Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 48: Chương 48



Với sự giúp đỡ của Tô Nguyện, Lư Linh Vận đến phòng bệnh của Chung Ngọc sau giờ làm, đồng thời thành công có được cơ hội trò chuyện riêng với cô ta.

Chỉ là……

“Quần kèm não, đậu phụ đập trúng con tôi, trong bản thảo tủ lạnh ăn……” Chung Ngọc ngồi trên giường bệnh, cứ lảm nhảm nói mãi, từng câu từng từ Lư Linh Vận đều hiểu, nhưng ghép lại thì còn khó hiểu hơn thiên thư. Mà dường như Chung Ngọc hoàn toàn không nhận thức được điều đó, cũng chẳng biết có hiểu được câu hỏi của Lư Linh Vận hay không, cô ta cứ phấn khích nói không ngừng, mặc cho những gì cô ấy nói chẳng thể gọi là “lời nói”.

Ban đầu Lư Linh Vận đã cố gắng suy nghĩ xem liệu có thể tìm được quy luật nào trong những lời ấy sau đó phiên dịch hay không, cuối cùng chẳng được chút kết quả nào. Cô cũng đã thử để Chung Ngọc dùng điện thoại gõ chữ, nhưng lại phát hiện những gì gõ ra đều là ký tự vô nghĩa. Sau khi suy nghĩ nát óc, thử mọi cách nhưng đều không có kết quả, dù là người kiên nhẫn như Lư Linh Vận, chưa đến hai mươi phút, cô đã phá vỡ kỷ lục thế giới về “thời gian trò chuyện lâu nhất với Chung Ngọc” và không thể chịu nổi nữa, đành phải bỏ cuộc.

Cô hơi thất vọng đứng dậy rời khỏi phòng, nhưng chưa đi được bao xa trên hành lang, cô gặp hai y tá đang đẩy xe chở dụng cụ y tế đi ngược chiều. Cô nghe được đoạn đối thoại của bọn họ:

“Dạo này cũng lạ thật, bệnh nhân bị đột quỵ sao mà nhiều thế nhỉ? Như thể có thể lây lan ấy.”

“Có lẽ là vì nhóm nghiên cứu về đột quỵ của bệnh viện chúng ta vừa được lên tin thời sự gần đây? Thế nên bệnh nhân mới chuyển hết sang đây.”

“Đâu phải, mấy bệnh nhân gần đây rõ ràng đều là dân địa phương khu Bắc mà, có phải chuyển viện đâu.”

“Thế thì chỉ là trùng hợp thôi, chẳng lẽ do ma quỷ?”

“Nhưng mà…… A,” Mắt liếc xéo qua trông thấy một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ngang qua, y tá nọ chợt chuyển giọng: “Bác sĩ Tô.”

“Hai người đang nói gì thế?” Người được gọi là bác sĩ Tô rõ ràng đã nghe cuộc đối thoại của bọn họ.

“Ờm, không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm thôi.” Cô y tá kia gãi đầu.

“Ở đây dù sao cũng là bệnh viện, người ra người vào đều là bệnh nhân và người nhà, có những chuyện nên cẩn thận lời ăn tiếng nói.” Bác sĩ Tô nói.

“Dạ dạ, thật xin lỗi.” Hai người lập tức cúi đầu xin lỗi.

Cuộc trò chuyện gần đó kết thúc như vậy, Lư Linh Vận nghe lén định nhấc chân rời đi, bỗng nghe thấy bác sĩ Tô đột nhiên gọi: “Cô là Lư Linh Vận đúng không?”

Bước chân khựng lại, Lư Linh Vận chần chừ nửa giây rồi mới quay người lại gật đầu, nhìn rõ khuôn mặt của đối phương. Vừa nhìn thấy đôi mắt quen thuộc ấy, cô lập tức nhận ra “bác sĩ Tô” này là ai.

Quả nhiên, “Tôi là chị của Tô Nguyện, Tô Túc.” Tô Túc bước tới: “Trước đây có nghe em gái nhắc đến cô, nói rằng cô đã chăm sóc em ấy khá nhiều, tôi còn chưa thay em ấy cảm ơn cô.”

Lư Linh Vận sửng sốt.

“Nhờ cô trò chuyện với em ấy,” Tô Túc nói tiếp: “Bây giờ em ấy đã thử đối diện với căn bệnh, cuối cùng cũng chịu đi gặp bác sĩ rồi.”

Mình còn có công hiệu này? Lư Linh Vận chớp mắt.

“Cô tới thăm Chung Ngọc sao?” Tô Túc lại hỏi: “Hai người là bạn à?” Không cho Lư Linh Vận thời gian trả lời, cô ta nói tiếp: “Chắc là khó chấp nhận lắm nhỉ? Nhưng đột quỵ là thế đấy, không có dấu hiệu báo trước, sau đó cướp đi nửa cuộc sống. À đúng rồi, không biết Tô Nguyện nhắc đến tôi như thế nào, em ấy không hiểu lắm nên nghĩ tất cả những vấn đề liên quan đến não đều thuộc chuyên môn của tôi, nhưng thật ra tôi chỉ nghiên cứu về đột quỵ thôi, bệnh của em ấy tôi chỉ biết đại khái.”

Nghiên cứu về đột quỵ, cho đến cô ta chính là thành viên của “nhóm nghiên cứu đột quỵ” mà hai y tá kia nhắc đến sao?

“Vị trí bị đột quỵ của cô ấy đúng ngay khu vực gần trung tâm liên quan đến khả năng hiểu ngôn ngữ và sử dụng từ vựng, khi các chức năng ở khu vực đó bị tổn thương, dẫn đến chứng rối loạn ngôn ngữ cảm giác (*), có thể nói được câu hoàn chỉnh nhưng những gì nói ra đều không có ý nghĩa. Từ tình trạng phục hồi hiện nay, kỹ năng nghe, nói, đọc, viết của cô ấy đều bị tổn thương nghiêm trọng, sau này e là rất khó phục hồi khả năng giao tiếp.”

(*) Rối loạn ngôn ngữ cảm giác (sensory aphasia), còn được gọi là “rối loạn ngôn ngữ Wernicke”.  Điển hình là người bệnh vẫn tự thể hiện bằng lời nói lưu loát với các câu nói dài, trơn tru, đúng ngữ pháp; cách phát âm và nhịp điệu lời nói vẫn bình thường. Tuy nhiên, khả năng nghe hiểu và làm đúng yêu cầu hay trả lời đúng câu hỏi lại kém.

“Haiz.” Lại thở dài: “Thật đáng tiếc, nghe nói cô bé đó học văn học, nếu tư tưởng không được thể hiện bằng ngôn ngữ, thì chỉ có thể bị bó buộc trong đầu rồi tự tiêu hóa thôi.”

“Bác sĩ Tô?” Nửa đầu ló ra từ góc khuất, vừa kịp ngay câu cuối của Tô Túc.

Tô Túc vội vàng nuốt lại lời định nói, quay đầu đáp: “À, tôi đến đây, đến đây.” Rồi quay sang Lư Linh Vận, mỉm cười xin lỗi: “Tôi còn có việc, phải đi trước rồi, lần sau tìm cơ hội cảm ơn cô đàng hoàng nhé.”

Lư Linh Vận gật đầu: “Vất vả rồi.”

———

Chứng rối loạn ngôn ngữ cảm giác, mất khả năng giao tiếp, nói cách khác, dù cô ta có biết gì hay không thì cũng không thể nói ra được? Ngoài ý muốn? Trùng hợp? Hay là…… Lư Linh Vận cũng không biết.

Nhưng dù sao đi chăng nữa, con đường này xem như bị chặn gần hết rồi, nếu muốn biết thân phận thật sự của “Tư Thời”, cuối cùng vẫn phải bắt đầu từ chiếc Ford màu trắng kia.

Lư Linh Vận vừa đi vừa suy nghĩ, chầm chậm rời khỏi bệnh viện phụ thuộc, vòng qua phố ăn vặt, đi đến con đường mòn rợp bóng cây mà Nhất Đại và đại học Truyền Thông cùng dùng chung.

“A.” Ở ngã ba, một giọng nói vang lên, ngay sau đó, một bóng người xuất hiện ngay trước mặt cô. Lần này, trùng hợp đúng lúc, là Tô Nguyện.

Sau khi nhìn thấy Lư Linh Vận, Tô Nguyện theo phản xạ thốt lên, nhưng nghĩ mãi không biết nên xung hô với Lư Linh Vận thế nào, thậm chí không biết có nên bắt chuyện hay không.

“Tô Nguyện? Trùng hợp thật, lại gặp rồi.” Lư Linh Vận chủ động lên tiếng.

“Ừm…… lại gặp rồi.” Tô Nguyện cúi đầu bước đến bên cạnh Lư Linh Vận, ánh mắt lơ đãng rơi vào miếng băng vải trên cánh tay phải của Lư Linh Vận, không đợi bản thân Lư Linh Vận kịp phản ứng, cô ấy như giẫm phải mìn, lập tức lùi lại vài bước, liên tục xua tay giải thích: “Không phải không phải!”

“Không phải cái gì?” Lư Linh Vận vốn đang bận suy nghĩ chuyện của mình, hôm nay lại bị hai chị em Tô Túc Tô Nguyện thay phiên làm đầu óc mơ hồ.

Cô chậm chạp nhận ra ánh mắt của Tô Nguyện hướng về phía cánh tay mình, ngỡ ngàng chớp mắt hai cái, cuối cùng cũng hiểu: “À, cái này hả. Caramel pudding, đời người nhiều khổ nạn mà. Sao thế? Chẳng lẽ hôm ấy cô cũng ở phố ăn vặt, thấy rồi sao?”

“Không phải……” Tô Nguyện cứ như sợ càng nói càng sai, nhưng lại không thể không nói, vẻ mặt vô khó xử: “Là có người của 《Loạn Ngữ》 tình cờ chứng kiến, bảo là tư liệu sống hay ho, muốn viết về chuyện đó…… Tôi…… Tôi đã không để họ viết.”

“Cô không để họ viết?” Lư Linh Vận nhướng mày.

“…… Ừm,” Tô Nguyện gật đầu: “Gần đây 《Loạn Ngữ》 mở đại hội nhiệm kỳ mới, tôi tiếp nhận không ít công việc trước đây của Chung Ngọc, bây giờ phụ trách duyệt bài, nên……” Ngẩng đầu liếc trộm Lư Linh Vận: “Xin lỗi.”

“Tại sao phải xin lỗi, chẳng phải cô đã giúp tôi sao?”

“Chỉ là…… à, đúng rồi.” Tô Nguyện đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Rất nhiều tài liệu lưu trữ trước đây của Chung Ngọc giờ cũng chuyển sang chỗ tôi. Tôi có lướt qua một chút, bài viết về hung thủ trong vụ án xe công nghệ đúng là do cô ta viết. Nếu cô cần bản nháp gốc và tài liệu, tôi có thể gửi cho cô.”

Một niềm vui bất ngờ, tuy rằng trong tài liệu đó chưa chắc có thứ hữu ích.

“Ừm, nếu có thể thì làm phiền cô, cảm ơn nhé.”

“Không cần cảm ơn……” Nói xong câu này, Tô Nguyện lại cúi đầu, trông như thể chỉ cần ngẩng đầu thêm một chút là cổ sẽ gãy ngay.

Cả hai cứ thế yên lặng đi trên con đường nhỏ vốn đã có phần u ám này, một người bận suy nghĩ về “đời người”, người còn lại bận nghĩ về “thế giới”.

Sắc trời sẩm tối, nắng chiều xuyên qua kẽ lá rơi xuống mặt họ, không hiểu sao lại hơi se lạnh. Lư Linh Vận rùng mình, bất giác nhớ đến Phương Lai mà cô gặp ở Cục cảnh sát trưa nay.

Anh ta vẫn giữ cái dáng vẻ đó, dáng vẻ “sai không phải tôi, là thế giới”.

Anh ta đã nói gì với Đổng Thạc? Điều gì có thể khiến ánh mắt Đổng Thạc nhìn mình chiều nay thay đổi hẳn……

Cũng đúng, ngoài những điều đó, còn có thể nói gì khác nữa. Nghĩ tới đây, Lư Linh Vận cười tự giễu.

Cũng tốt, nghi ngờ thì cứ nghi ngờ, kiêng dè thì cứ kiêng dè. Càng xa nhau càng tốt, ra tay càng không phải lo lắng, phiền phức cũng sẽ ít đi.

“Chuyện đó,” Giọng của Tô Nguyện đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lư Linh Vận: “Chuyện cô nói trước đây…… cầu thang thời gian ấy, có thật không?”

Lư Linh Vận ngây người một lát mới hoàn hồn, cười đáp: “Chẳng phải đã nói đó là một câu chuyện lừa gạt người ta sao.”

“Ồ…… thật ra thì,” Tô Nguyện dừng bước, khiến Lư Linh Vận đành dừng lại theo: “Tôi lại mong nó là thật.” Khi nói câu này, giọng của cô ấy rất nhỏ, nhưng Lư Linh Vận vẫn nghe rõ từng từ.

“Bởi vì nếu như thế, tương đương với chặt đứt đường lui, để tôi không thể trốn tránh nữa, không thể không đối mặt. Một khi biết đau khổ không có điểm cuối, thì điều mà tôi suy nghĩ sẽ không phải đau bao nhiêu, khổ bao nhiêu, mà là làm sao để mang theo nỗi đau tiếp tục tiến lên phía trước. Hơn nữa…… nếu điều đó là thật, tôi thật sự đến từ mặt phẳng thời gian trước, thế thì tôi là ‘người ngoại lai’ của mặt phẳng thời gian này rồi. Dùng thân phận người ngoại lai đối mặt với cùng một chuyện, tâm lý…… hoặc ít hoặc nhiều sẽ có chút khác biệt, chẳng hạn như có thể thêm chút ‘can đảm’, bớt đi chút ‘để ý’.”

“Cho nên cô gặp bác sĩ?” Lư Linh Vận nói.

“Ừm…… Mặc dù không biết có ích gì hay không, mặc dù vẫn sợ ánh mắt của người khác, nhưng……” Đột nhiên nhìn về phía Lư Linh Vận: “Chẳng phải đã không còn đường lui sao? Đối mặt cũng phải đối mặt, không đối mặt cũng phải đối mặt. Giống như cô nói, dù là caramel pudding yếu ớt, cũng phải có mộng tưởng khiến ác ma béo chết.”

“Cũng phải.” Lư Linh Vận hơi không tập trung đáp lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ cam gần như đã khuất sau đường chân trời, lẩm bẩm một mình: “Bánh trôi nhân ớt…… sao?”

“Hả?” Tô Nguyện nghe thấy.

“Chỉ là……” Lư Linh Vận thu hồi ánh mắt: “Một con hồ ly trông giống chó Shiba Inu gầy gò, đã chú thích WeChat của tôi là Bánh trôi nhân ớt. Lúc mới biết thì tôi rất chê, bây giờ nghĩ lại thì lại thấy không tệ, cùng bản chất với caramel pudding mà.”

“Ừm……” Tô Nguyện cũng không rõ mình hiểu bao nhiêu, nhưng sau khi đáp lại một tiếng “ừm”, cô ấy quay sang nhìn Lư Linh Vận, nhìn một chút rồi bật cười, nụ cười vô cùng thoải mái.

“Sao vậy?” Lư Linh Vận hơi ngơ ngác.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy……” Mặc dù không cười nữa nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt vẫn ngoan cố ở lại: “Nói chuyện với cô thật thoải mái.”

“Thoải mái?” Lần đầu tiên nghe người khác nhận xét về mình như vậy, Lư Linh Vận cảm thấy như vừa ăn một miếng ớt chấm chocolate, khuôn mặt đầy biểu cảm khó tả.

“Ừ, tôi cũng không biết tại sao, nhiều điều tôi không muốn nói với người khác, nhưng dường như khi nói với cô thì lại không còn cảm giác đó nữa.”

Lần này, Lư Linh Vận không thất thần nữa, cô nghiêm túc nhìn về phía Tô Nguyện: “Thật sao?”

“Ừm.” Tô Nguyện nghiêm túc gật đầu hai cái.

“…… Vinh hạnh thật.” Nheo mắt nhìn ánh mặt trời, Lư Linh Vận cảm thán.

Ban đầu cứu cô ấy, chỉ vì muốn lấy thông tin của Chung Ngọc…… Lư Linh Vận cau mày, siết chặt nắm tay.

Cho đến bây giờ, không ngờ……

Khoảnh khắc cuối cùng khi mặt trời khuất hẳn sau đường chân trời, Lư Linh Vận giãn mày, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Thỉnh thoảng như vậy, cũng không tệ.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...