Bạch Bích Vi Hà
Chương 20: Đua Thuyền
Bùi Tu Vân theo dòng người đến bờ liễu của hồ Đông.
Bấy giờ, mọi người chen chúc xô đẩy, cười nói ầm ĩ.
Bùi Tu Vân tách mình khỏi đám đông, đi đến một bãi đất trống có thể trông thấy bờ hồ.
Tám chiếc thuyền rồng với nhiều hình dáng khác nhau đang từ từ tụ tập trên mặt hồ.
Những năm trước chỉ có sáu chiếc thuyền, nhưng vì trận đấu năm nay giữa học trò thôn Bạch Hạc và thôn Vân Kiến nên có thêm hai chiếc thuyền nữa.
Học trò thôn Bạch Hạc mặc áo ngoài màu trắng, trán quấn khăn trắng, tay khua mái chèo, hò hét ầm ĩ giữa hồ.
Một chiếc thuyền màu đỏ lướt qua họ, thiếu nữ xinh đẹp đứng đầu thuyền nói: “Ơ, đến chịu tang à!” Các học trò trên thuyền cũng cười phá lên.
Một người đàn ông cao lớn phía chiếc thuyền đối diện đứng lên, rống to về phía Tống Tích, “Ngứa đòn phải không? Lát nữa nhất định sẽ cho bọn bây bẽ mặt!”
“Nhào vô, bà đây e là ngươi còn chẳng làm được đâu!” Tống Tích vừa cười vừa nói khiến Cao Trạch cáu đến mức dậm chân, nhiều lần la ó ‘Cho ngươi bẽ mặt!’.
Sáu trưởng thôn dẫn theo sáu người lớn tuổi đáng kính trong thôn đi tới bàn thờ cạnh bờ để thăm viếng Long Vương và tổ tiên, sau đó đốt tiền giấy.
Cũng là lúc này, cuối cùng tám con thuyền cũng hòa thành một đường thẳng.
Tống Tích thôi cười, nàng nắm chặt dùi trống trong tay, đứng trước cái trống hoa do Triệu Minh Đức làm riêng cho mình.
Đế trống tương đối thấp, mặt trống làm bằng da trâu thượng hạng, vẽ hoa mẫu đơn màu chu sa.
Nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, dưới làn nước thẳm cùng sắc trời xanh biếc, đặc biệt chói mắt.
Theo tiếng lệnh, nàng đánh hồi trống đầu tiên.
Dùi trống đánh lên mặt trống, âm thanh trong trẻo mà êm tai.
Theo tiếng trống, nhịp chèo thuyền của các học trò rất đều đặn.
Nàng giống như một con én bay, xoay nhẹ trên thuyền một cái.
Chiếc trâm bạc trên mái tóc đen nhánh rơi xuống đất, để rồi tóc bay tán loạn.
Váy đỏ phất phơ theo gió, tựa như đoá hoa mẫu đơn nở trong ánh lửa.
Bàn tay trắng nõn của nàng giơ lên cao, nhẹ nhàng mà nhanh chóng đánh vào mặt trống.
Nương theo chiếc thuyền, tốc độ của nàng ngày càng nhanh.
Ống tay áo đỏ rực cùng cánh tay dài trắng tuyết, đẹp tựa mai rộ trong sương [1] khiến người ta phải hoa cả mắt.
Nhóm bạn đồng trang lứa cũng chèo thuyền theo tiết tấu của nàng, đáy thuyền như mọc thêm cánh, cả thuyền lao băng băng về phía trước.
Mà bên phía thôn Bạch Hạc, mặc cho mười mấy học trò dùng sức vắt ra sữa, sắc mặt đỏ bừng nhưng động tác của chúng rất mất trật tự, khiến cho thuyền tụt hẳn về sau.
Dù Cao Trạch có cố gắng đến đâu thì vẫn bị thuyền của thôn Vân Kiến bỏ lại càng ngày càng xa.
Y tức giận vứt mái chèo, trơ mắt nhìn thuyền của Tống Tích dễ dàng về đích.
“Thắng rồi!” Tống Tích ném dùi trống xuống, mười mấy cô cậu học trò lập tức vây quanh nàng.
Bùi Tu Vân sớm đã đoán được kết quả này, chàng xoay người đi vào màn mưa.
“Tống Tích, hôm nay cậu đỉnh quá chừng.”
“Đâu có, đâu có.” Tống Tích khiêm tốn nói, đột nhiên nhận thấy đôi mắt của nhiều đứa bạn thoáng vẻ ngượng ngùng.
Nàng cúi đầu, chiếc váy dài bị mưa ướt đến mức dán chặt vào thân.
Đôi má Tống Tích đỏ lên, vội vàng cầm áo ngoài của Bùi Tu Vân khoác lên người nàng.
“Đây là áo của tiên sinh ư?” Tiếng hỏi này nhanh chóng tan biến giữa những tạp âm ồn ào.
Bên bờ, Triệu Minh Đức đã sớm cầm ô đợi nàng.
Thấy Tống Tích xuống thuyền, cậu nhanh chóng đi tới.
“Tống Tích, muội đỉnh ghê luôn đó, ta biết tỏng là muội sẽ thắng mà!” Triệu Minh Đức vui vẻ ôm nàng.
Tống Tích bị ôm, vô thức nhìn thấy cách đó không xa, Cao Trạch đang rầu rĩ bước xuống thuyền.
Nàng đẩy Triệu Minh Đức ra, xách váy đuổi theo.
“Cô tới đây để cười nhạo ta à?” Cao Trạch rất tức giận.
Y nghĩ mãi vẫn không hiểu, rõ ràng học trò của thôn Bạch Hạc vừa cao vừa cường tráng, sao họ lại có thể thua được chứ?
Tống Tích lắc đầu, cuộn tay thành quyền, giơ lên không trung.
“Cái gì?” Cao Trạch khó hiểu hỏi, đôi mắt nheo lại thành một khe hở.
“Xòe tay ra cho ta.” Tống Tích khẽ mở môi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cao Trạch xòe bàn tay mập mạp ra, Tống Tích mở tay, một viên kẹo mận đen rơi vào lòng bàn tay của y.
“Tiên sinh từng nói với ta, người thua sẽ có tâm trạng không tốt.
Viên kẹo này cho huynh.”
Cao Trạch cảm thấy bất ngờ: “Tại sao? Chúng ta… Không phải là kẻ thù sao?”
“Không đánh sẽ không quen biết.
Nếu sau này huynh còn đến thôn của ta đặng quậy nữa, ta ắt lại tẩn huynh.
Nhưng nếu gác lại những việc này thì chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu.” Tống Tích cười nói.
“Quan tâm y làm gì, chúng ta đi thôi.” Triệu Minh Đức đi tới, kéo tay áo Tống Tích ra về.
Tống Tích quay đầu lại, vẫy tay với Cao Trạch.
Tiên sinh đã từng nói, muốn trị người thì phải ‘vừa đấm vừa xoa’, cho nên nàng đã làm đúng nhỉ?
Bấy giờ, mọi người chen chúc xô đẩy, cười nói ầm ĩ.
Bùi Tu Vân tách mình khỏi đám đông, đi đến một bãi đất trống có thể trông thấy bờ hồ.
Tám chiếc thuyền rồng với nhiều hình dáng khác nhau đang từ từ tụ tập trên mặt hồ.
Những năm trước chỉ có sáu chiếc thuyền, nhưng vì trận đấu năm nay giữa học trò thôn Bạch Hạc và thôn Vân Kiến nên có thêm hai chiếc thuyền nữa.
Học trò thôn Bạch Hạc mặc áo ngoài màu trắng, trán quấn khăn trắng, tay khua mái chèo, hò hét ầm ĩ giữa hồ.
Một chiếc thuyền màu đỏ lướt qua họ, thiếu nữ xinh đẹp đứng đầu thuyền nói: “Ơ, đến chịu tang à!” Các học trò trên thuyền cũng cười phá lên.
Một người đàn ông cao lớn phía chiếc thuyền đối diện đứng lên, rống to về phía Tống Tích, “Ngứa đòn phải không? Lát nữa nhất định sẽ cho bọn bây bẽ mặt!”
“Nhào vô, bà đây e là ngươi còn chẳng làm được đâu!” Tống Tích vừa cười vừa nói khiến Cao Trạch cáu đến mức dậm chân, nhiều lần la ó ‘Cho ngươi bẽ mặt!’.
Sáu trưởng thôn dẫn theo sáu người lớn tuổi đáng kính trong thôn đi tới bàn thờ cạnh bờ để thăm viếng Long Vương và tổ tiên, sau đó đốt tiền giấy.
Cũng là lúc này, cuối cùng tám con thuyền cũng hòa thành một đường thẳng.
Tống Tích thôi cười, nàng nắm chặt dùi trống trong tay, đứng trước cái trống hoa do Triệu Minh Đức làm riêng cho mình.
Đế trống tương đối thấp, mặt trống làm bằng da trâu thượng hạng, vẽ hoa mẫu đơn màu chu sa.
Nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, dưới làn nước thẳm cùng sắc trời xanh biếc, đặc biệt chói mắt.
Theo tiếng lệnh, nàng đánh hồi trống đầu tiên.
Dùi trống đánh lên mặt trống, âm thanh trong trẻo mà êm tai.
Theo tiếng trống, nhịp chèo thuyền của các học trò rất đều đặn.
Nàng giống như một con én bay, xoay nhẹ trên thuyền một cái.
Chiếc trâm bạc trên mái tóc đen nhánh rơi xuống đất, để rồi tóc bay tán loạn.
Váy đỏ phất phơ theo gió, tựa như đoá hoa mẫu đơn nở trong ánh lửa.
Bàn tay trắng nõn của nàng giơ lên cao, nhẹ nhàng mà nhanh chóng đánh vào mặt trống.
Nương theo chiếc thuyền, tốc độ của nàng ngày càng nhanh.
Ống tay áo đỏ rực cùng cánh tay dài trắng tuyết, đẹp tựa mai rộ trong sương [1] khiến người ta phải hoa cả mắt.
Nhóm bạn đồng trang lứa cũng chèo thuyền theo tiết tấu của nàng, đáy thuyền như mọc thêm cánh, cả thuyền lao băng băng về phía trước.
Mà bên phía thôn Bạch Hạc, mặc cho mười mấy học trò dùng sức vắt ra sữa, sắc mặt đỏ bừng nhưng động tác của chúng rất mất trật tự, khiến cho thuyền tụt hẳn về sau.
Dù Cao Trạch có cố gắng đến đâu thì vẫn bị thuyền của thôn Vân Kiến bỏ lại càng ngày càng xa.
Y tức giận vứt mái chèo, trơ mắt nhìn thuyền của Tống Tích dễ dàng về đích.
“Thắng rồi!” Tống Tích ném dùi trống xuống, mười mấy cô cậu học trò lập tức vây quanh nàng.
Bùi Tu Vân sớm đã đoán được kết quả này, chàng xoay người đi vào màn mưa.
“Tống Tích, hôm nay cậu đỉnh quá chừng.”
“Đâu có, đâu có.” Tống Tích khiêm tốn nói, đột nhiên nhận thấy đôi mắt của nhiều đứa bạn thoáng vẻ ngượng ngùng.
Nàng cúi đầu, chiếc váy dài bị mưa ướt đến mức dán chặt vào thân.
Đôi má Tống Tích đỏ lên, vội vàng cầm áo ngoài của Bùi Tu Vân khoác lên người nàng.
“Đây là áo của tiên sinh ư?” Tiếng hỏi này nhanh chóng tan biến giữa những tạp âm ồn ào.
Bên bờ, Triệu Minh Đức đã sớm cầm ô đợi nàng.
Thấy Tống Tích xuống thuyền, cậu nhanh chóng đi tới.
“Tống Tích, muội đỉnh ghê luôn đó, ta biết tỏng là muội sẽ thắng mà!” Triệu Minh Đức vui vẻ ôm nàng.
Tống Tích bị ôm, vô thức nhìn thấy cách đó không xa, Cao Trạch đang rầu rĩ bước xuống thuyền.
Nàng đẩy Triệu Minh Đức ra, xách váy đuổi theo.
“Cô tới đây để cười nhạo ta à?” Cao Trạch rất tức giận.
Y nghĩ mãi vẫn không hiểu, rõ ràng học trò của thôn Bạch Hạc vừa cao vừa cường tráng, sao họ lại có thể thua được chứ?
Tống Tích lắc đầu, cuộn tay thành quyền, giơ lên không trung.
“Cái gì?” Cao Trạch khó hiểu hỏi, đôi mắt nheo lại thành một khe hở.
“Xòe tay ra cho ta.” Tống Tích khẽ mở môi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cao Trạch xòe bàn tay mập mạp ra, Tống Tích mở tay, một viên kẹo mận đen rơi vào lòng bàn tay của y.
“Tiên sinh từng nói với ta, người thua sẽ có tâm trạng không tốt.
Viên kẹo này cho huynh.”
Cao Trạch cảm thấy bất ngờ: “Tại sao? Chúng ta… Không phải là kẻ thù sao?”
“Không đánh sẽ không quen biết.
Nếu sau này huynh còn đến thôn của ta đặng quậy nữa, ta ắt lại tẩn huynh.
Nhưng nếu gác lại những việc này thì chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu.” Tống Tích cười nói.
“Quan tâm y làm gì, chúng ta đi thôi.” Triệu Minh Đức đi tới, kéo tay áo Tống Tích ra về.
Tống Tích quay đầu lại, vẫy tay với Cao Trạch.
Tiên sinh đã từng nói, muốn trị người thì phải ‘vừa đấm vừa xoa’, cho nên nàng đã làm đúng nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương