Ba Ngày Hung Trạch
Chương 66: Tìm mẹ (3)
Edit + beta: Khuynh
―――――
Lúc này, Tống Viêm cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy tử trạng mà Kỷ Hành Phong đã diễn tả trước đó.
Đinh Côn như vừa ngã từ nơi nào xuống, vô lực nằm rạp trước cái ghế mà hắn từng ngồi.
Tống Viêm và Kỷ Hành Phong tiến vào phòng bệnh trong tiếng hét kêu của bảo mẫu và hai đứa nhỏ, cẩn thận kiểm tra thi thể của Đinh Côn. Trên người hắn không có vết thương đặc biệt nghiêm trọng nào, một bên xương vai hình như có chút vỡ vụn, nhưng thương thế nghiêm trọng nhất lại vẫn là ở trên cổ.
Cổ hắn, cũng giống như bị té gãy.
"Cách chết giống với người hồi trưa, vị trí dứt gãy trên cổ cũng giống hệt." Sau khi Kỷ Hành Phong dùng tay ấn xem cổ Đinh Côn thì đưa ra kết luận.
Tống Viêm cũng cúi người lặp lại động tác dò xem cổ Đinh Côn, cùng lúc này, những người chơi khác cũng nghe tin chạy đến, thần sắc khác nhau mà đứng trong phòng 210.
"Hai người coi xong chưa?" Nam bác sĩ đeo kính đến gần, nhưng không gian chỗ góc tường vốn không lớn đã bị hai người Tống Viêm chiếm cứ nên rất khó chen đến cạnh ghế dựa, vì thế hắn lên tiếng nhắc nhở: "Coi xong rồi thì xin nhường chỗ chút đi."
Kỷ Hành Phong tất nhiên sẽ không thèm phản ứng hắn, nhưng Tống Viêm thì quay đầu nhìn hắn một cái, rồi kéo Kỷ Hành Phong lui về sau vài bước.
Nam bác sĩ đeo kính cũng chính là Tùy Chính, không nóng không lạnh mà nói "Cảm ơn" xong liền bước đến cạnh thi thể Đinh Côn. Hạ Phồn ở phía sau cũng gật đầu với họ rồi đi qua.
Còn chú Lang bọn họ từng gặp lại đứng yên không động, chỉ đứng xa xa cách một cái giường bệnh mà nghía qua vài lần. Trừ điểm này ra, Tống Viêm còn chú ý tới cô gái tóc ngắn đang ôm tay đứng ở cửa nhìn quanh phòng bệnh với dáng vẻ kinh hồn bạc vía chưa kịp hồi thần.
"Cô ta tên Tôn Nguyệt, đóng vai mẹ của một đứa nhỏ nằm viện ở lầu 2." Kỷ Hành Phong hơi cúi đầu, nhỏ giọng bên tai Tống Viêm.
Tống Viêm gật đầu, lại nhìn cô vài lần, rồi thả ánh mắt về lại trên thi thể Đinh Côn.
Tuy bây giờ đứng cách hơi xa, nhưng cậu vẫn cố gắng tìm kiếm manh mối hữu dụng.
Trong tay Đinh Côn còn đang nắm chặt gói thuốc bị bóp đến biến dạng, bên trong lộ ra mấy điếu thuốc lá được cuốn giấy xanh và sợi thuốc hơi dập nát. Quần áo của hắn về cơ bản hoàn hảo, không có dấu vết cho thấy đã đánh nhau hay giãy giụa, hẳn là đột nhiên ngã xuống từ nơi nào đó, té gãy một vị trí đặc thù trên cổ nên nháy mắt liền tử vong.
Tầm mắt Tống Viêm tiếp tục di chuyển, quét qua quần, giày... đến khi nhìn thấy đế giày của Đinh Côn.
"Cái đó là cái gì vậy?" Tống Viêm kéo kéo tay Kỷ Hành Phong, bảo anh nhìn qua đó.
Kỷ Hành Phong khom lưng, nâng chân Đinh Côn lên, Tống Viêm cũng thấy rõ hơn, trên đế giày Đinh Côn dính một cục đen thui, trong đó còn bọc theo một cái cây trắng nhỏ, nhìn giống như ––
Tống Viêm quay đầu nhìn bé gái đang trốn rút trên giường, cây kẹo mút trong tay con bé đã biến mất từ khi nào.
"Cái này là kẹo của con hả?" Tống Viêm tận lực điều chỉnh âm giọng của mình cho dịu dàng hơn, đi đến bên người cô bé, đỡ bụng ngồi xuống, xoa xoa đầu bé.
Bé gái hấp háy đôi mắt đỏ hồng nhìn nửa ngày, lắc nhẹ: "Không phải."
"Vậy kẹo của con đâu rồi?" Tống Viêm nhìn thẳng đôi mắt con bé, kiên nhẫn hỏi tiếp.
"Con ăn hết rồi, chỉ có bé ngoan mới có kẹo ăn, con là bé ngoan, con sẽ không vứt lung tung đâu." Cô bé nhỏ nhẹ nói, khi nói tới chữ "bé ngoan" còn mang theo chút kiêu ngạo.
Mấy người chơi khác cũng chú ý tới phát hiện của Tống Viêm, nhưng dù cô bé đã nói rằng đó không phải kẹo của nó, thì ánh mắt bọn họ nhìn con bé vẫn có vài phần cảnh giác.
"Đúng rồi, con là bé ngoan." Tống Viêm tuy vẫn còn hoài nghi, nhưng cậu lại xoa đầu cô bé, đề nghị: "Phòng này không ở được nữa rồi, tối nay con với em trai cùng đến phòng chú ngủ, được không?"
Lúc vừa tiến vào phòng bệnh, Tống Viêm đã chú ý tới đứa nhỏ nằm trên giường là một bé trai, hẳn là em trai của cô bé.
"Đến phòng chú?" Cô bé nghiêng đầu nhìn Tống Viêm, lại nhìn Đinh Côn đã chết, sợ hãi lui về sau vài bước, rồi gật gật: "Dạ, không ở đây nữa..."
Suy nghĩ của Tống Viêm rất đơn giản, cô bé là NPC, không có khả năng là kẻ hiến tế, nhưng lại có khả năng bị kẻ hiến tế khống chế.
Dưới tình hình này, nếu muốn đơn thuần tự bảo vệ mình, đương nhiên sẽ chọn cách xa con bé một chút. Nhưng –– Tống Viêm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Kỷ Hành Phong, bọn họ đều minh bạch, thứ bọn họ muốn hiện giờ tuyệt đối không phải chỉ là tự bảo vệ mình, mà là phải nhanh chóng tìm ra kẻ hiến tế.
Cho nên, hiện tại đem theo cô bé kỳ quái này bên người, mới có thể thu hoạch được càng nhiều tin tức.
Kỷ Hành Phong duỗi tay, đỡ Tống Viêm lên, sau đó kéo lại tay bé gái.
Bảo mẫu đã sớm bị dọa choáng váng, hiện giờ nghe nói có thể rời khỏi căn phòng này, liền không thèm nghĩ gì mà ôm bé trai trên giường đi theo Kỷ Hành Phong và Tống Viêm ra ngoài.
Khoảnh khắc ra khỏi phòng 210, Tống Viêm cảm giác ánh đèn trên hành lang hình như lại tối thêm một chút, vách tường rực rỡ hình vẽ hai bên lại trông có vẻ càng thêm áp lực.
Tống Viêm không muốn dừng lại lâu nên nhanh chóng dẫn theo cô bé đến chỗ cầu thang. Nào ngờ, trên cầu thang vẫn tối tăm không có ánh đèn, mà sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, gần như chẳng thấy được gì trên đó.
"Ở đây không có thang máy hả anh?" Tống Viêm nhìn cầu thang tối đen trước mặt, nhíu mày hỏi Kỷ Hành Phong bên người.
"Có, nhưng mà người trong bệnh viện nói hai ngày trước hư rồi, chỉ có thể đi thang bộ." Kỷ Hành Phong nói, khom người ôm Tống Viêm lên: "Tối quá, để anh ôm em lên trước rồi lại xuống đưa họ lên."
Tống Viêm đã sớm được Kỷ Hành Phong ôm thành quen, cũng biết mình không thấy rõ, lỡ mà té sẽ trực tiếp té văng thằng con ra mất, nên cậu vô cùng phối hợp dùng hai tay vòng qua cổ anh, yên tâm để Kỷ Hành Phong ôm mình đi lên.
Hai người rất nhanh liền tới lầu 3, Kỷ Hành Phong thả Tống Viêm xuống, lại xuống lầu ôm bé gái và em trai con bé lên, bảo mẫu nối đuôi theo sau bọn họ.
Đêm nay, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong cùng nhau ngủ trên một giường, nhưng lại không dám ngủ sâu, vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng.
Tuy phòng cậu là phòng đơn, nhưng vì là khoa sản, phần lớn người bệnh đều cần người nhà bồi ngủ, nên sát tường vẫn còn một cái giường nhỏ hẹp, vừa vặn có thể để cho hai đứa nhỏ nằm, còn bảo mẫu đành tạm chấp vá mà ngủ trên ghế.
Đáng tiếc, cả đêm đi qua, manh mối mà Tống Viêm hy vọng lại không xuất hiện, bé gái an ổn mà ngủ, thẳng đến 7 giờ sáng hôm sau, khi bác sĩ tới kiểm tra phòng, cô bé mới bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Kỷ Hành Phong mở cửa, nữ bác sĩ hôm qua lại mang theo một đám người đến, dò hỏi tình trạng của Tống Viêm theo thường lệ.
Tống Viêm vốn tưởng có thể thuận miệng nói cho có lệ rồi xong, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc lật xem sổ bệnh của nữ bác sĩ, cậu bỗng nhiên đổi ý, muốn thử xem có thể hỏi rõ tình trạng hiện giờ của mình hay không.
"Xin hỏi, với tình hình bây giờ của tôi thì khi nào mới có thể sinh ạ?"
Nữ bác nghe vậy, cúi đầu xem kỹ bụng Tống Viêm, lại giơ tay xoa ấn đáy bụng cậu rồi mới nói: "Thể trạng của mỗi người không giống nhau, nhưng cậu vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng đi, nếu nhanh thì hẳn là trong vòng 2 3 ngày nữa."
Tống Viêm gật đầu nói cảm ơn, cảm giác gấp rút trong lòng cũng dịu hơn đôi chút, nếu không ổn thì nhóc con sợ là phải thật sự ra đời trong phó bản này mất.
Kỷ Hành Phong im lặng cầm tay cậu, xúc cảm thô ráp ấm áp giúp cậu thả lỏng hơn một chút.
Mà lúc này, nữ bác sĩ đột nhiên nói thêm: "Ờ đúng, bệnh viện đã sắp xếp phòng mới cho hai chị em này rồi, lát nữa cứ đưa bọn nhỏ xuống lầu đi."
Tống Viêm không lập tức đáp ứng, cậu đương nhiên là muốn ở cạnh bé gái lâu hơn một chút. Nữ bác sĩ cũng không để ý, sau khi nói xong liền dẫn bác sĩ thực tập và nhóm y tá rời đi.
Chẳng qua, Tùy Chính vẫn ở lại không đi.
"Có gì sao?" Tống Viêm cảm thấy Tùy Chính không giống một người sẽ chủ động chia sẻ manh mối, cho nên cậu không khỏi tò mò khi hắn vẫn ở lại chỗ này.
Tùy Chính không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt mang theo kinh nghi và dò xét. Sau đó hắn lại đi tới bên cạnh Kỷ Hành Phong, đè thấp giọng hỏi: "Anh đi chung với cậu ta suốt vậy, cậu ta là người chơi hay là NPC."
"Là người chơi." Kỷ Hành Phong cũng không có hảo cảm gì với Tùy Chính, chỉ hờ hững trả lời ba chữ.
"Người chơi?" Tùy Chính hiển nhiên vẫn không tin, lại ngẩng đầu nhìn Tống Viêm, tiếp tục hạ giọng truy hỏi: "Nếu là người chơi, sao lại không thấy cậu ta ở Tượng đài Khai Sáng, nếu là người chơi... sao cậu ta lại có thai?"
Kỷ Hành Phong lạnh lùng phí lời với Tùy Chính, lặp lại: "Là người chơi, không cần anh quan tâm."
Tùy Chính còn muốn đưa ra dị nghị khác, nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Hành Phong, hắn chỉ đành nuốt xuống mấy lời còn lại, lướt ra khỏi phòng bệnh. Nhưng nhìn phản ứng khi rời đi, hình như hắn càng thêm đề phòng Tống Viêm.
Tống Viêm cũng không thèm để ý chuyện này, nhưng ít nhất, với thái độ hiện giờ của Tùy Chính mà nói, hắn không giống như là kẻ hiến tế, nhưng... cũng không thể loại trừ khả năng hắn ngụy trang.
Vì thế, chờ Tùy Chính đi xa rồi, Tống Viêm mới xoay người, vẫy tay với bé gái trên giường bên kia: "Lại đây đi, tối qua con ngủ ngon không?"
Cô bé sáp đến trả lời: "Ngủ ngon lắm ạ, còn ngon hơn ngủ với cha luôn."
Tống Viêm nghe xong, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Bình thường con ngủ với cha hả? Vậy mẹ con đâu?"
Bé gái nghe xong, đột nhiên cười khk khk khk, bẻ từng ngón tay nhỏ của mình đếm đếm: "1, 2, 3... 7, 8... 1, 2..."
"Mẹ mất tiêu rồi, con đếm tới 8, mẹ liền, biến mất tiêu luôn!"
―――――
Lúc này, Tống Viêm cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy tử trạng mà Kỷ Hành Phong đã diễn tả trước đó.
Đinh Côn như vừa ngã từ nơi nào xuống, vô lực nằm rạp trước cái ghế mà hắn từng ngồi.
Tống Viêm và Kỷ Hành Phong tiến vào phòng bệnh trong tiếng hét kêu của bảo mẫu và hai đứa nhỏ, cẩn thận kiểm tra thi thể của Đinh Côn. Trên người hắn không có vết thương đặc biệt nghiêm trọng nào, một bên xương vai hình như có chút vỡ vụn, nhưng thương thế nghiêm trọng nhất lại vẫn là ở trên cổ.
Cổ hắn, cũng giống như bị té gãy.
"Cách chết giống với người hồi trưa, vị trí dứt gãy trên cổ cũng giống hệt." Sau khi Kỷ Hành Phong dùng tay ấn xem cổ Đinh Côn thì đưa ra kết luận.
Tống Viêm cũng cúi người lặp lại động tác dò xem cổ Đinh Côn, cùng lúc này, những người chơi khác cũng nghe tin chạy đến, thần sắc khác nhau mà đứng trong phòng 210.
"Hai người coi xong chưa?" Nam bác sĩ đeo kính đến gần, nhưng không gian chỗ góc tường vốn không lớn đã bị hai người Tống Viêm chiếm cứ nên rất khó chen đến cạnh ghế dựa, vì thế hắn lên tiếng nhắc nhở: "Coi xong rồi thì xin nhường chỗ chút đi."
Kỷ Hành Phong tất nhiên sẽ không thèm phản ứng hắn, nhưng Tống Viêm thì quay đầu nhìn hắn một cái, rồi kéo Kỷ Hành Phong lui về sau vài bước.
Nam bác sĩ đeo kính cũng chính là Tùy Chính, không nóng không lạnh mà nói "Cảm ơn" xong liền bước đến cạnh thi thể Đinh Côn. Hạ Phồn ở phía sau cũng gật đầu với họ rồi đi qua.
Còn chú Lang bọn họ từng gặp lại đứng yên không động, chỉ đứng xa xa cách một cái giường bệnh mà nghía qua vài lần. Trừ điểm này ra, Tống Viêm còn chú ý tới cô gái tóc ngắn đang ôm tay đứng ở cửa nhìn quanh phòng bệnh với dáng vẻ kinh hồn bạc vía chưa kịp hồi thần.
"Cô ta tên Tôn Nguyệt, đóng vai mẹ của một đứa nhỏ nằm viện ở lầu 2." Kỷ Hành Phong hơi cúi đầu, nhỏ giọng bên tai Tống Viêm.
Tống Viêm gật đầu, lại nhìn cô vài lần, rồi thả ánh mắt về lại trên thi thể Đinh Côn.
Tuy bây giờ đứng cách hơi xa, nhưng cậu vẫn cố gắng tìm kiếm manh mối hữu dụng.
Trong tay Đinh Côn còn đang nắm chặt gói thuốc bị bóp đến biến dạng, bên trong lộ ra mấy điếu thuốc lá được cuốn giấy xanh và sợi thuốc hơi dập nát. Quần áo của hắn về cơ bản hoàn hảo, không có dấu vết cho thấy đã đánh nhau hay giãy giụa, hẳn là đột nhiên ngã xuống từ nơi nào đó, té gãy một vị trí đặc thù trên cổ nên nháy mắt liền tử vong.
Tầm mắt Tống Viêm tiếp tục di chuyển, quét qua quần, giày... đến khi nhìn thấy đế giày của Đinh Côn.
"Cái đó là cái gì vậy?" Tống Viêm kéo kéo tay Kỷ Hành Phong, bảo anh nhìn qua đó.
Kỷ Hành Phong khom lưng, nâng chân Đinh Côn lên, Tống Viêm cũng thấy rõ hơn, trên đế giày Đinh Côn dính một cục đen thui, trong đó còn bọc theo một cái cây trắng nhỏ, nhìn giống như ––
Tống Viêm quay đầu nhìn bé gái đang trốn rút trên giường, cây kẹo mút trong tay con bé đã biến mất từ khi nào.
"Cái này là kẹo của con hả?" Tống Viêm tận lực điều chỉnh âm giọng của mình cho dịu dàng hơn, đi đến bên người cô bé, đỡ bụng ngồi xuống, xoa xoa đầu bé.
Bé gái hấp háy đôi mắt đỏ hồng nhìn nửa ngày, lắc nhẹ: "Không phải."
"Vậy kẹo của con đâu rồi?" Tống Viêm nhìn thẳng đôi mắt con bé, kiên nhẫn hỏi tiếp.
"Con ăn hết rồi, chỉ có bé ngoan mới có kẹo ăn, con là bé ngoan, con sẽ không vứt lung tung đâu." Cô bé nhỏ nhẹ nói, khi nói tới chữ "bé ngoan" còn mang theo chút kiêu ngạo.
Mấy người chơi khác cũng chú ý tới phát hiện của Tống Viêm, nhưng dù cô bé đã nói rằng đó không phải kẹo của nó, thì ánh mắt bọn họ nhìn con bé vẫn có vài phần cảnh giác.
"Đúng rồi, con là bé ngoan." Tống Viêm tuy vẫn còn hoài nghi, nhưng cậu lại xoa đầu cô bé, đề nghị: "Phòng này không ở được nữa rồi, tối nay con với em trai cùng đến phòng chú ngủ, được không?"
Lúc vừa tiến vào phòng bệnh, Tống Viêm đã chú ý tới đứa nhỏ nằm trên giường là một bé trai, hẳn là em trai của cô bé.
"Đến phòng chú?" Cô bé nghiêng đầu nhìn Tống Viêm, lại nhìn Đinh Côn đã chết, sợ hãi lui về sau vài bước, rồi gật gật: "Dạ, không ở đây nữa..."
Suy nghĩ của Tống Viêm rất đơn giản, cô bé là NPC, không có khả năng là kẻ hiến tế, nhưng lại có khả năng bị kẻ hiến tế khống chế.
Dưới tình hình này, nếu muốn đơn thuần tự bảo vệ mình, đương nhiên sẽ chọn cách xa con bé một chút. Nhưng –– Tống Viêm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Kỷ Hành Phong, bọn họ đều minh bạch, thứ bọn họ muốn hiện giờ tuyệt đối không phải chỉ là tự bảo vệ mình, mà là phải nhanh chóng tìm ra kẻ hiến tế.
Cho nên, hiện tại đem theo cô bé kỳ quái này bên người, mới có thể thu hoạch được càng nhiều tin tức.
Kỷ Hành Phong duỗi tay, đỡ Tống Viêm lên, sau đó kéo lại tay bé gái.
Bảo mẫu đã sớm bị dọa choáng váng, hiện giờ nghe nói có thể rời khỏi căn phòng này, liền không thèm nghĩ gì mà ôm bé trai trên giường đi theo Kỷ Hành Phong và Tống Viêm ra ngoài.
Khoảnh khắc ra khỏi phòng 210, Tống Viêm cảm giác ánh đèn trên hành lang hình như lại tối thêm một chút, vách tường rực rỡ hình vẽ hai bên lại trông có vẻ càng thêm áp lực.
Tống Viêm không muốn dừng lại lâu nên nhanh chóng dẫn theo cô bé đến chỗ cầu thang. Nào ngờ, trên cầu thang vẫn tối tăm không có ánh đèn, mà sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, gần như chẳng thấy được gì trên đó.
"Ở đây không có thang máy hả anh?" Tống Viêm nhìn cầu thang tối đen trước mặt, nhíu mày hỏi Kỷ Hành Phong bên người.
"Có, nhưng mà người trong bệnh viện nói hai ngày trước hư rồi, chỉ có thể đi thang bộ." Kỷ Hành Phong nói, khom người ôm Tống Viêm lên: "Tối quá, để anh ôm em lên trước rồi lại xuống đưa họ lên."
Tống Viêm đã sớm được Kỷ Hành Phong ôm thành quen, cũng biết mình không thấy rõ, lỡ mà té sẽ trực tiếp té văng thằng con ra mất, nên cậu vô cùng phối hợp dùng hai tay vòng qua cổ anh, yên tâm để Kỷ Hành Phong ôm mình đi lên.
Hai người rất nhanh liền tới lầu 3, Kỷ Hành Phong thả Tống Viêm xuống, lại xuống lầu ôm bé gái và em trai con bé lên, bảo mẫu nối đuôi theo sau bọn họ.
Đêm nay, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong cùng nhau ngủ trên một giường, nhưng lại không dám ngủ sâu, vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng.
Tuy phòng cậu là phòng đơn, nhưng vì là khoa sản, phần lớn người bệnh đều cần người nhà bồi ngủ, nên sát tường vẫn còn một cái giường nhỏ hẹp, vừa vặn có thể để cho hai đứa nhỏ nằm, còn bảo mẫu đành tạm chấp vá mà ngủ trên ghế.
Đáng tiếc, cả đêm đi qua, manh mối mà Tống Viêm hy vọng lại không xuất hiện, bé gái an ổn mà ngủ, thẳng đến 7 giờ sáng hôm sau, khi bác sĩ tới kiểm tra phòng, cô bé mới bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Kỷ Hành Phong mở cửa, nữ bác sĩ hôm qua lại mang theo một đám người đến, dò hỏi tình trạng của Tống Viêm theo thường lệ.
Tống Viêm vốn tưởng có thể thuận miệng nói cho có lệ rồi xong, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc lật xem sổ bệnh của nữ bác sĩ, cậu bỗng nhiên đổi ý, muốn thử xem có thể hỏi rõ tình trạng hiện giờ của mình hay không.
"Xin hỏi, với tình hình bây giờ của tôi thì khi nào mới có thể sinh ạ?"
Nữ bác nghe vậy, cúi đầu xem kỹ bụng Tống Viêm, lại giơ tay xoa ấn đáy bụng cậu rồi mới nói: "Thể trạng của mỗi người không giống nhau, nhưng cậu vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng đi, nếu nhanh thì hẳn là trong vòng 2 3 ngày nữa."
Tống Viêm gật đầu nói cảm ơn, cảm giác gấp rút trong lòng cũng dịu hơn đôi chút, nếu không ổn thì nhóc con sợ là phải thật sự ra đời trong phó bản này mất.
Kỷ Hành Phong im lặng cầm tay cậu, xúc cảm thô ráp ấm áp giúp cậu thả lỏng hơn một chút.
Mà lúc này, nữ bác sĩ đột nhiên nói thêm: "Ờ đúng, bệnh viện đã sắp xếp phòng mới cho hai chị em này rồi, lát nữa cứ đưa bọn nhỏ xuống lầu đi."
Tống Viêm không lập tức đáp ứng, cậu đương nhiên là muốn ở cạnh bé gái lâu hơn một chút. Nữ bác sĩ cũng không để ý, sau khi nói xong liền dẫn bác sĩ thực tập và nhóm y tá rời đi.
Chẳng qua, Tùy Chính vẫn ở lại không đi.
"Có gì sao?" Tống Viêm cảm thấy Tùy Chính không giống một người sẽ chủ động chia sẻ manh mối, cho nên cậu không khỏi tò mò khi hắn vẫn ở lại chỗ này.
Tùy Chính không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt mang theo kinh nghi và dò xét. Sau đó hắn lại đi tới bên cạnh Kỷ Hành Phong, đè thấp giọng hỏi: "Anh đi chung với cậu ta suốt vậy, cậu ta là người chơi hay là NPC."
"Là người chơi." Kỷ Hành Phong cũng không có hảo cảm gì với Tùy Chính, chỉ hờ hững trả lời ba chữ.
"Người chơi?" Tùy Chính hiển nhiên vẫn không tin, lại ngẩng đầu nhìn Tống Viêm, tiếp tục hạ giọng truy hỏi: "Nếu là người chơi, sao lại không thấy cậu ta ở Tượng đài Khai Sáng, nếu là người chơi... sao cậu ta lại có thai?"
Kỷ Hành Phong lạnh lùng phí lời với Tùy Chính, lặp lại: "Là người chơi, không cần anh quan tâm."
Tùy Chính còn muốn đưa ra dị nghị khác, nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Hành Phong, hắn chỉ đành nuốt xuống mấy lời còn lại, lướt ra khỏi phòng bệnh. Nhưng nhìn phản ứng khi rời đi, hình như hắn càng thêm đề phòng Tống Viêm.
Tống Viêm cũng không thèm để ý chuyện này, nhưng ít nhất, với thái độ hiện giờ của Tùy Chính mà nói, hắn không giống như là kẻ hiến tế, nhưng... cũng không thể loại trừ khả năng hắn ngụy trang.
Vì thế, chờ Tùy Chính đi xa rồi, Tống Viêm mới xoay người, vẫy tay với bé gái trên giường bên kia: "Lại đây đi, tối qua con ngủ ngon không?"
Cô bé sáp đến trả lời: "Ngủ ngon lắm ạ, còn ngon hơn ngủ với cha luôn."
Tống Viêm nghe xong, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Bình thường con ngủ với cha hả? Vậy mẹ con đâu?"
Bé gái nghe xong, đột nhiên cười khk khk khk, bẻ từng ngón tay nhỏ của mình đếm đếm: "1, 2, 3... 7, 8... 1, 2..."
"Mẹ mất tiêu rồi, con đếm tới 8, mẹ liền, biến mất tiêu luôn!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương