Bã Xã Nhỏ Tuổi
Chương 1
                
                CHAP1  Xin trân trọng thông báo : Chuyến bay từ New York đang hạ cánh xin kính chào và tạm biệt quý khách  Trời trong xanh nắng long lanh , nó khệ nệ xách đống vali và thắc mắc"Sao bác quản gia không ra đón mà để nó xách 1 đống rồi tự về với phụ huynh như thế này" Mải suy nghĩ và mải thất thần nên  _AAAA, mắt mũi vứt đâu hết rồi hay bị mù vầy  Nó và hắn đụng độ phải nhau rất chi là hạnh phúc .Hành lý thì bay ra xa còn áo hắn thì rách 1 khoảng vì tay nó tì vào để giữ thăng bằng . Đã rất mất mặt rồi mà còn bị nó chửi nên hắn đã bỏ luôn cái hình tượng lãnh lùng của mình mà đốp chát với nó  _Mắt tôi lù lù đâi này có cô mù í  _Tôi cũng không mù đâu tại mắt anh để sau gáy nên tôi mới không nhìn thấy  _Cô... Cô ... Đền áo cho tôi  Soi xét hắn từ trên xuống dưới , từ trái sanh phải . Nó nghĩ"Cũng là loại có nhan sắc nhưng thuộc dạng công tử bột . VỨT"  _Rồi .bao nhiêu?  Thấy nó tần ngần hồi lâu hắn mới từ từ nhả ra 7 con số  _5triệu trả luôn .miễn bàn  Nó từ từ nhếch mép và nở 1 nụ cười rất hoàn hảo khiến hắn đơ đơ 1 lúc. Nó mở túi , quăng thẳng vào mặt hắn 5 triệu , nói ngọt ngào , lễ phép  _Chào chú , cháu đi Đến khi hình bóng của nó đi khuất hắn mới tiêu hoá xong câu chuyện cổ tích của mình và sực nhớ ra mục đích chính của mình ra sân bay ngày hôm nay là đi đón bà vợ tương lai mới rơi xuống hôm qua của hắn.Nhưng chuyến bay của vợ hắn hạ cánh được nửa tiếng rồi . Ôi sao hắn hận cái con bé kia thế không biết  _KÍNH KOONG  _A tiểu thư đã về  Bác qủan gia ôm chầm lấy nó với vẻ mặt rất xúc động. Sau khi rời khỏi vòng tay của bác , nó mới hỏi  _Bố mẹ con đâu rồi?  _Chủ tịch và phu nhân đang ở trên phòng khách  Nó vứt đống vali lỉnh kỉnh rồi chạy lên để ngắm phụ huynh mình sau nhiều năm xa cách  _Bố mẹ ơi  _Con gái về rồi à . Ra đâi mẹ iêu nào  Sau màn gặp gỡ vô cùng quyến luyến ,bịn rịn nó mới thắc mắc  _Sao bố mẹ không đi đón con cũng không kêu ai ra đón để con xách đống vali kia về 1 mình  2phụ huynh mắt to , mắt dẹt nhìn nhau , nhìn con gái, nhìn sau cánh cửa và cùng phán  2phụ huynh mắt to , mắt dẹt nhìn nhau , nhìn con gái, nhìn sau cánh cửa và cùng phán  _Thế con rể không đón con à  _Ai đón con , ai là con rể  Biết mình lỡ lời và biết con rể không đón bản bối của họ nên 2 phụ huynh cố nặn ra 1 khuôn mặt cực kì bình thường nói với con gái  _Bố mẹ nói nhầm , thôi con gái lên phòng nghỉ ngơi  Dù vẫn rất thắc mắc cực kì nhưng vì rất mệt rồi nên nó cũng lật đật lên phòng Cùng lúc đó  Tút ... Tút ... Tút  _Ông Trần , sao ông bảo là con trai ông ra đón cái Mi mà bây giờ để nó khệ nệ về 1 mình  _Ơ ơ ơ  _Ơ với ơ cái gì , biết thế tôi không thèm hôn với chả ước với ông nữa  _Thôi ông đừng nóng, thứ 2 tuần sau chúng ta để 2 cháu gặp mặt nhé  _Ừ thế cũng đựơc, tạm biệt  Ngay sau đó  Tít ... Tít ... Tít  _Thằng khỉ kia, tao nói m ra đón vợ m về mà sao m không đón ,định không nghe lời lão già này nữa à  _Đâu , con có ra đón mà tại xảy ra sự cố  _Đừng chối nữa, lần sau mà như thế này đừng trách tôi  _Thôi nhớ  _Vâng con chào ba  "Bực mình mà , chỉ tại cái con nhỏ kia mà mình ra nông nỗi nài"  Hắn liền phóng xe đến thẳng quán cafe hay ngồi. Đến nơi , hắn liền cất bước đến chỗ ngồi quen thuộc thì cũng gặp 1 khuôn mặt cực kì quen thuộc khiến anh muốn bốc hoả  _Cô kia, đi ra chỗ khác và trả chỗ đâi  Nó ngước mặt lên và cũng giật mình bởi khuôn mặt quen thuộc ấy, gân cổ lên cãi trả  _Chú ơi cháu ngồi trước nên là chỗ của cháu, chú ra đi  _Im ngay , cô gọi gọi ai là chú  _Im ngay , cô gọi gọi ai là chú  _Sao phải im, chú gọi ai là cô,thế chú bao nhiêu  _26 tuổi , làm sao  _Chú à , cháu mới có 18 thôi nên cứ gọi là cháu , gọi cô cháu ngại  Hậm hực , tức tối , hắn giậm chân rầm rầm ra phía bàn khác để lại khuôn mặt tươi hơn hoa của nó đang rũ ra vì cười  Sau 1 hồi nhâm nhi vẻ mặt vui vẻ của ông chú nó mới quen thì cũng tới giờ cơm tối của nó nên nó đứng dậy đi về .  _Ba ơi , mẹ ơi con đi lượn về rồi  _Con về rồi , vào đây ba nói này  _Ba nói đi  _Hồi con còn bé tí tì tì , cái hồi con vẫn còn mặc bỉm với quấn tã thì nhà ta có ,có ,có  _Có gì hả ba?  _Hay bà nói tiếp đi  _Con gái , nhà ta với bác Trần làm ăn với nhau từ cái hồi con còn chưa bé tí tì ti, cái hồi con còn chưa quấn tã nên đến cái hồi con còn chưa mọc răng nhà ta đã có, có  _CÓ CÁI GÌ , BA MẸ NÓI NHANH LÊN VÒNG VÈO MÃI  _Hay ông nói đi  _Có hôn ước với con trai nhà họ  Đơ mặt , trăng sao bay đầy đầu , hôn ước , có nghĩa là phải đi lấy chồng . Nó vẫn còn đang bay thì mẹ nói  _Con trai nhà bác Trần đẹp trai , thông minh , giàu có,vân vân và mây mây  Nhưng cái khuôn mặt ngu ngu , đơ đơ của nó vẫn chưa bình thường lại thì mẹ nó chốt 1 câu xanh rờn  _Thứ 2 tuần sau sẽ đi gặp nhà bác Trần  _Không con không lấy chồng đâu ,con ở với ba mẹ cơ , không  RẦM RẦM  Và phũ thế đấy ba mẹ ném nó ra ngoài cửa 1 cách không cần thương tiếc và kêu nó đi ngủ để mai còn đi gặp chồng tương lai
            
        
        Bạn có thể dùng phím mũi tên
            hoặc WASD để
            lùi/sang chương
    