Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!
Chương 31: Anh thích em, em cũng thích anh
Mạc Thiên Di ngồi đó thất thần. Hai lần anh đều như vậy. Có phải trêu đùa cô anh mới cảm thấy vui?
Mạc Thiên Di tủi thân, cô mặc lại quần áo rồi bước ra ngoài. Nhìn người đàn ông đang đứng ở ban công suy tư.
Mạc Thiên Di hận không thể đem tim anh giải phẫu xem chứa gì ở trong đấy.
Mạc Thiên Di đưa tay lên miệng ho nhẹ:
“Nguyễn Phục Hưng! Em đói!”
Anh xoay người bước đến xoa đầu cô:
“Anh biết mà! Vừa nãy còn nghe bụng em kêu. Đi thôi!”
Anh nói xong kéo tay cô xuống dưới lầu rồi lái xe rời đi.
“Trời lạnh thế này. Em muốn ăn gì?”
“Anh gì cũng được!”
Anh đưa tay gõ bánh lái rồi cười:
“Vậy cho em nhịn đói!”
Cô cười: “Quả thật anh y hệt trong giấc mơ của em!”
Anh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Em hay mơ thấy anh sao?”
Cô gật đầu quả quyết. Anh đưa tay lên miệng cắn nhẹ rồi cười:
“Mạc Thiên Di! Anh không ngờ, em mê anh đến vậy!”
“Em… Em không có!”, cử chỉ luống cuống giải thích của cô khiến anh cười đến đau bụng.
“Được rồi. Anh biết mà! Anh sẽ đưa Tiểu Di Di của anh đi ăn lẩu, được chưa?”
“Được!”
….
Quán ăn anh chọn nằm trên một con đồi nhỏ. Từ đây nhìn xuống sẽ thấy những căn nhà lòng kín sáng đèn.
Mạc Thiên Di đưa tay chống cằm mình xuống khung cảnh. Ánh sáng dịu ngọt lung linh đẹp đến nao lòng.
Đột nhiên lại có tiếng đàn, Mạc Thiên Di quay đầu. Nguyễn Phục Hưng ngồi vào cây đàn piano giữ khung cảnh nên thơ. Ngón tay thon dài của anh lướt nhẹ trên phím đàn. Giọng hát ấm áp cất lên:
“Anh yêu cô gái nhỏ bé
Tin vào những lời bài hát
Tin rằng được khóc trong mưa
Sẽ bớt đau hơn
Anh yêu cô gái năm ấy
Tin vào những điều viển vông
Rằng tay và tay sẽ nắm lấy nhau
Tận cuối cuộc đời….”
Mạc Thiên Di nhìn Phục Hưng không chớp mắt, có lẽ trong thời khắc này, cô là người hạnh phúc. Chàng trai cô mơ thấy như đang hiện ra, bằng xương bằng thịt, ngay trước mắt cô.
Nhìn người đàn ông trước mặt, cô chỉ muốn ôm lấy, chiếm làm của riêng.
Anh đàn xong đứng dậy đi về phía cô, nháy mắt với cô:
“Sao nào? Chấm anh mấy điểm?”
“Anh…”
Anh vừa xoa đầu cô vừa đưa tay nâng cằm cô lên:
“Nước miếng em chảy hết rồi kìa. Haha!”
“Này. Làm gì có, em không có!”, cô đuổi theo anh giải thích.
Hai người ngồi ăn lẩu, lẩu chua cay nhưng cô lại thấy ngọt và ngon lắm.
Ăn xong anh hay người cùng ngồi uống trà nóng thưởng thức cảnh về đêm.
“Mạc Thiên Di! Em được thưởng thức cảnh đẹp, được ăn ngon. Hình như em quên cái gì rồi phải không?”
Mạc Thiên Di cười nhẹ, chớm người qua hôn lên má của anh:
“Tặng anh! Cảm ơn!”
Anh đưa tay chạm lên mặt mình rồi bất giác cười:
“Chỉ vậy thôi sao? Phen này lỗ vốn thật rồi. Haha”
Cô gật đầu: “Bác sĩ Hưng không cần tính toán như vậy đâu!”
“Mạc Thiên Di, em không những háu ăn còn háo sắc. Ai nuôi nổi em chứ?”, anh đưa tay bẹo má cô.
Bất giác giữa cái lạnh, cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Có lẽ, cô không cần anh phải nói yêu cô. Cũng không phân định rõ ràng anh với cô là gì. Càng không có ràng buộc chắc chắn sẽ vui. Chỉ mong anh và cô có thể bên nhau như vậy là đủ rồi.
…
Lúc về đến biệt thự cũng là nửa đêm, lễ Tân ngáp ngủ vừa đưa chìa khoá phòng cho Phục Hưng:
“Cửa đã sửa xong rồi ạ. Mong anh chị có trải nghiệm tốt nhất khi ở đây?”
Nguyễn Phục Hưng nhận lấy chìa khoá rồi nắm tay Mạc Thiên Di đi. Đi được nửa đường thì nghe tiếng bàn tán từ phía sau:
“Haha. Tôi không ngờ nhìn hai người họ một người thư sinh, một người tiểu thư lại kịch liệt đến mức làm hư cửa phòng tắm của chúng ta…”
“Tôi còn không tưởng tượng ra được… Cảnh đó sẽ như thế nào nhỉ?”
Mạc Thiên Di nghe không? Dĩ nhiên cô nghe rõ từng câu, từng chữ mà họ nói. Nếu ở đây có cái chăn, chắc cô sẽ chui vào và trốn mất.
“Xấu hổ chết đi được! Tất cả đều tại anh!”
Nguyễn Phục Hưng cười: “Không lẽ anh thấy chết mà không cứu? Như vậy sao anh xứng làm bác sĩ!”
“Vậy em nghĩ nếu như người khác xong vào thấy em đang… Em có chịu không?”
Cô nghe mà tức đến không nói nên lời: “Anh…”
“Tít”
Cửa phòng vừa mở ra, dép còn chưa kịp thay, Phục Hưng đã đưa tay kéo cô vào trong. Áp cô vào tường, tay kia nắm tay cô đặt lên trên đỉnh đầu. Kề sát vành tai cô rồi hỏi
“Anh thế nào?”
Mơ hồ chỉ nghe tiếng thở của cô: “Em…không rõ!”
Phục Hưng ngậm lấy vành tai Thiên Di, làm cô hoàn toàn hòa tan trong lồng ngực mình, trong người dâng lên một cảm giác sôi sục không chỗ phát tiết, hai tay anh xoa nắn khắp người cô, anh dùng lực rất lớn, từ sau lưng đi xuống không bỏ sót một chỗ.
Mạc Thiên Di đau đến khó mà ngăn tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc của Phục Hưng cũng càng lúc càng dày, anh kéo tay cô xuống chạm đến một thứ cưng cứng.
Mạc Thiên Di đầu óc như bị bỏ bùa. Anh bảo làm gì cô liền không phản kháng.
Nhưng đang lúc cao trào, cô lại đẩy anh ra:
“Nguyễn Phục Hưng! Anh lại tính trêu chọc em có đúng không?”
Anh không trả lời mà trực tiếp bế cô đặt lên giường.
“Mạc Thiên Di! Tôi thích em!”
Nghe xong, Mạc Thiên Di dùng hai tay kéo cổ áo anh lại hôn lên môi anh: “Nguyễn Phục Hưng! Em cũng thích anh!”
Phục Hưng vuốt ve tóc cô, dùng đầu gối tách hai chân cô ra, Mạc Thiên Di không nhịn được run rẩy.
Anh cầm tay cô đưa đến bên miệng khẽ hôn, nửa người trên lấn qua ngọn đèn đang làm cô chói mắt.
Tim cô đập rộn lên, âm thanh giữa cổ họng phảng phất không còn là của mình:
“Anh tắt đèn đi được không?”
“Anh muốn nhìn rõ…”, anh vừa nói vừa đưa ngón tay dọc theo gò má nhẵn bóng của cô từng chút từng chút dịch xuống dưới xương quai xanh của cô trằn trọc lưu luyến. Toàn bộ dây thần kinh liên quan của cô đều bị anh kéo căng, tay anh nghịch ngợm lướt dần xuống dưới làm cô từ từ mất kiểm soát. Một đạo lực không nhẹ chọc xâu vào làm cô khẽ “ưm” lên.
Cảm giác như bị lăng trì, đày đọa phát tiết.
“Nguyễn Phục Hưng… Đừng mà!”
Anh đưa tay thô bạo xé toạc chiếc quần nhỏ bằng ren mỏng của cô.
“Mạc Thiên Di! Em cầu xin tôi đi!”
Đây thật sự là lần đầu tiên của cô.
Lời từ môi chậm rãi: “Xin anh…”
Anh kéo khóa quần đưa thứ ấm nóng tiến vào bên trong cô.
Nơi ẩm ướt khít chặt đang từ từ được mở rộng.
“A…”
Tiếng kêu của cô không làm anh thả chậm động tác. Ngược lại, động tác của anh càng lúc càng nhanh, cảm giác đau đớn của cô cũng càng lúc càng rõ rệt, cô ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông bởi vì phấn khích mà yết hầu nhấp nhô gợi cảm.
Thân thể hai người bị va chạm tạo nên âm thanh của dục vọng.
Sau dư âm, Phục Hưng hôn lên mặt Thiên Di giảm bớt đi tiếng thở dốc, anh ngẩng đầu nhìn thấy trên trán cô rịn đầy mô hôi:
“Đau không?”
Cô gật gật đầu, muốn cho anh nhanh chóng rút ra.
“Lần sau sẽ không đau nữa!”, anh xoay người nằm bên cạnh cô, vươn tay ôm Thiên Di, kéo cô vào trong lồng ngực mình.
Cô mệt mỏi chỉ muốn nhắm mắt nhưng khi nhìn anh, những ngón tay nghịch ngợm đặt lên sóng mũi của anh mà mâm mê.
“Còn có lần sau?”
“Em có muốn lần sau diễn ra ngay bây giờ?”
Mạc Thiên Di phì cười nói lánh sang chuyện khác:
“Ông trời thật bất công! Anh vừa là bác sĩ lại còn đẹp trai. Chắc hẳn có nhiều người theo đuổi…”
Nguyễn Phục Hưng quay sang đặt toàn bộ cơ thể lên cô:
“Vậy thì sao? Chưa gì mà em đã ghen rồi sao?”
Anh đưa tay búng trán cô: “Ngoan! Mau ngủ đi!”
Cô gật đầu nhắm mắt yên tĩnh. Chỉ mong thời gian chậm trôi.
Với cô, cô sẽ trân trọng từng khoảnh khắc. Vì chẳng có tình yêu nào trường tồn mãi được.
Mạc Thiên Di tủi thân, cô mặc lại quần áo rồi bước ra ngoài. Nhìn người đàn ông đang đứng ở ban công suy tư.
Mạc Thiên Di hận không thể đem tim anh giải phẫu xem chứa gì ở trong đấy.
Mạc Thiên Di đưa tay lên miệng ho nhẹ:
“Nguyễn Phục Hưng! Em đói!”
Anh xoay người bước đến xoa đầu cô:
“Anh biết mà! Vừa nãy còn nghe bụng em kêu. Đi thôi!”
Anh nói xong kéo tay cô xuống dưới lầu rồi lái xe rời đi.
“Trời lạnh thế này. Em muốn ăn gì?”
“Anh gì cũng được!”
Anh đưa tay gõ bánh lái rồi cười:
“Vậy cho em nhịn đói!”
Cô cười: “Quả thật anh y hệt trong giấc mơ của em!”
Anh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Em hay mơ thấy anh sao?”
Cô gật đầu quả quyết. Anh đưa tay lên miệng cắn nhẹ rồi cười:
“Mạc Thiên Di! Anh không ngờ, em mê anh đến vậy!”
“Em… Em không có!”, cử chỉ luống cuống giải thích của cô khiến anh cười đến đau bụng.
“Được rồi. Anh biết mà! Anh sẽ đưa Tiểu Di Di của anh đi ăn lẩu, được chưa?”
“Được!”
….
Quán ăn anh chọn nằm trên một con đồi nhỏ. Từ đây nhìn xuống sẽ thấy những căn nhà lòng kín sáng đèn.
Mạc Thiên Di đưa tay chống cằm mình xuống khung cảnh. Ánh sáng dịu ngọt lung linh đẹp đến nao lòng.
Đột nhiên lại có tiếng đàn, Mạc Thiên Di quay đầu. Nguyễn Phục Hưng ngồi vào cây đàn piano giữ khung cảnh nên thơ. Ngón tay thon dài của anh lướt nhẹ trên phím đàn. Giọng hát ấm áp cất lên:
“Anh yêu cô gái nhỏ bé
Tin vào những lời bài hát
Tin rằng được khóc trong mưa
Sẽ bớt đau hơn
Anh yêu cô gái năm ấy
Tin vào những điều viển vông
Rằng tay và tay sẽ nắm lấy nhau
Tận cuối cuộc đời….”
Mạc Thiên Di nhìn Phục Hưng không chớp mắt, có lẽ trong thời khắc này, cô là người hạnh phúc. Chàng trai cô mơ thấy như đang hiện ra, bằng xương bằng thịt, ngay trước mắt cô.
Nhìn người đàn ông trước mặt, cô chỉ muốn ôm lấy, chiếm làm của riêng.
Anh đàn xong đứng dậy đi về phía cô, nháy mắt với cô:
“Sao nào? Chấm anh mấy điểm?”
“Anh…”
Anh vừa xoa đầu cô vừa đưa tay nâng cằm cô lên:
“Nước miếng em chảy hết rồi kìa. Haha!”
“Này. Làm gì có, em không có!”, cô đuổi theo anh giải thích.
Hai người ngồi ăn lẩu, lẩu chua cay nhưng cô lại thấy ngọt và ngon lắm.
Ăn xong anh hay người cùng ngồi uống trà nóng thưởng thức cảnh về đêm.
“Mạc Thiên Di! Em được thưởng thức cảnh đẹp, được ăn ngon. Hình như em quên cái gì rồi phải không?”
Mạc Thiên Di cười nhẹ, chớm người qua hôn lên má của anh:
“Tặng anh! Cảm ơn!”
Anh đưa tay chạm lên mặt mình rồi bất giác cười:
“Chỉ vậy thôi sao? Phen này lỗ vốn thật rồi. Haha”
Cô gật đầu: “Bác sĩ Hưng không cần tính toán như vậy đâu!”
“Mạc Thiên Di, em không những háu ăn còn háo sắc. Ai nuôi nổi em chứ?”, anh đưa tay bẹo má cô.
Bất giác giữa cái lạnh, cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Có lẽ, cô không cần anh phải nói yêu cô. Cũng không phân định rõ ràng anh với cô là gì. Càng không có ràng buộc chắc chắn sẽ vui. Chỉ mong anh và cô có thể bên nhau như vậy là đủ rồi.
…
Lúc về đến biệt thự cũng là nửa đêm, lễ Tân ngáp ngủ vừa đưa chìa khoá phòng cho Phục Hưng:
“Cửa đã sửa xong rồi ạ. Mong anh chị có trải nghiệm tốt nhất khi ở đây?”
Nguyễn Phục Hưng nhận lấy chìa khoá rồi nắm tay Mạc Thiên Di đi. Đi được nửa đường thì nghe tiếng bàn tán từ phía sau:
“Haha. Tôi không ngờ nhìn hai người họ một người thư sinh, một người tiểu thư lại kịch liệt đến mức làm hư cửa phòng tắm của chúng ta…”
“Tôi còn không tưởng tượng ra được… Cảnh đó sẽ như thế nào nhỉ?”
Mạc Thiên Di nghe không? Dĩ nhiên cô nghe rõ từng câu, từng chữ mà họ nói. Nếu ở đây có cái chăn, chắc cô sẽ chui vào và trốn mất.
“Xấu hổ chết đi được! Tất cả đều tại anh!”
Nguyễn Phục Hưng cười: “Không lẽ anh thấy chết mà không cứu? Như vậy sao anh xứng làm bác sĩ!”
“Vậy em nghĩ nếu như người khác xong vào thấy em đang… Em có chịu không?”
Cô nghe mà tức đến không nói nên lời: “Anh…”
“Tít”
Cửa phòng vừa mở ra, dép còn chưa kịp thay, Phục Hưng đã đưa tay kéo cô vào trong. Áp cô vào tường, tay kia nắm tay cô đặt lên trên đỉnh đầu. Kề sát vành tai cô rồi hỏi
“Anh thế nào?”
Mơ hồ chỉ nghe tiếng thở của cô: “Em…không rõ!”
Phục Hưng ngậm lấy vành tai Thiên Di, làm cô hoàn toàn hòa tan trong lồng ngực mình, trong người dâng lên một cảm giác sôi sục không chỗ phát tiết, hai tay anh xoa nắn khắp người cô, anh dùng lực rất lớn, từ sau lưng đi xuống không bỏ sót một chỗ.
Mạc Thiên Di đau đến khó mà ngăn tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc của Phục Hưng cũng càng lúc càng dày, anh kéo tay cô xuống chạm đến một thứ cưng cứng.
Mạc Thiên Di đầu óc như bị bỏ bùa. Anh bảo làm gì cô liền không phản kháng.
Nhưng đang lúc cao trào, cô lại đẩy anh ra:
“Nguyễn Phục Hưng! Anh lại tính trêu chọc em có đúng không?”
Anh không trả lời mà trực tiếp bế cô đặt lên giường.
“Mạc Thiên Di! Tôi thích em!”
Nghe xong, Mạc Thiên Di dùng hai tay kéo cổ áo anh lại hôn lên môi anh: “Nguyễn Phục Hưng! Em cũng thích anh!”
Phục Hưng vuốt ve tóc cô, dùng đầu gối tách hai chân cô ra, Mạc Thiên Di không nhịn được run rẩy.
Anh cầm tay cô đưa đến bên miệng khẽ hôn, nửa người trên lấn qua ngọn đèn đang làm cô chói mắt.
Tim cô đập rộn lên, âm thanh giữa cổ họng phảng phất không còn là của mình:
“Anh tắt đèn đi được không?”
“Anh muốn nhìn rõ…”, anh vừa nói vừa đưa ngón tay dọc theo gò má nhẵn bóng của cô từng chút từng chút dịch xuống dưới xương quai xanh của cô trằn trọc lưu luyến. Toàn bộ dây thần kinh liên quan của cô đều bị anh kéo căng, tay anh nghịch ngợm lướt dần xuống dưới làm cô từ từ mất kiểm soát. Một đạo lực không nhẹ chọc xâu vào làm cô khẽ “ưm” lên.
Cảm giác như bị lăng trì, đày đọa phát tiết.
“Nguyễn Phục Hưng… Đừng mà!”
Anh đưa tay thô bạo xé toạc chiếc quần nhỏ bằng ren mỏng của cô.
“Mạc Thiên Di! Em cầu xin tôi đi!”
Đây thật sự là lần đầu tiên của cô.
Lời từ môi chậm rãi: “Xin anh…”
Anh kéo khóa quần đưa thứ ấm nóng tiến vào bên trong cô.
Nơi ẩm ướt khít chặt đang từ từ được mở rộng.
“A…”
Tiếng kêu của cô không làm anh thả chậm động tác. Ngược lại, động tác của anh càng lúc càng nhanh, cảm giác đau đớn của cô cũng càng lúc càng rõ rệt, cô ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông bởi vì phấn khích mà yết hầu nhấp nhô gợi cảm.
Thân thể hai người bị va chạm tạo nên âm thanh của dục vọng.
Sau dư âm, Phục Hưng hôn lên mặt Thiên Di giảm bớt đi tiếng thở dốc, anh ngẩng đầu nhìn thấy trên trán cô rịn đầy mô hôi:
“Đau không?”
Cô gật gật đầu, muốn cho anh nhanh chóng rút ra.
“Lần sau sẽ không đau nữa!”, anh xoay người nằm bên cạnh cô, vươn tay ôm Thiên Di, kéo cô vào trong lồng ngực mình.
Cô mệt mỏi chỉ muốn nhắm mắt nhưng khi nhìn anh, những ngón tay nghịch ngợm đặt lên sóng mũi của anh mà mâm mê.
“Còn có lần sau?”
“Em có muốn lần sau diễn ra ngay bây giờ?”
Mạc Thiên Di phì cười nói lánh sang chuyện khác:
“Ông trời thật bất công! Anh vừa là bác sĩ lại còn đẹp trai. Chắc hẳn có nhiều người theo đuổi…”
Nguyễn Phục Hưng quay sang đặt toàn bộ cơ thể lên cô:
“Vậy thì sao? Chưa gì mà em đã ghen rồi sao?”
Anh đưa tay búng trán cô: “Ngoan! Mau ngủ đi!”
Cô gật đầu nhắm mắt yên tĩnh. Chỉ mong thời gian chậm trôi.
Với cô, cô sẽ trân trọng từng khoảnh khắc. Vì chẳng có tình yêu nào trường tồn mãi được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương