Bà Xã Của Ảnh Đế
Chương 15: Đi dạo phố
Thịnh gia có tài xế, nhưng đều là tài xế cố định, Thịnh Đổng và Thịnh Hạo Nhiên công tác nghiệp vụ bận rộn, tài xế hầu như đi theo bọn họ mọi thời tiết. Tài xế của Thịnh phu nhân là chú Lâm ở biệt thự Thịnh gia tuỳ thời đợi lệnh, thoạt nhìn nhàn rỗi nhất, kỳ thật không hề, thời điểm Thịnh phu nhân phải ra cửa giao thiệp cũng rất nhiều. Người quen thuộc với Thịnh phu nhân đều biết, cứ tháng □□ hàng năm Thịnh phu nhân sẽ đi Anh đến chỗ em gái nghỉ dưỡng, không sai biệt lắm phải đợi mùa thu mới trở về. Năm nay không biết vì nguyên nhân gì mà Thịnh phu nhân chậm lại thời gian đi nghỉ dưỡng, nhưng nhất định vẫn sẽ đi. Bởi vậy thừa dịp Thịnh phu nhân còn chưa rời đi, các quý phu nhân trong cái vòng luẩn quẩn này đang nóng ruột liên lạc cùng Thịnh phu nhân, chỉ sợ mấy tháng không gặp, Thịnh phu nhân xa cách với bọn họ. Mấy ngày nay Thịnh phu nhân liên tiếp nhận được những lời mời tham gia hoạt động, bà nói với Tần Thi Nghi mình không có thời gian đi chơi cùng hai mẹ con cô, đúng không phải lấy cớ. Vốn dĩ Thịnh phu nhân giống ông xã mình, sáng sớm đã phải ra ngoài tham gia hoạt động từ thiện, nhưng bởi vì chưa thấy cháu trai bảo bối trở về thì bà không yên tâm, nên mới muộn hơn một tiếng, chậm rì rì cơm nước, nói chuyện xong, ba người mới cùng nhau ra cửa. Chú Lâm đã đánh xe lại đây, đang đợi ở cửa, thấy ba người cùng đi ra vội tới chào hỏi: "Phu nhân, Tam thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia cùng đi sao?" Nói xong, chú Lâm định mở cửa xe ghế sau cho bọn họ. Thịnh phu nhân vừa đi vừa lắc đầu, tự mình mở cửa ghế điều khiển ra, nói: "Để tôi tự đi. Chú Lâm, chú lấy xe của Hạo Hàm đưa Thi Nghi và Tiểu Kiệt ra ngoài chơi đi." Tần Thi Nghi cảm thấy ngượng ngùng, có lý nào lại để trưởng bối nhân nhượng vãn bối? Vội vàng nói: "Mẹ, để chú Lâm đưa mẹ đi trước, con và Tiểu Kiệt chờ một lát cũng không sao." "Không phải con nói muốn xem phim sao? Sắp mười giờ tới nơi rồi, nếu không xuất phát, còn không bằng buổi chiều mới đi." Thịnh phu nhân xua tay, cười nói: "Được rồi, mau đi cùng chú Lâm đi, chơi vui vẻ nhé." Thịnh phu nhân nói xong liền khởi động xe rời đi, Tần Thi Nghi nhìn vài lần, phát hiện động tác lái xe của Thịnh phu nhân rất thuần thục, lúc này mới yên lòng. Chú Lâm thấy thần sắc của Tần Thi Nghi, đứng một bên cười nói: "Tam thiếu phu nhân đừng nhìn phu nhân không thường xuyên lái xe. Mấy năm trước phu nhân không thích gọi tài xế, các thiếu gia đến trường tan học đều do phu nhân tự mình lái xe đưa đón, giờ đi làm tan tầm cao điểm, dòng xe cộ dòng người đông đúc, phu nhân chưa từng xảy ra sự cố, kỹ thuật rất tốt đó." Nghe lời này, lòng Tần Thi Nghi càng yên tâm, cô thật sự sợ Thịnh phu nhân nhường tài xế cho cô, tự mình lái xe, vạn nhất trên đường ra chuyện gì, cô đúng là không thể giải thích với người trong Thịnh gia. Chú Lâm nói xong cũng không trì hoãn, trực tiếp hỏi Tần Thi Nghi chìa khóa xe, nói: "Xe của Tam thiếu gia vài tháng không sử dụng, đang để ở bên trong gara. Chú đi lấy xe ra, Tam thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia chờ một lát." Tần Thi Nghi vội dặn dò: "Không vội, chú cứ chậm rãi thôi." Không đầy một lát, chú Lâm lái một chiếc xe thể thao đường nét sắc bén chói lọi, dừng ngay trước mặt Tần Thi Nghi. Tần Thi Nghi bỗng thấy loá mắt, chờ chú Lâm xuống xe giúp bọn họ mở cửa ghế sau ra mới phục hồi tinh thần, choáng váng bế Thịnh Dục Kiệt ngồi vào xe. Trong ấn tượng của cô... Hình như Thịnh Hạo Hàm là người rất điềm tĩnh, khiêm tốn? Tuy rằng lục lại ký ức của nguyên chủ không tìm được chiếc xe này, nhưng Tần Thi Nghi vốn đối với ánh mắt và phẩm vị của Thịnh Hạo Hàm rất tín nhiệm... Trăm triệu lần không ngờ... Thịnh Hạo Hàm cư nhiên thích kiểu xe phóng khoáng thậm chí là kiêu ngạo như xe thể thao, dù cô không hiểu về xe, nhưng nhìn thiết kế này, vẻ đẹp này, cũng cảm nhận được sự sắc bén tinh tế ập vào mặt, rõ ràng thể hiện cá tính bất kham (không kiềm chế) của chủ nhân. Thịnh Hạo Hàm có phẩm vị này, hình tượng có phải sắp hoàn toàn bị sụp đổ rồi không? Tần Thi Nghi bỗng nhiên có chút thấp thỏm, làm sao bây giờ chung quy cô cảm giác ông xã trên danh nghĩa từ nam thần đại chúng biến thành quỷ súc (*)? Vì nghĩ sắp gặp mặt nam thần quỷ súc, thậm chí sống chung hơn nửa tháng, cô muốn thắp cho chính mình ngọn nến. Tần Thi Nghi đắm chìm trong trí tưởng tượng không thể quay đầu, tận đến khi hai má bị bàn tay nhỏ của con trai cô vỗ vỗ, mới phục hồi tinh thần, vẻ mặt khó tin nhìn con trai mình. Vỗ hai má? Hình tượng của con trai cũng định sụp đổ sao? "Mẹ?" Cậu nhóc bị cô nhìn mà không hiểu ra sao. "Không có việc gì." Tần Thi Nghi vội thu hồi tâm tư, dịu dàng vỗ đầu cậu nhóc: "Con gọi mẹ làm gì?" "Ông Lâm vừa mới hỏi mẹ muốn đi đâu, mẹ không trả lời." "Xin lỗi, vừa nãy mẹ hơi thất thần." Tần Thi Nghi nói xong, liền ngẩng đầu, cười nói với chú Lâm đang ngồi ở vị trí lái: "Ngại quá chú Lâm, bọn cháu muốn đi xem phim, xem phim xong vừa lúc ăn cơm, dạo phố. Chú xem nơi nào thì tiện ạ?" Chú Lâm biết thói quen của Tam thiếu phu nhân, ở bệnh viên lâu như vậy chỉ sợ nghẹn hỏng rồi. Phần đi dạo phố phía sau mới là điểm chính, bởi vậy liền cười nói: "Không bằng đến Trung tâm Quốc Kim?" Tần Thi Nghi theo bản năng nuốt nước bọt, cô biết Trung tâm Quốc Kim, ngay gần tập đoàn bọn họ, nghe nói nơi đó mới là thiên đường mua sắm chân chính. Tần Thi Nghi vốn nghe các đồng nghiệp nhắc mãi, còn cảm thấy rất hứng thú, ngo ngoe rục rịch ngóc đầu dậy muốn đi theo bổ sung kiến thức một phen. Nhưng từ khi thấy một thực tập sinh vào cùng cô, không nhịn nổi dụ hoặc, sau khi tan tầm cùng mấy nhân viên lâu năm trong tập đoàn đi dạo trung tâm thương mại một lần. Nghe nói sau chuyến đi này, tiền lương vừa đến tay liền bay mất hai phần ba khiến gần một tháng kế tiếp cô ấy không dám theo mấy nhân viên lâu năm kia ra ngoài ăn cơm, mỗi ngày theo Tần Thi Nghi đến nhà ăn, bởi vì nghèo. Bắt gặp thảm trạng của đồng nghiệp, tâm tư của Tần Thi Nghi triệt để bị doạ cho không xót mẩu nào, quan trọng nhất là cô đồng nghiệp ấy tiêu xoã như vậy mà chỉ đủ mua một cái váy hè và một đôi guốc dáng xăng đan, rất không đáng! Hoảng sợ một lần, Tần Thi Nghi cũng coi như biết thêm chút kiến thức, ít nhất cô biết trung tâm thương mại này không phải nơi cô nên đi dạo. Cô đồng nghiệp kia mỗi ngày giống như thím Tường Lâm (**), ở bên tai cô không ngừng nhắc mãi, niệm hối hận xong, lại niệm những gì trải qua ở trung tâm thương mại. Tần Thi Nghi không phân rõ được rốt cuộc cô ấy hối hận nhiều hơn hay hưng phấn nhiều hơn. Chẳng qua nhờ phúc của cô ấy, sau này Tân Thi Nghi mới biết, nơi đó phần lớn là hàng hiệu xa xỉ, thiên đường của phụ nữ. Khó trách đắt đỏ như vậy. Tần Thi Nghi cảm thấy mình không thể khuynh gia bại sản như vậy, vội vàng từ chối đề nghị của chú Lâm, lắc đầu nói: "Cháu chủ yếu muốn mua cho Tiểu Kiệt mấy bộ quần áo, nghe nói bên San Francisco nhiệt độ tương đối thấp, tốt nhất nên mang thêm quần áo mùa đông theo." Lý do này, thật ra không phải nói cho chú Lâm nghe, Tần Thi Nghi nói xong không nhịn được cúi đầu nhìn thoáng qua con trai, vừa đúng lúc bắt gặp cậu nhóc hai mắt sáng lấp lánh nhìn mình. Trong lòng cô buồn cười, quả nhiên là trẻ con đều thích được mua quần áo mới, vui vẻ thế đấy. Khi cô còn nhỏ ngoại trừ đi học, vui sướng nhất chính là có quần áo mới để mặc, nhưng điều kiện gia đình cô không tốt, không phải mỗi năm đều có thể mặc quần áo mới. Không thể không nói đây là một tiếc nuối lớn. Nhưng Tần Thi Nghi cảm thấy, tiếc nuối này của mình, giờ hoàn toàn có thể bù đắp trên người con trai, chỉ cần con trai cô thích, đừng nói hàng năm mặc quần áo mới, mỗi ngày mua cho con cũng được. Dù sao hiện tại thành kẻ có tiền, tiền dùng trên người mình cô sẽ cảm thấy chột dạ, thật xin lỗi nguyên chủ, thật xin lỗi Thịnh gia nhưng tiêu xài trên người con trai cô lại không hề thấy áp lực. Dù sao tiền của nguyên chủ cũng đều đến từ Thịnh gia. Tần Thi Nghi hạ quyết tâm lại không biết, Thịnh Dục Kiệt vui vẻ không phải vì muốn mua quần áo mới, mà đây là lần đầu tiên mẹ dẫn cậu nhóc đi mua quần áo. Lần đầu tiên luôn là làm người ta phá lệ hưng phấn, bình tĩnh như Thịnh Dục Kiệt, cũng không có biện pháp khắc chế hưng phấn của mình. "Thì ra là thế." Chú Lâm cười gật đầu, vui mừng vì Tam thiếu phu nhân đã bắt đầu quan tâm Tiểu thiếu gia, xem bộ dạng là tính toán trở thành người mẹ tốt, ông bỗng nhiên bừng tỉnh, vừa nãy còn thắc mắc tại sao Tam thiếu phu nhân không có việc gì liền đi dạo phố mua sắm lại hỏi ông đi đâu? Nếu muốn mua quần áo cho Tiểu thiếu gia thì có thể lý giải, dù sao trước kia Tam thiếu phu nhân chưa từng mua quần áo cho Tiểu thiếu gia. Chú Lâm cân nhắc rồi đề nghị: "Không bằng đến Bách hoá Tây Môn? Nơi đó có rất nhiều tầng bán hàng thời trang trẻ em, ăn cơm, xem phim cũng tiện." "Được, vậy tới đó đi ạ." Tần Thi Nghi gật đầu xong, lại nhìn Thịnh Dục Kiệt: "Bảo bối cảm thấy thế nào?" Thịnh Dục Kiệt cũng chớp mắt to gật đầu, thần thái sáng láng, phá lệ đáng yêu. Thời gian này đã sớm qua giờ cao điểm buổi sáng, đúng lúc dòng xe cộ thưa thớt. Chú Lâm rất nhanh lái xe đến nơi đã định, trước khi xuống xe Tần Thi Nghi nói với ông: "Không cần ở chỗ này chờ chúng cháu đâu, chú Lâm cứ về trước đi, nói không chừng mẹ ở bên kia còn có gì phân phó." Chú Lâm cười hỏi: "Khi nào Tam thiếu phu nhân về?" "Chắc bọn cháu sẽ đi dạo đến khoảng hai ba giờ chiều, không muộn hơn đâu ạ. Tiểu Kiệt có thói quen ngủ trưa, đi dạo quá muộn cơ thể ăn không tiêu (khó chịu)." Tần Thi Nghi nói xong, lại bổ sung: "Nếu chú Lâm không rảnh thì không cần tới đâu ạ. Chúng cháu sẽ trực tiếp bắt xe trở về, cháu còn muốn qua căn hộ bên kia thu dọn chút quần áo. Tiểu Kiệt mà mệt quá, thì dứt khoát ngủ ở đó một giấc rồi mới trở về, thời gian cháu không nói trước được." Tam thiếu phu nhân suy xét chu đáo, mọi chuyện đều vì chăm sóc Tiểu thiếu gia nhà mình trước tiên, đương nhiên chú Lâm không có ý kiến, vội vàng cười nói: "Không có việc gì, Tam thiếu phu nhân đợi lát nữa đi dạo mệt mỏi, cháu cứ gọi điện thoại cho chú trước nửa tiếng. Lúc đó chú lái xe đến chờ ở chỗ này." "Cứ thế đi ạ." Quyết định rồi, chú Lâm xuống xe mở cửa xe cho Tần Thi Nghi. Lúc lên xe là Tần Thi Nghi bế Thịnh Dục Kiệt lên, xuống xe cô cũng dứt khoát bế luôn cậu nhóc xuống, cô đặt cậu nhóc đứng vững trên mặt đất, cười tủm tỉm nói: "Bảo bối mau tạm biệt ông Lâm, chúng ta đi xem phim." Thịnh Dục Kiệt ngoan ngoãn vẫy tay tạm biết chú Lâm. Trước khi lên xe chú Lâm nhắc nhở cô: "Tam thiếu phu nhân, rạp chiếu phim ở tầng năm, bên cạnh có thang máy trực tiếp đi lên." Tần Thi Nghi gật đầu, nhìn chú Lâm lên xe, liền duỗi tay dắt Thịnh Dục Kiệt, dặn dò: "Bảo bối nhất định phải nắm chặt tay mẹ, nếu quá đông người thì ôm chân mẹ, ngàn vạn lần đừng buông ra nhé." Bàn tay nhỏ mềm như bông của Thịnh Dục Kiệt lập tức nắm chặt tay Tần Thi Nghi. Tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng mà lực nắm tay khiến Tần Thi Nghi biết cậu nhóc nghe lọt lời cô, trên mặt Tần Thi Nghi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, nói: "Bảo bối lên tầng xem phim thôi!" Thịnh Dục Kiệt chớp mắt, khuôn mặt nhỏ giống Tần Thi Nghi lộ ra nụ cười y xì đúc, càng thêm vẻ tinh xảo thanh tú. Tại bách hoá người đến kẻ đi, ngũ quan xuất sắc của hai mẹ con nhận được một đống ánh mắt từ bốn phương tám hướng. Chẳng qua hai mẹ con đều không để ý. (*) Quỷ súc (鬼畜) Kichiku: Là từ dùng để chỉ cõi súc sinh và cõi ma quỷ (Hai trong sáu cõi luân hồi của Phật giáo). Mô tả những người độc ác giống như ma. Ngoài ra, quỷ súc còn để chỉ người có tâm lý biến thái, có khuynh hướng ngược đãi, bạo lực (SM). Và các khuynh hướng tình dục phi đạo đức. Các bạn có thể tìm hiểu thêm tại đây: http://m.baidu.com/sf_bk/item/鬼畜/5279?fr=kg_qa&ms=1&rid=8542977862874498782 (**) Thím Tường Lâm: Là nhân vật trong truyện ngắn "Lễ cầu phúc" của tác giả Lỗ Tấn. Thím là hiện thân của cái khổ đến cùng cực của người phụ nữ. Nếu kẻ khác một ách hai tròng thì người đàn bà ấy bị đến ba bốn cái gông đè lên cổ. Nào là chế độ cũ trọng nam khinh nữ, nào là chuyện thần minh xa xôi sẽ không tha thứ loại đàn bà có đến hai đời chồng. Rồi cái nghèo cái đói, miệng lưỡi xã hội độc địa... Thím Tường Lâm có lam lũ vất vả đến mấy rốt cuộc cũng không được tiếp nhận giữa làng xã còn nặng phong kiến, dẫu cho khi xưa thím là bị mẹ chồng bắt cóc bán cho người chồng mới đi chăng nữa. Mở đầu và kết thúc tác phẩm "Lễ cầu phúc" đều là cảnh Lỗ Trấn tưng bừng náo nhiệt, rộn ràng trong không khí chuẩn bị đón lễ cầu phúc, đón năm mới. Trong khi Lỗ Trấn tưng bừng náo nhiệt chuẩn bị đón lễ cầu phúc thì nhân vật thím Tường Lâm phải sống trong cảnh ăn xin và thím đã chết giữa cảnh đó. Trong khi mọi người sống sung sướng thì thím Tường Lâm lại phải sống trong đau khổ. Trong khi mọi người được sống sum vầy sung túc thì thím Tường Lâm đã chết đói trong nỗi cô đơn. Cái chết của thím Tường Lâm trong đêm lễ cầu phúc cũng không dậy lên được chút gợn sóng nào nơi những người đã từng hiểu hoàn cảnh của thím, biết rõ về thím. Ðó chính là nghịch cảnh của xã hội mà Lỗ Tấn đã tái hiện khá chân thực. (Tổng hợp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương