Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 16
Nghe thấy hai chữ bạn gái, Diêm Hàn cũng không biết Lâm Kiến Lộc nghĩ cái gì. Dù sao thì cậu cũng đã nổi hết cả da gà. Lúc này Lâm Kiến Lộc đã buông cánh tay xuống, hắn nhìn mắt Diêm Hàn, tựa hồ đã biết cậu bị làm sao, liền nhìn Ngụy Ninh Hâm rồi nói "Người ta không thoải mái, cũng đã nhận thua, cậu cần gì phải làm khó?" "Không đúng..." Ngụy Ninh Hâm lại càng tức. Tuy cậu ta có vài phần kiêng kị gia thế Lâm Kiến Lộc, ngày thường cũng không muốn dính dáng tới tên này, nhưng lúc này không thể không ngang ngược nói "Ủy viên kỷ luật cũng quản chuyện chơi bóng sao?" Ngụ ý chính là nói Lâm Kiến Lộc quản quá rộng. Cậu ta vừa nói như vậy, Diêm Hàn liền có chút ngượng ngùng. Chuyện này vốn dĩ phải tự mình giải quyết, bây giờ lại được người ta bảo hộ, còn hại Lâm Kiến Lộc bị người mắng đểu, thế có còn là người hay không! Diêm Hàn muốn đứng ra nói chuyện, rồi lại bị Lâm Kiến Lộc cản. Đối phương xoay người, liền đứng giữa cậu cùng Ngụy Ninh Hâm, Diêm Hàn nghe thấy Lâm Kiến Lộc nói "Cậu ấy không thoải mái, cậu thắng, còn muốn như nào." "Ha, vậy còn không phải là bạn gái? Ủy viên kỷ luật của trường thì được phép yêu sớm sao?" Ngụy Ninh Hâm cố ý dùng lời nói khó xử hắn. Lâm Kiến Lộc lại bình đạm như nước, cũng không đáp lời, một bộ hoàn toàn không quan tâm đối phương nói cái gì. Lúc này Ngụy Ninh Hâm còn giật mình hơn. Giật mình tên mặt than dính thói ở sạch này có bạn gái, càng giật mình bạn gái hắn lại là Nhan Hàm! Sau nửa trận đấu bóng rổ, thực lực, hành xử, tính cách, còn có bề ngoài sáng sủa lóa mắt của nữ sinh này cũng đủ để mọi người chú ý, nếu không phải đánh thua người ta, Ngụy Ninh Hâm cũng sẽ có hảo cảm với một người như vậy. Ai mà không thích mỹ nhân, đặc biệt còn là mỹ nhân thực lực xuất chúng có cá tính. Cho nên nói tức thì tức, lúc biết mỹ nhân này đã là bạn gái của người ta... Trong khoảnh khắc, Ngụy Ninh Hâm cảm thấy lòng mình ngũ vị tạp trần. Đương nhiện, giật mình không chỉ có Ngụy Ninh Hâm. Học sinh lớp khác đến vây xem, năm nào cũng có, lúc này sắp nổ tung tới nơi rồi. Nguyên bản chỉ có một tấm ảnh chụp lén trên diễn đàn gây sóng gió, mọi người xem xem, cùng lắm hai ngày là cho qua. Ai cũng không cảm thấy Lâm Kiến Lộc cùng nữ sinh này có chuyện gì thật. Nhưng mà bây giờ! "Nhìn kỹ người này lớn lên cũng xinh đẹp thật, nếu tôi là nam sinh, tôi cũng muốn phát triển với nhỏ một đoạn tình cảm cách mạng đẹp đẽ." Trong đám người xem bàng quan, một bạn nữ hai mắt lắp lánh nói. "Đừng nản chí, cậu có thể gay." "Xía, vậy thì chị đẹp kia cũng phải nhìn trúng tôi đã chứ." "Đừng nói nữa, mẹ nó tôi còn nhớ scandal hôm qua đấy, còn hỏi ai có thể khiến Lâm Kiến Lộc động tâm! Bây giờ nhìn thấy người thật... Bà đây phục rồi." Bên kia cũng có người nghị luận "Là chị đẹp lớp mười bảy này á... Đẹp thì đẹp thật, nhưng tính tình thô quá đi thôi? Hình như học tập cũng không tốt, sao xứng với nam thần của tôi?" "Tôi cũng thấy thế. Chắc nam thần chỉ chơi chơi cho vui, hu hu hu đáng ghét! Trả mối tình đầu của nam thần lại cho tôi đi!" Cung Ngọc Tuyết đứng rất gần khu nghỉ ngơi, nhỏ tận mắt thấy Lâm Kiến Lộc đi đến bảo vệ người kia, tận mắt thấy Lâm Kiến Lộc không phủ nhận quan hệ của bọn họ... Không khỏi siết chặt nắm tay, răng nghiến ken két, nhỏ nhìn không nổi nữa, trực tiếp đi ra khỏi đám người. "Không phải cậu nói chỉ cần Lâm Kiến Lộc thấy bọn họ chơi bóng, sẽ sinh phản cảm với người kia sao?" Bạn thân đứng bên cạnh nhỏ cũng cả kinh "Đó là... Tôi chỉ nghĩ bọn họ tùy tiện đánh một trận bóng, nam sinh nữ sinh cướp bóng đụng chạm nhau, tú ân ái gì đó thôi... Ai ngờ đâu bọn họ thi đấu thật..." Hỏng nhất chính là sau nửa trận, Ngụy Ninh Hâm còn thua người kia hai điểm! "Giờ thì thế nào!" Cung Ngọc Tuyết tức giận nói. Ngũ quan của nhỏ còn tính là đoan chính, bình thường ăn mặt nói năng đều lộ ra nét tinh tế, rất có phong phạm nữ thần. Nhưng hiện tại sắc mặt tái nhợt bộ dáng dữ tợn, thoạt nhìn có điểm đáng sợ, thoạt nhìn không giống biểu tình mà học sinh tuổi này nên có. "Bây giờ..." Tuy nói là bạn thân của Cung Ngọc Tuyết, kỳ thật nói chân chó thì đúng hơn. Nhà nhỏ còn phải dựa vào Cung gia, từ bé nhỏ đã phải giúp Cung Ngọc Tuyết tính kế, đi viện phúc lợi làm tình nguyện viên cũng là kiến nghị của nhỏ, xuất không ít lực. Dù là vậy, nhỏ vẫn có chút sợ hãi Cung Ngọc Tuyết. Nghĩ nghĩ, nhỏ bạn thân nói "À, tôi biết rồi. Không phải cậu nói hôm qua Lâm Kiến Lộc thấy nó đánh nhau cũng không phản ứng sao? Nói không chừng cậu ấy thích tuýp người như vậy. Nếu thật là vậy, chúng ta không động đến mặt này nữa... Tặng cho nó chút lễ vật khác đi." Lâm Kiến Lộc không mở miệng nói chuyện, Diêm Hàn nghe tiếng nghị luận xung quanh lại có chút khó chịu. Tuy cậu rất thích loại hình này, nhưng cậu không hề có hứng thú đi yêu sớm! Thứ đồ kia cũng không được cộng điểm. Diêm Hàn cũng hiểu tại sao Lâm Kiến Lộc không nói gì, thứ này chính là như vậy, càng giải thích càng xong đời. Cậu dứt khoát nói với Ngụy Ninh Hâm "Cho nên hiện tại có thể đi chưa?" Ngay sau đó quay đầu nói với cô thể dục lớp bọn họ "Thưa cô, em đi phòng y tế." Cô thể dục còn đang trong trạng thái mộng bức, không biết cậu bị làm sao. Nhưng thấy sắc mặt Diêm Hàn có chút nhợt nhạt, còn đổ cả mồ hôi, không khỏi khẩn trương "Không sao chứ?" Ngụy Ninh Hâm nghe cậu muốn đến phòng y tế, mới ý thức được chuyện này nghiêm trọng. Cậu ta vừa mới thua nên không xuống đài được, nhưng đánh tiếp cũng chưa chắc có thể đánh thắng, bây giờ xuống nước còn kịp "Thật là, không thoải mái phải sớm nói chứ, tôi hữu nghị thứ nhất thi đấu thứ hai!" Diêm Hàn cảm thấy không thoải mái, lại không muốn cường điệu chuyện mình bị thương, một học sinh bị dao chém gì gì đó nghe hơi kinh, cậu bơ Ngụy Ninh Hâm, chỉ hơi vén tay áo để cô thể dục nhìn thấy băng gạc, nói cuối tuần mình không cẩn thận nên bị thương. Trên cánh tay cậu đổ đầy mồ hôi, trên băng gạc còn dính bết máu, thoạt nhìn có chút nghiêm trọng. Cô thể dục rất nhanh đã phê chuẩn. Vừa nghe nói cậu muốn đến phòng y tế, đám Ôn Giác Vinh muốn đưa Diêm Hàn đi, đều bị cô thể dục chụp trở về "Một đám con trai các em đi theo người ta làm gì? Tìm hai bạn nữ lớp em tới..." "Không cần không cần." Diêm Hàn che cánh tay mình lại "Em tự đi là được rồi." Cậu nói liền trực tiếp ra khỏi đám đông, đi về phía phòng y tế, cũng không cho ai đi cùng. "Ấy? Làm sao vậy?" "Đúng á, nhỏ bị sao vậy?" Tiếng nghị luận xung quanh lại vang lên, không biết cậu bị làm sao, những người khác liền thò tới hỏi Ôn Giác Vinh. Bị thương đối với Diêm Hàn mà nói chỉ là việc nhỏ, cậu sẽ không nói cho người khác, cho nên đàn em số một là Ôn Giác Vinh cũng không rõ tình huống. Ôn Giác Vinh sờ sờ cái cằm ú nu của mình, liếc nhìn Lâm Kiến Lộc trong sân một cái, không chắc chắn mà nói "Chắc là dì cả tới đó..." (Edit: Với bạn Vinh, uống trà sữa táo đỏ là dì cả tới, nghỉ chơi giữa chừng cũng là dì cả tới:>) Phòng y tế tràn ngập ánh nắng, Lý Hồng Khinh một bên đổi băng cho cậu một bên mắng "Anh bảo cậu cách ngày tới đổi thuốc một lần, có nghĩa mỗi lần anh thay thuốc có thể giữ được hai ngày. Bây giờ cậu lại đi chơi bóng?!" Tiểu Ngũ cũng xách chùy dậm chân dậm cẳng, thêm mắm thêm muối [Bây giờ miệng vết thương vỡ ra rồi đấy, anh vừa lòng chưa? Nó mà để lại sẹo thì đừng trách em...] Diêm Hàn bị kẹp giữa hai cái loa mắng cho héo rũ, ủ ê cụp đuôi giãy giụa lần cuối "Đều do thuốc của thầy Lý đây quá xịn, làm tôi quên mất tay mình bị thương." "Khỏi vuốt mông ngựa!" Lý Hồng Khinh tỏ vẻ anh ta ăn không trôi món này "Thuốc của ông có xịn cũng chịu không nổi cậu lăn lộn nó như vậy! Cậu đang hủy hoại chiêu bài của tôi đấy, ra ngoài đừng có nói là tôi trị cho cậu! Diêm Hàn mộng bức chớp mắt "Tôi ra ngoài nói với ai?" "Này cưng không biết à, anh cũng là nhân vật vang dội giới y học đấy." "Sau đó đến trường học làm giáo viên y tế?" "... Cút ngay cho ông!" Diêm Hàn cười ha hả. Lần nữa bôi thuốc kỳ thật có chút đau, đặc biệt là khi miệng vết thương bị rách, Diêm Hàn cũng chỉ ráng nhẫn nhịn thôi. Lúc này mà không mồm mép hai câu, chỉ sợ cậu phải kêu ra tiếng. Đại ca phải giỏi mấy cái này, sao có thể kêu. Cố nhịn bôi thuốc, vì muốn phân tán lực chú ý, Diêm Hàn còn hỏi Tiểu Ngũ biểu hiện lúc nãy của mình thế nào. [Khá tốt nha. Chạy bộ được cộng 2 điểm, chơi bóng rổ được cộng 9 điểm, cột "Thể" đang dẫn đầu 11 điểm. Ngoài ra còn có "Đức" được cộng 1 điểm, khen thưởng anh có thái độ học tập đoan chính.] Diêm Hàn "Áu! Cảm ơn Ngũ ca." Cậu đã sớm thăm dò quy luật, nếu mấy thành tựu khác phát triển, đều sẽ cộng thêm điểm cho cột "Đức". Còn về điểm "Thể", Diêm Hàn chỉ có thể nói trận này cậu đánh không phí, tiết thể dục sau cứ như vậy mà triển. ... Tiền đề là phải dưỡng thương đàng hoàng, không thể lưu sẹo. Dưới ánh mắt hung dữ của Tiểu Ngũ, Diêm Hàn nghĩ vậy đó. Đổi thuốc xong, Diêm Hàn đi vào WC đi vệ sinh. Lúc này chuông tan học đã reo, giờ nghỉ trưa bắt đầu, các bạn học lục tục ra khỏi khu dạy học ăn cơm hoặc thông khí. Diêm Hàn ở trong WC chán chết lướt điện thoại, đầu tiên là thấy tin nhắn Ôn Giác Vinh gửi tới, hỏi cậu có cần mang cơm trưa hộ không. Nghĩ một chút, vẫn thấy mình nên tự đến nhà ăn mà ăn, Diêm Hàn lễ phép nói không cần, cũng thiệt tình đối đãi với nhiệt huyết của người anh em này, nhắn cho cậu ta câu cảm tạ. Sau đó nhích tay xuống một chút, phát hiện bao lì xì hôm qua cậu gửi cho Lâm Kiến Lộc, đối phương vẫn chưa nhận lại. Không nhận thì không nói, giống như căn bản không thấy tin nhắn của cậu vậy. ... Hay đại học bá kiêm ủy viên kỷ luật trường ngày thường không xài điện thoại? Ngón tay dừng trên màn hình một lát, nhớ ra trường học quy định học sinh không được dùng điện thoại trong trường, Diêm Hàn cũng không dám gửi tin nhắn hỏi hắn, chỉ có thể cất điện thoại vào túi. Đứng lên, kéo quần, xả nước. Động tác liền mạch lưu loát. Cậu rửa sạch tay, một bên đẩy cửa một bên lẩm bẩm nói "Ầy anh nói tên Lâm..." Diêm Hàn vừa nhấc đầu, giọng nói đột nhiên im bặt. Cậu nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, giọng nữ, hình như không phải một người... Diêm Hàn đi ra gian ngoài, bên ngoài có vài người, ngoại trừ Lý Hồng Khinh thì đều là giáo viên nữ, trong đó có một người là cô Ngữ Văn trẻ lớp bọn họ... Đối diện tựa hồ không biết bên trong có người, đều quay đầu nhìn cậu. Cô Ngữ Văn thậm chí còn nhận ra cậu "Nhan Hàm? Em làm sao vậy?" "Bạn nhỏ này bị thương, đến phòng y tế nhờ anh băng bó ấy mà, ấy ấy đừng nói nữa, cho mấy cưng xem mặt nạ ngủ gần đây anh hay xài, nói cho mấy cưng biết, vô cùng hiệu quả! Buổi tối anh đều bôi kem dưỡng da một lần mới đi ngủ, mấy cưng xem mặt anh này..." Diêm Hàn "..." Lý Hồng Khinh mặt ngoài lịch sự văn nhã, lúc riêng tư lại là bộ mặt hung dữ mắng mình đến máu chó đầy đầu, Diêm Hàn cảm thấy tên này có hai bộ mặt đã quá khoa trương, không ngờ lúc chia sẻ mỹ phẩm lại là một bộ dáng khác. Trời mới biết cậu thấy đối phương mang áo blouse trắng, dùng ngón tay chỉ vào mặt mình đắc ý khoe làn da có bao nhiêu đả kích. Không lẽ cậu bất cẩn sa vào tổ chức kỳ quái gì rồi... Khuê mật tụ hội? "Không sao là được rồi." Cô Ngữ Văn hồi phục tinh thần, bảo Diêm Hàn mau mau đến nhà ăn ăn cơm, lại hỏi Lý Hồng Khinh mặt nạ kia là nhãn hiệu gì. Những giáo viên khác đều không dạy lớp Diêm Hàn, nhưng vẫn bị làn da trắng nõn thủy nhuận của cậu hấp dẫn, dù sao cũng là giờ nghỉ trưa rảnh rỗi, các cô cũng khó tránh khỏi đùa giỡn trêu chọc lẫn nhau "Nếu da mặt tôi mà đẹp giống con bé thì tốt quá!" "Thật sự, cô xem da mặt con bé, trắng trẻo sạch sẽ, một cục mụn đốm cũng không có, tuổi trẻ thật tốt!" Diêm Hàn "..." Đừng nói vậy chứ. Mụn cậu vẫn có, sáng nay còn bị Tiểu Ngũ lôi ra mắng không phải sao? Chỉ là giấu trong lông mày nên các cô không thấy thôi. Lý Hồng Khinh cực lực đề cử mặt nạ ngủ "Kỳ thật từ lúc trẻ đã phải bảo dưỡng rồi, tuổi này nên bắt đầu đắp mặt nạ rồi, bạn học này em không thể vì mình trẻ tuổi mà chậm trễ đâu đấy!" Câu cuối cùng nghe vô cùng thấm thía. Diêm Hàn vẫn duy trì nụ cười ngoan ngoãn, nói với Lý Hồng Khinh cùng các cô "Vậy em đi trước đây." Sau đó run rẩy khóe miệng chạy ra cửa. Mới vừa lắc mình ra khỏi bệnh viện, đang muốn đến nhà ăn, điện thoại trong túi điên cuồng mà run lên. Vừa móc ra nhìn, là Ôn Giác Vinh gọi videocall tới. ...... Diêm Hàn tránh ở một góc hành lang, mạo hiểm nhận quả videocall này, chỉ thấy mặt Ôn Giác Vinh tràn hết nửa màn hình. "Chuyện gì?" "Anh Nhan! Bên kia anh xong việc chưa, mau mau đến bảng thông báo!" "Hả? Sao?" "Anh bị dán lên trển rồi! Thư tình anh viết cho La Văn Long bị dán trên bảng thông báo!" "..." Diêm Hàn "Gì?" Đợi đã... La Văn Long là ai nữa?! Nỗ lực chỉnh chu lại ký ức khoảng thời gian này, Diêm Hàn chợt nhớ, hình như lớp phó học tập lớp cậu tên này? Nhưng cậu viết thư tình cho cậu ta hồi nào! [Á, cái này là giả thiết đó, phát sinh trước lúc ký chủ đến đây, xem như là cốt truyện ẩn.] Tiểu Ngữ ngữ khí thoải mái nói. Hoàn toàn không ý thức được vấn đề hiện tại, thậm chí nó còn không nén được kích động mà nói. [Chúc mừng ký chủ kích phát nhiệm vụ nhánh ! Hoàn thành nhiệm vụ có thể đạt được kỹ năng !] Giọng nói Tiểu Ngũ vừa dứt, sương mù tan đi, trong đầu Diêm Hàn lại hiện lên một phần "ký ức" của "Nhan Hàm". Cùng lúc đó là Ôn Giác Vinh nói "Còn có hình chụp của anh với Lâm Kiến Lộc, Ngụy Ninh Hâm nữa! Má tui ơi, này cũng Tu La tràng quá đi... Anh Nhan anh mau mau tới đây!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương