Bắc Tống Phong Lưu
Chương 46: Gian trá
Tràng cười kéo dài một lúc mới dừng lại. Sau đó Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Ngày mai nếu Thái Lão Tam kia tới hỏi cháu, chú cứ theo lời nói rằng cháu đã đi ra ngoài từ sáng sớm. Nhưng nếu y thăm dò tin tức của cháu, chú cứ nói chi tiết cho y. Tuy nhiên, chuyện cháu mua Túy Tiên Cư, tuyệt đối không thể nói ra. Chú cứ bảo cháu là một đầu bếp là được rồi. Ngô Phúc Vinh hít sâu một hơi, nghi ngờ hỏi: - Vì sao phải nói vậy? Lý Kỳ không đáp mà nở một nụ cười thần bí... Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lý Kỳ đã lặng lẽ đi ra ngoài. Mãi tới lúc chạng vạng tối mới quay lại quán ăn. - Lý ca, mấy ngày nay huynh đều đi ra ngoài. Rốt cuộc là làm chuyện trọng yếu gì? Vừa vào cửa, Ngô Tiểu Lục đã đi lên đón chào, tò mò hỏi. - Trẻ con hỏi nhiều như vậy làm gì? Lý Kỳ phất tay, tới một cái bàn lớn ngồi xuống. Trần Tiểu Trụ rất tự giác bưng cho hắn một chén trà. Lý Kỳ uống một hơi, hướng Ngô Tiểu Lục hỏi: - Hôm nay có xảy ra chuyện gì không?Ngô Tiểu Lục lắc đầu cười hì hì: - Có thể có chuyện gì cơ chứ. Vẫn là mọi người tranh nhau mua chao mà thôi. Mấy ngày này đúng là mấy ngày Ngô Tiểu Lục được nổi danh. Đã bắt đầu có người gọi cậu ta là Lục gia. - Như vậy cũng tốt! Lý Kỳ nghỉ ngơi một lát, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Ngô Phúc Vinh đâu cả, liền hỏi: - Chú ngươi đâu, Lục Tử? - Chú ấyNói tới đây, Ngô Tiểu Lục bỗng hạ giọng nói vào tai của Lý Kỳ: - Vừa nãy Thái Lão Tam ở có tới đây chơi. - Không phải chứ! Lý Kỳ đột nhiên đứng lên, rất khẩn trương hỏi: - Y đang ở nơi nào? - Vừa đi rồi! Chú Ngô tống y. Đệ nghĩ chắc sắp mau quay lại. Má ơi! Suýt nữa hù chết mình! Lý Kỳ thở dài một hơi, lại ngồi xuống.Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ kinh hãi như vậy, rất nghi hoặc hỏi: - Lý ca, huynh nói xem, Thái Lão Tam kia tới quán ăn chúng ta làm gì? - Ta biết sao được! Đúng rồi, không phải ngươi cũng ở đó sao? - Ài, đều là do chú Ngô. Bọn họ nói chuyện trong phòng, không cho tiểu đệ cơ hội nghe lén. Nếu không tiểu đệ đã có thể giúp huynh thu thấp vài tin tức. Mặt mũi Ngô Tiểu Lục đầy vẻ tiếc nuối. Đây là tố chất gì vậy? Lý Kỳ trừng mắt: - Tiểu tử ngươi suốt ngày chỉ quan tâm tới những chuyện linh tinh. Nếu rảnh thì tới phòng bếp tìm môt quả mướp đắng mà luyện đao pháp đi. Đợi có thời gian, ta sẽ truyền thụ Tiểu Lý Đao Pháp tổ truyền cho ngươi. Tiểu Lý Đao Pháp? Nghe có vẻ như rất lợi hại. Ngô Tiểu Lục vội đáp: - Tiểu đệ biết rồi, tiểu đệ đi ngay đây. Nói xong, cậu ta vội vàng chạy hướng phòng bếp. Hai anh em họ Trần ở bên nghe thấy vậy, cũng lén lút đi theo. Xem ra bọn họ cũng rất muốn học Tiểu Lý Đao Pháp! Rốt cuộc thanh tĩnh!Lý Kỳ thảnh thơi uống vài ngụm trà. Chợt nghe thấy tiếng của Ngô Phúc Vinh truyền tới từ bên ngoài. - Lý công tử, cậu đã trở lại rồi à! Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy là Ngô Phúc Vinh, vội vàng đứng dậy nghênh đón: - Hai người nói chuyện thế nào rồi? Ngô Phúc Vinh nhìn xung quanh, nháy mắt ra hiệu: - Vào trong phòng nói. Hai người đi vào phòng của Ngô Phúc Vinh. Sau khi khép kín then cửa, Ngô Phúc Vinh mới nói:- Vừa rồi cậu không ở đây xem. Lúc ta nói giá tiền kia cho Thái Lão Tam, dọa y thiếu chút nữa ngã lăn xuống bàn. Lý Kỳ cười ha hả vài tiếng, lại hỏi: - Y trả lời thế nào? - Y nói chúng ta đang trêu đùa y. Sau đó ta liền nói lại những lời hôm qua cậu dặn. Lúc này y mới không có lời nào để nói. Vứt xuống một câu về thương lượng với Thái viên ngoại rồi rời đi. Ngô Phúc Vinh cười ha hả đáp. - Về hỏi cũng như vậy mà thôi. Lý Kỳ cười lạnh, lại hỏi:- Vậy y có đề cập tới cháu không? - Có! Ngô Phúc Vinh vội gật đầu, khuôn mặt lộ ra vài phần khâm phục: - Quả nhiên không ngoài sở liệu của cậu. Vừa rồi lúc nói chuyện, có mấy lần Thái Lão Tam nhắc tới chao, liền nói bóng nói gió dò hỏi tin tức của cậu. - Vậy chú trả lời thế nào? - Ta bê nguyên xi lời cậu nói. - Vậy là tốt rồi! Lý Kỳ gật đầu.Ngô Phúc Vinh thấy vẻ hưng phấn trên mặt Lý Kỳ, hơi nhíu máy, vầng trán lộ ra một tia lo lắng, hạ giọng nói: - Lý công tử, vừa nãy nghe ngữ khí của Lục Tử, có vẻ như Phỉ Thúy Hiên của bọn họ rất hứng thú với món chao. Theo ngu ý của lão hủ, Thái viên ngoại đã bắt đầu đánh chủ ý xấu xa về phía công thức làm chao. Cậu phải cẩn thận một chút. "Chủ ý xấu xa? Hừ, ta không sợ. Ta chỉ sợ y không động lòng xấu xa đó mà thôi." Lý Kỳ giả vờ hít sâu, sợ hãi hỏi: - Còn có việc này? Ngô Phúc Vinh nhìn hắn với vẻ hồ nghi, gật đầu đáp: - Ta thấy có vẻ như ít ngày nữa Thái viên ngoại sẽ tới tìm cậu. Đến lúc đó y nhất định sẽ như lần trước, vung số tiền lớn hấp dẫn cậu. Khiến cậu bán bí phương của món chao cho y. Dứt lời, Ngô Phúc Vinh lại kể lại chuyện Thái viên ngoại đã làm như thế nào chiếm lấy bí phương món Hoa Điêu Túy của Túy Tiên Cư. Lý Kỳ đã sớm biết việc này. Hắn cũng biết Ngô Phúc Vinh đang thăm dò hắn. Liền vung tay lên, nghiêm mặt nói: - Chú cứ yên tâm. Lý Kỳ cháu đâu phải là hạng người thấy tiền là sáng mắt. Mặc kệ y trả bao nhiêu tiền, cháu đều không bán cho y. - Đúng vậy, đúng vậy! Ngô Phúc Vinh gật đầu vui vẻ: - Lý công tử, có lẽ cậu không biết, bí phương kia chính là nguồn sống của quán ăn. Những năm gần đây, Thái viên ngoại không ngừng vơ vét các bí phương về quán của mình. Điều này đã khiến cho vài quán ăn phải đóng cửa. Chúng ta không sợ hắn minh đoạt, nhưng cũng phải đề phòng y giở thủ đoạn đâm sau lưng. Lý Kỳ ra vẻ khiêm tốn gật đầu: - Đúng vậy, đúng vậy. Lừa gạt? Lý Kỳ tự nhiên không sợ, cũng không biết ai lừa gạt ai. Nhưng cưỡng đoạt? Lý Kỳ cũng không sợ hãi.Hắn đã sớm nghe ngóng, Thái viên ngoại từ Thái phủ Thái sư đi ra là không giả. Nhưng đó là bởi vì lúc ở trong phủ, y có làm vài chuyện bất chính, nên mới bị đuổi ra ngoài. Đã sớm không còn quan hệ gì nữa. Sở dĩ y hoành hành như vậy, là vì trước kia ở phủ thái sư, y có quen biết vài vị đại thần. Hơn nữa nghe nói hàng năm y đều tống bạc tới phủ của những đại thần kia. Chỉ cần không phải là Thái Kinh chống lưng, Lý Kỳ liền không sợ y. Huống hồ, bên nhà mẹ để của Tần phu nhân cũng là danh môn vọng tộc. Bàn về thực lực, hai nhà ngang nhau. Cho nên chỉ có thể dùng tài kinh doanh để so sánh. Ba ngày liên tiếp, Lý Kỳ ru rú trong phòng không chịu đi ra ngoài. Ngay cả quầy hàng hắn cũng rất ít đi.Dù sao nhiệm vụ làm chao hắn đã sớm giao cho Ngô Tiểu Lục. Tuy nhiên nói trở lại, Ngô thúc cũng rất hưởng thụ. Mấy ngày liền làm chao mà không chút mệt mỏi nào. Bán xong vẫn còn hào hứng bừng bừng nói một vài chuyện lý thú xảy ra trong ngày với Lý Kỳ. Chỉ tiếc rằng mỗi lần cậu ta đang nói tận hứng, thì đã bị Lý Kỳ đuổi tới phòng bếp thái mướp đắng. Ngô Phúc Vinh cho rằng Lý Kỳ là vì tránh né Thái Lão Tam nên mới tự giam mình trong phòng, cho nên không hỏi nhiều. Mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương