Bạch Lộ
Chương 10: Mộng đẹp
Nửa sau của buổi hòa nhạc diễn cái gì, Lộ Sơ Dương đã không nhớ rõ nữa, trong đầu của hắn chỉ lưu giữ được một hình ảnh kinh điển, hồi tưởng đêm nay, góc mặt nghiêng chăm chú chắp hai tay bên đống lửa, hỏa quang phản chiếu trong đôi mắt của Bạch Thiều, như một thước phim nhựa xứng đáng được thưởng thức vô số lần.
Tới gần mười giờ, khúc ca cuối cùng bế mạc chào cảm ơn, Bạch Thiều vẫn chưa nghe đã, nhiệt liệt vỗ tay, cốc nước táo được đổi thành hộp sữa chua. Anh hút một ngụm, dẫm bẹp cái hộp, thu dọn sạch sẽ giấy gói rải rác trên bàn, xong rồi đứng dậy vẫy tay ra hiệu với Lộ Sơ Dương: “Chúng ta về thôi.”
“Ừ ừ.” Lộ Sơ Dương đứng lên, theo sau Bạch Thiều đi ra khỏi sân.
“Cậu cảm thấy bài nào hay?” Bạch Thiều hỏi.
“Bài Thái Nguyên hồi nãy.” Lộ Sơ Dương đáp, vì hắn chỉ nhớ được ca khúc đó.
“Ừm, tôi cũng thấy vậy.” Bạch Thiều ném túi rác vào thùng rác ven đường.
Hai người tìm tới chiếc Buick màu đỏ, Lộ Sơ Dương mở cửa xe ngồi vào, thắt dây an toàn, khởi động ô tô, thì chợt nghe Bạch Thiều đề nghị: “Cậu có muốn đi ăn khuya không?”
“Bác sĩ cũng đi ăn khuya à.” Lộ Sơ Dương đùa đùa.
“Cậu không ăn cơm tối.” Bạch Thiều nói, “Chỉ ăn đồ ăn vặt không tốt cho dạ dày.” Anh cài chặt dây an toàn, “Tìm một tiệm cháo, ăn đại một chút.”
“Được.” Gió lạnh đêm đông thổi cóng khắp người, Lộ Sơ Dương cũng muốn ăn chút gì đó ấm bụng.
Từ ngoại ô Thông Châu chạy về nội thành phồn hoa, Bạch Thiều ngáp liên tục hai cái, đầu dựa vào cửa sổ xe, hơi híp híp đôi mắt, như một chú chim buồn ngủ.
Lộ Sơ Dương nhẹ nhàng hãm phanh, cho xe chạy vững vàng, hắn duỗi tay chỉnh nhỏ âm lượng, thì nghe thấy Bạch Thiều bảo: “Mở tiếng lớn một chút, buồn ngủ.”
“Anh ngủ đi.” Lộ Sơ Dương nói.
Bạch Thiều dụi mắt, ráng ngồi thẳng lên, chuyển động bộ não trì độn suy nghĩ đề tài, nghĩ được một hồi, anh hỏi, “Thứ bảy cậu có làm việc vào ban ngày không?”
“Tùy tình huống.” Lộ Sơ Dương nói, “Tôi là cú đêm, một giờ đến ba giờ là tỉnh nhất.”
“Thức đêm không tốt.” Bạch Thiều nói, “Sẽ bị đột tử.”
Lộ Sơ Dương nghẹn họng một lúc, có lẽ là do Bạch Thiều quá buồn ngủ, nói chuyện không thông qua não, nghĩ cái gì nói cái nấy, anh lải nhải liên miên như đọc sách giáo khoa: “Thức đêm sẽ dẫn đến hỗn loạn nội tiết tố, suy giảm hệ miễn dịch, rối loạn chức năng tiêu hóa, còn có thể gây ra rụng tóc và trầm cảm.”
“…Biết rồi biết rồi.” Lộ Sơ Dương trả lời qua loa, hắn hỏi, “Mọi khi anh mấy giờ ngủ?”
“Mười giờ rưỡi.” Bạch Thiều đáp.
“Mỗi ngày đều mười giờ rưỡi?” Lộ Sơ Dương hỏi, “Quá theo quy luật ấy nhỉ.”
“Ừm, trễ nhất là mười một giờ.” Bạch Thiều nói.
“Vậy anh còn đi ăn khuya chung với tôi, hôm nay chẳng phải là phá lệ rồi.” Lộ Sơ Dương nói.
“Phải đó.” Bạch Thiều gục đầu xuống, ngáp một cái, “Nhưng không thể để cậu bị đói bụng được.”
Lộ Sơ Dương gạt vô lăng, dừng trước cửa một tiệm cháo, hắn vỗ vai Bạch Thiều nói: “Đi ăn thôi, bác sĩ chuyên nghiệp.”
Bạch Thiều mở cửa xe, gió lạnh trước mặt thổi bay con sâu ngủ trong đầu anh. Trong tiệm cháo lác đác vài người khách, Lộ Sơ Dương và Bạch Thiều ngồi vào một bàn gần trong cùng, mỗi người gọi một tô cháo, thêm một đĩa thịt heo tẩm bột chiên.
Bạch Thiều múc một muỗng cháo đút vào miệng, chậm rãi thưởng thức, như thể đang phẩm một bình trà. Lộ Sơ Dương dựa vào tốc độ dùng cơm bình thường càn quét mặt bàn xong, hắn thỏa mãn vỗ dạ dày ấm áp, dựa lưng vào ghế, nói: “Ngày mai tôi phải sửa sang tư liệu tuần này một chút, xem có thể tạo ra một câu chuyện như thế nào.”
“Cậu không có kịch bản à?” Bạch Thiều hỏi.
“Phim tài liệu thì đâu ra kịch bản, quay được cái gì xài cái nấy.” Lộ Sơ Dương nói, “Mà tôi cũng may mắn lắm, thường gặp được cốt truyện hay.”
“Ngày mai anh làm gì?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Dắt chó đi dạo, giặt đồ, nấu cơm, luyện đàn guitar.” Bạch Thiều trả lời.
“Tôi sửa sang tư liệu xong thì tới tìm anh luyện đàn guitar.” Lộ Sơ Dương nói.
“Không phải buổi tối cậu mới làm việc?” Bạch Thiều hỏi.
“Ban ngày làm, tôi tạm thời không muốn bị đột tử.” Lộ Sơ Dương cười nói.
Nhớ lại mấy câu nói không dùng não trong lúc ngái ngủ, Bạch Thiều xấu hổ quấy cháo bí đỏ, một hơi ăn xong, rồi nói, “Chúng ta đi thôi.”
“Ăn cháo xong đúng là dễ chịu hơn.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh bỏ Bánh Bao ở nhà, liệu nó có phá phách không?”
“Có.” Bạch Thiều bực mình nói, “Tôi không quản được nó.” Anh ngồi vào ghế phụ, Lộ Sơ Dương vừa chỉnh gió sưởi ấm, anh lại bắt đầu buồn ngủ, từ từ dựa vào cửa sổ xe mà ngáp.
Lộ Sơ Dương nhìn lén Bạch Thiều bằng giương chiếu hậu đằng trước, hắn nghĩ không hổ là học sinh chăm ngoan học giỏi đến tiến sĩ, làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ đúng giấc, tính tình lại còn hiền lành tử tế.
Chiếc Buick đỏ chạy vào khu chung cư cũ, xe thắng lại một tiếng két, Bạch Thiều mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi: “Đã tới chưa?”
“Tới rồi.” Lộ Sơ Dương mở khóa cửa xe, “Tôi không tiễn anh lên lầu ha, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Bạch Thiều đẩy cửa xuống xe, đứng ở ven đường nhìn bóng dáng chiếc xe Buick rời khỏi khu chung cư, anh chợt nhớ ra, mình đã quên lấy túi vải đựng đồ ăn vặt rồi.
Lộ Sơ Dương hiển nhiên cũng quên chuyện này.
Thôi, Bạch Thiều nghĩ, nếu ngày mai Lộ Sơ Dương ghé nhà tìm anh, thuận tiện mang trả là được. Hai tay anh đút vào trong túi, bước vào hành lang, lên lầu mở cửa, bật đèn trần phòng khách, Bánh Bao cây ngay không sợ chết đứng nằm trên sô pha đối mặt với Bạch Thiều.
“Đi xuống!” Bạch Thiều chỉ vào Bánh Bao ra lệnh.
Nó không phục xì ra một hơi, nhảy xuống ghế sô pha, trở về ổ chó cạnh kệ đặt TV.
Sau khi rửa mặt xong, đã gần đến nửa đêm, lâu rồi Bạch Thiều không thức khuya như vậy, anh nằm trên giường dựa gần về phía máy sưởi, nhắm hai mắt, nhưng lại không thấy Chu Công kêu gọi. Thức qua cơn buồn ngủ thì sẽ không ngủ được, Bạch Thiều nghĩ mình đang trong giai đoạn này, anh duỗi tay mò mẫm trên tủ đầu giường, tìm được điện thoại, bấm hiện màn hình, [WeChat: 12 tin nhắn từ Lộ Sơ Dương]
Bạch Thiều kinh ngạc, mở WeChat, Lộ Sơ Dương chắc là tưởng anh đã ngủ rồi, nghĩ cái gì nhắn cái ấy.
[Lộ Sơ Dương: Ảnh]
[Lộ Sơ Dương: Túi của anh bỏ quên trên xe rồi, ngày mai tôi đem qua cho anh.]
[Lộ Sơ Dương: Ảnh]
[Lộ Sơ Dương: Ảnh]
[Lộ Sơ Dương: Ảnh]
[Lộ Sơ Dương: Tôi đang sửa soạn lại tư liệu, biểu cảm của anh trong mấy tấm này buồn cười quá.]
Bạch Thiều mở ảnh ra xem, nhìn kỹ tường tận nét mặt của bản thân, toàn là hình lúc anh ngồi trực phòng khám, gặp phải người bệnh chen ngang, người bệnh hỏi nhiều quá mức, hoặc là người bệnh âu lo vô cớ, tâm trạng của anh sẽ hiện rõ ràng trên mặt —— Khó chịu nhưng nhẫn nại. Hết cách rồi, một ngày phải khám cho năm mươi, sáu mươi bệnh nhân, gặp phải một, hai người kỳ quặc cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Lộ Sơ Dương lại cắt những biểu cảm này ra ghi thêm chữ vào, khiến nó vừa có vẻ kỳ quái vừa có vẻ thú vị.
Bạch Thiều trả lời [Cậu lại thức khuya.]
[Lộ Sơ Dương: …]
[Lộ Sơ Dương:?]
[Lộ Sơ Dương: Sao anh còn chưa ngủ!]
[Bạch Thiều: Nằm trên giường lại không ngủ được.]
[Lộ Sơ Dương: Để tôi lái xe tới nhà anh, cho anh vô trong xe ngủ.]
[Bạch Thiều: Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng không cần đâu.]
Bạch Thiều bật sáng đèn ngủ, trở mình ngồi dậy, dựa vào đầu giường gửi tin nhắn [Cậu tìm được cốt truyện nào hay ho chưa?]
[Lộ Sơ Dương: Tìm được rồi, gọi là ‘Bác sĩ Tiểu Bạch mạo hiểm ký’]
[Lộ Sơ Dương: Tôi định dùng bức hình này làm ảnh bìa cho ‘Bác sĩ’.]
Trong hình, Bạch Thiều mặc áo blouse trắng trên người, đứng ngược sáng trên hành lang, hai tay đút trong túi, dáng người cao lớn, tấm lưng thẳng tắp, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự kiên nghị, chuyên chú, tuấn tú không gì so được.
[Bạch Thiều: Không phải có thể chọn một tấm cầm dao phẫu thuật à.]
[Lộ Sơ Dương: Không phải tất cả bác sĩ đều cầm dao mổ, tôi cũng không phải quay The Lancet.]
[Lộ Sơ Dương: Muốn dùng tấm này muốn dùng tấm này cơ (lăn lộn)(đập sàn)(khóc oa oa)]
[Bạch Thiều: …]
Bạch Thiều thấy bó tay với nhóc siêu quậy đang ăn vạ khóc la om sòm trong màn hình, anh cảm giác lạ lẫm mà tổ chức ngôn ngữ, ấp ủ năm phút đồng hồ, cuối cùng tìm được ba chữ ——
[Bạch Thiều: Sờ đầu nè.]
Đến phiên Lộ Sơ Dương luống cuống tay chân, hắn chỉ là đùa giỡn theo thói quen, bình thường đám bạn của hắn sẽ chửi hắn làm khùng làm điên, nào giống cái cách Bạch Thiều đối phó hắn, như thể bác sĩ đi dỗ gạt con nít vậy.
Đột nhiên bị thấp đi một lứa, Lộ Sơ Dương quyết định nhặt lên lại hình tượng người đàn ông chín chắn, hắn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, gõ ra một đoạn dài phân tích kỹ thuật cùng phong cách nhiếp ảnh, nỗ lực dùng góc độ chuyên ngành để thuyết phục Bạch Thiều rằng tấm hình này là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Bạch Thiều chưa trả lời, không biết có phải là bị trình độ chuyên ngành của Lộ Sơ Dương dọa sợ hay không.
Lộ Sơ Dương đắc ý nhếch khóe môi, cưng à, xem anh đây có mê chết cưng không.
Thế nhưng Bạch Thiều đã ngủ thiếp đi rồi.
Anh gõ xong ba chữ “Sờ đầu nè”, thì cơn buồn ngủ tìm đã lâu không gặp kéo tới, anh vội tắt đèn chui vào trong chăn, sống lưng dựa gần máy sưởi rồi chìm vào giấc mộng đẹp.
Buổi sáng chín giờ, Bạch Thiều thong thả tỉnh lại, Bánh Bao ngậm cái chén ăn ngồi ngay ngắn bên giường, cụp hai lỗ tai, đung đưa cái đuôi lấy lòng Bạch Thiều.
Chỉ có lúc này, chú chó trắng mới chịu bỏ xuống lòng tự tôn, cúi đầu với anh.
Bạch Thiều bất đắc dĩ xỏ dép lê, đi nấu cơm cho nó.
Ẩm thực của Bánh Bao hơi bị sang chảnh, nó không chịu dùng thức ăn cho chó bình thường, nhất định phải thưởng thức cơm chó được nấu nướng tinh xảo, chỉ có tay nghề của Bạch Thiều mới thỏa mãn được khẩu vị khó tính của nó, ngay cả Công Tôn Tinh cũng không được nó ưa thích lắm.
Tới gần mười giờ, khúc ca cuối cùng bế mạc chào cảm ơn, Bạch Thiều vẫn chưa nghe đã, nhiệt liệt vỗ tay, cốc nước táo được đổi thành hộp sữa chua. Anh hút một ngụm, dẫm bẹp cái hộp, thu dọn sạch sẽ giấy gói rải rác trên bàn, xong rồi đứng dậy vẫy tay ra hiệu với Lộ Sơ Dương: “Chúng ta về thôi.”
“Ừ ừ.” Lộ Sơ Dương đứng lên, theo sau Bạch Thiều đi ra khỏi sân.
“Cậu cảm thấy bài nào hay?” Bạch Thiều hỏi.
“Bài Thái Nguyên hồi nãy.” Lộ Sơ Dương đáp, vì hắn chỉ nhớ được ca khúc đó.
“Ừm, tôi cũng thấy vậy.” Bạch Thiều ném túi rác vào thùng rác ven đường.
Hai người tìm tới chiếc Buick màu đỏ, Lộ Sơ Dương mở cửa xe ngồi vào, thắt dây an toàn, khởi động ô tô, thì chợt nghe Bạch Thiều đề nghị: “Cậu có muốn đi ăn khuya không?”
“Bác sĩ cũng đi ăn khuya à.” Lộ Sơ Dương đùa đùa.
“Cậu không ăn cơm tối.” Bạch Thiều nói, “Chỉ ăn đồ ăn vặt không tốt cho dạ dày.” Anh cài chặt dây an toàn, “Tìm một tiệm cháo, ăn đại một chút.”
“Được.” Gió lạnh đêm đông thổi cóng khắp người, Lộ Sơ Dương cũng muốn ăn chút gì đó ấm bụng.
Từ ngoại ô Thông Châu chạy về nội thành phồn hoa, Bạch Thiều ngáp liên tục hai cái, đầu dựa vào cửa sổ xe, hơi híp híp đôi mắt, như một chú chim buồn ngủ.
Lộ Sơ Dương nhẹ nhàng hãm phanh, cho xe chạy vững vàng, hắn duỗi tay chỉnh nhỏ âm lượng, thì nghe thấy Bạch Thiều bảo: “Mở tiếng lớn một chút, buồn ngủ.”
“Anh ngủ đi.” Lộ Sơ Dương nói.
Bạch Thiều dụi mắt, ráng ngồi thẳng lên, chuyển động bộ não trì độn suy nghĩ đề tài, nghĩ được một hồi, anh hỏi, “Thứ bảy cậu có làm việc vào ban ngày không?”
“Tùy tình huống.” Lộ Sơ Dương nói, “Tôi là cú đêm, một giờ đến ba giờ là tỉnh nhất.”
“Thức đêm không tốt.” Bạch Thiều nói, “Sẽ bị đột tử.”
Lộ Sơ Dương nghẹn họng một lúc, có lẽ là do Bạch Thiều quá buồn ngủ, nói chuyện không thông qua não, nghĩ cái gì nói cái nấy, anh lải nhải liên miên như đọc sách giáo khoa: “Thức đêm sẽ dẫn đến hỗn loạn nội tiết tố, suy giảm hệ miễn dịch, rối loạn chức năng tiêu hóa, còn có thể gây ra rụng tóc và trầm cảm.”
“…Biết rồi biết rồi.” Lộ Sơ Dương trả lời qua loa, hắn hỏi, “Mọi khi anh mấy giờ ngủ?”
“Mười giờ rưỡi.” Bạch Thiều đáp.
“Mỗi ngày đều mười giờ rưỡi?” Lộ Sơ Dương hỏi, “Quá theo quy luật ấy nhỉ.”
“Ừm, trễ nhất là mười một giờ.” Bạch Thiều nói.
“Vậy anh còn đi ăn khuya chung với tôi, hôm nay chẳng phải là phá lệ rồi.” Lộ Sơ Dương nói.
“Phải đó.” Bạch Thiều gục đầu xuống, ngáp một cái, “Nhưng không thể để cậu bị đói bụng được.”
Lộ Sơ Dương gạt vô lăng, dừng trước cửa một tiệm cháo, hắn vỗ vai Bạch Thiều nói: “Đi ăn thôi, bác sĩ chuyên nghiệp.”
Bạch Thiều mở cửa xe, gió lạnh trước mặt thổi bay con sâu ngủ trong đầu anh. Trong tiệm cháo lác đác vài người khách, Lộ Sơ Dương và Bạch Thiều ngồi vào một bàn gần trong cùng, mỗi người gọi một tô cháo, thêm một đĩa thịt heo tẩm bột chiên.
Bạch Thiều múc một muỗng cháo đút vào miệng, chậm rãi thưởng thức, như thể đang phẩm một bình trà. Lộ Sơ Dương dựa vào tốc độ dùng cơm bình thường càn quét mặt bàn xong, hắn thỏa mãn vỗ dạ dày ấm áp, dựa lưng vào ghế, nói: “Ngày mai tôi phải sửa sang tư liệu tuần này một chút, xem có thể tạo ra một câu chuyện như thế nào.”
“Cậu không có kịch bản à?” Bạch Thiều hỏi.
“Phim tài liệu thì đâu ra kịch bản, quay được cái gì xài cái nấy.” Lộ Sơ Dương nói, “Mà tôi cũng may mắn lắm, thường gặp được cốt truyện hay.”
“Ngày mai anh làm gì?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Dắt chó đi dạo, giặt đồ, nấu cơm, luyện đàn guitar.” Bạch Thiều trả lời.
“Tôi sửa sang tư liệu xong thì tới tìm anh luyện đàn guitar.” Lộ Sơ Dương nói.
“Không phải buổi tối cậu mới làm việc?” Bạch Thiều hỏi.
“Ban ngày làm, tôi tạm thời không muốn bị đột tử.” Lộ Sơ Dương cười nói.
Nhớ lại mấy câu nói không dùng não trong lúc ngái ngủ, Bạch Thiều xấu hổ quấy cháo bí đỏ, một hơi ăn xong, rồi nói, “Chúng ta đi thôi.”
“Ăn cháo xong đúng là dễ chịu hơn.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh bỏ Bánh Bao ở nhà, liệu nó có phá phách không?”
“Có.” Bạch Thiều bực mình nói, “Tôi không quản được nó.” Anh ngồi vào ghế phụ, Lộ Sơ Dương vừa chỉnh gió sưởi ấm, anh lại bắt đầu buồn ngủ, từ từ dựa vào cửa sổ xe mà ngáp.
Lộ Sơ Dương nhìn lén Bạch Thiều bằng giương chiếu hậu đằng trước, hắn nghĩ không hổ là học sinh chăm ngoan học giỏi đến tiến sĩ, làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ đúng giấc, tính tình lại còn hiền lành tử tế.
Chiếc Buick đỏ chạy vào khu chung cư cũ, xe thắng lại một tiếng két, Bạch Thiều mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi: “Đã tới chưa?”
“Tới rồi.” Lộ Sơ Dương mở khóa cửa xe, “Tôi không tiễn anh lên lầu ha, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Bạch Thiều đẩy cửa xuống xe, đứng ở ven đường nhìn bóng dáng chiếc xe Buick rời khỏi khu chung cư, anh chợt nhớ ra, mình đã quên lấy túi vải đựng đồ ăn vặt rồi.
Lộ Sơ Dương hiển nhiên cũng quên chuyện này.
Thôi, Bạch Thiều nghĩ, nếu ngày mai Lộ Sơ Dương ghé nhà tìm anh, thuận tiện mang trả là được. Hai tay anh đút vào trong túi, bước vào hành lang, lên lầu mở cửa, bật đèn trần phòng khách, Bánh Bao cây ngay không sợ chết đứng nằm trên sô pha đối mặt với Bạch Thiều.
“Đi xuống!” Bạch Thiều chỉ vào Bánh Bao ra lệnh.
Nó không phục xì ra một hơi, nhảy xuống ghế sô pha, trở về ổ chó cạnh kệ đặt TV.
Sau khi rửa mặt xong, đã gần đến nửa đêm, lâu rồi Bạch Thiều không thức khuya như vậy, anh nằm trên giường dựa gần về phía máy sưởi, nhắm hai mắt, nhưng lại không thấy Chu Công kêu gọi. Thức qua cơn buồn ngủ thì sẽ không ngủ được, Bạch Thiều nghĩ mình đang trong giai đoạn này, anh duỗi tay mò mẫm trên tủ đầu giường, tìm được điện thoại, bấm hiện màn hình, [WeChat: 12 tin nhắn từ Lộ Sơ Dương]
Bạch Thiều kinh ngạc, mở WeChat, Lộ Sơ Dương chắc là tưởng anh đã ngủ rồi, nghĩ cái gì nhắn cái ấy.
[Lộ Sơ Dương: Ảnh]
[Lộ Sơ Dương: Túi của anh bỏ quên trên xe rồi, ngày mai tôi đem qua cho anh.]
[Lộ Sơ Dương: Ảnh]
[Lộ Sơ Dương: Ảnh]
[Lộ Sơ Dương: Ảnh]
[Lộ Sơ Dương: Tôi đang sửa soạn lại tư liệu, biểu cảm của anh trong mấy tấm này buồn cười quá.]
Bạch Thiều mở ảnh ra xem, nhìn kỹ tường tận nét mặt của bản thân, toàn là hình lúc anh ngồi trực phòng khám, gặp phải người bệnh chen ngang, người bệnh hỏi nhiều quá mức, hoặc là người bệnh âu lo vô cớ, tâm trạng của anh sẽ hiện rõ ràng trên mặt —— Khó chịu nhưng nhẫn nại. Hết cách rồi, một ngày phải khám cho năm mươi, sáu mươi bệnh nhân, gặp phải một, hai người kỳ quặc cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Lộ Sơ Dương lại cắt những biểu cảm này ra ghi thêm chữ vào, khiến nó vừa có vẻ kỳ quái vừa có vẻ thú vị.
Bạch Thiều trả lời [Cậu lại thức khuya.]
[Lộ Sơ Dương: …]
[Lộ Sơ Dương:?]
[Lộ Sơ Dương: Sao anh còn chưa ngủ!]
[Bạch Thiều: Nằm trên giường lại không ngủ được.]
[Lộ Sơ Dương: Để tôi lái xe tới nhà anh, cho anh vô trong xe ngủ.]
[Bạch Thiều: Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng không cần đâu.]
Bạch Thiều bật sáng đèn ngủ, trở mình ngồi dậy, dựa vào đầu giường gửi tin nhắn [Cậu tìm được cốt truyện nào hay ho chưa?]
[Lộ Sơ Dương: Tìm được rồi, gọi là ‘Bác sĩ Tiểu Bạch mạo hiểm ký’]
[Lộ Sơ Dương: Tôi định dùng bức hình này làm ảnh bìa cho ‘Bác sĩ’.]
Trong hình, Bạch Thiều mặc áo blouse trắng trên người, đứng ngược sáng trên hành lang, hai tay đút trong túi, dáng người cao lớn, tấm lưng thẳng tắp, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự kiên nghị, chuyên chú, tuấn tú không gì so được.
[Bạch Thiều: Không phải có thể chọn một tấm cầm dao phẫu thuật à.]
[Lộ Sơ Dương: Không phải tất cả bác sĩ đều cầm dao mổ, tôi cũng không phải quay The Lancet.]
[Lộ Sơ Dương: Muốn dùng tấm này muốn dùng tấm này cơ (lăn lộn)(đập sàn)(khóc oa oa)]
[Bạch Thiều: …]
Bạch Thiều thấy bó tay với nhóc siêu quậy đang ăn vạ khóc la om sòm trong màn hình, anh cảm giác lạ lẫm mà tổ chức ngôn ngữ, ấp ủ năm phút đồng hồ, cuối cùng tìm được ba chữ ——
[Bạch Thiều: Sờ đầu nè.]
Đến phiên Lộ Sơ Dương luống cuống tay chân, hắn chỉ là đùa giỡn theo thói quen, bình thường đám bạn của hắn sẽ chửi hắn làm khùng làm điên, nào giống cái cách Bạch Thiều đối phó hắn, như thể bác sĩ đi dỗ gạt con nít vậy.
Đột nhiên bị thấp đi một lứa, Lộ Sơ Dương quyết định nhặt lên lại hình tượng người đàn ông chín chắn, hắn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, gõ ra một đoạn dài phân tích kỹ thuật cùng phong cách nhiếp ảnh, nỗ lực dùng góc độ chuyên ngành để thuyết phục Bạch Thiều rằng tấm hình này là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Bạch Thiều chưa trả lời, không biết có phải là bị trình độ chuyên ngành của Lộ Sơ Dương dọa sợ hay không.
Lộ Sơ Dương đắc ý nhếch khóe môi, cưng à, xem anh đây có mê chết cưng không.
Thế nhưng Bạch Thiều đã ngủ thiếp đi rồi.
Anh gõ xong ba chữ “Sờ đầu nè”, thì cơn buồn ngủ tìm đã lâu không gặp kéo tới, anh vội tắt đèn chui vào trong chăn, sống lưng dựa gần máy sưởi rồi chìm vào giấc mộng đẹp.
Buổi sáng chín giờ, Bạch Thiều thong thả tỉnh lại, Bánh Bao ngậm cái chén ăn ngồi ngay ngắn bên giường, cụp hai lỗ tai, đung đưa cái đuôi lấy lòng Bạch Thiều.
Chỉ có lúc này, chú chó trắng mới chịu bỏ xuống lòng tự tôn, cúi đầu với anh.
Bạch Thiều bất đắc dĩ xỏ dép lê, đi nấu cơm cho nó.
Ẩm thực của Bánh Bao hơi bị sang chảnh, nó không chịu dùng thức ăn cho chó bình thường, nhất định phải thưởng thức cơm chó được nấu nướng tinh xảo, chỉ có tay nghề của Bạch Thiều mới thỏa mãn được khẩu vị khó tính của nó, ngay cả Công Tôn Tinh cũng không được nó ưa thích lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương