Bác Sĩ Kiều, Xin Đừng Manh Động
Chương 54: “Em Còn Đau Không?”
Kiều Dương đuối lý không cãi lại được, quả thật Hà Mật Khuê vì ngoại hình của anh mới tiếp cận, sau đó lại đủ thứ chuyện xảy ra, bao gồm cả lừa gạt và dụ dỗ cô. Nhưng chẳng ai lại không muốn trở thành người tốt, có điều xã hội hiện đại chỉ nhìn vào ngoại hình để đánh giá trước. Đàn ông sở hữu ngoại hình xuất sắc, cụm từ kèm theo chắc chắn là đào hoa và lăng nhăng. Khi Hà Mật Khuê tỉnh dậy, nhìn xung quanh đều là người thân đang nói cười. Giờ đây cô mới nhận ra, từ đầu chọn kết hôn với Kiều Dương là quyết định đúng đắn. Bởi nếu Hà Mật Khuê chọn làm mẹ đơn thân, tự mình chịu đựng và làm mọi thứ, cô sợ rằng mình đã không thể chống cự đến giờ phút này. Lúc Kiều Dương Xoay đầu phát hiện Hà Mật Khuê đã tỉnh, anh nhanh chân bước đến ngồi xuống mép giường, thấp giọng lo lắng: “Em còn đau không?” “Một chút.” Hà Mật Khuê cổ nặn ra một nụ cười cho Kiều Dương an lòng, nhưng nhớ đến một mình vào phòng sinh, cảm giác sợ hãi lại vây lấy cô. Giọt nước trong suốt ở đuôi mắt của Hà Mật Khuê bỗng rơi ra. Kiều Dương dịu dàng dùng ngón cái lau đi, áy náy bộc bạch: “Anh xin lỗi.” Ngừng một chút, anh đổi chủ đề an ủi tránh làm tâm trạng Hà Mật Khuê sa sút: “Mọi chuyện đều ổn rồi, em đừng lo. Em phải vui lên, vì từ nay về sau anh đã có đồng minh chống lại em rồi.” Hà Mật Khuê: “...” Trước khi sinh Mật Nhiên, Hà Mật Khuê vẫn cho rằng con cái là may mắn của bố mẹ và hạnh phúc của ông bà. Thế nhưng, sau khi Mật Nhiên ra đời, cô mới biết trong điều gia, sinh con gái đồng nghĩa với việc lập được công lớn. Từ ngày có Mật Nhiên, Kiều lão gia dễ tính hẳn so với lúc Kiều Dương lần đầu đưa Hà Mật Khuê về ra mắt. Cứ mỗi lần gặp, ông luôn hỏi món quà thưởng Hà Mật Khuê muốn, bất kỳ điều gì ông cũng sẽ đáp ứng. Bản tính Hà Mật Khuê không thích đòi hỏi, cuộc sống hiện tại đã quá đủ đầy, hơn nữa sinh con là điều cô luôn mong mỏi, thế nên cô không cần thưởng. Có điều, chính vì những đặc quyền con gái hưởng được từ gia đình nhà nội, bản thân Hà Mật Khuê nhiều lúc e ngại chẳng may đắc tội với con gái, từ đó sẽ chọc giận đến cả nhà chồng. Để chào đón cháu gái, Kiều lão gia gần như làm náo loạn trong ngoài, thẳng tay vung tiền mua lại hai dinh thự bên cạnh, một bên xây công viên trò chơi và công viên nước, một bên dựng cả một khu vườn tựa như vườn cổ tích bên châu Âu để sau này Mật Nhiên có chỗ vui chơi. Đáng nói hơn, nếu không phải mọi người ra sức cản, Kiều lão gia đã cho xây trường tổng hợp các cấp bậc từ mẫu giáo đến cao học, đặc biệt chỉ dành cho nữ sinh, tuyệt đối không cho nam sinh đặt chân vào trường. Có lẽ vì cảm nhận được tình cảm của ông, Mật Nhiên mỗi khi ở bên cạnh Kiều lão gia rất hay cười, lại ê a nói suốt không ngừng. Còn Kiều lão gia đối với cháu gái độc tôn vốn đã có sự thiên vị, không những kiên nhẫn nghe Mật Khuê nói chuyện dù chẳng hiểu, mà còn tự tay pha sữa, nấu cháo. Nhưng cũng từ chính sự thiên vị của Kiều lão gia dành cho Mật Nhiên, Hà Mật Khuê phận làm dâu dĩ nhiên khó tránh sợ anh chị chồng sẽ so sánh. Khi cô mang lo lắng nói với Kiều Dương, anh chỉ điềm nhiên phân tích, hỏi ngược lại cô: “Anh Bang làm chủ tịch một tập đoàn, anh Nghị làm chủ hai sòng bạc, anh Hạo mở ra chuỗi cửa hàng kinh doanh ô tô thể thao, còn anh chỉ là bác sĩ nhỏ ở bệnh viện, người nên ghen tỵ là anh, đúng không?” Nếu Kiều Dương không nói ra, Hà Mật Khuê thật sự không ngờ anh lại thê thảm như thế kia. Địa vị trong nhà không có, ra ngoài tiền lương lại ít hơn các anh, giờ đây có Mật Nhiên thì anh mới còn chút giá trị trong mắt người thân. Và có lẽ cảm nhận được những tủi thân Kiều Dương chịu đựng, dù thời gian Mật Nhiên ở bên anh không nhiều bằng Hà Mật Khuê, nhưng người cô bé bám chỉ có bố. Vào lễ đầy tháng của Mật Nhiên được tổ chức ngay tại dinh thự của Kiều lão gia, tuy không làm lớn hay mời khách nhưng độ long trọng tuyệt đối không xem nhẹ. Mỗi lần hai ông cháu ở cùng nhau, Kiều lão gia luôn ôm khư khư Mật Nhiên trên tay, nếu có đặt xuống ghế hay sàn cũng sẽ đặt trên đệm lông, nâng niu như một nàng công chúa đích thực. Tiệc đầy tháng của Mật Nhiên có mặt đầy đủ các thành viên trong Kiều gia, đại gia đình lại tụ họp về cùng nhau. Giữa những tiếng trò truyện của người lớn xen lẫn âm thanh cười đùa của bốn cậu nhóc, cả bốn đứa nhỏ ngày nào còn bé xíu bế trên tay, giờ đây đã lớn khôn và cũng đã biết làm anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương