàn.

Giờ khắc này Diêm Hàn đã uống nước xong, cậu theo thói quen quẹt miệng, có người cầm lấy chai nước cậu mới uống, Diêm Hàn lễ phép cảm ơn người nọ...

"Á á á từ từ, tiểu thụ này! Trời tôi ơi... Sao mình không tìm được khuyết điểm trên mặt cậu ấy vậy..."

"Được rồi, trả kính viễn vọng lại cho mình, mình xem lại!"

Ai ngồi ở vị trí trên cao hoặc là xa đường đua chỉ có thể dùng kính viễn vọng của bạn học mang theo để xem thí sinh số 9 vừa đoạt giải quán quân này.

Mà ở sườn dưới, các học sinh ngồi đối diện đường băng 100 mét thì có thể dùng mắt thường nhìn rõ diện mạo Diêm Hàn!

"Đậu xanh... Sớm biết thế tôi cũng mang kính viễn vong theo! Ai mà biết ngồi đây sống không bằng chết, làm khán giả hai ngày, kết quả lại phát hiện trai đẹp như vậy chứ!"

"Vậy trai đẹp học trường nào vậy! Mau cho tui biết cậu ấy học trường nào!"

May mắn lúc này, đại hội đã bắt đầu công bố thành tích thi đấu 100 mét.

Nghe thấy quán quân là học sinh cao trung Lộc Trạch, những người đang từng bước điều tra trai đẹp đều la hét thất thanh, có người rất nhanh liền nhớ đến cái người trong top 10 nhân vật gây mưa to gió lớn trên diễn đàn nặc danh, có một đàn anh được xưng là giáo hoa...

Rất nhanh đã có người móc điện thoại ra...

Vì thế một mảnh khán đài lại sôi trào, mặc cho giáo viên của bọn họ tổ chức kỷ luật như thế nào, trận xôn xao quy mô lớn này cũng không dừng lại.

"Á á á là ảnh thật! Đậu má, hôm nay thấy được người thật rồi!"

"Người thật rõ ràng đẹp trai hơn trong hình nhiều! Đẹp chết tôi rồi!"

"Đúng rồi, tôi thấy có mấy tầng trước nói lần này giáo hoa của bọn họ tham gia huấn luyện... Lúc ấy không chú ý lắm, thật không ngờ giáo hoa không chỉ đẹp, còn giỏi thể thao như vậy!"

Mà Diêm Hàn vô tình trở thành tiêu điểm của một ít người bấy giờ còn chưa phát giác.

Nhảy xa phải gần giờ cơm trưa mới bắt đầu, ít nhất còn có một khoảng thời gian cậu không có việc gì để làm, Diêm Hàn đang tự hỏi mình nên về khán đài ngồi, hay là đứng đây dạo với mấy bạn học thi cùng.

Từ buổi sáng cậu đã không gặp được Lâm Kiến Lộc.

Thân là ủy viên kỷ luật có nhiều kinh nghiệm nhất năm hai, toàn bộ công việc ngày hôm nay đều là Lâm Kiến Lộc quản lí. Từ sắp xếp hướng đi của đại hội, thông báo thời gian cùng nhắc nhở cho tuyển thủ thi đấu, đến khi thi đấu kết thúc đưa nước uống khăn sạch cho tuyển thủ, những việc này đều do hắn xử lý.

Diêm Hàn thì không mệt lắm, bèn nghĩ hay là đến giúp anh Đại Lâm chút việc, dù sao chỉ cần không phải về khán đài ngồi tĩnh tọa, bắt cậu làm cái gì cậu cũng vui.

Thế nhưng ngay lúc này, một ủy viên kỷ luật mang đồng phục trường đến tìm cậu, hỏi "Đàn anh Diêm Hàn, có vận động viên bị trẹo chân không lên sân được, thầy Lưu hỏi anh có thể thay chạy 400 mét được không?"

Sau khi kết thúc chạy 100 mét là 200 mét, 200 mét xong là bắt đầu 400 mét ngay, thời gian nhoáng cái là qua ngay, trong một lúc ngắn không thể nào tìm được người thay thế thích hợp.

Diêm Hàn vốn đã tính hiến hết sức lực của mình cho đại hội thể thao lần này rồi, vì vậy gật đầu đồng ý.

Thậm chí cậu còn có chút mong chờ.

Thi đấu 400 mét bắt đầu, từ điểm xuất phát đến nửa đường tăng tốc, đến gần cuối lại tăng tốc thêm một lần, cả đường đua 400 mét Diêm Hàn không hề trì hoãn mà dẫn đầu, vọt thẳng vào chung kết!

Bởi vì thành tích tốt hơn người đứng hạng hai rất nhiều, cậu còn bị bạn học ngồi xem ở hiện trường tôn làm "người bay".

Vạch xuất phát 100 mét cách khán đài cao trung Lộc Trạch cực kỳ xa, các bạn học ngồi trên khán đài từ sáng sớm còn phải phối hợp với các thầy cô làm gợn sóng tập thể, căn bản chẳng mấy ai chú ý tới thi đấu 100 mét bên kia.

Thẳng đến khi tên quán quân hiện lên bọn họ mới biết Diêm Hàn đã lấy về cho trường huy chương vàng đầu tiên.

Hơn nữa đại đa số các bạn học biết tình hình đều là nhờ loa thông báo.

—— Trừ khi các bạn học ngồi ở khán đài có người dùng kính viễn vọng, nếu không chỉ toàn là đồ thể dục, căn bản không rõ ai là ai.

Nhưng chạy 400 mét vừa lúc là một vòng đường băng, bất cứ vị trí nào trong sân vận động đều sẽ có vận động viên chạy ngang qua, ai cũng có thể thấy được trận đấu này.

Cho nên đông đảo học sinh cao trung Lộc Trạch chính mắt nhìn thấy Diêm Hàn thay bạn học bị thương ra sân, một đường chạy từ vòng loại mười sáu người đến vị trí quán quân.

Lúc biết Diêm Hàn lấy huy chương vàng 100 mét đầu tiên về cho trường, mọi người trên khán đài liền hung hăng bùng nổ một trận.

Bây giờ chính mắt nhìn thấy vận động viên trường mình dẫn đầu phía xa xa...

Trong tay liều mạng vẫy cây quạt, hận không thể la rách cổ họng, dưới sự dẫn dắt của giáo viên không ngừng cổ vũ, ai nấy như nổi điên gọi tên Diêm Hàn, kêu cố lên.

Không cần biết ở trong trường xích mích ra sao, chỉ cần đề cập đến vấn đề vinh dự tập thể, đa số các bạn học đều hò hét rất to.

Huống chi trơ mắt nhìn trên sân có một người chỉ bằng diện mạo đã khiến người ta mát mắt, cực kỳ thoải mái, người này còn có thể lấy hạng nhất liên tục, bỏ xa đối thủ ở sau lưng, mà mấu chốt nhất chính là, cậu ấy là học sinh trường mình!

Sao những bạn học thân là học sinh cao trung Lộc Trạch có thể không vinh quang?!

Diêm Hàn nhận được quán quân 400 mét, khán đài cao trung Lộc Trạch như thể cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hoặc là ghen tỵ của học sinh trường khác.

Đã có bạn học được bạn ngoài trường liên lạc, hỏi thân phận của vị "người bay" này.

Máu nóng của mọi người đều được châm lửa, lúc này trong đám người không cho phép bất cứ ai nói anh hùng của trường một chữ "không".

Chỉ có những người đã từng cực kỳ võ đoán khinh thường Diêm Hàn là phải trầm mặc.

Cảm giác đối lập này ở lớp chín là nghiêm trọng nhất.

Những người chưa từng diss Diêm Hàn lúc này thật lòng kiêu ngạo vì cậu, cũng có thể không thẹn với lòng hưởng thụ ánh mắt nể phục của bạn học lớp khác thỉnh thoảng nhìn lại đây.

Mà những người từng mãnh liệt phủ nhận Diêm Hàn lại hoàn toàn không dám ngẩng đầu.

Lời mình đã nói không thể nuốt lại vào bụng, cũng không thể thu hồi.

Nhưng cũng vì những lời mình nói, kết hợp với sự thật ngay trước mắt... Lúc cái "không thể" trong miệng bọn họ biến thành "có thể", "không có ý nghĩa" trong miệng bọn họ biến thành "cùng chung vinh quang", những người này liền khắc trên người mình dấu vết nhục nhã nhất.

Nhưng vẫn chưa xong.

Bọn họ càng không ngờ bạn học cùng lớp với mình ở đại hội thể thao thắng mình rất nhiều, lúc này hãy còn bị bọn họ ghen ghét là Diêm Hàn vẫn chưa đi về, mà còn lấy thêm huy chương vàng môn nhảy xa.

Đến nhân viên tổ chức đại hội cũng hết hồn, kìm nén không được đi hỏi giáo viên dẫn đội của cao trung Lộc Trạch "Quá đê tiện, trường các anh thế mà còn dám giấu hắc mã à?!"

Thầy dẫn đội cười không ngừng miệng, lại có chút vô tội.

—— Đâu phải bọn họ cố ý giấu!

Nếu có thể, thầy còn muốn nói thành tích học tập của cậu nhóc này còn có thể đứng trong 30 hạng đầu hạt giống toàn trường, bình thường vội vàng học tập, căn bản không có thời gian đi chơi thể thao.

Nhưng nói ra hình như có hơi khoe khoang...

Ừ, khẩu hiệu của cao trung Lộc Trạch trăm năm qua, phải khiêm tốn.

Lúc nhảy xa lại cầm thêm huy chương vàng, Diêm Hàn nghỉ trưa trong chốc lát, buổi chiều lại bị giáo viên thể dục kêu đi, nhờ cậu thay cho bạn học lâm thời vắng mặt tham gia chạy tiếp sức 400 mét.

"Còn ổn không? Nếu không được cũng đừng miễn cưỡng, thân thể quan trọng hơn." Trước khi lên sân giáo viên thể dục còn quan tâm cậu mà nói.

Lúc này Diêm Hàn đã thay quần áo xong, đang làm nóng.

Tuy rằng biết giáo viên thể dục quan tâm cậu, sợ cậu một ngày thi đấu quá nhiều hạng mục, cơ thể mệt nhọc quá độ sẽ bị tổn thương.

Nhưng là đàn ông, không được nói mình không được.

Dù cho lúc cậu ở bên cạnh anh Đại Lâm, cậu không được cũng không sao.

Nhưng dù thế... Không thể không được!

Vì thế Diêm Hàn rất khẳng định bày tỏ mình không việc gì, tham gia thêm mấy hạng mục nữa cũng không có chuyện không được.

Sau đó dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của thầy thể dục bước lên đường chạy, phụ trách đoạn cuối cùng.

Vị trí mấu chốt nhất của chạy tiếp sức là gậy đầu tiên với gậy cuối cùng.

Gậy đầu tiên quyết định sĩ khí, gậy cuối cùng quyết định sống còn.

Vào vị trí chuẩn bị, súng báo hiệu vừa vang, toàn bộ khán đài đều là tiếng cổ vũ.

Đồng đội của Diêm Hàn đều là học sinh thể dục, nhưng chuyên môn của mỗi người không ai giống ai, cao trung Lộc Trạch vốn không có bộ môn chạy, cho nên thầy thể dục mới xếp Diêm Hàn ở vị trí cuối cùng.

Diêm Hàn đứng cuối cùng cũng không rõ cục diện trong sân lắm, chỉ là lúc gậy thứ ba giao về, mắt nhìn thấy bạn học trường mình hẳn là bị tuột đằng sau rồi.

Bên người đã có hai trường bắt đầu chạy gậy thứ tư, chờ đến khi Diêm Hàn nhận gậy tiếp sức, dường như cậu là người xuất phát cuối cùng.

Nếu là chạy bộ bình thường Diêm Hàn không thể nghi ngờ là có thể đuổi kịp những người đó, nhưng lúc sau chỉ còn lại 100 mét, khoảng cách 100 mét quá ngắn, những người khác lại không hề chậm, này khiến cho cậu khó nghịch chuyển.

Tuy rằng nói gậy cuối cùng là quyết định sống còn, nhưng nếu những người phía trước tuột xuống quá nhiều... Trừ khi cậu dùng kỹ năng, nếu không thì khó mà kịp.

Nhưng cho đến giờ phút này cậu cũng không có ý định dùng bàn tay vàng để thi đấu thể thao công bằng.

Vùi đầu chạy như điên, tiếng gió không ngừng gào thét bên tai cậu, che đi tiếng cổ vũ của bạn học.

Nghe ý trời vậy, Diêm Hàn nghĩ.

Nhưng mà vòng qua một đoạn cua, lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn, cậu mờ mờ nhìn thấy một bóng người thon dài ở vạch đích.

Người nọ mang đồng phục ngay ngắn, eo lưng thẳng tắp đứng đó, đang yên lặng mà nhìn cậu chăm chú.

—— Là Lâm Kiến Lộc!

Nửa ngày chẳng thấy bóng anh Đại Lâm đâu... Nháy mắt không phẩy mấy giây, Diêm Hàn cảm thấy mình nhớ hắn cực kỳ.

Trái tim nhảy rộn có chút trường, không biết là do vận động quá kịch liệt, hay là nhớ người này đến phát điên.

Diêm Hàn cắn răng, còn xa quá, nhìn không rõ, nhưng cậu đoán lúc này ánh mắt Lâm Kiến Lộc nhìn cậu chắc chắn rất dịu dàng, tràn ngập chìu chuộng...

Bất thình lình, Diêm Hàn đột nhiên rất muốn nhìn xem biểu tình cùng ánh mắt của Lâm Kiến Lộc có như mình tưởng tượng hay không.

Gậy thứ tư tiếp sức quá muộc, các bạn học cao trung Lộc Trạch vốn đang nhiệt huyết sôi trào, nhưng nhìn thấy chênh lệch lúc giữa không khỏi có chút nản lòng thoái chí.

—— Khoảng cách như vậy, dù có là nam thần giáo hoa cũng không thể đuổi kịp.

Có người không dám xem tiếp, không dám tin nam thần cũng sẽ có chuyện không làm được, đành không thể không nhìn sang chỗ khác.

Nhưng chỉ vài giây ngắn ngủn, những người xung quanh lại sôi trào lên, những người không dám nhìn tiếp vội quay về phía sân vận động... Chỉ thấy nam thần giáo hoa của bọn họ chợt phát lực, ép thân thể xuống cực thấp, hai chân sắp biến thành hư ảnh, cứ như bay lao về phía trước!

Vượt qua một người lại một người, thẳng đến khi cách hạng nhất còn vài bước, trong mắt Diêm Hàn lại chỉ có người đứng cạnh vạch đích kia.

Cậu kiên trì không dùng kỹ năng, chỉ khiêu chiến cực hạn của mình, cơ thể lại lần nữa bộc phát sức mạnh kinh người, nhanh như tia chớp.

Lại ngay lúc cơ thể cậu đụng phải dây đích, bên tai Diêm Hàn lại xuất hiện tiếng kinh hô cùng tiếng thét chói tai, cậu bắt đầu dừng phát lực giảm tốc độ, ánh mắt lại như cũ dừng trên người Lâm Kiến Lộc.

Sau đó trong những tiếng "Lật ngược tình thế!" "Cậu ấy làm được! Cao trung Lộc Trạch thắng rồi!", cậu thấy Lâm Kiến Lộc đứng cách vạch đích không xa nâng hai tay về phía cậu.

Ánh mắt dịu dàng, khóe môi mỉm cười, đúng là bộ dáng trong tưởng tượng của cậu.

Hầu như không chút nghĩ ngợi, Diêm Hàn lao thẳng về phía Lâm Kiến Lộc, sau đó thuận thế nhảy lên, như con bạch tuột quấn cả tay lẫn chân lên người hắn.

Như từng làm trong đêm nào đó dưới ánh trăng.

Diêm Hàn cũng không biết nói gì, chỉ có thể kích động kêu lên "Em thắng rồi! Anh Đại Lâm em thắng rồi!"

"Ừ." Lâm Kiến Lộc đã sớm giang hai tay thuận thế đón lấy cậu.

Bởi vì Diêm Hàn còn chưa hết đà, lại đột nhiên nhảy lên, hiệu quả tương đương với nhảy cao chạy lấy đà vậy, vị trí nhảy có hơi cao...

Thế cho nên chỗ Lâm Kiến Lộc đỡ cậu cũng có chút ái muội.

Như vậy còn chưa xong, Lâm Kiến Lộc cứ ôm cậu như vậy không buông xuống.

Dù sao thắng rồi ai ai cũng kích động, lúc này nếu không phải cậu bị Lâm Kiến Lộc ôm, những người khác hẳn phải chạy tới ném cậu lên cao gì đấy, lúc kích động hai thằng con trai ôm nhau một cái cũng không có gì...

Tuy rằng các bạn học bên cạnh cùng những đồng đội khác cũng nghĩ ôm một cái là được rồi.

Nhưng người cứ ở trong tay Lâm Kiến Lộc mãi... Bọn họ nghĩ nghĩ, vẫn không dám.

Diêm Hàn mừng rỡ như vậy, cứ thế yên tâm thoải mái hồi sức trong lòng anh Đại Lâm.

Đúng lúc này, cậu cảm giác chỗ nào đó của mình bị người không nặng không nhẹ bóp một cái, Lâm Kiến Lộc ôn nhu thả khí bên tai cậu "Không phải đã nói đừng cố sức như vậy sao? Sẽ tổn thương cơ thể."

"..."

Mặt già của Diêm Hàn đỏ lên "Được, lần sau em sẽ chú ý."

Thật ra là đại ca không có mặt mũi để nói, thứ em đuổi theo không phải gió, không phải bão, cũng không phải hạng nhất.

Mà là anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy ngàn người xem trên khán đài: Phát cơm chó à?!!! Bọn tôi chỉ tới xem thi đấu thôi á á á á!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...