Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!
Chương 36: Nguyễn Phục Hưng, anh sống trong thế giới thật khác!
Nguyễn Phục Hưng lái chiếc xe băng qua con phố náo nhiệt đến ngay cổng căn biệt viện to nhất thành phố. Phải nói ở cái đất đắt xắt ra miếng thế này mà còn ở một vị trí đẹp, chắc hẳn đây không phải người tầm thường.
Xe dừng trước cổng chính, người hầu cung kính ra mở cửa. Một đường thảm đỏ trải dài. Từng bước chân của anh không được phép đặt lên nền gạch lạnh lẽo.
“Hưng thiếu! Ông chủ đợi cậu rất lâu rồi! Mời cậu!”
Phục Hưng sải bước trên thảm đỏ đi vào trong căn biệt thự màu trắng uy nghi. Có thể nói tất cả những vật dụng trong nhà đều như được dát vàng. Nếu không là hàng nhập khẩu thì cũng là hàng cao cấp đặt riêng ở trong nước.
Nguyễn Phục Hưng bước qua phòng khách rồi đi đến phòng bếp. Ở đó có một người đàn ông trung niên đang cầm thìa vàng ăn thịt bò tái.
“Về rồi à? Ngồi xuống ăn đi!”
Nguyễn Phục Hưng cài lại áo khoác vest của mình, cúi chào thật sâu rồi ngồi vào bàn.
Người hầu tự động trải khăn lên đùi anh. Bộ chén bằng vàng cũng được nhanh chóng dọn ra:
“Mời cậu!”
Thịt bò tái được bưng đến trước mặt anh thì người đàn ông đột nhiên nhăn mặt, ném đĩa vào mặt tên phục vụ. Chỉ cần thiếu một chút hắn đã bị chọc mù đôi mắt:
“Ngươi không biết cậu chủ ngươi không thích ăn thịt bò tái sao? Mau làm lại ngay!”
Người hầu cúi đầu tay run rẩy cầm đĩa thịt bò vào lại phòng bếp. Người đàn ông quát lớn:
“Đúng là lũ vô dụng!”
Nguyễn Phục Hưng điềm đạm, tay nâng ly rượu đỏ lên lắc nhẹ rồi nói:
“Ba nuôi không cần phải tức giận. Nếu không sẽ tăng huyết áp, nếu nghiêm trọng có thể dẫn đến đột quỵ…”
Lão già cười sảng khoái: “Các ngươi thấy con trai của ta chưa. Chỉ có nó là lo cho ba nó. Không khổ công ta nuôi nó ăn học thành tài…”
Sắc mặt Phục Hưng vẫn lạnh lùng: “Ba gọi con về có việc?”
“Ta nghe nói tên khốn kiếp đó bị người ta đánh thừa sống thiếu chết. Nhưng mà hắn cũng phước lớn mạng lớn đấy nhỉ. Còn không chết!”
Nguyễn Phục Hưng cười khẩy: “Sống để còn trả nghiệp!”
Người đàn ông vỗ tay tán thưởng: “Giỏi lắm con trai. Trong cái vỏ bọc thư sinh này không khéo lại làm hại con gái nhà người ta…”
Anh lắc đầu: “Con còn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương. Nên ba tuyệt đối đừng giới thiệu con cho ai!”
Lão già tắt nụ cười xua tay bảo: “Ơ! Cái tên này. Ba gọi mày về chính là muốn giới thiệu một tiểu công chúa cho mày. Không cần nói nhiều, nể mặt ba, ngày mai đi hẹn hò với người ta. Đến lúc đó không thích thì ba không ép nữa!”
Anh thở dài: “Tuỳ ba!”
Anh đứng dậy xoay lưng đi ra ngoài. Tiếng người đàn ông nói theo: “Cái tên đâm con ta đã bẻ gãy tay của nó rồi. Chuyện nó hành hạ người nhà nó thì mặc kệ. Con quản làm gì rồi chuốc họa vào thân?”
“Ba, con là bác sĩ!”, mặt anh nhăn lại làm lão già không dám nói thêm.
“Thôi được rồi! Nhớ những gì ba nói. Còn nữa. Đây là canh thập toàn đại bổ. Con nhớ mang về uống hết cho ta!”, lão gia nói xong đẩy chén canh về phía người hầu bảo mang đi gói lại.
Anh ngăn lại, cầm chén trên tay một hơi uống cạn:
"Không cần phiền phức. Con uống luôn là được "
Nguyễn Phục Hưng bước ra lúc đi đầu còn không thèm ngoảnh lại.
Lão già cần nĩa chĩa vào anh mà nói với quản gia:
“Ngươi xem nó coi ba nó không ra cái thể thống gì hết. Cái thứ lạnh lùng không có trái tim…”
Quản gia cúi đầu nói thấp giọng: “Ông chủ! Vừa rồi người còn khen cậu chủ cơ mà…”
“Ta sai… Lỗi tại ta sai… Ngươi mau cút ra ngoài luôn đi cho ta!”
Quản gia gật đầu lui ra. Lão lại quát tiếp:
“Ta bảo người đi người liền đi sao? Không cho! Mau quay lại!”
“Ngươi xem, nếu năm đó ta không kéo nó lại. Chắc bây giờ đã không có Nguyễn Phục Hưng nó!”
Quản gia cúi đầu:
“Cậu chủ vẫn luôn nghe lời ông chủ mà!”
Lão già dồn miếng thịt vào miệng:
“Ta bảo nó làm đại ca nó không chịu, lại chạy đi làm bác sĩ…”
“Chẳng phải làm bác sĩ tốt hơn sao?”
Lão già nâng ly rượu uống một ngụm:
“Phải rồi. Làm bác sĩ ế tới giờ. Làm đại ca thiếu gì gái theo…”
Quản gia điềm đạm nói:
“Phải rồi làm bác sĩ sẽ có người theo đuổi. Là dạng đặt biệt cùng đẳng cấp!”
“Ngươi… Ngươi… Ta là lão gia hay ngươi là lão gia?”
…
Đêm tối bao trùm, Nguyễn Phục Hưng lái xe rời khỏi căn biệt thự.
Về đến nhà, anh phát hiện có thêm một đôi dép mới. Anh bước vào thì Mạc Thiên Di chạy ra nhào lên người anh ôm lấy.
“Anh về rồi!”
Cô cúi xuống tháo dài ra cho anh, mang đến một đôi dép đi trong nhà đặt xuống:
“Mời bác sĩ thay dép! Hí hí!”
Nguyễn Phục Hưng nhìn cô khẽ cười:
“Em mệt rồi nghỉ ngơi đi. Không cần phải như vậy!”
Mạc Thiên Di kéo tay anh lại phòng bếp, cô mở nắp chun yến được chưng sẵn:
“Tá đa. Em biết anh mệt ăn không vô nên đặc biệt làm yến chưng cho anh!”
Anh đưa hai tay bẹo má cô: “Cảm ơn em!”
Nhưng vì chén canh thập toàn kia làm anh không nuốt trôi.
Anh ngồi xuống rồi thuận tay anh kéo cô vào lòng ngồi lên đùi, tay anh nâng niu chiếc cằm của cô:
“Tại sao em lại thích anh?”
Cô lắc đầu. Không lẽ cô lại nói với anh rằng trong giấc mơ cô thấy anh. Thấy anh nâng niu, che chở cho cô, nghe có nực cười không?
Khóe môi cô khẽ công, môi mỏng tiếng đến gần vành tai của anh:
“Không nói cho anh nghe!”
“Mạc Thiên Di em khá lắm!”
Anh nói xong đưa tay vòng qua eo cô rồi nhấc bổng cô ngồi lên bàn ăn.
“Mạc Thiên Di! Anh đói!”
Cô đưa tay định lấy yến nhưng bị anh bắt lại:
“Em tính làm gì đó?”
“Đúc cho anh ăn!”, cô nhíu mày.
Anh chớm người đưa môi đặt lên xương quai xanh của cô mà hôn.
“Ý anh là “ăn” em…”
Anh chống tay lên bàn, tay còn lại tùy tiện đặt lên đùi cô, kéo váy cô lên.
Chiếc váy kéo lên lộ ra da thịt nõn nà. Cái đùi thon gọn dài thướt tha. Tay anh nắm cổ chân cô vòng qua eo anh. Miệng không ngừng hôn cô.
Mạc Thiên Di không phản kháng. Cô vòng hai tay qua cổ anh. Môi nhẹ nhàng hôn lên tóc anh.
Hai người họ trong tư thế ám muội như không thể tách ra.
Anh dừng động tác, tay vuốt dọc sống mũi của cô:
“Trêu chọc em vài cái, em liền đỏ mặt?”
Sau đó lại dùng ánh mắt của kẽ si tình nhìn cô chằm chằm.
Mạc Thiên Di càng lúc càng mất tự nhiên, cô đưa hai tay che mặt: “Đừng nhìn em.”
“Haha. Mặc dù con mắt là mọc trên người anh, nhưng anh cũng không khống chế nổi.”
Nguyễn Phục Hưng tiếp tục kề sát gương mặt anh tú đến bên cạnh cô: “Rồi càng lúc càng đỏ, giống y như con tôm luộc.”
Mạc Thiên Di bật cười, “Bác sĩ Hưng, anh trước đây cũng đùa giỡn phụ nữ khác như vậy sao?”
“Không, ngoại trừ em, trước giờ anh chưa đùa giỡn với ai.”
“Vì sao?”, Mạc Thiên Di khó tin liếc về phía anh.
“Trước kia anh toàn bị người ta đùa giỡn.Bác sĩ ơi… Em đau ở đây, em đau ở kia nà… Haha.”
“Rồi anh làm thế nào?”
“Uống thuốc sẽ khỏi!”
Mạc Thiên Di cười nghiêng ngả: “Bác sĩ ơi! Em đau ở bụng này…”
Nguyễn Phục Hưng đứng thẳng, dứt khoát vác cô lên:
“Vậy thì mau cởi ra cho anh khám…”
“Buông em ra… Thả em ra…”
…
Mới sáng dậy, điện thoại của Nguyễn Phục Hưng đã reo.
Anh nheo mắt ngồi dậy ấn nghe:
“Con nghe… Con biết rồi!”
Anh có chút vội đi vào phòng tắm. Một lúc sau, anh bước ra với bộ âu phục màu xanh dương. Tay đeo chiếc đồng hồ thông minh đắt tiền. Trông anh không giống một bác sĩ tay cầm ống nghe.
Nhưng dù là bộ dạng nào trông anh cũng hoàn mỹ đến mê hoặc.
Trước khi đi anh hôn nhẹ lên trán cô thì thầm:
" Tiểu Di Di, anh ra ngoài có việc đến tối muộn mới về."
Xe dừng trước cổng chính, người hầu cung kính ra mở cửa. Một đường thảm đỏ trải dài. Từng bước chân của anh không được phép đặt lên nền gạch lạnh lẽo.
“Hưng thiếu! Ông chủ đợi cậu rất lâu rồi! Mời cậu!”
Phục Hưng sải bước trên thảm đỏ đi vào trong căn biệt thự màu trắng uy nghi. Có thể nói tất cả những vật dụng trong nhà đều như được dát vàng. Nếu không là hàng nhập khẩu thì cũng là hàng cao cấp đặt riêng ở trong nước.
Nguyễn Phục Hưng bước qua phòng khách rồi đi đến phòng bếp. Ở đó có một người đàn ông trung niên đang cầm thìa vàng ăn thịt bò tái.
“Về rồi à? Ngồi xuống ăn đi!”
Nguyễn Phục Hưng cài lại áo khoác vest của mình, cúi chào thật sâu rồi ngồi vào bàn.
Người hầu tự động trải khăn lên đùi anh. Bộ chén bằng vàng cũng được nhanh chóng dọn ra:
“Mời cậu!”
Thịt bò tái được bưng đến trước mặt anh thì người đàn ông đột nhiên nhăn mặt, ném đĩa vào mặt tên phục vụ. Chỉ cần thiếu một chút hắn đã bị chọc mù đôi mắt:
“Ngươi không biết cậu chủ ngươi không thích ăn thịt bò tái sao? Mau làm lại ngay!”
Người hầu cúi đầu tay run rẩy cầm đĩa thịt bò vào lại phòng bếp. Người đàn ông quát lớn:
“Đúng là lũ vô dụng!”
Nguyễn Phục Hưng điềm đạm, tay nâng ly rượu đỏ lên lắc nhẹ rồi nói:
“Ba nuôi không cần phải tức giận. Nếu không sẽ tăng huyết áp, nếu nghiêm trọng có thể dẫn đến đột quỵ…”
Lão già cười sảng khoái: “Các ngươi thấy con trai của ta chưa. Chỉ có nó là lo cho ba nó. Không khổ công ta nuôi nó ăn học thành tài…”
Sắc mặt Phục Hưng vẫn lạnh lùng: “Ba gọi con về có việc?”
“Ta nghe nói tên khốn kiếp đó bị người ta đánh thừa sống thiếu chết. Nhưng mà hắn cũng phước lớn mạng lớn đấy nhỉ. Còn không chết!”
Nguyễn Phục Hưng cười khẩy: “Sống để còn trả nghiệp!”
Người đàn ông vỗ tay tán thưởng: “Giỏi lắm con trai. Trong cái vỏ bọc thư sinh này không khéo lại làm hại con gái nhà người ta…”
Anh lắc đầu: “Con còn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương. Nên ba tuyệt đối đừng giới thiệu con cho ai!”
Lão già tắt nụ cười xua tay bảo: “Ơ! Cái tên này. Ba gọi mày về chính là muốn giới thiệu một tiểu công chúa cho mày. Không cần nói nhiều, nể mặt ba, ngày mai đi hẹn hò với người ta. Đến lúc đó không thích thì ba không ép nữa!”
Anh thở dài: “Tuỳ ba!”
Anh đứng dậy xoay lưng đi ra ngoài. Tiếng người đàn ông nói theo: “Cái tên đâm con ta đã bẻ gãy tay của nó rồi. Chuyện nó hành hạ người nhà nó thì mặc kệ. Con quản làm gì rồi chuốc họa vào thân?”
“Ba, con là bác sĩ!”, mặt anh nhăn lại làm lão già không dám nói thêm.
“Thôi được rồi! Nhớ những gì ba nói. Còn nữa. Đây là canh thập toàn đại bổ. Con nhớ mang về uống hết cho ta!”, lão gia nói xong đẩy chén canh về phía người hầu bảo mang đi gói lại.
Anh ngăn lại, cầm chén trên tay một hơi uống cạn:
"Không cần phiền phức. Con uống luôn là được "
Nguyễn Phục Hưng bước ra lúc đi đầu còn không thèm ngoảnh lại.
Lão già cần nĩa chĩa vào anh mà nói với quản gia:
“Ngươi xem nó coi ba nó không ra cái thể thống gì hết. Cái thứ lạnh lùng không có trái tim…”
Quản gia cúi đầu nói thấp giọng: “Ông chủ! Vừa rồi người còn khen cậu chủ cơ mà…”
“Ta sai… Lỗi tại ta sai… Ngươi mau cút ra ngoài luôn đi cho ta!”
Quản gia gật đầu lui ra. Lão lại quát tiếp:
“Ta bảo người đi người liền đi sao? Không cho! Mau quay lại!”
“Ngươi xem, nếu năm đó ta không kéo nó lại. Chắc bây giờ đã không có Nguyễn Phục Hưng nó!”
Quản gia cúi đầu:
“Cậu chủ vẫn luôn nghe lời ông chủ mà!”
Lão già dồn miếng thịt vào miệng:
“Ta bảo nó làm đại ca nó không chịu, lại chạy đi làm bác sĩ…”
“Chẳng phải làm bác sĩ tốt hơn sao?”
Lão già nâng ly rượu uống một ngụm:
“Phải rồi. Làm bác sĩ ế tới giờ. Làm đại ca thiếu gì gái theo…”
Quản gia điềm đạm nói:
“Phải rồi làm bác sĩ sẽ có người theo đuổi. Là dạng đặt biệt cùng đẳng cấp!”
“Ngươi… Ngươi… Ta là lão gia hay ngươi là lão gia?”
…
Đêm tối bao trùm, Nguyễn Phục Hưng lái xe rời khỏi căn biệt thự.
Về đến nhà, anh phát hiện có thêm một đôi dép mới. Anh bước vào thì Mạc Thiên Di chạy ra nhào lên người anh ôm lấy.
“Anh về rồi!”
Cô cúi xuống tháo dài ra cho anh, mang đến một đôi dép đi trong nhà đặt xuống:
“Mời bác sĩ thay dép! Hí hí!”
Nguyễn Phục Hưng nhìn cô khẽ cười:
“Em mệt rồi nghỉ ngơi đi. Không cần phải như vậy!”
Mạc Thiên Di kéo tay anh lại phòng bếp, cô mở nắp chun yến được chưng sẵn:
“Tá đa. Em biết anh mệt ăn không vô nên đặc biệt làm yến chưng cho anh!”
Anh đưa hai tay bẹo má cô: “Cảm ơn em!”
Nhưng vì chén canh thập toàn kia làm anh không nuốt trôi.
Anh ngồi xuống rồi thuận tay anh kéo cô vào lòng ngồi lên đùi, tay anh nâng niu chiếc cằm của cô:
“Tại sao em lại thích anh?”
Cô lắc đầu. Không lẽ cô lại nói với anh rằng trong giấc mơ cô thấy anh. Thấy anh nâng niu, che chở cho cô, nghe có nực cười không?
Khóe môi cô khẽ công, môi mỏng tiếng đến gần vành tai của anh:
“Không nói cho anh nghe!”
“Mạc Thiên Di em khá lắm!”
Anh nói xong đưa tay vòng qua eo cô rồi nhấc bổng cô ngồi lên bàn ăn.
“Mạc Thiên Di! Anh đói!”
Cô đưa tay định lấy yến nhưng bị anh bắt lại:
“Em tính làm gì đó?”
“Đúc cho anh ăn!”, cô nhíu mày.
Anh chớm người đưa môi đặt lên xương quai xanh của cô mà hôn.
“Ý anh là “ăn” em…”
Anh chống tay lên bàn, tay còn lại tùy tiện đặt lên đùi cô, kéo váy cô lên.
Chiếc váy kéo lên lộ ra da thịt nõn nà. Cái đùi thon gọn dài thướt tha. Tay anh nắm cổ chân cô vòng qua eo anh. Miệng không ngừng hôn cô.
Mạc Thiên Di không phản kháng. Cô vòng hai tay qua cổ anh. Môi nhẹ nhàng hôn lên tóc anh.
Hai người họ trong tư thế ám muội như không thể tách ra.
Anh dừng động tác, tay vuốt dọc sống mũi của cô:
“Trêu chọc em vài cái, em liền đỏ mặt?”
Sau đó lại dùng ánh mắt của kẽ si tình nhìn cô chằm chằm.
Mạc Thiên Di càng lúc càng mất tự nhiên, cô đưa hai tay che mặt: “Đừng nhìn em.”
“Haha. Mặc dù con mắt là mọc trên người anh, nhưng anh cũng không khống chế nổi.”
Nguyễn Phục Hưng tiếp tục kề sát gương mặt anh tú đến bên cạnh cô: “Rồi càng lúc càng đỏ, giống y như con tôm luộc.”
Mạc Thiên Di bật cười, “Bác sĩ Hưng, anh trước đây cũng đùa giỡn phụ nữ khác như vậy sao?”
“Không, ngoại trừ em, trước giờ anh chưa đùa giỡn với ai.”
“Vì sao?”, Mạc Thiên Di khó tin liếc về phía anh.
“Trước kia anh toàn bị người ta đùa giỡn.Bác sĩ ơi… Em đau ở đây, em đau ở kia nà… Haha.”
“Rồi anh làm thế nào?”
“Uống thuốc sẽ khỏi!”
Mạc Thiên Di cười nghiêng ngả: “Bác sĩ ơi! Em đau ở bụng này…”
Nguyễn Phục Hưng đứng thẳng, dứt khoát vác cô lên:
“Vậy thì mau cởi ra cho anh khám…”
“Buông em ra… Thả em ra…”
…
Mới sáng dậy, điện thoại của Nguyễn Phục Hưng đã reo.
Anh nheo mắt ngồi dậy ấn nghe:
“Con nghe… Con biết rồi!”
Anh có chút vội đi vào phòng tắm. Một lúc sau, anh bước ra với bộ âu phục màu xanh dương. Tay đeo chiếc đồng hồ thông minh đắt tiền. Trông anh không giống một bác sĩ tay cầm ống nghe.
Nhưng dù là bộ dạng nào trông anh cũng hoàn mỹ đến mê hoặc.
Trước khi đi anh hôn nhẹ lên trán cô thì thầm:
" Tiểu Di Di, anh ra ngoài có việc đến tối muộn mới về."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương