Trần Kính vẫn không ngẩng đầu, vùi đầu vào bộ ngực mềm mại của Nghê Thanh Gia như đà điểu.
Ngực Nghê Thanh Gia thoáng chốc run lên, Trần Kính chậm rãi trả lời: "...Cái gì vậy?"
"A Kính dậy trước đi."
Trần Kính từ từ ngồi thẳng dậy.
Bóng tối dày đặc như mực bao trùm xung quanh, chỉ có ánh sáng bạc do màn hình tỏa ra chiếu sáng một bên góc.
Trong bóng tối nửa sáng, cả khuôn mặt Trần Kính ửng hồng, anh mừng vì ánh sáng ở đây không đủ để Nghê Thanh Gia nhìn rõ màu sắc trên mặt anh.
Tóc mái trên trán rối tung, lông mi cũng thế.
Trần Kính cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng lại không giỏi diễn đạt, chỉ có thể gọi tên cô: "Gia Gia..."
Tiếng gọi này kéo dài, giống như cắn vào một cây kẹo bông, xé ra tơ ngọt tan thành nước.
Nghê Thanh Gia nghe anh gọi mình mà tim rung rinh, cô ôm lấy mặt Trần Kính và hôn lên.
Ghế trong rạp chiếu phim cực kỳ mềm mại, Trần Kính chìm vào trong đó, nhẹ nhàng hôn đáp lại.
Bàn tay của Nghê Thanh Gia lang thang trên cơ thể Trần Kính, vuốt ve hầu kết, rồi đến ngực, và cuối cùng dừng lại trên dương v*t cương cứng.
Cảm nhận qua lớp vải, không đủ.
Cô kéo quần Trần Kính xuống, giải phóng vật cứng đã sắn sàng phát động.
G.ậy th/ịt nóng lòng thò đầu ra, dựng thẳng lên. Nghê Thanh Gia nắm chặt rồi buông ra, lặp đi lặp lại mấy lần, Trần Kính bị dày vò đến bấn loạn.
"Hừ.. " Tiếng rên rỉ phát ra từ kẻ răng, anh nắm lấy bàn tay không an phận của
Nghê Thanh Gia, đặt lên bộ phận sinh dục của mình, nhanh chóng di chuyển vài lần.
Nhưng mà, Nghê Thanh Gia chống cự anh, cố gắng thoát khỏi tay anh. Trong sự giằng co và ma sát giữa hai bên, g.ậy th/ịt trở nên to hơn.
"Gia Gia, giúp anh.. " Trần Kính thống khổ cầu xin, giọng điệu ấm ức.
Nghê Thanh Gia hôn lên khóe miệng của Trần Kính, thân thể trượt xuống, hai chân đáp xuống đất, "A Kính, như em đã nói, có một cách có thể làm cho anh thoải mái hơn."
Nói rồi, Nghê Thanh Gia cúi đầu, hơi rướn người về phía trước, dương v*t của Trần Kính ở ngay trước mặt cô.
Thân cột thô to, mặt trên thấm đẫm nước trong vắt, cô chạm vào nó, nóng hừng hực.
Cho dù đầu óc Trần Kính có mê loạn như thế nào anh cũng biết cô muốn làm gì, anh nắm lấy cánh tay của Nghê Thanh Gia, cố gắng kéo cô lên.
"Em không cần phải làm như thế..."
Nghê Thanh Gia không nhúc nhích, đầu ngón tay vòng quanh q.uy đ/ầu, "A Kính, anh không muốn sao?"
Vật cứng rắn bị cô chạm vào liền chảy ra chất lỏng, thấm ướt ngón tay cô. Trần Kính cau mày, khó khăn lắm mới thốt ra một chữ: "Bẩn lắm..."
"Vậy em sẽ lau sạch cho A Kính."
Nói xong, Nghê Thanh Gia nhấp một ngụm trà sữa, cầm gốc dương v*t, không chút do dự cúi xuống, trực tiếp ngậm lấy q.uy đ/ầu.
Không còn nhiều chất lỏng trong miệng nhưng một số vẫn chảy xuống g.ậy th/ịt của anh, Nghê Thanh Gia hút lại tất cả.
"Gia Gia... Hừ.. " Toàn thân Trần Kính tê dại, thoải mái kêu lên.
Cô rũ mắt, đôi môi hé mở ăn lấy g.ậy th/ịt của anh.
Tác động thị giác vượt qua tác động vật lý, cơ quan xấu xí đó có đức hạnh như thế nào mới có được đãi ngộ này. Anh biết không nên như vậy, nhưng anh chẳng biết làm gì hơn nữa, khi đối mặt với Nghê Thanh Gia, khả năng phòng thủ tâm lý của Trần Kính yếu ớt như cánh ve sầu.
Nghê Thanh tạm thời nhổ ra vật cứng, từ dưới lưỡi lăn ra một viên trân châu đường đen, thứ mà cô vừa giấu đi khi uống trà sữa.
Dùng vòm miệng đẩy viên trân châu lên đầu lưỡi, trơn tru đưa vào dương v*t của Trần Kính, dùng lưỡi lăn viên trân châu vài lần như đang chơi đùa, để lại những vệt dính nhớp nháp trên thân gậy.
Như một chiếc lông vũ nhẹ lướt qua, Trần Kính ngứa ngáy vô cùng, h/uyệt thái dương đập dữ dội, nhưng anh lại không dám cử động.
Nghê Thanh Gia cuối cùng cũng thu viên trân châu đó vào miệng, tùy ý nhai nó vài lần rồi nuốt xuống cổ họng.
Cô nói: "A Kính thật ngọt ngào."
Trần Kính không trả lời, cô nói tiếp: "A Kính, đây mới chỉ là bắt đầu."
Nghê Thanh Gia vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm dọc theo cán gậy, nếm thử chất dính do viên trân châu để lại cùng với chất lỏng mà anh tiết ra.
Khi chiếc lưỡi mềm mại chạm vào vật cứng rắn, Trần Kính chịu không nổi, rất muốn trực tiếp chọc vào, nhưng anh lại âm thầm chịu đựng, hai tay bấu vào thành ghế tạo thành vết lõm.
Cô ăn q.uy đ/ầu hơi bị kẹt đành phun ra, khẽ thở dài: "A Kính to quá."
Qua lần ăn thứ ba, cái thứ cứng và nóng đó nhồi đầy miệng cô, cô dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng ma xát g.ậy th/ịt trong miệng, cố gắng nét nó sâu vào.
Từ từ rút ra, sau đó giữ chặt rồi lại đẩy vào, dương v*t thoắt biến thoắt hiện trong miệng Nghê Thanh Gia, cô không ngừng nuốt nhả phát ra âm thanh "chậc chậc".
"Ư, a..." Hơi thở Trần Kính càng ngày càng nặng nề, anh khom lưng, một tay đặt sau gáy Nghê Thanh Gia.
Trần Kính chợt nảy sinh ham muốn chinh phục và phá hủy, muốn cô mút sâu hơn, tốt nhất là ăn hết toàn bộ. Cô sẽ bị g.ậy th/ịt của anh làm cho không nói nên lời, đôi mắt ướt sũng sẽ nhìn về phía anh mà cầu thương xót, sẽ quỳ xuống trước mặt anh khóc nức nở.
Trần Kính thẳng lưng, suýt chút nữa đâm thẳng vào cổ họng Nghê Thanh Gia, nhưng khi nghe thấy tiếng nôn khan khó chịu của cô, anh tỉnh táo lại trong một giây, áy náy buông tóc cô ra.
Nghê Thanh Gia phun g.ậy th/ịt ra, ho khụ khụ, cô nhấp một ngụm trà sữa để làm dịu cổ họng.
"Gia Gia, anh..."
"Thử lại lần nữa đi, có hơi khó ăn." Nghê Thanh Gia xoa xoa vật cứng phía dưới, hai mắt sáng lấp lánh, "Lần này A Kính bắn vào miệng em nhé, được không?"
Trần Kính muốn nói gì đó, nhưng phân thân lại bị Nghê Thanh Gia nuốt chửng. Hàm răng khéo léo tránh né, từ từ nuốt vào cho đến khi không thể nhét vào được nữa.
Trần Kính cảm giác như dương v*t của mình kéo căng miệng Nghê Thanh Gia, phần q.uy đ/ầu như thật sự chạm tới cổ họng của cô.
Sự mềm mại và ẩm ướt bao bọc lấy vật cứng, chiếc lưỡi linh hoạt vừa mút vừa liếm, Trần Kính thở hổn hển, liều mạng chống lại ham muốn xuất tinh.
"Ưm...ưm. " Nghê Thanh Gia rên rỉ như một con thú nhỏ, đôi tay nhỏ bé nhanh
nhẹn vuốt ve phần không thể ăn vào cùng với hai túi trứng.
Dương v*t của anh ngọt ngào vị trà sữa, Nghê Thanh Gia giống như liếm một cây kẹo mút khổng lồ, từ chậm rãi đến nhấp nhô dữ dội. Cô tăng tốc độ, cái đầu thụp lên thụp xuống, mái tóc xõa tung trên vai.
Khoái cảm dày đặc gần như áp đảo Trần Kính, anh nóng đến mức đè đầu Nghê Thanh Gia.
Anh muốn bắn.
Nhưng không phải bây giờ. Cô vẫn còn đang ăn.
Anh Không thể vấy bẩn cô.
Trần Kính chật vật lùi lại, muốn rút của mình ra nhưng đã bị Nghê Thanh Gia giữ chặt đôi chân khiến anh không thể cử động.
Không còn đường rút lui.
Trần Kính tựa vào lưng ghế, đứt quãng rên rỉ: "Gia Gia... Anh sắp bắn... Em nhổ ra, nhanh lên..."
Nghê Thanh Gia mút mãi không buông, nắm lấy gốc rễ của vật cứng vuốt ve nó một cách thô bạo.
"Ưm..." Thoáng cái, toàn thân Trần Kính run lên.
Một tia sáng trắng lóe lên trước mắt anh, hạ bộ giật bần bật, tinh d*ch phun ra kéo dài trong vài giây.
Trần Kính đã không nhịn được.
Anh thật sự, đã xuất tinh vào miệng cô.
Bạch Dương - Ngôn
Chương 37: B*n vào miệng em được không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương