Bà Xã Ô Sin
Chương 7: Phút Giây Nghẹt Thở
7:04 amNó có cảm giác thân hình bị thứ gì đè lên cứ nằng nặng, ánh sáng từ cửa sổ chíu vào làm nó nheo cả mắt… Nhìn thấy người bên cạnh đang ôm mình cứng ngắt, nó toát mồ hôi, và…-“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA….. ưm ưm…”-“Cô có im ngay không hả?” – hắn bụm miệng nó rồi nhíu mày-“Anh làm gì ở đây?… Anh đã làm gì tôi rồi hả?” – nói xong nó nhìn xuống thấy mình vẫn còn mặc đồ ngủ, mặt đỏ tê tái– “Tôi mà thèm làm gì cô á, tối qua là tôi sợ cô ốm bất tử cho nên tôi qua đây ngủ với cô thôi, lòng tốt không được cảm ơn mà còn bị nghi oan nữa à…” – hắn biện minh-” Tôi không cần lòng tốt của anh… BIẾN RA KHỎI ĐÂY MAU ĐỒ BIẾN THÁI” – nó hét toáng rồi quăng thêm cái gối vào mặt hắnHắn hậm hực đi ra – ” Tôi muốn tốt cho cô thôi mà, làm thấy ớn, tôi mà thèm cô à”………..Ngày Chủ nhật.Sáng sớm nó đã trốn ra khỏi nhà, nó đến nhà Nhật Hạ… bọn nó đi ăn uống, đi công viên, rồi cuối cùng Nhật Hạ đưa nó đi làm đẹp…-” Chị cắt cho bạn em kiểu này nè, cái đuôi thì kiểu này nha” – Nhật Hạ nói với cô nhân viên làm tóc, nó thì ngoan ngoãn ngồi vào ghế.Mấy tiếng đồng hồ thì nó hoàn toàn lột xác, từ con vịt xấu xí quê mùa trở thành một con phượng hoàng xinh lung linh…-“Bà đẹp quá Chi Lan” – Từ Duyên trầm trồ khen nó-” Đúng là rất là đẹp, để tui mua cho bà vài loại kem dưỡng ẩm với mấy cây Lip Shine từ nay khi ra đường bà phải diện lên biết chưa?” – Nhật Hạ nhắc nhở nó--“Cám ơn 2 bà, tui đẹp quá chời” – Nó cười khì khì làm cho 2 nhỏ bạn lắc đầu ngao ngán với nó luôn…Khoảng 7h hơn thì nó về tới nhà, nó bước vào thì thấy nhà vắng tanh cứ nghĩ mọi người hôm nay đi ngủ sớm, rồi bước vội về phòng mình… Chuẩn bị mở cửa thì…-” Cô đứng lại”Nghe tiếng từ sau lưng, nó biết sắp có chuyện cho nên cứ nghĩ trong đầu chùn lẹ cho an toàn, vội mở cửa đi vào phòng, nó nhanh chống đóng cửa phòng nhưng không kịp nữa rồi…Bàn tay hắn chặn cánh cửa lại…Mặt hắn đằng đằng sát khi tiến lại nó, nó vừa lùi lại phía sau vừa nhìn hắn bằng con mắt sợ sệt như một lời khẩn cầu tha cho nó đi, hắn vẫn cứ tiến còn nó cứ lùi… Rồi nó dừng lại khi đụng phải bức tường phía sau… hắn vẫn tiến lại gần hơn… gần hơn nữa… Không khí trong phòng lúc này có thể nói là không còn oxi, nó nhắm nghiền mắt lại… cảm nhận được hơi thở nóng của hắn tiến ngày càng gần mình…-“Hôm nay cô đi đâu?” – giọng hắn phá tan bầu không khí căng thẳngNó thở phào nhẹ nhõm, lấy lại tinh thần – ” Tôi đi chơi”– ” Cô dám tắt điện thoại, cũng chẳng thèm nói với tôi lời nào”Nó liếc nhìn ánh mắt đầy zận zữ của hắn, thầm nghĩ ” tôi nói chắc con cáo già như anh cho tôi đi à”-” Thì tại điện thoại tôi hết pin, lúc tôi đi anh vẫn còn ngủ, tôi tốt bụng không phá giấc ngủ của anh còn đòi gì nữa” – Nó tìm cách biện minhLửa zận trong người hắn sôi sùng sục, zựt lấy cái bóp của nó lấy ra chiếc điện thoại mở nguồn lên…-“Còn dám nói dối… Cô có biết tôi lo như thế nào không hả”– “Tôi… Tôi lớn rồi… Mà anh cần gì phải lo cho tôi, tôi đi chơi, đi hẹn hò bồ bịch liên quan gì đến anh”Hắn tức zận khi nghe nó nói “hẹn hò” “bồ bịch” mà tại sao hắn lại như vậy chứ? Tại sao lại khó chịu hơn khi nó nói như vậy? Nó là gì với hắn mà hắn phải lo cho nó chứ?Hắn bế phốc nó lên quăng mạnh lên giường, nó không kịp làm gì hết chỉ lấy tay xoa xoa cái lưng đang ê ẩm khi bị một cú quá mạnh-“A…. Anh điên à… Đau quá”Bất giác hắn nằm đè lên người nó, vẫn nhìn nó bằng ánh mắt đầy lửa zận, chưa kịp phản ứng thì bị đôi môi của hắn lướt trên đôi môi mình. Nó dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng hắn lấy bàn tay mạnh mẽ của mình mà giữ chặt tay nó. Nhất quyết không hôn đáp trả thì đôi môi đáng ghét đó trượt xuống cổ nó, nó chợt nhăn mặt vì có cảm giác đau đớn nơi cổ mình… Hắn buông cô ra, nhìn nó đang nhăn mặt hắn cười đắc thắng…-“Đây là sự trừng phạt cho cô”Hắn bước ra khỏi phòng không quên để lại một câu khiến nó đứng hình một lúc– “Hôm nay cô đẹp lắm”Lúc này nó mới định thần lại chạy vội vào nhà tắm, thấy những vết cắn hằn đỏ trên cổ mình, thầm rủa ” Chết tiệt, anh xem tôi là gì hả?”Sáng hôm sau nó ngậm ngùi đi đến trường với cái áo sơ mi trắng tay dài cổ cao, từ cái hôm bị lôi cổ lên xe tới nay, mỗi ngày nó đi học đều được hắn đưa đi đón về, đang ngại ngùng lấy cái tay sửa sửa cổ áo, thấy bộ dạng đáng thương của nó hắn khẽ nhếch môi cười…-“Hôm nay style đẹp đó”Nó tức zận –”Anh còn dám nói”………….-“Nóng nực thế này sao bà mặc đồ ngộ zậy” – Nhật Hạ ngó ngược ngó xuôi trên người nó-“Tại tui … thích style này” – Nó cười ngượng ngạoTừ Duyên mắt châm chú nhìn vào cuốn tiểu thuyết nhưng miệng thì nói lảm nhảm sang nó-“Sắp thi rồi mấy bà đã ôn gì chưa?”Nhật Hạ nghe vậy quay xuống-” Tôi trước giờ không có ôn, cứ tới ngày là đi thi thôi, vì đề thi có bao giờ nằm trong cái chúng ta học, mục đích đi tới trường là để ngắm trai đẹp thôi mà”-“Tôi bó tay với suy nghĩ của bà luôn, tui chưa ôn được gì hết”-“Chắc bị ông chủ hành suốt đêm đó hả” – Từ Duyên nhớ tới chuyện hôm trước đem ra trêu nóNhật Hạ thì cười ha hả còn nó thì tức sùng sục.Từ cái đêm hôm nó, cứ mỗi lần nhìn hắn nó như muốn ăn tươi nuốt sống hắn…—————————
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương