Bá Tổng Anh Có Rất Nhiều Dấu Chấm Hỏi Phải Không?
Chương 5: Con Đường Làm Giàu Ở Dị Thế
Editor: Mòi꧁LẠC CẨU TEAM꧂______________________________ Khi đi theo Lâm chấp sự lên núi, Ngô Túy vẫn luôn quan sát xung quanh, phát hiện ngọn núi này cằn cỗi đến đáng sợ, ngay cả cây cỏ ven đường cũng không có, chỉ có đất và đất trải dài. "Ở ngay phía trước rồi." Lâm chấp sự và Ngô Túy đi tiếp một đoạn, cuối cùng Ngô Túy mới thấy một ít tường viện, đều là dùng đất đắp lên, nghiêng nghiêng ngả ngả như thể dựa vào một chút sẽ sập ngay vậy. "Linh điền số năm mươi ba hướng đông, hai mươi bảy bước rẽ qua, đi tiếp hai mươi ba bước. Xung quanh có tường rào, còn có hai gian phòng gỗ." Lâm chấp sự đưa một mộc bài đen cho Ngô Túy, "Đây là chìa khóa." Ngô Túy nhận lấy, nhìn quanh linh điền một vòng. Linh điền ở đây dùng tường đất vây lại chung quanh, không thấy được bên trong, nhưng nghĩ đến thức ăn được coi là trân quý nhất ở nơi này anh cũng có thể hiểu. Linh điền Ngô Túy thuê được có phần tường bao khá hơn một chút, một tay Ngô Túy bám lên tường, muốn đu lên để xem có trèo vào được không. Lâm chấp sự chợt quát một tiếng, anh còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy như có thứ gì đánh vào người, cả người bay thẳng ra. Đau đớn trong dự đoán cũng không có, Ngô Túy nhắm chặt mắt, sờ xuống đất lại thấy mềm. "Tránh ra..." Giọng nói yếu ớt của người nằm dưới đất vang lên, Ngô Túy mở mắt cúi đầu nhìn thử, hóa ra mình đè Lâm chấp sự đáng thương sắp ngất luôn rồi. "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Anh vội vàng đứng dậy, lúc đỡ Lâm chấp sự lên, anh nhận thấy cơ thể người này dưới lớp áo khoác gầy đến chỉ còn da bọc xương. "Trên tường còn sót lại cấm chế, ngươi chỉ có thể đi từ cửa vào." Lâm chấp sự ôm ngực có vẻ rất khó chịu. Cấm chế? Ngô Túy tròn mắt, là loại cấm chế đó đó sao? "Khụ khụ!" Lâm chấp sự không chịu được ho khan mấy tiếng, sắc mặt trắng bệch. Ngô Túy biết cân nặng của mình cũng không nhẹ, nếu không phải Lâm chấp sự làm đệm thịt, không chừng xương cụt anh cũng dập luôn. "Lâm chấp sự, vào nhà nghỉ ngơi một lát đi." Ngô Túy áy náy đỡ người nọ, "Thật xin lỗi, là do ta hấp tấp quá." "Không cần." Lâm chấp sự yếu ớt lắc đầu, có vẻ rất sợ khả năng gây họa của Ngô Túy. "Ta nấu khoai tây cho ngươi ăn, coi như tạ lỗi." Anh lấy ra một củ khoai tây từ trong áo, ánh mắt hết sức thành khẩn. * Nước trong nồi đá sôi ùng ục, Ngô Túy đặt khoai tây còn đang bốc khói vào trong chém, xuýt xoa thổi tay, nhanh chóng đẩy qua cho Lâm chấp sự. Ngô Túy luộc hai củ khoai tây to, mỗi củ phải hơn nửa cân, Lâm chấp sự cúi đầu nhìn chằm chằm khoai tây trong chén mình, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Trong phòng không có ghế, Ngô Túy ngồi xổm ở bên cạnh lột vỏ khoai tây, tranh thủ đang nóng ăn cho ngon. "Lâm chấp sự mau ăn đi?" Anh gặm được một nửa nhưng thấy đối phương vẫn không động vào miếng nào. "Cái này là... Cho ta?" Ánh mắt Lâm chấp sự có chút không tin được, cảm giác như mình đang nằm mơ. "Không cho ngươi thì cho ai?" Ngô Túy không thể tin nổi rốt cuộc ở đây nghèo đến cỡ nào, đường đường là một quản sự bản lĩnh đầy người, nhưng một củ khoai tây nửa ngày cũng không dám động tay. Lâm chấp sự ngẩng đầu, nhìn Ngô Túy một lúc, sau đó mới cẩn thận bẻ một miếng khoai luộc bỏ vào miệng. Hắn ăn rất chậm, anh đã ăn xong phần mình từ lâu, thoải mái ợ một cái rồi để chén qua một bên, bắt đầu dọn dẹp đồ trong phòng. Hình như phòng này trước đây đã có người ở, có sẵn chăn đệm chén đũa, còn có một cái bàn gỗ. So với tưởng tượng của Ngô Túy đã tốt hơn rất nhiều, cạnh ruộng còn có một giếng nước. Ngô Túy lau dọn qua tất cả một lượt, khi trở lại phòng bếp thì Lâm chấp sự đang uống nước luộc khoai tây. Thấy Ngô Túy đi vào, Lâm chấp sự chỉ vỏ khoai tây anh để trong chén, "Ngươi không ăn những thứ này sao?" "Ta không ăn." "Có thể không ta không?" Ngô Túy mờ mịt gật đầu, nhìn Lâm chấp sự lấy ra một cái khăn, bên trong là hơn nửa củ khoai luộc. Lâm chấp sự bỏ cả vỏ khoai tây Ngô Túy lột ra vào, những thứ kia chỉ là một lớp vỏ mỏng, chỉ có vài chỗ dính chút vụn khoai. Thấy Ngô Túy ngơ ngác có vẻ không hiểu, Lâm chấp sự cũng có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng giải thích, "Quanh đây có rất nhiều thôn làng, những gia đình không nuôi nổi con cũng đem bỏ. Nhưng Vạn Môn Sơn một ngày cũng chỉ có một bữa ăn, phần ăn cũng rất ít..." Ngô Túy nhìn Lâm chấp sự, đáy lòng chợt cảm thấy rất tội lỗi. Trong tiểu thuyết, Ngô Túy Túy chỉ chú tâm làm ruộng, không mấy khi rời khỏi tường bao. Cũng rất ít khi giao lưu với Lâm chấp sự, thậm chí ngay cả hắn họ Lâm cũng không biết, chỉ biết rằng đây là người phụ trách mỗi quý sẽ tới thu đồ ăn. Về phần sau tiểu thuyết, nhân vật chấp sự cũng không xuất hiện nữa, Ngô Túy Túy cũng vui vẻ vì không ai tới quấy rầy. Ngô Túy nhớ lúc vừa đỡ Lâm chấp sự lên, cân nặng chẳng có mấy thịt của đối phương, anh hoài nghi có thể về sau, người này đã... Trong lòng Ngô Túy đắng ngắt, nghĩ lại một chút thì dù là Lâm chấp sự chết, Vạn Môn Sơn cũng sẽ phái người khác tới thu thức ăn. Nhưng theo tiểu thuyết miêu tả, về sau vẫn không có một ai tới thu. Xem ra vào lúc đó, không chỉ Lâm chấp sự, Vạn Môn Sơn cũng không còn. Ngô Túy đột nhiên cảm thấy bi ai, những góc khuất trong tiểu thuyết vẫn luôn tồn tại vô số người giãy giụa, cả đời bọn họ thậm chí chỉ một câu trong sách cũng không được nhắc tới, càng không có ai quan tâm. Anh thở dài, lấy ra hai túi hạt giống, xé cả hai loại, mỗi loại đổ ra một nửa đưa cho Lâm chấp sự. "Đây là hạt giống rau quả ở chỗ ta, lớn rất nhanh. Nếu ngươi tin ta vậy hãy đem về trồng đi." Lâm chấp sự nhìn hạt giống nho nhỏ, chần chừ một chút vẫn gật đầu nhận lấy. "Hạt giống cự thực ta còn chưa đưa cho ngươi." Hắn mím môi, "Ngươi chờ một chút." Thấy Lâm chấp sự rời đi, Ngô Túy đi ra xem mấy mẫu ruộng của mình. Theo như chủ tiệm nói, phải rải hạt giống ở đất ẩm, sau đó phủ một lớp đất mỏng nữa lên là được. Căn cứ theo tiểu thuyết, loại cải xanh trồng ở linh điền một ngày đã có thể thu hoạch. Ngô Túy tính sơ một chút, tốc độ sinh trưởng của rau cải tầm 40 ngày, nhưng ở đây chỉ rút còn một ngày. Cứ theo đó mà tính thì nếu là cây táo, các loại cây ăn quả khác, chỉ cần không tới một tháng là đã có thể kết trái. Hơn nữa táo là cây ăn quả lâu năm, có thể sống từ 30 đến 50 năm. Chỉ cần giữ khoảng cách trồng hợp lý, một cây mỗi năm có thể thu hoạch hơn 100 cân táo. Căn cứ theo sự rút ngắn thời gian của linh điền, chính là 10 ngày có thể thu được 100 cân táo. Theo như tiêu chuẩn thức ăn ở dị thế, táo là thức ăn nhị cấp, mình hoàn toàn có thể dựa vào trái cây để làm giàu. Ngô Túy sờ cằm suy nghĩ, ở dị thế trân quý nhất là thực phẩm, nếu như vậy liệu có thể dùng những thứ khác để đổi thức ăn không? Như vàng bạc hay đá quý gì đó. Dường như một đại lộ hoàng kim đang vẫy tay chào đón Ngô Túy. Tiếng gõ cửa cắt đứt mộng tưởng phất nhanh của Anh, sau khi lau miệng chờ mong liền ra mở cửa. Chỉ thấy Lâm chấp sự ôm một thứ hạt vỏ cứng khá to, phải che đến nửa người. Lúc đối phương bưng vào, phần đỉnh của hạt kia đụng phải khung cửa, Ngô Túy loáng thoáng nghe một tiếng kêu đau của trẻ con. "Đây là cái gì vậy?" Anh giữ khoảng cách đề phòng theo dõi vật Lâm chấp sự vừa đưa tới. "Là hạt giống cự thực." Sau lưng Lâm chấp sự là một đứa bé trái ló đầu ra, nhỏ giọng trả lời. "Đây là Lâm Phong."Hắn đặt hạt giống xuống, giới thiệu với Ngô Túy, "Năm nay đã mười sáu tuổi, tay chân nhanh nhẹn, chỉ cần có thể sống cái gì cũng làm được. Mười sáu tuổi? Ngô Túy không khỏi nhìn Lâm Phong nhiều thêm, đứa nhỏ này còn chưa cao tới ngực anh, cả người gầy còm, chỉ có bụng là sưng to, có lẽ là hệ tiêu hóa có vấn đề. "Lâm Phong, đi đào một hố trồng hạt giống đi." Lâm chấp sự ra lệnh một tiếng, Lâm Phong không nói hai lời liền cầm lên cái xẻng còn cao hơn mình, sau đó bắt đầu đào hố ở linh điền. "Hạt giống cự thực còn biết nói chuyện sao?" Ngô Túy nhìn hắn đặt hạt giống xuống, trong lòng vẫn còn sợ hãi. "Nói chuyện?" Lâm chấp sự sửng sốt một chút. "Lúc ngươi ôm nó vào, nó bị đụng nên kêu. Ngươi không nghe thấy?" Ngô Túy cũng bối rối. "Không có, chắc ngươi nghe lầm." Lâm chấp sự bật cười, "Nó cùng lắm là một hạt giống to hơn bình thường thôi, sao có thể nói chuyện được?" Ngô Túy suy nghĩ một chút, cũng không khỏi nghi ngờ là mình nghe lầm. Trong tiểu thuyết cũng có giới thiệu về hạt giống này, có thể trồng ra thực phẩm tương đương với phẩm cấp của người trồng. Mỗi lần là một loại quả khác nhau, quả của cự thực lớn gấp 100 lần so với quả bình thường. Muốn thu hoạch được cần ít nhất ba tháng, hơn nữa người trồng trọt có thuộc tính càng tốt, quả thu hoạch càng nhiều. Ngô Túy Túy dùng hạt giống cự thực trồng ra một cây đào biến dị, tuy lông vỏ hơi nhiều nhưng mùi vị không tệ, là thức ăn nhị cấp, cũng rất quý giá. Ngô Túy và Lâm chấp sự đứng ở bên nhìn Lâm Phong ra sức đào hố, hắn đột nhiên hỏi một câu sâu xa, "Ngô Túy, ngươi cảm thấy Lâm Phong như thế nào?" Ngô Túy hơi ngẩn ra, trong nháy mắt hiểu được ý của Lâm chấp sự. Đây là thấy anh có đồ ăn nên muốn giao đứa nhỏ này cho anh! "Đứa nhỏ này rất chịu khó, chỉ cần có một miếng ăn, bảo nó làm cái gì cũng được. Ta thấy ngươi ở đây một mình, nhất định sẽ cần người giúp đỡ." "Ngươi nghiêm túc?" Ngô Túy cau mày, "Chúng ta mới biết nhau không tới một ngày, ngươi đã giao đứa nhỏ này cho ta?" "Khụ." Lâm chấp sự một tay che ngực, có chút mệt mỏi, "Chỉ mới nửa ngày cũng có thể nhìn ra Ngô huynh là người tốt." Ngô Túy nuốt nước miếng một cái, cảm giác hình như cái tính bao đồng của mình bị hiểu sai rồi*. "Ngô huynh ăn dê hai chân** bao giờ chưa?" *尾巴骨: Trong raw là xương đuôi/ xương cụt, nhưng tui hiểu là "cốt" chỉ phẩm chất, tính cách, "đuôi" là nói về những người không có chủ kiến, hơi mờ mịt. Thêm ngữ cảnh và thoại thì tui nghĩ ý Ngô ca là hành động cho đồ ăn và hạt giống của ảnh là nhất thời xúc động, nhưng lại bị hiểu sai là người tốt. Dù ảnh tốt thật, chỉ không tới mức thánh mẫu thánh phụ thui.) **两脚羊: Xưa đói quá nên ăn thịt lẫn nhau đó... Ngô Túy lui về phía sau một bước, mặt đầy cảnh giác. Anh chỉ biết dị giới này đang mất mùa, nhưng không biết còn có chuyện người ăn thịt người. Lâm chấp sự thấy phản ứng của Ngô Túy, yên tâm gật đầu nói tiếp, "Lâm Phong trước khi tới chỗ ta đã bị cha mẹ bán cho một nhóm người biên giới như đồ ăn. Và những đứa trẻ bị bán chung với nó, chỉ còn mình nó sống được." "Thật sự không giấu gì ngươi, nếu Lâm Phong tiếp tục ở chỗ ta, bị chết đói chỉ là vấn đề thời gian." "Cho nó theo ngươi, ngươi có thể tùy ý sai bảo, có đánh chửi thế nào nó cũng không phản kháng. Nếu ngươi không yên tâm, ta cho ngươi một cái xích xích ở bên ngoài. Chỉ cần mỗi ngày ngươi cho nó một miếng cơm ăn, không coi nó như đồ ăn là được." "Huynh đệ à..." Ngô Túy sắp khóc tới nơi, "Đừng coi ta như chủ nô có được không? Ngươi thử trồng hạt giống ta cho ngươi đi, đảm bảo không chết đói được!" "Nếu như ngươi không muốn, ta cũng không ép." Lâm chấp sự mặt đầy khổ sở, "Chỉ có thể trách số mệnh đứa nhỏ này không tốt." Lâm chấp sự thở dài rời đi, trước khi đi dặn Lâm Phong đào xong hố thì trở về. Ngô Túy thở phào nhẹ nhõm, thấy Lâm Phong đào đã đủ sâu, anh ôm lấy hạt giống cự thực đi tới bên hố. Vừa cúi đầu nhìn liền thấy đứa nhỏ xui xẻo kia nằm an tĩnh ở dưới, mắt nhắm như đã ngủ, hai tay đặt trên bụng, nét mặt bình thản dị thường. ———————- Tác giả có lời muốn nói: Lâm Phong: Cầu ôm đùi! Mòi: Tui thấy Ngô ca nhây vậy thui chứ ảnh tốt tính cả lịch thiệp với phụ nữ (đàng hoàng) và người già trẻ em nữa nha (●'ω`●)ゞ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương