Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 105: Chương 1



Editor: phuogot_93 + Trần Thu Lệ + Lô Vĩ Vi Vi

Beta-er: Trần Thu Lệ

Phong Thần đỡ Tần Ngôn, kể lại đơn giản những việc hai người đã trải qua cho mọi người một lần, sau khi nghe xong, Kim Na Na không khỏi thở dài nói: “Hóa ra tiểu Mặc… À không, tiểu Ngôn đã trải qua những việc đáng thương như vậy, nhưng mà cậu thật sự không nhớ rõ cái gì sao?”

Nhìn hành động vừa rồi của Tần Ngôn, cô thật sự không nhớ bọn họ, ngay cả những chuyện xảy ra trong trường học cũng không nhớ khiến cho Kim Na Na có chút buồn.

“Ánh mắt của anh…”

Bùi Thiếu Y nhìn đôi mắt vô hồn của Phong Thần, Sở Linh Tầm đẩy đẩy gọng kính mắt trên sống mũi: “Bây giờ anh trai không ở trong nước, tuần sau mới trở về, đến lúc đấy chắc chắn anh ấy sẽ tìm bác sĩ uy tín nhất tới điều trị cho anh.”

Phong Thần cười bất đắc dĩ, đúng là gần đây Sở Linh Tề rất bận rộn, không nói đến việc lên chức, giờ anh ta cũng thành người bay trên không rồi.

“Vài ngày nữa là đến khai giảng, nhờ các em chăm sóc Ngôn Ngôn, tình hình của anh bây giờ…” Giọng nói của anh đột nhiên thấp xuống, lập tức lại như không có việc gì, nói: “Tóm lại là nhờ các em hết.”

Tần Ngôn nghe hồi lâu, chỉ nghe thấy lời nói của Phong Thần: “Em sẽ chăm sóc tốt bản thân, anh đừng lo lắng.”

Trong mắt Bùi Thiếu Y vô cùng phức tạp, anh nhìn Tần Ngôn cười nhạt, trong phút chốc cảm thấy rất đáng tiếc.

Không lâu sau, Tần Ngôn lại trở về Roland, trường học gần như xa hoa này đã tràn ngập công lao to lớn của cô. Cô không biết, sau khi cô rời đi, trải qua sự thêm mắm dặm muối của rất nhiều người đã hình dung cô giống như một nữ siêu nhân.

Rất nhiều người tò mò về cô, lần này cô trở về cũng làm cho mọi người bàn tán rất nhiều.

“Cậu nghe tin gì chưa? Tần Mặc kia trở về rồi!”

“Không thể nào! Cô ấy rất đáng sợ đó!”

“Cô ấy vừa trở về, Bùi Thiếu Y cũng trở về, chắc chắn hai người họ có cái gì đó!”

Những lời đồn như vậy không ngừng truyền vào tai cô. Lên lớp mười hai việc học đương nhiên là không dễ dàng, suốt ngày chôn mình trong tài liệu ôn tập, nhìn công thức toán học phức tạp, còn có thơ cổ văn cổ, Tần Ngôn chỉ cảm thấy đầu óc sắp nổ rồi.

Giáo dục thi cử của Trung Quốc tàn phá con người thật, người gần nửa năm không lên lớp như cô, học tập lại càng thêm mệt mỏi.

Những lời đồn đại kia cô hoàn toàn không rảnh để bận tâm, cũng không muốn để ý tới. Chỉ có điều, cô đã từng dùng cái tên Tần Mặc để sống ở đây sao? Tại sao chứ?

“Tớ sắp điên rồi!”

Kim Na Na chỉ vào hai mắt quầng thâm, không có sức lực nằm gục xuống bàn, bài thi trước mặt giống như từng ngọn núi nhỏ ép cô không thể chịu nổi. Mặc dù người trong nhà không có yêu cầu gì lớn với cô, nhưng vẫn muốn cô thi vào trường loại hai, về sau sắp xếp cho cô cũng dễ hơn một chút.

Người nhà đã sớm trải sẵn con đường cho cô, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Cô đâm đâm bát cơm trước mặt, không có tâm trạng ăn cơm.

“Chỉ cần vượt qua được thì bầu trời sẽ tươi sáng, Na Na, cậu đừng có tuột xích giữa đường đấy!”

Sở Linh Tầm săn sóc đưa cho cô một hộp sữa, trong mắt cậu toàn là cưng chiều, đầu óc cậu rất thông minh, dạng toán nào đưa vào tay cậu cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.

Hàng năm đều đứng vị trí đầu trong bảng xếp hạng học sinh, đã nhận được thông báo trúng tuyển từ lâu nhưng cậu vì Kim Na Na nên kiên quyết từ chối cơ hội đó.

Người trong nhà biết chuyện này cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, trong mắt người nhà bọn họ, hai người vẫn chỉ là những đứa trẻ, lại môn đăng hộ đối, vui mừng nhìn thấy thành quả.

Tần Ngôn thấy Kim Na Na bực mình phẩy phẩy tay nhưng vẫn ngoan ngoãn xé bao bì, đón nhận quan tâm của Sở Linh Tầm.

“Chờ đến khi thi xong, chắc chắn tớ sẽ thiêu hủy hết toàn bộ đống này!”

Kim Na Na hung dữ nói, nói xong quay đầu nhìn về phía Tần Ngôn không nói gì, trước kia nếu Tần Mặc không nói lời nào, mặt cũng lạnh lùng, bây giờ… nét mặt của cô rất dịu dàng. Là vì trong lòng đang yêu nên mới như vậy sao?

“Trên mặt tớ có gì à?”

“Không có…”

Kim Na Na trộm lè lưỡi, bây giờ ngay cả nói chuyện Tần Ngôn rất dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ thật là làm cho cô có chút không quen.

“Trước kia tớ rất đáng sợ à?”

“Cậu nghe ai nói?”

“Tại sao ánh mắt những bạn nữ khác nhìn tớ rất kỳ lạ? Giống như tớ sẽ ăn thịt các bạn ấy vậy.”

Tần Ngôn nhìn các bạn nữ ngồi ở bàn khác đang quan sát các cô, khi bạn nữ đó vừa thấy ánh mắt cô lướt qua thì vội vàng dời tầm mắt, giống như đang rất sợ hãi. Canteen lớn như vậy mà không ai dám ngồi xung quanh bọn họ cả.

Kim Na Na nghĩ, trước khi cậu mất trí nhớ đã một đối mười mười bạn nam đấy, các cô ấy sợ cậu là đúng rồi. Nhưng mà cô không thể nói như vậy được: “Cậu đừng nghĩ lung tung, trước kia cậu chỉ hơi lạnh lùng một chút thôi, không có gì khác cả.”

Sở Linh Tầm im lặng không nói, thật ra cậu đã từng chứng kiến thời kỳ trưởng thành của Tần Ngôn, hoàn toàn không có gì khác biệt với học sinh nam cả.

“Các cậu đang nói cái gì thế? Giờ học của lão già kia làm tớ rất buồn ngủ.”

Vẻ mặt Bùi Thiếu Y uể oải, dáng vẻ không có tinh thần, Sở Linh Tầm thấy vậy trêu ghẹo nói: “Giờ mới biết vất vả, sao trước kia còn như thế!”

“Cậu cho rằng đầu óc mỗi người đều giống như cậu, đứng nói chuyện không đau lưng [*]!”

[*] Đứng nói chuyện không đau lưng: là một câu tục ngữ thường để chỉ những người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, suy nghĩ cho họ mà lại nói viển vông, ba hoa khoác lác, cũng có ý nói người được tiện nghị lại còn khoe mẽ; cũng giống như một người không biết tình hình thực tế, chỉ biết nói đạo lý xa rời thực tế; nói như rồng leo làm như mèo mửa. (baidu)

Cậu hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, thấy Tần Ngôn che miệng cười trộm, không khỏi nhẹ giọng lại: “Tiểu Ngôn, cậu cân nhắc thi trường nào chưa?”

“Vẫn chưa, thật ra tớ cho rằng tớ sẽ không thi đỗ, những cuốn sách này cứ như sách trời vậy, không phải để cho một người phàm phu tục tử như tớ có thể hiểu rõ.”

Cô nói nghiêm túc, mấy người khác đều bị cô chọc cười, lúc này bọn họ mới cảm giác được, Tần Ngôn thật sự không buồn phiền, rốt cuộc đã trở về là một học sinh cấp ba bình thường.

“Trong các cậu ai là Tần Mặc?”

Bốn người đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên có một người cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, chỉ thấy người đó mặc đồng phục Roland, nhiệt độ đang dưới 0 độ mà cổ áo cậu ta kéo rất thấp, lộ ra làn da màu đồng khỏe mạnh ở cổ. Ánh mắt cậu ta đánh giá mấy người một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Tần Ngôn.

“Là cậu?”

“Tôi tên là Tần Ngôn!”

Cô có chút không vui, học sinh nam kia nhún vai không quan tâm, dùng tay kéo tay Tần Ngôn: “Cậu làm gì thế?”

Thấy sự quá đáng của cậu ta, Bùi Thiếu Y chặn tay cậu ta lại: “Cậu là ai?”

“Tôi nghe nói cô ấy…” Cậu ta chỉ vào Tần Ngôn: “Cô ấy lái xe rất tuyệt, tôi muốn đấu với cô ấy một trận thôi!”

Trong mắt cậu ta lóe ra một sự hưng phấn, Bùi Thiếu Y giận tái mặt: “Cô ấy sẽ không đấu với cậu, cậu đừng có tìm cô ấy nữa.”

“Tôi biết cậu, cô ấy là bạn gái cậu? Nhưng mà tôi nghe nói, hình như cô ấy đã có chồng chưa cưới, không lẽ cậu thật sự muốn hoành đao đoạt ái?”

“Cậu nói bậy bạ cái gì đấy?”

Bùi Thiếu Y không kìm được giận dữ, đột nhiên xuất hiện một người làm cho cậu muốn đấm một cú vào mặt cậu ta, Kim Na Na đè tay cậu lại, người này cô biết một chút.

“Công tử nhà họ Tề, làm như thế này với con gái thật là rất không lễ độ, tiểu Ngôn sẽ không thi đấu với bất kỳ người nào, cậu buông tha đi!”

Tề Úc Diệu nhíu mày: “Tại sao lại không?”

Cậu nhìn về phía Tần Ngôn, nhìn cô hết sức nhỏ nhắn, chỉ e là ngay cả chiếc xe máy phân khối lớn kia cô cũng không đẩy được: “Không lẽ là cậu sợ rồi?”

“Không là không, cần gì có nhiều lý do như vậy!”

Tần Ngôn lạnh mặt, giọng nói cũng trầm xuống, quay đầu rời đi. Khí thế lạnh lùng giống như một nữ vương tôn quý, dường như toàn thân lạnh lùng lại trở về trên người cô.

Kim Na Na líu lưỡi, xem ra trong tiềm thức của cô vẫn tồn tại Tần Mặc lạnh như băng kia.

Mấy người lần lượt rời khỏi, Bùi Thiếu Y trừng mắt nhìn cậu ta, Tề Úc Diệu hời hợt mỉm cười, không có cảm giác gì với sự lạnh nhạt của Tần Ngôn. Cậu ta xoa cằm, xem ra Tần Ngôn này rất đáng được cậu ta dò xét một chút.

Trường Roland quản lý cực kỳ nghiêm khắc với học sinh lớp mười hai, lớp mười và lớp mười một vẫn còn thoải mái. Căn cứ theo huấn luyện quân sự, buổi sáng 6h30 rời giường, 7h30 bắt đầu chạy bộ, còn phải hô các loại khẩu hiệu. Lúc này, không cần biết là con cái nhà ai đều phải nghe theo huấn luyện.

Bởi vì huấn luyện bọn họ đều là những người quân nhân được điều từ trong bộ đội ra cho nên trong mắt những người này không có thân phận địa vị, chỉ có một đám khỉ con bị quản lý.

Tám giờ rưỡi bắt đầu đi học đến tận bốn rưỡi chiều mới kết thúc, sáu rưỡi tối lại bắt đầu đi học, đến chín giờ mới có thể gọi là kết thúc thật sự.

Mỗi ngày Tần Ngôn đều mệt đến mức đặt lưng xuống giường là có thể ngủ, mỗi lần muốn gọi điện thoại về nhà, lại nghĩ có thể quấy rầy Phong Thần đang nghỉ ngơi không? Mỗi khi nghĩ đến đây, tay cô lại từ từ đặt điện thoại xuống.

Trong lòng buồn bực, cô đi đến trước cửa sổ, kéo rèm: “A…”

Cô lập tức kêu lên, theo bản năng ngã lui về phía sau vài bước, bên ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu lên một gương mặt, cậu ta nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tần Ngôn hình như cảm thấy rất vui vẻ.

Cậu dùng tay đẩy cửa sổ ra, lộn người một cái đã nhảy vào trong phòng, động tác của cậu ta nhẹ nhàng như một chú mèo con, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

“Cậu… Cậu là Tề Úc Diệu!”

Chưa hết hoảng hồn, Tần Ngôn lại ý thức được nơi này là chỗ ngủ của học sinh nữ, sao cậu ta lại lên đây?

“Tôi đi từ phía trên xuống, cậu muốn gọi người khác tới, chỉ sợ chồng sắp cưới của cậu sẽ suy nghĩ lung tung đấy.”

Lời của cậu ta nói ngăn không cho Tần Ngôn xúc động muốn hét to: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Tề Úc Diệu quan sát cô một cái, gật gật đầu, giống như muốn xác định chuyện gì đó: “Xem ra không phải cậu đã quên hết toàn bộ, dáng vẻ bây giờ của cậu mới thật sự là Tần Ngôn.”

“Tôi không hiểu cậu nói cái gì! Nếu cậu không biến mất tôi sẽ không khách khí!”

Không biết tại sao giọng nói của Tần Ngôn trở nên lạnh lùng, chính cô nghe xong cũng âm thầm kinh ngạc. Không lẽ, trước khi mất trí nhớ, cô thật sự là một người rất lạnh lùng sao?

“Tôi rất muốn nhìn một chút, người mất trí nhớ sẽ đối với tôi như thế nào?”

Khóe miệng Tề Úc Diệu nhếch lên, đánh về phía Tần Ngôn, tay chân Tần Ngôn giống như tự có ý thức, đối mặt với công kích của Tề Úc Diệu, cô thành thạo ứng phó.

Hai người anh tới tôi đi, một quyền một cước cũng đến điểm dừng, Tần Ngôn tung một cú tới ngăn Tề Úc Diệu: “Cậu có dừng không, nếu cậu còn không đi nữa tôi sẽ đánh cho cậu xuống!”

Trong giọng nói của cô lộ ra sự tức giận, dùng sức đẩy Tề Úc Diệu, tay theo bản năng tìm kiếm ở bên hông. Trong lòng chấn động, nơi đó, nơi đó phải có…

Động tác của Tần Ngôn thoáng do dự, Tề Úc Diệu nắm lấy cơ hội giữ chặt tay cô, vòng cánh tay còn lại đang phản kháng của cô ra sau lưng.

“Đang tìm cái gì?”

Thấy đã giữ chặt được Tần Ngôn, Tề Úc Diệu thoải mái hỏi, Tần Ngôn biết không thể tránh thoát, tức giận nói: “Cái tên khốn kiếp cậu, nửa đêm đến phòng ngủ của con gái không có ý tốt! Còn bắt nạt một cô gái, không biết xấu hổ!”

“Chỉ cần cậu đồng ý đua xe với tôi, tôi sẽ thả cậu ra!”

Tần Ngôn nhíu mày, cô không thích bị người khác uy hiếp, nhưng cứ giằng co tiếp thì chỉ có cô là chịu thiệt.

“Được, tôi đồng ý, cậu có thể buông ra rồi!”

Tề Úc Diệu buông lỏng cô tay cô ra, Tần Ngôn xoa cổ tay, mặc dù cậu ta dùng lực nhưng không để lại vết bầm trên cổ tay cô.

Cậu ta nhảy lên cửa sổ, Tần Ngôn mở miệng còn chưa kịp phát ra tiếng, cậu ta đã xoay người lại, ánh trăng sáng trở thành bối cảnh của cậu ta, thân thể cao to ngồi trên cửa sổ, sống mũi thẳng phác thảo khuôn mặt khí khái.

“Đừng quên!”

Nói xong, cậu ta nắm lấy dây thừng bên ngoài cửa sổ, nhanh nhẹn bò xuống dưới. Tần Ngôn ghé vào cửa sổ, thấy động tác nhanh nhẹn của cậu ta nhanh chóng đã xuống rất nhiều tầng. Đột nhiên cô nổi lên ý xấu, nếu cô cắt đứt dây thừng đi…

Ánh đèn đường mờ mờ trong đêm đen yên tĩnh đứng ở hai bên đường, bóng dáng Tề Úc Diệu lập lòe dưới ánh đèn, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Tần Ngôn.

Cậu ta nghênh ngang trở về phòng mình, lại phát hiện bên trong phòng có người, dường như người nọ đã đợi cậu rất lâu, nghe thấy tiếng mở cửa ngẩng đầu lên.

“Đi đâu thế?”

“Anh đã biết rõ rồi còn hỏi!”

Vẻ mặt Tề Úc Diệu không kiên nhẫn trả lời, người tới cũng không thèm để ý thái độ của cậu, hai tay nắm lại đặt ở bụng: “Đừng gây phiền phức, hửm?”

“Tùy tâm trạng của tôi đi! Đã khuya rồi, tôi muốn ngủ, cứ tự nhiên!”

Cánh tay bị người khác kéo lấy, người đàn ông nheo mắt: “Đừng tưởng chuyện cậu làm không ai biết, nếu cậu còn dám đụng vào chuyện này nữa thì cậu cứ chờ xem!”

“Tôi ngược lại rất muốn biết, anh có thể làm gì tôi đây?”

Tề Úc Diệu nhìn người đàn ông trước mặt giữa hai đầu lông mày có chút giống mình, chán ghét hất tay ra: “Đừng để tôi gọi người đến, nhà họ Tề không thể mất anh đâu!” 

Cậu châm chọc nói, người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, sửa sang quần áo trên người, ung dung ra khỏi phòng.

Dùng sức đóng cửa lại, sắc mặt Tề Úc Diệu u ám, đôi mắt như thủy tinh bị che đậy một tầng sương mù.

Đêm, sâu lắng.

Trưa hôm sau, mấy người Tần Ngôn đang ở canteen tiếp tục ríu rít bài học như thế nào bận rộn ra sao, thầy giáo biến thái như thế nào, đề bài khó giải làm sao. Mấy người than phiền rất nhiều, gần như sắp bị sách vở đè ép không dậy nổi.

“Tần Ngôn, bao giờ thì cậu đua xe với tôi?”

Tề Úc Diệu luôn giẫm một chân vào lúc mấy người đang trò chuyện khí thế ngất trời, mấy người ngồi chung nhìn về phía Tần Ngôn lạnh nhạt, vẻ mặt cô mờ mịt nói: “Tôi nói muốn đua xe với cậu khi nào?”

“Cậu, cậu mới nói hôm qua đó!”

Nhìn Tần Ngôn giả ngu, Tề Úc Diệu tức giận, cậu ta nhíu mày: “Cậu dám chơi xấu!”

“Cậu có chứng cứ à?”

Tần Ngôn ung dung nhìn cậu ta, khóe miệng hơi nhếch lên, có ai làm chứng không, ai nói đã từng hứa hẹn bằng miệng thì nhất định phải thực hiện! Lòng cô không áy náy chút nào, chuyển tầm mắt đi nơi khác, ánh mắt Tề Úc Diệu nhìn thẳng vào mặt Tần Ngôn như lửa đốt.

Tề Úc Diệu chưa từng nhìn thấy người nào chơi xấu như vậy, nhưng cậu ta cũng không còn cách nào, không thể không mang theo không cam lòng và bị lừa gạt, cậu ta chỉ có thể bỏ qua.

Nhưng muốn cậu ta buông tha thì đương nhiên cậu ta sẽ không đồng ý, cho nên đêm nay cậu ta lặp lại chiêu cũ, muốn lẻn vào ký túc xá của Tần Ngôn, nhưng lần này Tần Ngôn đã đóng chặt tất cả các cửa sổ, Tề Úc Diệu không còn cách nào để đi vào.

Nhìn Tề Úc Diệu đứng ngoài cửa sổ tức giận đến lỗ mũi cũng méo mó, Tần Ngôn vẫn ung dung đứng ở trong phòng, bên ngoài gió lạnh thổi “vù vù” khiến hai tay và lỗ mũi của Tề Úc Diệu đông lạnh đến đỏ bừng.

Cuối cùng không còn cách nào, cậu ta chỉ có thể bò xuống theo sợi dây nhưng vào lúc cậu ta sắp xuống đến đất, dây thừng đột nhiên đứt lìa, cậu ta vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ có thể cố gắng xoay người nhảy xuống, tránh được chỗ nguy hiểm.

"Cậu được đấy Tần Ngôn!"

Cậu ta mắng Tần Ngôn  hèn hạ, Tần Ngôn đắc ý hả hê cầm cây kéo diễu võ dương oai với cậu ta, Tề Úc Diệu chưa từng bị chọc tức như vậy bao giờ, lại một lần nữa không biết làm sao. Chỉ có thể ảo não trở lại phòng của mình, vẫn nên nghĩ cách khác thôi.

Tâm trạng tốt của Tần Ngôn vẫn kéo dài đến ngày hôm sau, bởi vì hôm nay cuối cùng cô cũng thoát khỏi phiền muộn của sách vở, hãy để những cuốn ôn tập đáng ghét kia đi gặp quỷ đi!

"Thần, em về rồi!"

Cô trở về nhà với tâm trạng vui vẻ, nhưng ông quản gia nói cho cô biết, Phong Thần lại được Sở Linh Tề sắp xếp đi kiểm tra, phải đến giờ cơm tối mới có thể trở về.

Cho dù có chút thất vọng vì không thể gặp được anh trước tiên nhưng cô có thể ở cùng anh hai ngày, đối với cô mà nói thì chuyện này cũng đã rất vui mừng rồi.

Nhưng cô còn chưa đợi được Phong Thần thì một vị khách không mời mà đến đã phá hỏng tâm trạng tốt của cô, Tề Úc Diệu âm hồn bất tán xuất hiện tại phòng khách, rất có dáng vẻ ‘Nếu cậu không đua xe với thì tôi nhất định sẽ quấy rầy cậu tới cùng’.

"Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?"

Tần Ngôn sắp bị cậu ta bức cho điên rồi, nhìn thời gian cơm tối sắp đến, nếu Phong Thần trở về mà gặp phải cảnh này thì phải làm thế nào?

"Tôi tới tính sổ với cậu đấy!"

Tề Úc Diệu vừa nghĩ tới nỗi nhục nhã tối hôm qua, khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo, "Cậu ăn vạ phía trước, xúc phạm phía sau, tôi nhất thiết phải nói chuyện với người giám hộ của cậu một chút!"

Tần Ngôn lạnh mặt, "Chính bản thân cậu đần sao lại trách tôi!"

Hai người đang trợn mắt trừng nhau, đột nhiên Tề Úc Diệu lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, Tần Ngôn lập tức cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua cổ của mình, cả người nổi da gà.

"Ngôn Ngôn, em đang nói chuyện với ai thế?"

Giọng nói của Phong Thần truyền đến từ ngoài cửa, Tần Ngôn quay đầu sương lạnh trên mặt lập tức tan biến, "Anh về rồi à, bác sĩ nói thế nào? Nghỉ ngơi trước đã."

"Anh chính là chồng chưa cưới và người giám hộ của Tần Ngôn?"

Tề Úc Diệu quan sát người phía đối diện không chút cố kỵ, Phong Thần tháo mắt kính xuống, một đôi tròng mắt vô hồn hiện ra trước mắt cậu ta. Mặc dù người đàn ông trước mặt này không nhìn thấy nhưng vẫn không giảm thiểu phong cách bẩm sinh và quý khí thiên nhiên ưu đãi của anh.

Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên, cả người tản ra dáng vẻ lười biếng, hình như là thật sự rất mệt mỏi, anh ngồi trên ghế sa lon điều chỉnh đến một tư thế thoải mái, lúc này mới từ từ mở miệng.

"Tôi là chồng chưa cưới của Ngôn Ngôn, về phần người giám hộ...... Bây giờ cô ấy đã tròn mười tám tuổi rồi."

Phong Thần nghe ra dò xét của đối phương, cũng có thể tưởng tượng cậu ta đang quan sát dáng vẻ của mình, "Ngôn Ngôn, cậu ấy là bạn học của em à?"

"Tôi muốn cạnh tranh với anh để theo đuổi Tần Ngôn!"

Tần Ngôn tức giận, muốn đứng dậy lý luận với cậu ta ngay lập tức nhưng Phong Thần đã giữ tay cô lại. Rất kỳ lạ, anh không nhìn thấy cô nhưng lại có thể ngăn cản động tác của cô chính xác.

Bàn tay ấm áp bao quanh quả đấm của cô, trấn an tâm tình nóng nảy của cô, Phong Thần cười nhàn nhạt nói, "Nếu như cậu có thể cướp đi, dĩ nhiên tôi sẽ không còn lời nào để nói."

"Được, anh chờ đấy!"

Dường như Tề Úc Diệu đã đạt được cơ hội rất có tính khiêu chiến, trên mặt xuất hiện vẻ hưng phấn nhao nhao muốn thử.

Tần Ngôn không biết tên Tề Úc Diệu đột nhiên xuất hiện này muốn làm cái gì, nhưng hiện giờ cô hiểu rất rõ tên đáng ghét này sẽ đảo loạn cuộc sống của cô và Phong Thần.

"Tại sao anh lại tiếp nhận khiêu chiến?"

"Anh không nói anh sẽ đón nhận mà!"

Phong Thần vô tội "Nhìn"  Tần Ngôn, "Chẳng lẽ em không có lòng tin với bản thân mình? Sợ cậu ta sẽ cướp em đi sao?"

Nhất thời Tần Ngôn không biết trả lời như thế nào, tuy rằng cô đã mất trí nhớ nhưng Phong Thần vẫn luôn ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô. Bọn họ đã từng là một đôi yêu nhau như keo như sơn, nhưng bây giờ bởi vì cô mất trí nhớ nên anh không thể không cùng cô bồi dưỡng tình cảm lại từ đầu.

Còn đối với Tề Úc Diệu thì cô rất ghét cậu ta, không chỉ có bởi vì lần đầu tiên không có lễ phép mà còn bởi vì cậu ta nói chuyện chẳng hiểu ra sao nên cô rất lo lắng Phong Thần sẽ nghĩ nhiều.

"Đừng nói cậu ta, bác sĩ nói thế nào?"

Phong Thần cười khổ một tiếng, "Làm kiểm tra toàn thân, Sở Linh Tề này thiếu chút nữa giải phẩu anh luôn, làm phẫu thuật có thể sẽ có nguy hiểm. Một là phải bất chấp nguy hiểm để làm phẫu thuật, hai là dựa vào các loại thuốc để trị liệu."

"Vậy thì dựa vào thuốc đi!"

"Nếu như cả đời anh cũng không thể nhìn thấy thì em phải làm sao?"

"Vậy thì em sẽ chăm sóc anh cả đời!"

Tần Ngôn gần như nói ngay mà không hề nghĩ ngợi, cô hơi đỏ mặt, thật may là Phong Thần không nhìn thấy, nếu không cô nhất định phải tìm một cái động để chui xuống dưới.

"Em còn trẻ, sau này em sẽ hối hận."

Mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng Phong Thần vẫn rất để ý, để ý đến ánh mắt của người khác nhìn cô, bên cạnh cô không nên có một người chồng bị mù. Trong lòng anh đang đấu tranh kịch liệt,ngoài mặt vẫn nở nụ cười nhưng Tần Ngôn nhìn ra được anh cũng không muốn cô ở lại.

"Ăn cơm đi!"

Không hề bàn luận đến vấn đề này nữa, Tần Ngôn cố làm ra vẻ như không có gì đỡ anh dậy, Phong Thần hơi nhíu chân mày, bây giờ anh bắt đầu cuộc sống và ăn uống hàng ngày đều phải có người chăm sóc, như vậy sẽ trói chặt tự do của cô. Cô còn chưa kịp hưởng thụ tuổi thanh xuân đã bị anh trói chặt sao?

Buổi tối, Tư Đồ Kiều đến thăm Phong Thần, hai người ở thư phòng bàn bạc suốt ba tiếng đồng hồ mới kết thúc cuộc nói chuyện.

"Tôi thật sự không nghĩ tới nhà họ Tề lại có liên quan đến chuyện đó, lần này bọn họ tiến vào chiếm giữ đất liền, có thể chính là hướng về phía chúng ta."

Tư Đồ Kiều căn cứ vào tin tình báo mà nói rõ tất cả với Phong Thần, còn có một tin tức làm anh nhức đầu đó chính là cậu con trai nhỏ của nhà họ Tề cũng dính vào chuyện này.

Có thể dễ dàng tìm được đường dây của Mật Tư sợ rằng cậu con trai nhỏ đó đã xuất ra không ít sức lực, hình như cậu con trai nhỏ đó và nhà họ Tề không hợp nhau, rõ ràng đối đầu với Tề Úc Nhận – người thừa kế dự bị hiện giờ ở khắp nơi.

Mà hiện cậu con trai nhỏ đó và Tần Ngôn cùng học chung trường, "Tên cậu ta là gì?"

"Tề Úc Diệu." Tư Đồ Kiều nhìn người trong hình, "Hôm nay cậu ta mới tới đây."

"Hả? Là cậu ta à......"

Người tới đây hôm nay chính là Tề Úc Diệu?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...