Nhà của Nghê Thanh Gia cách trường khoảng mười phút đi bộ.
Cô bước đi chậm chạp, Trần Kính đã nhìn thấy cô sau khi đạp xe vài phút. Trần Kính không gọi cô, chỉ đi theo xa xa phía sau.
Thấy Nghê Thanh Gia cuối cùng cũng rẽ vào con hẻm của mình, Trần Kính đi về nhà.
Lần mò vào phòng.
Trần Kính ngồi im lặng trên ghế một lúc, đút tay vào túi nhưng không có gì. Sợi tóc đó đã bay đi trong lúc đạp xe.
Anh nắm chặt lòng bàn tay, chỉ cầm được không khí lắc lắc đầu.
*
Ngày hôm sau, tại cuộc họp sau khi tập thể dục buổi sáng, lãnh đạo nhà trường lại bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng đạo, từ ngoại hình, trang phục của một số học sinh cho đến việc đảm bảo an toàn tài sản công trong trường.
Chân của Nghê Thanh Gia bị tê do đứng lâu, cô ngáp một cách uể oải. "Cuối cùng, còn có một chuyện cần các em chú ý."
Cuối cùng cũng kết thúc, Nghê Thanh Gia nghĩ.
"Vào thứ sáu tuần trước, một bạn nữ học lớp 12 trường chúng ta đã gặp một vài tên côn đồ đòi tiền trên đường về nhà. Trường chúng ta đã chủ động liên hệ với cảnh sát, sau khi tìm được mấy tên đó đã thực hiện phê bình giáo dục."
"Vì số tiền không lớn, nghe nói bọn họ có thái độ tốt nhận lỗi nên đã được thả. Nhưng không biết trong lòng bọn họ có thật sự nghĩ như vậy hay không. Các em hãy nhớ chú ý an toàn khi đi trên đường, nếu gặp phải cũng đừng đối đầu với bọn chúng, an toàn của bản thân là trên hết, sau đó nhất định phải nói cho ba mẹ và thầy cô biết..." hltm
"Tốt nhất là nên đi cùng nhau, dù là nữ sinh hay nam sinh cũng phải tự bảo vệ mình... Được rồi, cuộc họp buổi sáng hôm nay kết thúc tại đây, giải tán."
Không biết đám học sinh có nghe vào không, bắt đầu tản ra như ong vỡ tổ.
"Là học sinh tiểu học hay gì, còn cướp tiền tiêu vặt của người khác, có giỏi thì đi cướp ngân hàng luôn đi." Tiết Miểu Miểu bĩu môi.
Nghê Thanh Gia tiếp lời, "Đừng, học sinh tiểu học từ chối cõng cái nồi này."
Cô nheo mắt nhìn bầu trời phía trên tòa nhà giảng dạy, những đám mây tản ra thành một làn sương mỏng, ánh nắng ban mai màu da cam chiếu xuyên qua những đám mây mỏng, giống như một cơn mưa nhẹ từ dải ngân hà. hltm
Nghê Thanh Gia mỉm cười.
Ngay cả ông trời cũng đang giúp cô.
Nghê Thanh Gia không đi hướng phòng học mà đi hướng khác. Tiết Miểu Miểu hỏi: "Cậu đi đâu?"
Nghê Thanh Gia nói một cách thần bí: "Bảo vệ tình yêu sắp tới của tớ." Tiết Miểu Miểu trừng mắt xem thường: "Gớm quá đi."
Khi Nghê Thanh Gia trở về lớp, chỉ còn một phút nữa là vào tiết học. Cô đi vào bằng cửa sau, đi đến chỗ ngồi của Trần Kính.
"Trần Kính."
Trần Kính ngạc nhiên ngước lên, như thể bị giật mình bởi lời chào đột ngột của cô.
Nghê Thanh Gia lấy ra từ trong túi đồng phục một thứ gì đó nhét vào tay anh, đầu ngón tay chạm nhẹ vào da thịt, vô tình hay cố ý dừng lại vài giây, "Cảm ơn cậu hôm qua đã giảng bài cho tớ."
Tiếng chuông vang lên, Nghê Thanh Gia vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình.
Trần Kính hoàn toàn không kịp phản ứng, anh ngơ ngác nhìn hộp trà sữa trong tay, vị chocolate, vẫn còn nóng.
Trong lòng bàn tay đột nhiên có một luồng hơi ấm, nơi cô chạm vào tê dại. Bao bì màu nâu đỏ rất giống với màu tóc của cô.
Anh liếc nhìn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, lướt qua trong chớp mắt rồi nhìn lại bảng đen.
Sau giờ học, Nghê Thanh Gia định đi kiểm tra xem Trần Kính đã uống nó hay chưa.
"Nghê Thanh Gia, có người tìm cậu kìa." Một bạn học hô lên.
Nghê Thanh Gia đổi hướng khi đi về phía Trần Kính, đi đến cửa sau của lớp học.
Trâu Tuấn như thần giữ cửa: "Nghê Thanh Gia."
Nghê Thanh Gia nhớ mãi mùi hương đó, yên lặng rời xa cậu ta một bước, "Cậu làm cái gì thế?"
"Cậu không nghe những gì lãnh đạo nhà trường nói lúc sáng sao? Đường xá ban đêm dạo này rất loạn, đám nhóc côn đồ kia rất hư hỏng, cậu lại xinh đẹp, lỡ như
gặp được... Như vậy đi, lát nữa tớ đưa cậu về, tớ sẽ bảo vệ cậu." Trâu Tuấn vỗ vào bộ ngực rắn chắc của mình, phát ra tiếng bang bang.
"Đừng có rủa tớ." Nghê Thanh Gia khoanh tay, "Tớ thấy cậu mới giống côn đồ hơn."
Nghĩ đến "bất ngờ" xấu hổ trước đó, Trâu Tuấn sờ mũi. Thấy Nghê Thanh Gia vui vẻ, cậu muốn thử cô, nhưng ai ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy.
Trâu Tuấn: "Tớ đang lo lắng cho sự an toàn của cậu." "Nhà tớ không ở cùng khu với nhà cậu."
"Tớ không ngại đường xa."
Nghê Thanh Gia ha hả hai tiếng: "Trâu Tuấn, tớ đã nói với cậu rất nhiều lần rằng chúng ta không có khả năng. Cậu nên từ bỏ đi, cậu không phải là mẫu người của tớ."
"Đừng tuyệt tình như thế..."
"Được rồi, tớ còn có việc phải làm." Nghê Thanh Gia bỏ chạy.
Cô phàn nàn với Tiết Miểu Miểu, quên mất phải đi kiểm tra xem Trần Kính có uống trà sữa hay không.
"Cậu nói tâm cậu ta không tốt?"
Tiết Miểu Miểu phân tích cho Nghê Thanh Gia: "Tớ thì cảm thấy cậu ta nửa tốt nửa xấu. Cậu ta muốn bảo vệ cậu là thật, muốn "chơi" cậu cũng là thật. Gia Gia, nếu cậu không thích cậu ta thì nên tìm người khác tiện đường để đi cùng, một cô gái như cậu về một mình buổi tối khá nguy hiểm."
Tiết Miểu Miểu là học sinh nội trú, vậy nên cô ấy không cần phải lo lắng về vấn đề này.
Điều này Nghê Thanh Gia đã nghĩ đến từ lâu, hiện tại cô chỉ quan tâm làm thế nào để Trâu Tuấn bỏ cuộc, cô bực bội kéo kéo đuôi tóc: "Khi nào thì cậu mới ra tay?"
Nói đến đây, Tiết Miểu Miểu đồng cảm nhìn Nghê Thanh Gia, ngượng ngùng cười nói: "Hì hì, tớ có đối tượng mới rồi, gần đây tớ thích kiểu cún con xinh đẹp."
Tiết Miểu Miểu đang theo dõi một chương trình giải trí tìm kiếm tài năng, nhìn trúng một cậu em trai có răng khểnh, cười lên trông rất dễ thương.
Nghê Thanh Gia ghét bỏ nói: "Đồ thay lòng đổi dạ."
Tiết Miểu Miểu không khó chịu, cười hì hì hỏi Nghê Thanh Gia: "Còn cậu, lần này có thể kiên trì bao lâu? Có được một tháng như cậu nói không đó."
Nghê Thanh Gia không trả lời, thật lòng cô không biết mình có thể để tâm đến Trần Kính bao lâu.
Nhưng bị Tiết Miểu Miểu vạch trần, cô không thể nhận thua, Nghê Thanh Gia hừ một tiếng nói: "Cậu cứ chờ xem."
Quay đầu nhìn về phía sau lớp học, Lí Nghiên đang nói gì đó với Trần Kính, trên khuôn mặt ôn hòa của Trần Kính xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Thành tích của Lí Nghiên cũng rất tốt, cô ấy thường nằm trong top 5 của lớp, nhưng tất nhiên không cùng đẳng cấp với Trần Kính.
Trong số những người hỏi bài Trần Kính, cô ấy là người siêng năng nhất.
Nghê Thanh Gia nhìn chằm chằm khóe miệng không ngừng cong lên của Trần Kính, thấp giọng mắng một câu.
Gì chứ, sao lúc nào nói chuyện với cô anh cũng như khúc gỗ, còn nói chuyện với Lí Nghiên thì cười vui vẻ đến thế.