[Bác Chiến] Giang Sơn Vi Sính
Chương 67: Phiên Ngoại (H): Yến Đế Và Chó Không Được Vào
Ăn đêm ngon miệng nha =))))))))))) Cảnh báo: Có yếu tố tình dục và một chút bạo lực, các tình yêu cẩn thận trước khi đọc =)))))))) __________ Trong cả kiếp sống tu tiên của mình, Tạ Chiêu - một người luôn luôn theo đuổi chính nghĩa, lấy việc cứu vớt chúng sinh làm nhiệm vụ, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình dùng tiên lực để làm cái việc như thế. Vương Nhất Bác vắt chéo chân ngồi trước sơn môn của bọn họ, vẻ mặt vô lại nói: "Tạ chưởng môn à, ngài xem nếu ngài không giúp cô việc này, cô sẽ không thể tận hứng với Chiến Chiến được, nếu cô không tận hứng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình ngày hôm sau, nếu tâm tình cô mà không tốt thì cũng không thể thống trị thiên hạ cho tốt được. Cho nên Tạ chưởng môn giúp cô việc này cũng là đang cứu vớt chúng sinh thiên hạ đấy." Tạ Chiêu nghe xong, huyệt thái dương nảy lên thình thịch, tuy hắn có là chưởng môn tiên minh vô bi vô hỉ có tiếng, cũng bị trình độ không biết xấu hổ của Vương Nhất Bác làm cho sợ ngây người. Sắc mặt Tạ Chiêu thoáng đỏ, đôi mắt không dám nhìn thẳng vật Vương Nhất Bác cầm trong tay: "Bệ hạ, thứ... thứ dâm di như thế... thứ cho Tạ mỗ vô năng." Vương Nhất Bác dựa vào thành sơn môn Vân Nguyệt phái, rất có vẻ như thể Tạ Chiêu mà không đồng ý thì hắn ở bám ở cổng nhà người ta không đi. "Vân Nguyệt phái không phải luôn lấy việc cứu vớt chúng sinh làm nhiệm vụ của mình sao? Chẳng lẽ đều là gạt người hết? Tạ chưởng môn thật ra cũng không để tâm đến bá tính thiên hạ đến mức ấy nhỉ?" Tạ Chiêu nắm tay càng chặt hơn, dùng hết một thân tu vi mới nhịn không manh động ném vị hoàng đế nào đó xuống địa giới Vân Nguyệt phái. Tiêu Chiến đã từng nói người Vân Nguyệt phái cái gì cũng tốt, chỉ có đầu óc cứng nhắc không đổi được. Lần này Vương Nhất Bác nắm lấy điểm yếu của Tạ Chiêu, có thể coi như đúng hướng rồi. "Bệ hạ chớ có bịa đặt, Vân Nguyệt phái tuyệt đối sẽ không bỏ mặc chúng sinh không màng." Mặt Tạ Chiêu nghẹn đỏ bừng lên, bất kể là chuyện gì, chỉ cần nhắc đến Vân Nguyệt phái hắn đều không thể ngồi yên không quản được, "Ta đồng ý với bệ hạ là được rồi." Tạ Chiêu nhận lấy cái vật mà hắn coi là "đồ vật dâm uế bất kham" kia từ tay Vương Nhất Bác, đi đường nhắm mắt không thèm nhìn cái vật trong tay chút này, đọc khẩu quyết trở về mật thất. Năm nay đi săn thú Vương Nhất Bác bắt được một con tuyết hồ cực kỳ hiếm thấy. Kỳ thật nói đến đầu sỏ gây tội vẫn là Tiêu Chiến, nếu không phải y cứ thích đọc thoại bản, làm Vương Nhất Bác vô ý xem được mấy lần, hắn cũng sẽ không biết đến cái thứ đồ này. Trong thoại bản kia, vị thừa tướng làm một đôi tai thú và đuôi mèo cho tiểu quan của hắn, Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn đến tiểu hồ ly nằm nghiêng trên ghế quý phi cắn hạt dưa, lúc này mới nổi lên tâm tư muốn làm cho Tiêu Chiến một đôi tai và đuôi hồ ly. Tiểu hồ ly của hắn mỹ mạo vô song như thế, nếu đeo những thứ đó lên, chậc, bảo hắn chết trên người hồ ly tinh hắn cũng nguyện ý. Chỉ là tuyết hồ đặc thù, chỉ thích hợp nuôi làm sủng vật, không hợp làm thành thảm hay đồ vật. Nguyên nhân là vì sau khi tuyết hồ chết, da lông sẽ rất nhanh mất đi ánh sáng và thối rữa, không thể giữ được lâu, chỉ là Vương Nhất Bác nhìn thế nào cũng cảm thấy chỉ có da lông tuyết hồ mới xứng với bảo bối của mình, bấy giờ mới nghĩ đến Tạ Chiêu. Vì thế hắn phi ngựa không ngừng, mang đôi tai và đuôi hồ ly vừa làm xong đến Vân Nguyệt phái, bảo Tạ Chiêu dùng tiên lực làm đồ dùng tình thú cho hắn, hơn nữa còn dõng dạc nói mình là vì chúng sinh thiên hạ. (Làm s*xt*y aka cứu vớt chúng sinh thiên hạ, okela bạn yêu =))))))))))) Cái loại người cấm dục cả trăm năm như Tạ Chiêu đã bao giờ gặp mấy thứ ấy, cho dù về đến mật thất rồi vẫn cảm thấy mặt nóng lên. Việc Vương Nhất Bác nhờ cũng không khó, Tạ Chiêu bỏ tai và đuôi tuyết hồ vào một vật chứa đặc chiết, dùng tiên lực nhuộm mười hai canh giờ là xong. Chỉ là Tạ chưởng môn từ trước đến nay tuân thủ nguyên tác cương trực công chính, lần này lại động một chút tâm tư, thêm một chút vật liệu bên trong tiên lực tinh thuần. Trên gương mặt không biểu cảm thoáng hiện lên ý cười: "Hưởng thụ cho tốt nhé Yến đế bệ hạ." Ai bảo là Tạ Chiêu hắn bảo thủ, chỉ là hắn quá thuần khiết mà thôi. Có lẽ hồ ly nào đó nói không sai, hẳn là hắn nên sống vì chính mình. Vài ngay sau đồ vật mà Vương Nhất Bác muốn đã được đặt trong một cái hộp tinh xảo, thúc ngựa mang vào trong cung, Vương Nhất Bác mở ra vừa thấy, Tạ Chiêu không hổ là Tạ Chiêu, cho dù lúc ấy bị mình làm cho tức đến suýt thì nghẹn nội thương, nhưng đồ làm ra đúng là không tồi. Chỉ là nên dỗ dành Tiêu Chiến mặc cho hắn xem kiểu gì đây? Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm tiểu hồ ly ngẩn ngơ một cách bất thiện, tiểu hồ ly không hề phát hiện ra, đang lật sổ kim khố của mình. Vương Nhất Bác người này trước nay quyết đoán, về chuyện tình cảm cũng có chút tâm, chỉ là một khi nhìn thấy đôi mắt to ướt đẫm nhìn mình, có thế nào hắn cũng không ra tay được. Vì thế đã nửa tháng rồi Vương Nhất Bác vẫn chưa lấy vật kia ra. Về sau thứ này vẫn để Tiêu Chiến tự phát hiện, y vừa mở hộp ra đã bị thứ bên trong làm cho mặt đỏ bừng, chẳng trách gần đây ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn y cứ có gì đó xấu xa. Y cầm lấy đồ vật trong hộp đánh giá tỉ mỉ, xúc cảm của lông tuyết hồ mềm mại, y cầm tai hồ lên so với mặt mình, hình như cũng khá đẹp? Nếu Vương Nhất Bác đã ngại thì để y chủ động vậy. Ngay từ đầu Yến đế si mê Tiêu Chiến quả thực có một phần là vì Tiêu Chiến ở trên giường luôn lớn mật càn rỡ, câu dẫn khơi gợi dục vọng của Vương Nhất Bác. Đối với chuyện này y cũng luôn rành mạch, dù sao đều là nam nhân, không cần phải ra vẻ rụt rè như nữ nhân, chỉ cần hai người đều sướng là được. Bởi vậy lần này Tiêu Chiến cũng chỉ thẹn thùng một hồi rồi lại nghĩ xem phải cho phu quân nhà mình một phần đại lễ thế nào. Vương Nhất Bác hạ triều không thấy bóng dáng Tiêu Chiến đâu, hỏi cung nhân mới biết Tiêu Chiến đến ôn tuyền. Mỗi lần Tiêu Chiến đến ôn tuyền tắm xong cả người đều thơm tho mềm mại, Vương Nhất Bác nháy mắt cảm thấy tiểu Bác ngẩng đầu lên. Yến đề sờ sờ mũi, cân nhắc cung nhân hẳn là không nhìn thấy y nghĩ đến Hoàng hậu thôi cũng động dục được, lúc này mới làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra dặn dò người đi dùng bữa. "Bệ hạ, công tử mời ngài đến Trọng Hoa Cung đấy." Vương Nhất Bác không hiểu được tình hình, Tiêu Chiến đã cùng ở Chiêu Minh Cung với mình bao lâu rồi, sao lại đột nhiên chạy về? Không phải là thứ kia bị Tiêu Chiến phát hiện rồi đấy chứ? Hắn vội vàng chạy đến thiên điện mở ngăn tủ ra, hộp đặt tai thú quả nhiên không thấy đâu rồi, trong lòng Yến đế chợt lạnh, xong rồi nhất định là Tiêu Chiến giận rồi. Các cung nhân cẩn thận nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chủ tử, sợ sát tâm của hắn lại dâng lên, không ngờ trong lòng Yến đế lại đang cân nhắc xem lát nữa mình phải quỳ thế nào mới có thể tiêu sái một chút. Cung nữa đưa Vương Nhất Bác đến Trọng Hoa Cung xong liền lui xuống, nói là Tiêu Chiến an bài. Vương Nhất Bác âm thầm cho rằng phu nhân vẫn để tâm đến mặt mũi của mình, cho dù muốn xử lí hắn cũng tuyệt đối không để người ngoài thấy. Tầng lụa sa kia cực kỳ mỏng, không đủ che đậy, mơ hồ có thể nhìn thấy trong tẩm điện có một mỹ nhân làn da như ngọc nằm nghiêng trên giường, ngón tay thon dài vòng qua một đường tóc đen, trên khoé mi đầy vẻ phong tình. Vương Nhất Bác nháy mắt cảm thấy bụng dưới căng thẳng, vén màn lụa lên đi đến trước giường. Không có màn lụa che chắn, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến không manh áo che thân trên giường, một đôi tai hồ ly trắng như tuyết lộ ra giữa mái tóc đen, cái đuôi trắng như vô tình quét qua bụng nhỏ của hắn. "Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác hoàn toàn bị một vẻ hương diễm trước mặt làm cho ngây ra, cả người hơi giật mình nhìn Tiêu Chiến như yêu quái thành tinh bò dậy, ngón tay đẩy vạt áo hắn ra, bò đến bên tai hắn thì thầm nhẹ nhàng như hoa lan: "Bệ hạ, người đã đến rồi đấy à?" Hô hấp của Vương Nhất Bác cứng lại, từ sau khi hai người liên thông tâm ý xong vẫn luôn bình đẳng tương xứng với nhau, Tiêu Chiến gọi hắn là "bệ hạ" phân nửa là lúc tán tỉnh trên giường. Hắn không khống chế được ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Chiến, phát hiện nhiệt độ cơ thể Tiêu Chiến nóng hơn bình thường một chút, Tiêu Chiến không thèm quan tâm Vương Nhất Bác có phản ứng gì, đôi tay nhỏ vội vã cởi y phục của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác theo động tác của Tiêu Chiến, bàn tay to vuốt ve đùi y, không tự chủ được sờ lên cái đuôi phảng phất như thật kia. Động tác của Tiêu Chiến ngừng lại, đôi mắt hàm chứa hơi nước, lại không thanh thuần vô tội như ngày thường. Cặp mắt kia phảng phất đỏ ửng lên, trong ánh mắt lộ ra mị ý câu dẫn Vương Nhất Bác đến mức xương cốt hắn cũng mềm nhũn ra. "Bệ hạ muốn xem cái đuôi của ta sao?" Tiêu Chiến bò đến cạnh giường, xoay mông về phía Vương Nhất Bác, eo nhỏ hạ xuống, cánh mông tròn trịa không hề che đậy lộ ra trước mắt Vương Nhất Bác. Ngón tay thon dài của Tiêu Chiến sờ đến gốc cái đuôi, ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn huyệt khẩu của mình. Giọng y lại càng thanh càng mềm hơn so với bình thường, làm nũng như oán giận: "Ca ca làm cái đuôi thô quá, Chiến Chiến mãi mãi cho vào được đấy." Bỏ thứ kia vào một cái lỗ nhỏ như thế quả thực không dễ dàng, lúc tắm gội Tiêu Chiến dùng cao tự khuếch trướng cho mình. Lúc trước đều là Vương Nhất Bác làm cho y, lần đầu tiên y làm chuyện này không nắm được trọng điểm, hai ngón tay phải tìm tòi rất lâu trong huyệt đạo mới tìm được điểm mẫn cảm của mình, dùng đầu ngón tay đỉnh vài cái miệng huyệt mới chậm rãi thả lỏng ra. Phần đầu cái đuôi kia làm bằng kim loại, lúc Tiêu Chiến nhét thứ ấy vào trong, miệng huyệt lạnh đến mức cả người đều run lên, cái đuôi càng vào trong càng cảm thấy trướng, khó chịu đến mức mắt mờ đi, lại sợ rơi. Lúc này gặp được Vương Nhất Bác, tất cả ấm ức mới phát tiết ra. Cái đuôi ấy như thể dung hoà vào cốt nhục của y, Tiêu Chiến khống chế cái đuôi trêu chọc vật dưới thân Vương Nhất Bác hỏi: "Ca ca có thích không?" Thích, đương nhiên là thích! Vương Nhất Bác rốt cuộc nhìn không nổi, lập tức đè Tiêu Chiến xuống giường, không chút chậm trễ hôn xuống, lại bị Tiêu Chiến linh hoạt né tránh, nghiêng người ngồi lên người Vương Nhất Bác. "Bệ hạ, để thần thiếp tới hầu hạ bệ hạ." Ánh mắt Vương Nhất Bác lại càng tối đi, Tiêu Chiến vẫn luôn không muốn dùng cái xưng hô "thần thiếp" này, Vương Nhất Bác cũng cảm thấy khiến y chịu ấm ức nên liền tuỳ ý y, cũng không biết hôm nay tiểu hồ ly muốn chơi trò gì nữa. Tiêu Chiến cởi hết y phục lộn xộn của Vương Nhất Bác ra, đôi tay đốt lửa khắp nơi trên ngực Vương Nhất Bác, sau đó cúi người dùng đầu lưỡi thăm dò đầu nhũ, liếm nhanh một cái. Thân thể Vương Nhất Bác run lên, khoái cảm chưa bao giờ có như dòng điện chạy qua đại não hắn, làm hắn nhịn không được rên lên một tiếng. Lúc trước đều là Vương Nhất Bác trêu đùa nhũ tiêm Tiêu Chiến, khiến người ta cầu xin đến rơi nước mắt cũng không buông. Lần này tiểu hồ ly cuối cùng cũng bắt được cơ hội trả thù, nhìn phản ứng của Vương Nhất Bác, đầu lưỡi hồng hào lại càng vươn tới, từ cơ bụng rắn chắc của Vương Nhất Bác liếm đến trước ngực, để lại một vệt nước. Đầu lưỡi trơn trượt vòng qua núm vú, vào lúc Vương Nhất Bác không nhịn được vươn ngực lên, hàm răng cắn nhẹ lên núm vú một cái. "Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến kích thích đến đôi mắt đỏ bừng. Tiêu Chiến biết rõ còn cố tình ngẩng đầu hỏi, thuỷ quang vương đầy trên môi: "Ca ca không thích sao?" **, đúng là yêu tinh! Trong lòng Vương Nhất Bác thầm mắng, Tiêu Chiến lại cúi đầu, thân mình lui về sau một chút, hàm răng cắn tiết khố của Vương Nhất Bác kéo từng chút xuống, thẳng đến khi côn th*t thô tím lập tức bắn ra đánh lên mặt y. Tiêu Chiến mở cái miệng nhỏ chậm rãi ngậm đầu côn vào miệng rồi lại nhổ ra, nhìn vào mắt Vương Nhất Bác: "Bệ hạ thật lớn quá." Vương Nhất Bác cảm thấy dưới thân cứng đến muốn phát nổ, Tiêu Chiến lại cho côn th*t vào miệng. Miệng y rất nhỏ, lúc này lại nỗ lực muốn nuốt sâu vào, nước miếng không khống chế được chảy xuống khoé miệng, rơi xuống hai túi nang của Vương Nhất Bác. "Ưm ưm", Tiêu Chiến bị côn th*t làm căng đến khó chịu, lại vẫn chịu đựng dục vọng muốn nôn khan, thả lỏng miệng, để thịt mềm bên trong kẹp lấy dương v*t của Vương Nhất Bác. "Chiến Chiến, ưm", Vương Nhất Bác yêu thương vuốt ve tóc hồ ly, Tiêu Chiến không thích khẩu giao, bình thường phải dỗ dành lâu lắm y mới chịu làm giúp mình một lần, Vương Nhất Bác nhìn ra Tiêu Chiến đang nỗ lực lấy lòng mình, kích thích trên thân thể và khoái cảm trong lòng khiến cho dương v*t càng cứng. Vuốt ve một hồi, Tiêu Chiến nhổ côn th*t ra, khoé mắt bị kích thích phiếm nước. Y nâng cổ lên, dùng tay bắt lấy tay Vương Nhất Bác đặt lên ngực mình. "Bệ hạ, sờ thần thiếp đi, ngứa quá." Vương Nhất Bác nghe theo vuốt ve thân thể Tiêu Chiến, móng tay đã cắt gọn chỉnh tề cọ hai viên đậu đỏ trước ngực Tiêu Chiến, nhân lúc người chưa kịp chuẩn bị mà hung hăng véo một cái, chọc Tiêu Chiến sợ hãi kêu lên, hậu huyệt phun ra một cỗ thuỷ dịch lại bị cái đuôi giữa hết bên trong. "Ca ca, Nhất Bác ca ca, yêu thương ta đi, dùng lực nữa đi." "Tiểu yêu tinh!" Vương Nhất Bác vỗ một cái lên mông Tiêu Chiến, làn da trắng muốt lập tức hiện lên dấu ngón tay. Tiêu Chiến lại giống như không sợ đau, đánh một cái khiến thân thể y run lên, khóc lóc bảo Vương Nhất Bác thô bạo với y thêm một chút, cái miệng nhỏ hôn lung tung lên mặt Vương Nhất Bác. "Bảo bảo, hôm nay sao ngươi lại lẳng lơ như thế?" Vương Nhất Bác cảm thấy không đúng, lúc trước đều là sau khi bị hắn ăn Tiêu Chiến mới lẳng lơ như thế, chưa từng có lần này chủ động ngay từ đầu thế này. Cả người Tiêu Chiến đều nhuốm trong tình dục, từng chút mút hôn môi Vương Nhất Bác. "Yêu ngươi quá đi, Nhất Bác, muốn." Cái tai lông xù cọ ngứa cổ Vương Nhất Bác, hắn vươn đầu lưỡi ra liếm một cái, thân thể Tiêu Chiến liền cứng đờ, như thể bị chạm tới điểm mẫn cảm, ôm đầu hắn cong eo lên. Vương Nhất Bác sửng sốt, rõ ràng là lỗ tai giả, sao Tiêu Chiến lại mẫn cảm như thế, chẳng lẽ là Tạ Chiêu? Chả trách cái đuôi này lại như sống thật. "Tiểu hồ ly" Vương Nhất Bác giữ đuôi của Tiêu Chiến một phen, ấn người xuống dưới thân. Kết quả Tiêu Chiến lại như cá trườn lên trên, hai đùi bám chặt vòng eo gầy nhưng săn chắc của Vương Nhất Bác, mị nhãn nhìn phu quân nhà mình, tay cầm thứ thô dài của Vương Nhất Bác, thổi khí bên tai hắn: "Phu quân, ngươi cứng quá đi, muốn thao ta sao?" "Thao!" Vương Nhất Bác vươn tay sờ soạng phía sau Tiêu Chiến một phen, chỗ đó ướt đẫm, ngay cả cái đuôi cũng không ngăn được dâm thuỷ chảy ra ngoài. Ngón tay hắn sờ lên miệng huyệt của Tiêu Chiến, nơi đó đang cắn chặt cái đuôi, không chừa một chút khe hở. Ngón tay hắn cố ý đảo quanh miệng huyệt, ôm eo nhỏ của tiểu hồ ly hỏi: "Muốn phu quân hay là muốn cái đuôi?" Tiểu hồ ly ngẩng đầu hôn lên hầu kết hắn, ngọt ngào làm nũng: "Muốn phu quân, muốn côn th*t lớn của phu quân, không cần đuôi." "Sao ngươi lại lẳng lơ đến mức này hả?" Vương Nhất Bác cắn lên đùi y, hai đầu ngón tay nắm cái đuôi kéo ra ngoài. Tiểu hồ ly phối hợp thả lỏng miệng huyệt, để Vương Nhất Bác lấy đồ vật kia ra. Kết quả thứ kia quá lớn, tiểu huyệt Tiêu Chiến lại rất chặt, mỗi lần Vương Nhất Bác kéo ra một chút lại bị tiểu huyệt giữ lại, cứ vừa kéo vừa đẩy như thế, kim loại cọ tới điểm mẫn cảm của Tiêu Chiến, vài lần đã tra tấn tiểu hồ ly đến mức thét lên bắn một lần. "Chủ nhân, vẫn chưa được sao? Muốn ăn côn th*t lớn của chủ nhân." Tiêu Chiến quay đầu lại đầy ấm ức nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn một cái mà da đầu tê dại, hạ quyết tâm đột nhiên dùng sức kéo hẳn cái đuôi ra, lúc kéo ra miệng huyệt phát ra một tiếng, ngay sau đó dâm thuỷ bên trong đổ đầy tay Vương Nhất Bác. "Ca ca tốt, mau thao ta đi." Tiêu Chiến dùng kẽ mông cọ cọ dương v*t Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hung hăng đánh mông tiểu hồ ly một cái, kéo eo nhỏ của y xuống, đột ngột nhét vào trong. "A a a!" Tiểu hồ ly đau đến nín thở, tuy rằng nhét thứ kia bên trong lâu như thế, nhưng kích cỡ của Vương Nhất Bác thì làm sao một cái đuôi so được. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đau, cố nén dục vọng thúc đẩy để cho y thời gian thích ứng, kết quả tiểu hồ ly rất bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ca ca chưa ăn cơm sao? Hay là để ta lên trên cho?" Vương Nhất Bác ngày thường cái gì cũng dựa vào Tiêu Chiến, chỉ có cái chuyện trên dưới này không có chút đường thương lượng nào cả. Tuy rằng biết Tiêu Chiến cố ý chọc hắn, Vương Nhất Bác vẫn nhịn không được mắng một tiếng, không quan tâm gì nữa mà đẩy vào sâu nhất. "Ưm a!" Hôm nay tiểu hồ ly đặc biệt động tình, rên cũng lớn hơn thường ngày, câu dẫn Vương Nhất Bác đến mức không nhịn được dục vọng trong cơ thể, mỗi lần đầu rút ra toàn bộ rồi hung hăng đâm vào, mấy chục lần sau liền khiến miệng huyệt Tiêu Chiến sưng đỏ lên. Nhục huyệt của Tiêu Chiến rất chặt, bất kể hai người đã làm bao nhiêu lần nơi đó vẫn chặt như ban đầu, thành ruột nóng bỏng gắt gao ôm lấy dương v*t Vương Nhất Bác, khi Vương Nhất Bác đụng vào điểm mẫn cảm, thân thể kẹp chặt lại theo bản năng, làm cho Vương Nhất Bác thiếu chút nữa không nhịn được bắn ra. Vương Nhất Bác thao quá mãnh liệt, Tiêu Chiến không nhịn được muốn chạy trốn, bị Vương Nhất Bác túm eo kéo về, hung hăng đánh lên mông y. "A, đau!" Vương Nhất Bác đánh hai nhát hoàn toàn không giữ lực, Tiêu Chiến đau đến rơi nước mắt, nhưng Vương Nhất Bác nhìn ra được y rất sướng, dương v*t vừa bắn xong lại cứng lên, theo động tác thao của Vương Nhất Bác mà run rẩy. Tiêu Chiến đúng là có một chút khuynh hướng chịu ngược, Vương Nhất Bác càng hung bạo, khoái cảm của y càng lớn, có đôi khi vì để Vương Nhất Bác đánh mông y, y còn cố ý chọc giận hắn. Hiển nhiên lần này tiểu hồ ly lại bắt đầu tìm đường chết. Vương Nhất Bác một bên làm một bên bóp hạt đậu nhỏ hỏi y có sướng không, Tiêu Chiến ngoe nguẩy mông nói sướng, xong còn chêm một câu "Nếu có cả Doãn ca ca nữa thì càng sướng". (thôi bome anh rồi =)))))))) Một câu chọc cho Vương Nhất Bác hoàn toàn đen mặt. Tạ Doãn đến giờ vẫn chưa hết hy vọng với Tiêu Chiến, hắn tuy biết Tạ Doãn sẽ không làm gì vượt quy củ với Tiêu Chiến cũng sẽ không liên luỵ đến y, nhưng đây là cấm kỵ của Vương Nhất Bác, huống chi Tiêu Chiến còn nói lộ liễu như thế. "Ngươi còn muốn Tạ Doãn nữa?" Vương Nhất Bác cắn răng ở bên người Tiêu Chiến hỏi. Tiêu Chiến cảm thấy không khí rõ ràng thấp đi mấy độ, Vương Nhất Bác hỏi lạnh như băng làm y theo bản năng rùng mình, lại vẫn căng da đầu cậy mạnh: "Doãn ca ca bảo ngày mai sẽ đến thăm ta." Đôi mắt Vương Nhất Bác nguy hiểm nhíu lại, khiến Tiêu Chiến cảm thấy đại cẩu cẩu trên người mình hình như biến thành sư tử giống như lúc họ mới gặp nhau, đang muốn xin khoan dung, Vương Nhất Bác đã một phen kéo cổ tay y qua, dùng đai lưng trói chặt lại, tìm tòi một hồi rồi treo y lên giá treo màn giường. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác mặt không biểu cảm lại còn muốn trói chân y, lúc này mới sợ thật, đôi tai thú cũng cụp cả xuống. "Nhất Bác, ta nói bậy thôi mà, ngươi đừng nóng giận." Vương Nhất Bác dừng động tác trói chân y lại, Tiêu Chiến vừa mới thả lỏng một hơi, Vương Nhất Bác đã cầm cái đuôi mới vừa tháo ra kia quất lên lưng y. "A A!" Lần này tiểu hồ ly đau thật, một vết roi tàn nhẫn chói mắt hiện lên làn da trắng muốt. "Để nam nhân khác thao ngươi à?" "Không, không phải." Tiêu Chiến lắc đầu phủ nhận, Vương Nhất Bác một roi lại rơi xuống người y. "A a a, đau!" "Ngươi thiếu thao như thế cơ à?" "Ta không có, Nhất Bác, ta không có." Tiêu Chiến bị trói tay, chỉ có thể ngồi quỳ trên giường, bị Vương Nhất Bác nâng mông lên cắm thẳng vào. Tiêu Chiến đau đến rơi nước mắt, Vương Nhất Bác như thể không chút đau lòng một bên thao một bên véo đầu nhũ, nhanh chóng rút ra đâm vào khiến dâm thuỷ trên miệng huyệt bị cọ đến bọt trắng, đau và sướng lẫn lộn vào nhau, khiến cho nước mắt nước miếng của Tiêu Chiến đều chảy ra. "Nếu ngươi muốn để nam nhân khác làm như thế, ngày mai ném ngươi vào quân doanh làm quân kỹ có được không?" Vương Nhất Bác nhắm vào điểm mẫn cảm của Tiêu Chiến hung hăng đỉnh vào, Tiêu Chiến chịu không nổi bắn ra, khóc lóc cầu xin Vương Nhất Bác tha cho y. "Dáng vẻ này của ngươi chắc chắn là họ thích lắm, đến lúc đó việc ngươi làm mỗi ngày ngoài ăn cơm ra chính là bị thao. Không, đến cơm cũng không cần ăn, ăn tinh dịch của nam nhân là đủ rồi, nhiều tinh dịch như thế nhất định ngươi đủ no." Vương Nhất Bác thật sự rất hung dữ, giữa lúc hoảng hốt Tiêu Chiến thật sự cảm thấy Vương Nhất Bác không muốn y nữa, y xoay đầu vừa khóc vừa hôn Vương Nhất Bác. "Đừng mà, không cần người khác. Hu hu, chỉ cần ngươi thôi, ta là của ca ca, của một mình ca ca thôi." Vương Nhất Bác không nói lời nào, Tiêu Chiến chỉ có thể đón nhận từng đợt khoái cảm. Vừa rồi y quá đà, sao lại quên mất Vương Nhất Bác thiếu nhất chính là cảm giác an toàn, mình lại còn có ý lấy chuyện này ra kích thích hắn. Vương Nhất Bác còn đỉnh lộng thêm mấy trăm lần nữa, lúc này mới bắn đầy bụng Tiêu Chiến. Hắn cởi tay trói của Tiêu Chiến ra, tiểu hồ ly lập tức nhào vào lồng ngực hắn: "Ta biết lỗi rồi, Nhất Bác, ta chỉ yêu một mình ngươi thôi, cũng chỉ muốn một mình ngươi thôi." Vương Nhất Bác xoa cổ tay đỏ hồng của Tiêu Chiến, vừa rồi quả thật là hắn giận đến nóng đầu, Tiêu Chiến yêu hắn đến mức nào hắn hiểu rõ, cũng không biết có doạ tiểu hồ ly không. "Thật xin lỗi bảo bảo, có đau không?" Tiêu Chiến dẩu miệng: "Đau lắm, ca ca nhẫn tâm đến thế." Vương Nhất Bác đang muốn xin lỗi, lại nghe Tiêu Chiến ghé vào tai hắn nói: "Chỉ là bị ca ca đánh cũng sướng lắm, bệ hạ, ca ca tốt, lại làm ta nữa đi." Vương Nhất Bác không nhịn được nữa đè người xuống giường, côn th*t cứng lại thao vào trong tiểu hồ ly. Ngày hôm sau Tạ Doãn không gặp được Tiêu Chiến, mà các đại thần cũng không gặp được Vương Nhất Bác. Qua một hồi Vương Nhất Bác mới nhận ra, ngày đó Tiêu Chiến như vậy hẳn là do Tạ Chiêu động tay động chân trên đuôi hồ ly. Đến lúc hắn tìm tới cửa sơn môn đã thấy Tạ Chiêu đứng ở cửa, lạnh lùng nói một câu: "Yến đế và chó không được vào." Sau đó liền phân phó đệ tử đóng cửa. Từ đây tin tức chưởng môn Vân Nguyệt phái và thiên tử không vừa mắt nhanh liền truyền khắp đại giang nam bắc. TOÀN VĂN HOÀN____________ Bà tác giả thật sự là kìm nén quá lâu nên cái phiên ngoại mới bùng nổ như zậy =))) Cuộc đời tôi bao nhiêu năm nay chưa làm cái phiên ngoại nào tưng bừng như này =)))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương