Bạch Bích Vi Hà
Chương 29: Dạo Hồ
Tống Tích một tay cầm khóm hoa, một tay cầm chiếc ô vàng nhạt, hoà màu dưới màn mưa rả rích.
Lúc đi ngang qua học đường, nàng không kìm được quay mặt, liếc nhìn vào trong một cái.
Bùi Tu Vân đang chắp tay với một nam nhân trung niên phía đối diện, đôi mắt lạnh lẽo bắt gặp ánh mắt của Tống Tích, giống như cơn gió mùa thu tạt qua cành quế đầu cành, thổi bay những bông hoa nhỏ.
Nàng nhanh chóng hạ thấp ô, vội vã đi qua.
Bùi Tu Vân vẫn đuổi tới chỗ nàng, nước mưa bắn tung tóe lên vạt áo xanh của chàng.
“Muội ăn cơm chưa?” Đầu ngón tay của chàng móc vào ống tay áo của Tống Tích, hơi thở hổn hển.
Ánh mắt của Bùi Tu Vân dừng ở khóm hoa trong tay nàng, khẽ động.
“Chưa ạ.” Tống Tích lắc đầu, thấy Bùi Tu Vân nhìn chằm chằm bó hoa trong tay, nàng vội giấu nó ra đằng sau.
“Ai tặng?” Chàng cao giọng hỏi.
“Con… tự hái ạ.” Tống Tích chột dạ đáp.
Bùi Tu Vân cũng không hỏi thêm, chỉ cầm lấy ô của nàng rồi kéo vai nàng, “Đi theo ta.”
“Tiên sinh, sẽ có người thấy…” Tống Tích nhỏ giọng nhắc nhở.
“Không sao, dẫn muội đi không mất mặt.”
Cái ôm của chàng cứ như mưa phùn mùa này vậy, man mát lành lạnh.
Y phục của chàng từng huân tùng hương, tuy mùi thoang thoảng nhưng vẫn len lòng người.
Suốt đoạn đường, hai người không nói gì, khi đến hồ Đông trời đã tối hẳn.
Mưa đã ngớt đi nhiều, mây đen cũng tan, trăng treo nơi đầu cành liễu.
“Mận sắp nở, xem ra hè sắp đến rồi.” Tống Tích nói nhỏ.
Sương phủ kín mặt hồ, gió thổi lá đung đưa.
Bùi Tu Vân nhảy lên một chiếc thuyền rồi quay lại, vươn tay về phía nàng.
Tống Tích một tay nhấc váy của mình, tay còn lại đặt vào tay chàng.
Ngón tay thon gầy của Bùi Tu Vân nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo mạnh, khiến cả người Tống Tích phải sà vào lòng chàng.
Khóm hoa dại mà cô ôm suốt dọc đường bị gió thổi bay.
“Lần trước không thể hái sen, nhưng lần này có thể rồi.” Bùi Tu Vân buông tay ra, khom lưng nhặt mái chèo.
Tống Tích cầm lấy mái chèo từ tay chàng, “Để con chèo cho.
Từ nhỏ con đã chèo thuyền nên rành nhất là chuyện này.”
“Được.” Bùi Tu Vân đến đầu thuyền, khoanh chân ngồi xuống.
Gió khẽ lướt qua khuôn mặt, mang theo cái khô hanh đầu hè, khiến mái tóc đen mượt như thác sau lưng chàng rối tung.
Ánh trăng rọi xuống người chàng, tạo thành vầng sáng mông lung rực rỡ, tôn lên sự thanh cao mà lạnh lùng nơi chàng.
Khi chiếc thuyền lái sâu vào lòng ngó sen, Tống Tích buông mái chèo và đi đến đầu thuyền.
Bùi Tu Vân cũng đứng dậy, đi về phía đuôi thuyền.
“Đêm nay có trăng đấy.” Bùi Tu Vân đứng trước mặt nàng, từ tốn bảo.
“Vâng.” Tống Tích gật đầu.
Chẳng biết vì sao, nàng lại thấy lòng bất an.
Bùi Tu Vân đưa tay lên, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua khóe mắt của Tống Tích, “Ánh trăng sáng ngời cũng không sánh bằng khuôn mặt của muội.” Chàng cúi đầu, đôi môi khẽ cọ lên mái tóc.
Tống Tích cầm góc áo của hắn, ngẩng đầu lên, “Ban ngày người có từng nghĩ đến con không?” Vừa nghĩ đến việc chàng chậm rãi giảng về điển tịch [1] trên lớp, dáng vẻ điềm nhiên như không [2], chỉ có nàng đứng ngồi không yên cả một ngày, nàng liền tức giận sôi máu.
Bùi Tu Vân áp tay nàng lên ngực mình.
Dưới từng đầu ngón tay, Tống Tích cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của chàng, nghe chàng chậm rãi nói: “Hôm nay trên lớp, muội thở dài tám lần, nằm bò ra bàn mười lần, quay đầu nói chuyện riêng với người khác năm lần, còn ăn vụng một viên kẹo.”
Môi chàng hạ xuống, khẽ mơn man môi nàng, đầu lưỡi ẩm ướt len lỏi vào khoang miệng.
Rồi chàng lui về, khoanh tay nói: “Hôm nay muội ăn kẹo gừng, còn có chút vị dưa hấu nữa.”
Một rạng mây đỏ xuất hiện trên khuôn mặt của Tống Tích, “Con… con…”
Bùi Tu Vân kéo nàng ngồi xuống, hai người vai kề vai.
Chàng vươn tay ngắt một chiếc lá sen, đặt lên đầu của Tống Tích.
Tống Tích rụt cổ, lại thấp giọng phì cười.
Bùi Tu Vân cầm một cành sen, dùng đầu ngón tay để vặn đứt đài sen.
Ngón tay như ngọc của chàng bóc đài sen, lấy ra hạt sen xanh biếc.
Móng tay tách vỏ hạt sen, bóc lấy phần hạt sen trắng mềm và căng mọng rồi đút vào miệng nàng.
Môi của Tống Tích vừa ẩm vừa ấm, khi đầu ngón tay chạm vào đó, chàng chợt thấy tê dại.
Tống Tích cắn hạt sen, vị ngọt tươi mát lan khắp đầu lưỡi, nàng cười đến mức đôi mắt cong thành vầng trăng.
Bùi Tu Vân lại bóc một hạt sen khác, đặt lên môi rồi dùng ngón tay gõ vào môi dưới của mình.
Nàng đỡ lá sen trên đầu lên, hai tay vòng ra phía trước, đến hôn.
Ánh mắt của Bùi Tu Vân nổi lên gợn sóng, hai tay ôm lấy eo nàng, đầu lưỡi nhỏ nhắn của Tống Tích đẩy hạt sen vào miệng chàng.
Bùi Tu Vân đón nhận tất thảy, mặc chiếc lưỡi mềm của nàng đang đẩy hạt sen lên lưỡi mình.
Lúc đi ngang qua học đường, nàng không kìm được quay mặt, liếc nhìn vào trong một cái.
Bùi Tu Vân đang chắp tay với một nam nhân trung niên phía đối diện, đôi mắt lạnh lẽo bắt gặp ánh mắt của Tống Tích, giống như cơn gió mùa thu tạt qua cành quế đầu cành, thổi bay những bông hoa nhỏ.
Nàng nhanh chóng hạ thấp ô, vội vã đi qua.
Bùi Tu Vân vẫn đuổi tới chỗ nàng, nước mưa bắn tung tóe lên vạt áo xanh của chàng.
“Muội ăn cơm chưa?” Đầu ngón tay của chàng móc vào ống tay áo của Tống Tích, hơi thở hổn hển.
Ánh mắt của Bùi Tu Vân dừng ở khóm hoa trong tay nàng, khẽ động.
“Chưa ạ.” Tống Tích lắc đầu, thấy Bùi Tu Vân nhìn chằm chằm bó hoa trong tay, nàng vội giấu nó ra đằng sau.
“Ai tặng?” Chàng cao giọng hỏi.
“Con… tự hái ạ.” Tống Tích chột dạ đáp.
Bùi Tu Vân cũng không hỏi thêm, chỉ cầm lấy ô của nàng rồi kéo vai nàng, “Đi theo ta.”
“Tiên sinh, sẽ có người thấy…” Tống Tích nhỏ giọng nhắc nhở.
“Không sao, dẫn muội đi không mất mặt.”
Cái ôm của chàng cứ như mưa phùn mùa này vậy, man mát lành lạnh.
Y phục của chàng từng huân tùng hương, tuy mùi thoang thoảng nhưng vẫn len lòng người.
Suốt đoạn đường, hai người không nói gì, khi đến hồ Đông trời đã tối hẳn.
Mưa đã ngớt đi nhiều, mây đen cũng tan, trăng treo nơi đầu cành liễu.
“Mận sắp nở, xem ra hè sắp đến rồi.” Tống Tích nói nhỏ.
Sương phủ kín mặt hồ, gió thổi lá đung đưa.
Bùi Tu Vân nhảy lên một chiếc thuyền rồi quay lại, vươn tay về phía nàng.
Tống Tích một tay nhấc váy của mình, tay còn lại đặt vào tay chàng.
Ngón tay thon gầy của Bùi Tu Vân nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo mạnh, khiến cả người Tống Tích phải sà vào lòng chàng.
Khóm hoa dại mà cô ôm suốt dọc đường bị gió thổi bay.
“Lần trước không thể hái sen, nhưng lần này có thể rồi.” Bùi Tu Vân buông tay ra, khom lưng nhặt mái chèo.
Tống Tích cầm lấy mái chèo từ tay chàng, “Để con chèo cho.
Từ nhỏ con đã chèo thuyền nên rành nhất là chuyện này.”
“Được.” Bùi Tu Vân đến đầu thuyền, khoanh chân ngồi xuống.
Gió khẽ lướt qua khuôn mặt, mang theo cái khô hanh đầu hè, khiến mái tóc đen mượt như thác sau lưng chàng rối tung.
Ánh trăng rọi xuống người chàng, tạo thành vầng sáng mông lung rực rỡ, tôn lên sự thanh cao mà lạnh lùng nơi chàng.
Khi chiếc thuyền lái sâu vào lòng ngó sen, Tống Tích buông mái chèo và đi đến đầu thuyền.
Bùi Tu Vân cũng đứng dậy, đi về phía đuôi thuyền.
“Đêm nay có trăng đấy.” Bùi Tu Vân đứng trước mặt nàng, từ tốn bảo.
“Vâng.” Tống Tích gật đầu.
Chẳng biết vì sao, nàng lại thấy lòng bất an.
Bùi Tu Vân đưa tay lên, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua khóe mắt của Tống Tích, “Ánh trăng sáng ngời cũng không sánh bằng khuôn mặt của muội.” Chàng cúi đầu, đôi môi khẽ cọ lên mái tóc.
Tống Tích cầm góc áo của hắn, ngẩng đầu lên, “Ban ngày người có từng nghĩ đến con không?” Vừa nghĩ đến việc chàng chậm rãi giảng về điển tịch [1] trên lớp, dáng vẻ điềm nhiên như không [2], chỉ có nàng đứng ngồi không yên cả một ngày, nàng liền tức giận sôi máu.
Bùi Tu Vân áp tay nàng lên ngực mình.
Dưới từng đầu ngón tay, Tống Tích cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của chàng, nghe chàng chậm rãi nói: “Hôm nay trên lớp, muội thở dài tám lần, nằm bò ra bàn mười lần, quay đầu nói chuyện riêng với người khác năm lần, còn ăn vụng một viên kẹo.”
Môi chàng hạ xuống, khẽ mơn man môi nàng, đầu lưỡi ẩm ướt len lỏi vào khoang miệng.
Rồi chàng lui về, khoanh tay nói: “Hôm nay muội ăn kẹo gừng, còn có chút vị dưa hấu nữa.”
Một rạng mây đỏ xuất hiện trên khuôn mặt của Tống Tích, “Con… con…”
Bùi Tu Vân kéo nàng ngồi xuống, hai người vai kề vai.
Chàng vươn tay ngắt một chiếc lá sen, đặt lên đầu của Tống Tích.
Tống Tích rụt cổ, lại thấp giọng phì cười.
Bùi Tu Vân cầm một cành sen, dùng đầu ngón tay để vặn đứt đài sen.
Ngón tay như ngọc của chàng bóc đài sen, lấy ra hạt sen xanh biếc.
Móng tay tách vỏ hạt sen, bóc lấy phần hạt sen trắng mềm và căng mọng rồi đút vào miệng nàng.
Môi của Tống Tích vừa ẩm vừa ấm, khi đầu ngón tay chạm vào đó, chàng chợt thấy tê dại.
Tống Tích cắn hạt sen, vị ngọt tươi mát lan khắp đầu lưỡi, nàng cười đến mức đôi mắt cong thành vầng trăng.
Bùi Tu Vân lại bóc một hạt sen khác, đặt lên môi rồi dùng ngón tay gõ vào môi dưới của mình.
Nàng đỡ lá sen trên đầu lên, hai tay vòng ra phía trước, đến hôn.
Ánh mắt của Bùi Tu Vân nổi lên gợn sóng, hai tay ôm lấy eo nàng, đầu lưỡi nhỏ nhắn của Tống Tích đẩy hạt sen vào miệng chàng.
Bùi Tu Vân đón nhận tất thảy, mặc chiếc lưỡi mềm của nàng đang đẩy hạt sen lên lưỡi mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương