Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động

Chương 26: Xác nhận lại



Hà Mật Khuê đương nhiên hiểu rõ tính nhát gan của mình, cô sợ phải đối đầu với khó khăn, sợ phải chịu những đau khổ do tình yêu mang lại. Nhưng giống như người ta vẫn hay nói: Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.

Nếu như Hà Mật Khuê càng cố chạy trốn khỏi những cảm xúc đặc biệt Kiều Dương dành cho cô, thì song song với đó lại là tình huống xảy ra buộc cô phải tự mình đối mặt.

Hà Mật Khuê không thể phủ nhận, cô thật sự rung động trước Kiều Dương, nhưng đồng thời lại là cảm giác sợ hãi không dám đón nhận.

Ban đầu, cả hai đến với nhau vì mục đích chung, chỉ là không ngờ rằng mục đích còn chưa đạt được thì đã nảy sinh cảm tình với đối phương.

Biết được những chuyện đã xảy ra khiến Hà Mật Khuê lo sợ lùi bước, hiểu được nỗi băn khoăn khó nói trong lòng cô, Kiều Dương không muốn dùng cách ép buộc cô, cũng không muốn tấn công quá dồn dập, chỉ thật tâm mong muốn cô sẽ suy nghĩ thông suốt, cho anh đáp án mà anh vẫn luôn mong chờ.

“Hay là em cứ suy nghĩ một thời gian nữa, khi nào chắc chắn được điều em mong muốn, hãy nói với anh.”

Ánh mắt Hà Mật Khuê nhìn Kiều Dương có chút ái ngại, nhưng ý của anh cũng là ý mà cô đang nghĩ đến. Cô muốn nghĩ thật kỹ càng, tuyệt đối không muốn vì một chút cảm xúc xốc nổi như trước mà tùy tiện đưa ra quyết định.

Hà Mật Khuê khẽ gật đầu, Kiều Dương an tâm gác chuyện đó sang một bên, bất chợt vươn tay xoa đầu cô, mập mờ nói: “Giáng Sinh vẫn chưa kịp tặng quà cho em, khi nào đến bệnh viện tái khám, em ghé qua gặp anh nhé.”

Kiều Dương vừa nhắc đến Giáng Sinh, sống lưng của Hà Mật Khuê lập tức lạnh toát, mặc dù chuyện đêm đó đã trôi qua hơn gần cả tháng, nhưng sự chân thật dường như vẫn còn tồn tại trong tâm trí cô.

Sợ giấc mơ sẽ thành sự thật, Hà Mật Khuê vội vàng lắc đầu từ chối: “Hay anh mang quà về đây cho tôi là được rồi.”

“Không được.” Kiều Dương kiên định cự tuyệt, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Em phải tự mình đến đó mới có cảm giác chứ.”

“Cảm... cảm giác?” Cứ hễ nghĩ đến Hà Mật Khuê đã sợ đến mức nổi da gà, thậm chí cô còn nhớ được cảnh tượng rùng rợn cùng hơi lạnh từ căn phòng kia tỏa ra. Hà Mật Khuê không ham quà của Kiều Dương, nhất quyết từ chối: “Mà thôi, tôi không lấy đâu, ngày lễ cũng qua rồi không cần thiết nhắc lại.”

Thấy Hà Mật Khuê bất an ra mặt, Kiều Dương khẽ nở nụ cười quái dị: “Em đúng là nhát gan.”

“Hả?” Hà Mật Khuê bất giác thốt lên vì cho rằng Kiều Dương hiểu mình, tâm trí cô còn chưa thông suốt câu nói vừa rồi thì anh đã đứng dậy đi vào nhà tắm.

Lát sau Kiều Dương trở ra, từ xa nhảy tót lên giường nằm cạnh Hà Mật Khuê, biểu cảm tỏ ra mãn nguyện, giọng điệu lại vô cùng gợn đòn: “Thật vui quá, đêm nay lại được ngủ với họa sĩ An Mật.”

Hà Mật Khuê nhíu mày nhìn anh, hận không thể đấm một cái hoặc đá một cái vào mông người đàn ông trơ trẽn này ra khỏi phòng.

Nằm yên chưa quá năm giây, Kiều Dương lại buông lời vu vơ trách móc: “Ăn chung mâm, ngủ chung giường, vậy mà cứ tránh né tình cảm của người ta.”

Sắc mặt Hà Mật Khuê không đổi, từ tốn đáp trả: “Nếu tôi đuổi, anh chịu đi sao?”

Kiều Dương bỗng nhổm người dậy, nghiêm túc lắc đầu: “Tuyệt đối không đi!”

“Vậy mà anh còn bắt bẻ tôi?”

Kiều Dương: “...”

Cho dù Kiều Dương có hiền lành nhất trong Kiều gia thì không có nghĩa những kẻ thấp cổ bé họng như Hà Mật Khuê có thể chống đối lại. Bằng chứng sống là hậu quả của những người đắc tội anh trước đó vẫn rành rành ra, nếu không phải tin tức bị ém xuống, có lẽ trên mặt báo đã đầy rẫy thông tin về vụ việc lần đó.

Còn nếu muốn Kiều Dương tự nguyện rút lui, điều đó là một chuyện cực kỳ bất khả thi.

Gác chuyện tự làm bản thân mất mặt sang một bên, Kiều Dương nhích người lại gần sát Hà Mật Khuê, kề đầu bên đầu cô, thấp tông giọng quan tâm: “Thời gian ở nhà em có tập đi lại không? Chịu khó tập đi nhiều một chút, vết thương sẽ mau chóng hồi phục.”

Hà Mật Khuê “ừm” một tiếng trong cổ họng, thành thật nói: “Giờ còn đi nhiều hơn cả lúc trước khi bị thương.”

Kiều Dương khẽ mỉm cười hài lòng, chuyển người nằm nghiêng xoay hẳn qua phía Hà Mật Khuê, bày ra dáng vẻ lưu manh trêu chọc: “Bé cưng nhà chúng ta thật giỏi.”

Tròng đen của Hà Mật Khuê từ từ di chuyển về góc mắt, nét mặt hơi nhăn lại đầy khinh bỉ. Cùng lúc bàn tay mình bỗng bị Kiều Dương nắm lấy, nét mặt cô liền tự động chuyển sang ngạc nhiên mơ hồ.

“Sáng nay thăm khám bệnh nhân, người nhà của họ đã chỉ cho anh cách xem bói chỉ tay, để anh xem cho em.” Kiều Dương giơ lòng bàn tay của Hà Mật Khuê lên trước mặt, vừa xem xét kỹ lưỡng vừa trầm ngâm nói: “Để xem, chỉ tay của em thể hiện em sẽ làm vợ của bác sĩ, làm thiếu phu nhân của của một gia đình danh gia vọng tộc.”

Hà Mật Khuê buồn cười giật tay về, tốt bụng nhắc nhở: “Thầy bói dỏm như anh tốt nhất đừng hành nghề, kẻo phải tốn tiền oan cho nha khoa đấy.”

Kiều Dương cười cười không đáp, đồng tử màu đen tự động giãn ra mỗi khi nhìn Hà Mật Khuê.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...