Bạc Thiếu, Ta Đến Từ Tương Lai!
Chương 2: Thây ma vây quanh
Editor: Alicindra
Không một âm thanh nào phát ra, Bạch Lâm Tịch cũng không nhận ra sự tiếp cận của nó trong một lúc.
Ngay khi Bạch Lâm Tịch chuẩn bị né tranh, con thây ma đã tóm lấy cánh tay trái của cô.
Bạch Lâm Tịch cau, giơ tay phải cầm chủy thủ, chuẩn bị đâm vào linh hồn bầu trời của đối phương giống như lúc nãy.
Ngay lúc giơ tay lên, một con thây ma khác lao tới đánh trúng cô. Vòng eo tinh tế lẫn bàn tay cầm chủy thủ của Bạch Lâm Tịch đập vào cửa soát vé.
Bị va đập kiến động tác của cô chậm đi không ít.
Thây ma đụng phải cô phát ra tiếng gầm gừ đói khác, nhảy tới cắn xé.
Vì sợ bị thây ma cắn trúng, Bạch Lâm Tịch nhanh chóng nâng chân lên đá thây ma ngã xuống đất, tay đâm chủy thủ vào sau đầu của con còn lại, phá hủy não bộ của nó.
Con thây ma mất đi sự chi phối hành động, lùi về phía sau.
Giải quyết xong một thây ma, Bạch Lâm Tịch lại nhìn con thây ma đang đứng lên, xoay cổ tay đâm vào thái dương, kết thúc mạng sống của nó.
Thính giác của thây ma rất nhạy, hai con thây ma đã tới rồi, cô liền khẳng định sẽ có nhiều thây ma đang đến phía cô.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên thây ma từ các hướng đều chậm rãi mà đi về hướng cô.
Bạch Lâm Tịch lấy ra khăn giấy lau vết máu của thây ma trên bàn tay, suy nghĩ bay bổng.
Nếu đã thành công trở về 20 năm trước, cho dù là trước hay sau tận thế cũng không khác là bao.
Việc cô cần làm hiện tại, chính là đi đến Bắc Kinh.
Bạch Lâm Tịch chỉ cần liếc sân bay đã biết, đây là E-city.
Mặc dù chưa bao giờ đến thành phố điện tử, nhưng cô cũng đã tìm hiểu kỹ trước khi đến.
Bởi vì, vị trí truyền của cỗ máy thời gian vẫn chưa biết, tiến sĩ Lương nói rằng nó có thể được truyền ra nước ngoài.
Vì vậy, Bạch Lâm Tịch đều đã hiểu biết về bản đồ thế giới, cũng biết khoảng cách từ E-city đến Bắc Kinh là bao xa.
Đi bộ không có khả năng, khoảng cách có chút xa.
Nghĩ vậy liền quyết định lái xe.
Lúc này mới là ngày thứ ba của tận thế, bãi đỗ xe sân bay nhất định còn nhiều xe có thể dùng được, không giống tận thế ở 20 năm sau.
Thật tốt!
Bạch Lâm Tịch tìm thấy bản chỉ dẫn của bãi đỗ xe và nhanh chóng lên kế hoạch cho con đường an toàn của mình trong tâm trí.
Có rất nhiều thây ma đi lại trong sân bay, hiển nhiên là đều di chuyển về phía cô.
Sau khi tuyến đường an toàn được hình thành, Bạch Lâm Tịch nhảy ra khỏi cửa soát vé và nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe.
Sân bay nhiều thây ma đi lại, khó tráng khỏi đụng chạm. Vì thế cô quyết định chạm mặt với chúng. Giải quyết xong những thứ ngáng đường, Bạch Lâm Tịch đến nơi suôn sẻ.
Hiện tại là ban ngày, hơn nữa bãi đậu xe của sân bay không phải bãi đậu xe ngầm nên tầm nhìn của cô không bị cản trở.
Bãi đậu xe rất rộng, có rất nhiều ô tô đậu trong đó.
Bạch Lâm Tịch tùy tiện chọn một chiếc xe gần đó, nhưng chưa kịp làm gì thì âm thanh quen thuộc lại vang lên.
"Grừ grừ"
Nghe âm thanh liền biết, số lượng không ít.
Thây ma xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong bãi đậu xe, tốc độ của chúng nhanh hơn lúc không có mục tiêu, bởi cô đã bị bao vây.
Nhiều người trong sân bay nên nhiều thây ma cũng là chuyện dễ hiểu.
Đối với bãi đậu xe...
Thây ma ở đây, và hầu hết những người chưa bị cắn đã nghĩ đến việc đến đây và lái xe đi. Những người không thoát được tự nhiên sẽ trở thành đồng bọn của chúng.
Vì vậy Bạch Lâm Tịch không ngạc nhiên khi thấy tình hình hiện tại.
Chỉ là số lượng thây ma từ xa hướng tới cô, đã lên tới hàng trăm...
Rũ mắt, tay phải nắm chặt chủy thủ, tay trái buông xuống khẽ mở một bên.
Một thanh kiếm dài khoảng 1 mét hiện ra từ không khí mỏng, lưỡi kiếm sắt bén, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, mang theo dòng khí lạnh tỏa ra xung quanh.
Không một âm thanh nào phát ra, Bạch Lâm Tịch cũng không nhận ra sự tiếp cận của nó trong một lúc.
Ngay khi Bạch Lâm Tịch chuẩn bị né tranh, con thây ma đã tóm lấy cánh tay trái của cô.
Bạch Lâm Tịch cau, giơ tay phải cầm chủy thủ, chuẩn bị đâm vào linh hồn bầu trời của đối phương giống như lúc nãy.
Ngay lúc giơ tay lên, một con thây ma khác lao tới đánh trúng cô. Vòng eo tinh tế lẫn bàn tay cầm chủy thủ của Bạch Lâm Tịch đập vào cửa soát vé.
Bị va đập kiến động tác của cô chậm đi không ít.
Thây ma đụng phải cô phát ra tiếng gầm gừ đói khác, nhảy tới cắn xé.
Vì sợ bị thây ma cắn trúng, Bạch Lâm Tịch nhanh chóng nâng chân lên đá thây ma ngã xuống đất, tay đâm chủy thủ vào sau đầu của con còn lại, phá hủy não bộ của nó.
Con thây ma mất đi sự chi phối hành động, lùi về phía sau.
Giải quyết xong một thây ma, Bạch Lâm Tịch lại nhìn con thây ma đang đứng lên, xoay cổ tay đâm vào thái dương, kết thúc mạng sống của nó.
Thính giác của thây ma rất nhạy, hai con thây ma đã tới rồi, cô liền khẳng định sẽ có nhiều thây ma đang đến phía cô.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên thây ma từ các hướng đều chậm rãi mà đi về hướng cô.
Bạch Lâm Tịch lấy ra khăn giấy lau vết máu của thây ma trên bàn tay, suy nghĩ bay bổng.
Nếu đã thành công trở về 20 năm trước, cho dù là trước hay sau tận thế cũng không khác là bao.
Việc cô cần làm hiện tại, chính là đi đến Bắc Kinh.
Bạch Lâm Tịch chỉ cần liếc sân bay đã biết, đây là E-city.
Mặc dù chưa bao giờ đến thành phố điện tử, nhưng cô cũng đã tìm hiểu kỹ trước khi đến.
Bởi vì, vị trí truyền của cỗ máy thời gian vẫn chưa biết, tiến sĩ Lương nói rằng nó có thể được truyền ra nước ngoài.
Vì vậy, Bạch Lâm Tịch đều đã hiểu biết về bản đồ thế giới, cũng biết khoảng cách từ E-city đến Bắc Kinh là bao xa.
Đi bộ không có khả năng, khoảng cách có chút xa.
Nghĩ vậy liền quyết định lái xe.
Lúc này mới là ngày thứ ba của tận thế, bãi đỗ xe sân bay nhất định còn nhiều xe có thể dùng được, không giống tận thế ở 20 năm sau.
Thật tốt!
Bạch Lâm Tịch tìm thấy bản chỉ dẫn của bãi đỗ xe và nhanh chóng lên kế hoạch cho con đường an toàn của mình trong tâm trí.
Có rất nhiều thây ma đi lại trong sân bay, hiển nhiên là đều di chuyển về phía cô.
Sau khi tuyến đường an toàn được hình thành, Bạch Lâm Tịch nhảy ra khỏi cửa soát vé và nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe.
Sân bay nhiều thây ma đi lại, khó tráng khỏi đụng chạm. Vì thế cô quyết định chạm mặt với chúng. Giải quyết xong những thứ ngáng đường, Bạch Lâm Tịch đến nơi suôn sẻ.
Hiện tại là ban ngày, hơn nữa bãi đậu xe của sân bay không phải bãi đậu xe ngầm nên tầm nhìn của cô không bị cản trở.
Bãi đậu xe rất rộng, có rất nhiều ô tô đậu trong đó.
Bạch Lâm Tịch tùy tiện chọn một chiếc xe gần đó, nhưng chưa kịp làm gì thì âm thanh quen thuộc lại vang lên.
"Grừ grừ"
Nghe âm thanh liền biết, số lượng không ít.
Thây ma xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong bãi đậu xe, tốc độ của chúng nhanh hơn lúc không có mục tiêu, bởi cô đã bị bao vây.
Nhiều người trong sân bay nên nhiều thây ma cũng là chuyện dễ hiểu.
Đối với bãi đậu xe...
Thây ma ở đây, và hầu hết những người chưa bị cắn đã nghĩ đến việc đến đây và lái xe đi. Những người không thoát được tự nhiên sẽ trở thành đồng bọn của chúng.
Vì vậy Bạch Lâm Tịch không ngạc nhiên khi thấy tình hình hiện tại.
Chỉ là số lượng thây ma từ xa hướng tới cô, đã lên tới hàng trăm...
Rũ mắt, tay phải nắm chặt chủy thủ, tay trái buông xuống khẽ mở một bên.
Một thanh kiếm dài khoảng 1 mét hiện ra từ không khí mỏng, lưỡi kiếm sắt bén, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, mang theo dòng khí lạnh tỏa ra xung quanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương